Chương 71: Tự do
Đầu tiên là nghĩ cách mang thai, thấy không ổn lại muốn một mình sinh con, Takemichi, trước đây anh quả nhiên đã xem nhẹ cậu.
Chàng trai này, anh đã cưng chiều quá mức. Từ lúc ở cùng chỗ với cậu, anh cũng không chạm qua người khác. Anh thậm chí tin tưởng cậu, nhưng không ngờ cậu đã sớm sắp xếp, nếu không phải lần này ngoài ý muốn, anh sẽ bị cậu xoay như chong chóng.
Mikey trong lòng chợt cảm thấy thất bại, nhưng cũng có một loại cảm giác không rõ, đau nhói đâm thật sâu vào tim.
Hai mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, bầu trời đầy sao sáng như ngọc, lại không biết, sau cơn mưa trời lại sáng sao?
Mitsuya nhìn bóng lưng anh bị bóng đêm nuốt dần, lặng yên mang lọ thuốc đặt lại chỗ cũ, đi ra ngoài.
Trong bệnh viện, dường như Takemichi không hề chợp mắt, bàn tay truyền nước biển lạnh như băng, làm sao cũng không ấm lên.
Rem sau khi tỉnh dậy đi mua đồ ăn sáng, Takemichi thân thể yếu ớt ngồi dựa trên giường bệnh, ánh mắt không khỏi liếc ra ngoài cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng đứng đó lưỡng lự.
"Má Ly" cậu nhận ra.
Hình bóng đó đứng ở cửa, lúc đi vào, trên tay giơ bình thủy lên.
"Má Ly" Takemichi thấy bà đến gần, lại gọi.
"Michi" má Ly đem bình thủy đựng cháo gà đổ ra chén nhỏ, "Đây là ta nấu riêng cho con."
"Cám ơn má."
"Michi, cái đó..." má Ly ngồi xuống bên giường, mấy lần mở miệng cũng không biết nên nói gì.
"Tại sao...."
"Má Ly, thật xin lỗi, hôm qua con đã làm khó má."
"Lão gia một năm nay tính tình xấu đi rất nhiều, Michi, con hãy bỏ qua nhé..."
Takemichi đưa tay đặt lên bụng phẳng lì của mình, vuốt nhiều lần, "Thật ra thì, ông ấy không cần lo lắng."
Takemichi cố gắng nở nụ cười, nhưng làm sao cũng không cười nổi.
"Con như vậy, làm sao còn có thể ở bên cạnh Rindou được nữa? Hôm qua, thật sự là con hoa mắt..."
Má Ly lòng thương tiếc cầm tay cậu, "Michi, chuyện trước đây, nên buông bỏ đi, ta biết con và thiếu gia yêu nhau rất sâu đậm, nhưng..."
"Má Ly" Takemichi cắt lời bà.
"Con biết, nếu như con không nhìn lầm, lúc con ở cửa Haitani gia, anh ấy sẽ đi ra, cho nên má nói đúng. Hơn nữa, Rindou hiện tại cũng không phải là người con đã từng kiên trì chờ đợi lúc trước, sau ngày hôm qua, con đã hoàn toàn buông tay rồi."
"Michi..." má Ly rũ hai mắt xuống, cuối cùng là thở dài, đem lời nói nuốt vào trong bụng.
"Con có thể nghĩ như vậy, là tốt nhất."
"Lại đây" bà bưng cháo gà đến.
"Lúc này cần tẩm bổ, không được qua loa."
Takemichi muốn nhận lấy chén cháo, má Ly đã chạm thìa vào môi cậu, "con còn đang truyền nước, ta đút cho con."
Takemichi trong lòng ấm lên, quan tâm như vậy, trừ mẹ cậu cũng chỉ có má Ly, trong lòng phức tạp ăn hết chén cháo.
"Con không sao, chờ chút nữa là có thể xuất viện rồi."
"Michi" má Ly cầm khăn lau miệng cho cậu, "con là chàng trai tốt..."
"Má Ly, con biết người muốn nói cái gì."
Takemichi nhìn ra cửa sổ, không khí ấm áp bên trong nhà so ra vẫn không bằng ánh sáng mặt trời bên ngoài.
"Chỗ này, con thật sự không muốn nán lại."
Má Ly thở dài, không nói gì nữa, chờ Rem trở lại rồi rời đi.
Một cuộc tình toàn tâm toàn ý, đã làm cậu thương tích đầy mình. Takemichi không còn dũng khí để nói đến chuyện tình cảm nữa.
Sau khi truyền hết nước biển, Rem đóng tiền viện phí gọi xe về Ngự Cảnh Uyển, vừa lúc Mikey lái xe chuẩn bị rời đi. Takemichi xuống xe, đứng hiu quạnh trong gió, thân thể càng lộ ra vẻ gầy gò ốm yếu.
Cậu mặc bộ đồ đơn giản, trên người khoác áo lông trắng toát. Mikey dừng xe ở cửa, Bộ dạng này, rất giống lúc mới gặp cậu.
Xe thể thao ngăn ở cửa chính, Takemichi cho rằng anh sẽ đạp ga đi mất, nhưng không ngờ anh tắt máy, sắc mặt mờ mịt đi đến.
Dáng người đứng ngăn trước mặt cậu chỉ vẻn vẹn có ánh mặt trời, Takemichi đối với anh không biết nên có vẻ mặt như thế nào, sau một hồi cứng đờ ra, khẽ động khóe miệng.
"Anh muốn đi đón tôi sao?"
Đáy mắt anh rất lạnh, loại cảm giác lạnh thấu này, ai dám nhìn, sẽ bị áp đảo đến mất tinh thần. Takemichi hất cằm lên, đáy mắt thê lương.
Mikey cầm lấy tay cậu, sử dụng lực kéo cậu đi. Anh nắm rất chặt, chèn lên mạch máu yếu ớt, Takemichi đau la lên.
"Anh nhẹ chút."
"Thiếu gia, cậu Take mới ra viện, chịu không được—"
"Rầm—"
Tiếng đóng sầm cửa nghe chói tai, Takemichi cảm giác tòa nhà như run lên. Mikey thuận tay đẩy cậu lên giường, thân thể chống bên người cậu.
"Takemichi, cậu tại sao có thể làm như vậy?"
Cậu mở to hai mắt, không hiểu lắm.
Mikey nghiêng người đứng dậy, từ trên tủ đầu giường đem lọ thuốc tới, sau khi mở nắp, nghiêng đổ thuốc màu trắng rơi hết trên mặt Takemichi, theo cổ áo của cậu rơi vào ngực.
"Cậu ban đầu đã muốn rời đi, lại lén đổi thuốc, con cái đối với cậu mà nói là cái gì? Cũng chỉ là công cụ của cậu thôi sao?"
Takemichi nhìn lọ thuốc, cậu giật môi dưới, đột nhiên cảm giác chuyện này thật nực cười, vận mệnh, rốt cuộc là trêu đùa hay giúp cậu?
"Mikey, tôi lúc đó rất muốn rời đi, thế giới của anh quá nguy hiểm. Tôi không muốn ở bên anh lo lắng sợ hãi, tôi chỉ muốn cùng mẹ sống một cuộc sống bình thường, nhưng mà, chính anh đã dựng nên một bức tường quá dày. Trừ đứa con, tôi không nghĩ ra được biện pháp nào khác khiến anh có thể gật đầu để tôi đi, nhưng Mikey, anh đối với tôi chẳng qua chỉ vui đùa một chút, cần gì phải đối tốt với tôi như vậy. Còn nhớ câu chuyện thần thoại chúng ta nói ở nông trại không? Tôi không muốn.... chính mình biến thành Clytze, tôi không muốn mỗi ngày đuổi theo bước chân anh, tôi nghĩ làm vậy có thể sánh bước bên anh..."
Takemichi nói xong lời cuối, trong hốc mắt liền lạnh như băng, nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt cậu, rơi trên chăn.
"Cảm giác đó, anh sẽ mãi mãi không thể cảm nhận được, lúc anh ôm người đàn bà khác, khi cô ta trong lòng anh xinh đẹp nở rộ, Mikey, anh có nghĩ qua tôi ở nơi nào cô đơn..?"
Anh cúi xuống thắt eo thẳng lên chút ít, Takemichi cuộn người lại, hai tay che mặt.
"Bây giờ, anh rốt cuộc cũng toại nguyện rồi, tôi không thể xa anh, tôi nghiện rồi, Mikey, anh nên làm gì với tôi bây giờ?"
Tiếng khóc nghẹn ngào, hòa cùng mạnh mẽ hỏi, Mikey chỉ cảm thấy nơi lồng ngực buồn bã, anh bất lực ngồi bên cạnh, khuôn mặt tuyệt mỹ đã tối sầm lại.
"Nói như vậy, thuốc này là do cậu đổi trước khi mang thai?"
Takemichi khổ sở nếm nước mắt, chuyện ngoài ý muốn trong mắt cậu, sau một hồi miễn cưỡng lại bị cho là chủ mưu. Cậu cắn khóe miệng, sắc mặt bình thản, Takemichi nhìn xem, mày may mắn biết bao, ngay cả ông trời cũng đang giúp mày.
Đáp án của cậu rất rõ ràng, nhưng Mikey vẫn hỏi như vậy, anh muốn nghe chính miệng cậu nói đáp án, có lẽ...
Có lẽ, cậu còn chưa đến mức chịu không nổi chuyện này.
Takemichi chống người dậy, ngón tay mảnh khảnh như ngọc trắng, cậu dùng sức kéo ống tay áo Mikey.
"Thật xin lỗi, dù sao bây giờ con cũng không còn, tôi đảm bảo, sau này không bao giờ làm vậy nữa..."
Khoé mắt anh như dao nhọn, không chút do dự đứng lên, dùng sức hất Takemichi ra, đem cậu ném đến bên kia giường.
"Cậu! Takemichi..."
Lời không nên nói nhất vẫn chưa nói ra, anh đập vỡ chiếc đèn bàn, tức giận bỏ đi.
Cửa phòng ngủ lần nữa bị đập muốn rơi ra, cậu mạnh mẽ kiên trì chịu đựng, sau khi anh đi, hoàn toàn tan rã, nước mắt nơi đáy mắt không còn kìm nén nổi, nghiêng người, trong miệng đã cắn môi muốn bật máu.
Dù sao, bây giờ con cũng không còn nữa....
Lời nói như vậy, nói ra khỏi miệng, cậu dùng hết dũng khí cũng không đủ. Hiện tại người vẫn còn run rẩy, hai đầu gối Takemichi đỡ lấy cằm, co người lại, lúc này mới khóc lớn thành tiếng.
Dưới lầu, nghe được tiếng khởi động xe, Takemichi cắn ngón tay, đau nhức, nhưng vẫn không đau bằng vết thương trong lòng.
———
Mấy ngày liền, Mikey cũng không về qua một lần, Takemichi mỗi ngày mặc đồ ngủ ở trong phòng một mình. Cậu kêu Rem xem sách nấu ăn học cách nấu súp, thân thể của mình phải chăm sóc thật tốt.
Mới đây đã sang năm mới rồi, Takemichi mang dép đứng bên ban công. Thời gian này trước kia, cậu sẽ ở bên cạnh mẹ, chỉ có hai người nhưng rất vui, nơi này, phòng ốc lớn hơn, nhưng lại không một chút ấm áp.
"Take thiếu gia, dùng cơm tối thôi ạ."
"Ừm" Takemichi đi vào phòng ngủ, kéo rèm bốn phía lại.
"Em gọi điện thoại cho Mikey chưa?"
"Dạ rồi." Rem nhỏ nhẹ, "Thiếu gia nói, anh ấy không về."
"Vậy à."
Takemichi theo cô xuống lầu, một bàn đầy đồ ăn, chỉ một mình cậu.
"Rem sau này anh ấy không về, em ăn cùng tôi đi."
"Như vậy sao được, Take thiếu gia, không có phép tắc này."
"Phép tắc không phải là do người định sao, ngồi xuống đi."
"Vậy, cảm ơn cậu chủ."
Takemichi bình dị gần gũi, Rem sống chung mấy ngày sớm đã biết. Lúc ăn cơm, thấy cậu không nói lời nào, Rem liền mở miệng.
"Take thiếu gia, em nhiều lần thấy cậu thiết kế bản vẽ, cậu học ngành thiết kế sao?"
"Đúng vậy, đó là công việc của tôi."
"Nhưng không phải cậu không đi làm sao, hơn nữa cũng không phải là thiếu tiền mà?"
"Rem, rất nhiều chuyện em không hiểu, ăn cơm đi."
Takemichi khẩu vị gần đây khôi phục rất nhiều, cơm nước xong, Rem đang dọn dẹp, Takemichi gọi cô lên lầu.
"Take thiếu gia, có gì sai bảo sao?"
Takemichi mở tủ quần áo trong phòng ra, bên trong nhiều loại trang phục của nhiều nhãn hiệu rực rỡ muôn màu, đa số vẫn chưa tháo mạc. Tất cả đều là những nhãn hiệu xa xỉ, mở một ngăn tủ khác còn có rất nhiều giày, những thứ này đều do Mikey mua dựa trên size của cậu.
"Oa!" Rem ngạc nhiên, "Bình thường không thấy cậu mặc những thứ này?"
Takemichi cầm lên một chiếc áo khoác caro mới tinh, so trên người Rem rất vừa vặn, lúc này mới đem bỏ vào trong túi.
"Em chọn thêm vài món nữa nhé, giày có thể không vừa chân, bên kia có vài kiểu rất đẹp, em chọn mấy cái."
"Cái này, cái này không được.."
Rem như cầm phải củ khoai nóng vội vàng đẩy về phía Takemichi.
"Những y phục này đã ngốn hết mấy tháng lương của em rồi, em không thể nhận được."
"Cầm lấy đi, tôi không thể mặc nhiều như vậy được."
Takemichi kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền để vào tay Rem.
"Đừng cự tuyệt, chuyện hôm đó, tôi phải cảm ơn em. Những đồ này giờ còn là của tôi, nếu để đó, người khác sẽ dùng thôi."
"Cậu..." Rem ngẩng đầu, "Cậu muốn đi sao? Đi đâu?"
"Về nhà."
Takemichi nhớ tới nhà, khóe miệng liền mỉm cười hiếm hoi. Cậu cầm máy tính bên cạnh đi đến ban công, những thứ này là vật ngoài thân, nếu có thể đổi được một tiếng cười của người khác, cũng đáng.
Rem cũng không chọn nữa, có y phục Takemichi cho cùng một sợi dây chuyền, cô đã rất vui vẻ hồi lâu miệng không khép được. Takemichi không khỏi thổn thức, vì sao hạnh phúc, may mắn của người khác, luôn đơn giản như vậy có thể thỏa mãn được?
Công việc thuận buồm xuôi gió, Mikey mới hiếm hoi về nhà, cho dù lên lầu cũng không vào căn phòng nơi họ từng ân ái bên nhau, nhiều lần chỉ đi đến thư phòng, lấy đồ liền rời đi.
———
Nhắm mắt, một tháng đã trôi qua.
Takemichi gọi điện cho Mikey mấy lần, nhưng anh hoặc là không bắt máy, hoặc là chỉ nói một hai câu rồi cúp máy.
Bên ngoài tuyết đang rơi, hôm nay, Takemichi kêu Rem ra ngoài mua ít đồ, cố ý để cô rời đi.
Gọi điện cho Mikey, lúc này chắc hẳn anh đã sớm rời công ty, điện thoại tít tít vài tiếng, cũng không ai nghe máy. Takemichi cũng không bỏ cuộc, gọi liên tiếp vài cuộc.
Sau một hồi, mới nghe giọng người đàn ông trả lời có vài phần bực mình, "Alo".
"Anh, tối nay có về không?"
"Không" anh nói xong, liền muốn tắt máy.
"Đợi đã" Takemichi lật đật cản anh, giọng nói gần như cầu khẩn.
"Tối nay về đi, có được không?"
"Có chuyện gì sao?" Mikey nói chuyện ngắn gọn.
"Nghĩ tới lúc trước chúng ta đã từng ở cùng với nhau, Mikey, tối nay về nhà đi, tôi chờ anh, được không?"
Bên kia chỉ có tiếng hít thở lạnh ngắt, anh cũng không trả lời, điện thoại đã bị ngắt, nghe tiếng tít tít, Takemichi mới để điện thoại lại chỗ cũ, chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu.
Cậu muốn bỏ đi, nhưng theo cá tính của Mikey, nếu anh không buông tay, cậu dù trốn đến đâu cũng uổng công.
Mở đầy nước trong bồn mát xa, sau khi tắm rửa, Takemichi thay quần áo thật dày. Cho dù là mùa đông lạnh nhất, cậu cũng không thích mở lò sưởi.
Trời đã tối, cậu lấy quyền sách đầu giường lật vài trang, cuộc sống đơn độc như vậy, từ từ cũng đã thành thói quen.
Đợi thật lâu, sau khi xác định Mikey không về, Takemichi mới để quyển sách xuống, tắt đèn.
Đang mơ màng ngủ, loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa. Takemichi cho là Rem, cũng không xem thử xoay người tiếp tục ngủ.
Đến khi trong mắt cảm thấy nhói, cậu nheo hai mắt lại, xoa xoa mới ngồi dậy, liền thấy Mikey đứng trước giường, âu phục màu đen không có nửa nếp gấp. Tai trái, viên kim cương lạnh như băng đó liếc nhìn cậu, Takemichi không nghĩ anh sẽ trở về như thế này, vài phần ngạc nhiên, làm cậu không biết nên phản ứng như thế nào.
Bốn mắt chạm nhau, cả khuôn mặt anh lộ ra vẻ hời hợt lạnh nhạt với cậu, ở nơi này chính là nhìn rõ nhất. Takemichi chỉ cảm thấy từng tế bào của mình đều run rẩy, phảng phất không chỗ nào che dấu.
Cậu vén chăn lên, hai chân đặt lên sàn nhà, lạnh lẽo theo lòng bàn chân đi đến đỉnh đầu. Cậu nhìn anh không nói gì, ngón trỏ chậm rãi giơ lên, cởi từng nút từng nút trên áo ngủ.
Ngón tay linh hoạt thuần khiết ở trước mặt anh lộ vẻ vụng về, nhưng vẫn cởi được áo ngủ suông sẻ. Hai vai đường nét duyên dáng, xương quai xanh đã từng được anh hôn từng chút một, Takemichi đưa hai tay về phía sau cởi áo ra, sau đó lại khom người cởi quần lót, lúc cậu làm những động tác này, anh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, lạnh nhạt.
Toàn thân phơi bày đứng trước mặt anh, Takemichi đi đến hai tay ôm sau cổ Mikey, thân thể dán chặt lấy người Mikey, nút áo lạnh như băng, làm cả người cậu run lên, quần áo anh vẫn chỉnh tề gọn gàng như cũ.
Cậu bắt chước anh, hôn đôi môi đẹp của người đàn ông, sau đó đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng anh, Mikey cũng không cắn chặt hàm răng như cậu. Takemichi rất thuận lợi hôn đầu lưỡi của anh, anh chẳng qua chỉ là bất động giương mắt nhìn, ánh mắt có thể khiến cơ thể bị đả thương.
Takemichi nhắm mắt lại, khẽ hôn đầu lưỡi anh, anh cũng không hề phản ứng.
Trêu chọc như vậy, với Mikey mà nói, cũng không kích nổi nữa điểm dục vọng của anh.
Takemichi dù bỏ công sức thế nào, cũng cảm thấy không thể chịu nổi, cậu nhẹ lùi, mở mắt ra, nhìn ánh mắt u ám của anh.
"Mikey, chúng ta làm một giao dịch nhé?"
"Giao dịch gì?"
"Một lần lên giường, đổi lấy anh mỗi ngày về nhà."
Mikey ánh mắt dường như nhếch lên, đột nhiên đẩy Takemichi ngã xuống giường. Cậu cho là anh cự tuyệt, nhưng không ngờ anh sau đó liền cúi người tới, nụ hôn nóng bỏng cắn xé khiến cậu nghẹt thở, đầu lưỡi mút nhẹ. Takemichi mở to hai mắt, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đau muốn đứt lìa, thân dưới của anh cứng rắn chống đỡ bụng cậu.
Trong không khí, một loại có tên là động dục nhanh chóng tràn lan.
Lưỡi quét linh hoạt mỗi một tấc trong miệng cậu, sau khi rất vật vã buông ra, Takemichi vội vàng nghiêng đầu một bên, còn chưa kịp thở đã bị lôi trở về. Mikey hung hăng đè ép, cậu chưa bao giờ thấy anh điên cuồng như lúc này, tình thế như vậy, làm cậu không nhịn được sợ hãi.
Takemichi giật cà vạt của anh ra, sau khi cởi hết nút áo, anh lùi tay cởi áo xuống đến khuỷu tay, áo vest bị vướng lại, anh thử mấy lần, cuối cùng dùng một sức kéo mạnh xuống, khóa thắt lưng lạnh như băng trên bụng Takemichi.
Mikey cởi quần dài thật nhanh, trong phòng ngủ quần áo hai người tán loạn, trên giường chăn ga nhàu nhĩ. Anh biết rõ mỗi điểm mẫn cảm trên người Takemichi, bàn tay vuốt ve ngực cậu, lại hôn lên cổ. Đầu lưỡi ấm áp bao trùm vành tai, một tiếng rên như mèo kêu từ trong miệng Takemichi bật ra.
Một tay kia thăm dò dưới người cậu.
Cậu cong hai đầu gối lên, cảm giác khó chịu.
Mikey giật giật ngón tay, cảm giác có thể đi vào, liền đưa dục vọng căng cứng của mình đẩy vào trong cơ thể cậu, ngón trỏ thon dài nhét vào miệng Takemichi. Anh hạ thấp thân thể, đem chính mình đưa vào chỗ sâu nhất của cậu.
Trên chiếc giường này, bọn họ từng có rất nhiều kỉ niệm ân ái, Mikey tiện tay gối dưới lưng Takemichi, anh nâng hai đầu gối Takemichi, ánh mắt nóng bỏng nhìn về nơi giao hoan.
Lần này, Mikey cũng không quan tâm đến cảm nhận của cậu. Anh chuyển động, lần lượt xâm nhập, hận không thể đẩy cậu vào nơi thâm sơn địa ngục. Takemichi hai tay kìm hãm cánh tay anh hết sức, ngón tay đâm vào da thịt anh, đây là đêm điên cuồng nhất của hai người bọn họ.
Anh biến đổi nhiều kiểu, thử mọi góc độ để kích thích mỗi chỗ mẫn cảm của cậu, cuối cùng, hiển nhiên là cậu thất bại, nằm lì ở trên giường để mặc cho anh đạt được ham muốn.
Takemichi trong lòng khổ sở, thân thể đến lúc sắp rời đi, lại phản bội cậu. Loại cảm giác vui sướng này nói lên điều gì, trong lòng cậu có chút phiền muộn, ánh mắt bị ngọn đèn làm chói mắt, không biết nên làm gì.
Mikey hai tay bóp chặt mặt cậu, để cho cậu nhìn thẳng mắt mình.
Phía dưới, gương mặt này vẫn quyến rũ như cũ, thân thể này vẫn phản ứng ngây ngô như cũ. Anh ôm cậu thật chặt trong lòng ngực mình, cậu liền ôm chặt lấy lưng anh. Sau một lúc anh đẩy cậu ra, dục vọng đến đỉnh điểm, chất lỏng màu trắng đục vẽ trên bụng cậu một đường nét đẹp mắt.
Anh ở trên người cậu thở dốc, lần này ngay cả một cơ hội anh cũng sẽ không cho cậu.
Takemichi cười khẽ, nhưng vậy cũng tốt, cậu đỡ phải uống thuốc.
"Takemichi" cách gọi cưng chiều như trước đã không còn.
"Nếu không phải cậu muốn dùng đứa con dây dưa với tôi, tôi sẽ không thay đổi nhanh như vậy."
Người đàn ông này, anh gối lên vị trí gần tim cậu nhất, lời nói trong miệng lại vô tình như vậy. Takemichi hô hấp nhanh dần, ngón tay đặt sau ót Mikey, vuốt tóc anh.
"Anh nhanh như vậy đã chán?"
"Là cậu thay đổi quá nhanh."
Takemichi bỗng nhiên rất muốn cười, hai mắt chua xót.
"Mikey, anh đến tột cùng là trở ngại hay là phiền toái trong cuộc đời của tôi?"
Anh nhắm hai mắt, không tinh tế hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, bất kể là phiền toái hay là trở ngại, với cậu mà nói, cũng khó có thể vượt qua.
Lúc Mikey đứng dậy, Takemichi cũng không có ngủ, cậu nhìn anh lấy quần áo trong tủ ra mặc từng cái vào.
"Anh không ở lại sao?"
"Cậu ngủ trước đi."
Anh không quay đầu lại, mặc quần áo ngủ vào cũng không thể che được vóc người hoàn mỹ của anh.
Toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi vị dục vọng còn chưa tan đi, Mikey ra khỏi phòng, Takemichi xem đồng hồ đã là ba giờ sáng.
Cậu đứng dậy, sau khi sắp xếp lại tàn dư của đêm qua xong vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, trên bàn có lọ nước hoa xa xỉ nhất Mikey tặng, cậu chẳng bao giờ dùng qua.
Takemichi yên tĩnh ngồi xuống, đem tóc ướt hong khô một chút, sau đó xịt nước hoa lên cổ tay phải, mặc một chiếc áo ngủ bằng cotton thoải mái, cậu lấy một cái rương lớn trong tủ quần áo ra.
Quần áo, giày dép, trang sức nổi tiếng, hễ là đồ anh tặng cậu đều bỏ vào rương, cất ở ngăn dưới cùng chỉ giữ lại thẻ ngân hàng trong hộp trang sức. Takemichi lấy một tờ giấy, viết lên mật mã đem bỏ vào cùng với thẻ.
Trời cũng đã sáng, Takemichi đem rương nhét lại tủ quần áo, lúc này mới lên giường chợp mắt một chút.
Lúc nhận được điện thoại của Mikey đã là 10h rưỡi sáng.
Takemichi đang ngủ ngon, nhìn thấy số điện thoại sau một hồi lưỡng lự, cũng cùng vẫn nhận điện thoại.
"Alo?"
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm."
"Được, ở đâu?"
Mikey đọc địa chỉ, Takemichi ghi nhớ trong đầu, sau khi tùy tiện chọn một bộ quần áo ra khỏi nhà.
———
Tháng hai lạnh như băng, bên ngoài rét căm căm như một cái hầm băng, cây cối tê cứng. Lầu hai của nhà hàng, lò sưởi được mở với nhiệt độ cao, vừa vào một chút cơ thể đã ấm lại.
Takemichi ngồi gần cửa sổ, lúc Mikey tới đem áo vest xám bạc khoác lên lưng ghế dựa, ngón tay thon dài cởi nút tay áo bằng bạc, nghiêng người ngồi xuống, ở cần cổ, vết máu Takemichi để lại lúc thăng hoa tối qua vẫn còn đó.
Anh thông thạo gọi món ăn, đôi mắt rời thực đơn nhìn Takemichi.
"Muốn ăn gì?"
Mặt cậu có chút hồng, không biết là vì lạnh hay do nguyên do nào khác, tay chống cằm, hai mắt nhìn ra cửa sổ.
"Tùy anh."
Mikey đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, không bao lâu sau, món ăn được mang đầy đủ lên. Rượu sau khi được ướp lạnh được rót vào ly đế cao, bọt nổi lên bên trong thủy tinh đẹp lạ thường.
"Chuyện gì mà cao hứng như vậy?"
Cậu nhìn ra ngoài, tâm tình Mikey dường như không tệ.
"Hôm nay muốn ăn mừng một phen, đặc biệt là cậu."
Anh đột nhiên như làm ảo thuật lấy từ dưới bàn ra một bó hoa hồng thật to, đặt trên mặt bàn sau đó đẩy đến trước mặt cậu.
Miếng thịt bò chưa kịp nuốt xuống, Takemichi đã cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
Cậu đoán được, ý nghĩa trong lời nói của anh.
"Ăn mừng tôi tự do?"
Takemichi nâng ly rượu lên, ánh sáng màu rơi xuống, mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện.
Vẻ mặt Mikey tự nhiên, không một chút chú ý đến ánh mắt khác thường của cậu.
"Có thể nói như vậy."
Anh ngừng một chút, bổ sung thêm, "Sau này có việc gì vẫn có thể đến tìm tôi."
"Sano thiếu thật là rộng rãi."
Takemichi nhấp nhẹ một chút rượu, chất lỏng lạnh lẽo nhanh chóng chảy vào dạ dày, cậu hơi nhăn trán, người này, từ lúc cậu vừa mới gặp đã thấy anh hào phóng. Đối với đồ vật chơi chán, vẫn không quên bố thí.
"Tôi cho là cậu sẽ làm ầm lên."
Takemichi uống xong ly rượu, đem ly đặt giữa hai người.
"Sẽ không, tôi biết cho dù tôi có làm ầm ĩ thế nào, anh cũng không thể trở về, nếu như vậy, sao không tiết kiệm chút sức lực."
Anh gật đầu, trong mắt còn lại một chút khen ngợi, anh móc trong túi áo ra một tờ chi phiếu đưa đến trước mặt Takemichi.
Cậu cúi đầu nhìn, lại là một chỗ trống.
Takemichi cười ra tiếng, cầm chi phiếu trong lòng bàn tay, "Anh không sợ tôi sư tử ngoạm."
"Takemichi" Mikey hai tay đặt trên mặt bàn.
"Bất kể hiện tại cậu như thế nào, tôi không phủ nhận, cậu lúc trước làm tôi say đắm."
"Thật sao?" Dù như vậy, chẳng qua cũng chỉ là say đắm mà thôi.
"Sau này gặp lại tôi, anh sẽ không lại bị tôi mê hoặc?"
Mikey nhấp rượu, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói hai chữ.
"Có lẽ."
Không chút để ý trả lời, làm Takemichi thay đổi sắc mặt.
Trải qua những chuyện như vậy, cậu không nên lần nữa trở lại, vĩnh viễn không nên.
Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, là của Mikey.
Anh nhận cuộc gọi nói, "Tôi ở bên ngoài."
Chỉ cần bốn chữ, đầu dây bên kia liền không dám nói gì nữa, anh bá đạo đã quen, làm việc quyết đoán, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn lấy mình làm trung tâm.
"Sau này có dự tính gì không?"
Mikey để điện thoại xuống, ngón tay thon dài đốt một điếu thuốc.
"Nhìn lại đi, dù sao có tiền của anh ban phát, tôi cả đời không cần phải lo gì cả."
Giọng nói Takemichi lạnh nhạt, ngay cả vẻ mặt cũng rất thản nhiên. Anh nhếch môi nhả ra một vòng khói, nheo mắt lại, lúc này cậu tỉnh táo quá mức, không khỏi khiến anh suy xét lần nữa, giữa họ trừ tính toán ra, có thật là không còn gì khác lưu lại sao?
Say đắm lẫn nhau, chỉ là thể xác của đối phương.
Cậu không hiểu chuyện tình cảm, hay là, cậu thay đổi quá nhanh, khiến anh chán ngán.
Anh nâng chén rượu lên, Takemichi tất nhiên sẽ không làm anh mất hứng, sau khi nhẹ cụng ly, uống cạn sạch một hơi, cũng là tuyên bố quan hệ giữa họ đã kết thúc.
"Cậu ăn nhiều một chút."
Anh nói xong, cầm điện thoại trên bàn lên, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, đứng dậy tính tiền. Trước khi rời đi, anh cúi người xuống, mang theo nhàn nhạt mùi rượu, khẽ hôn trên gò má cậu, con ngươi đen láy liếc nhìn mi mắt khẽ rũ xuống của cậu, rồi sau đó đứng thẳng người, sải bước ra ngoài.
Bàn kế bên, hai cô gái hâm mộ cảm thán.
Ở trong mắt họ, cảnh này rất giống là người con trai tạm thời có việc rời đi, hôn xin lỗi người yêu.
Takemichi tự rót đầy ly rượu, trên bàn có rất nhiều món ăn, bày đầy bàn, Mikey nói rất đúng, cậu nên ăn nhiều một chút.
Khẩu vị đã tăng lên nhiều, tướng ăn của cậu không có một chút tao nhã, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, đều tò mò quay đầu lại.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, anh ấy khóc ..."
Bàn tay mập mạp nhỏ xíu của đứa bé chỉ trên mặt cậu, lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mặt cậu đầy nước mắt.
Trong dạ dày trương sình khó chịu, giống như ăn quá no.
Ngoài cửa sổ, Mikey vận trên người âu phục, thân ảnh dựa trên chiếc xe thể thao màu xanh ngọc. Anh cũng không lên xe ngay, mà là yên tĩnh đứng đó hút một điếu thuốc.
Takemichi nghiêng đầu nhìn lại, thậm chí có thể thấy khói quanh quẩn đỉnh đầu anh. Trong lòng bàn tay, nắm chặt tờ chi phiếu trống, bởi vì mồ hôi mà nhăn nhúm.
Takemichi vuốt phẳng nó, rồi sau đó xé thành từng mảnh rồi bỏ vào ly rượu.
Mikey, cái tôi muốn chẳng qua chỉ là tự do, chỉ đơn thuần là như vậy.
Anh không phải là chồng của cậu, ly hôn rồi anh phải có nghĩa vụ cho cậu một số tiền lớn, lúc ra khỏi biệt thự, giữa bọn họ chẳng là gì cả.
Dưới lầu, Mikey dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, anh ngẩng đầu, ánh mắt bén nhọn đối mặt với Takemichi, bốn mắt chạm nhau, không ai né tránh, thẳng tiến vào chiếm lấy đối phương.
Cuối cùng, vẫn là anh rời tầm mắt trước.
Lên chiếc xe chở đầy ký ức của Takemichi, liền mang người đàn ông độc tài đó ra khỏi cuộc sống của cậu.
———
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Rem không hay biết, ngơ ngác đứng trong phòng nhìn Takemichi thu dọn đồ đạc.
"Take thiếu gia, cậu muốn đi thật sao?"
"Đúng vậy."
Takemichi mang đồ đạc mình đã dùng qua cho vào vali bằng da, sau khi thu dọn xong mới phát hiện, căn phòng rộng lớn thật trống rỗng, cậu đem gỡ ga giường cùng bao gối xuống.
"Đợi chút nữa, mang những thứ này vứt đi."
"Những thứ này..."
Takemichi thấy cô do dự, liền nửa đùa nửa thật.
"Cậu chủ không thiếu tiền, hơn nữa, nói không chừng tối nay sẽ có người đàn bà khác vào ở, ai sẽ thích dùng đồ cũ của người khác chứ?"
"Vậy, được thôi." Rem xuống lầu tìm thùng giấy, đem toàn bộ bỏ vào trong.
Sau khi thu xếp xong, lúc Takemichi rời đi, trong tay chỉ xách theo một chiếc vali lớn.
Những thứ không nhét nổi vào, đều vứt đi.
Nói chung, không để lại Ngự Cảnh Uyển.
Cậu cố ý thừa dịp Rem vứt đồ rồi rời đi, Takemichi không thích từ biệt nặng nề, đứng ở cửa lớn của vườn hoa, cậu để vali xuống, xoay người nhìn một lần cuối cùng.
___End chương 71___
Sau thi tui sẽ theo lịch cũ nha 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro