Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Điều kiện


Takemichi nhìn về phía Ryo, ngữ khí đã không đủ bình tĩnh.

"Lúc ấy cô cũng biết, cửa bị người khác khóa trái!"

"Tôi làm sao mà biết được là người khác, hay là cậu tự mình khóa!"

Ryo không khỏi lớn tiếng, "Cậu nói tiêm thuốc cho Mikey là y tá, vậy cô ta ở đâu?"

"Cô ta bận quần áo y tá, đeo khẩu trang, tiêm xong cầm điện thoại của chúng tôi ra ngoài, còn khóa trái cửa, tôi kêu la nửa ngày, sau đó, cô tới."

Ryo nghe xong, cũng không hung hăng nữa, tình hình này, rõ ràng Takemichi thất thế. Cô nhiều lắm cũng chỉ là dồn ép, ngược lại dường như là thừa thãi.

Chung quanh, lại khôi phục không khí lạnh lẽo, nói xong lời cuối cùng, thanh âm Takemichi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, dứt khoát một câu.

"Anh không tin đúng không?"

Cậu nhìn chằm chằm Mikey. Nam nhân khép hờ con ngươi quyến rũ, vẫn không trả lời thẳng.

"Draken, kiếm ra người này cho tôi."

"Vâng."

"Mọi người còn lại đi ra ngoài, người bệnh cần nghỉ ngơi" Bác sĩ đúng lúc nói mọi người đi ra.

Sanzu dẫn đầu đi ra ngoài, sắp xếp bảo vệ Mikey. Takemichi trong lòng buồn rười rượi, xoay người định rời đi, chợt nghe giọng bá đạo của nam nhân.

"Michi, cậu ở lại."

Ban đầu cùng cậu bi thương đi ra, Ryo rõ ràng run sợ, liền theo sau Draken mang sắc mặt khác thường nhìn Takemichi, cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nửa ngày không nói gì, cậu lại cảm nhận được ánh mắt sau lưng.

Takemichi xoay người, tầm mắt theo ly nước thu hồi, "Angel-beat, rốt cuộc là cái gì?"

"Thuốc tiêm cho tôi chính là Angel-beat?"

Mikey ngữ khí trầm thấp rõ ràng, trên mặt thần sắc hung ác nham hiểm. Con ngươi đen và sâu bỗng nhiên bừng lên mãnh liệt, lúc này Takemichi mới ý thức được, Draken không nói thật với Mikey, xem ra, thuốc này nhất định rất lợi hại.

"Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." Mikey đã bình tĩnh một chút, trên mặt cười chế nhạo.

"Michi, cậu cả nói dối cũng chưa từng học sao?"

Takemichi đứng ở trước giường, trên mu bàn tay Mikey, bởi vì liên tục truyền nước mà tay hiện ra từng mảng tụ máu. Cậu không đành lòng, nhìn đi nơi khác.

"Anh không sao chứ?"

"Cậu quan tâm tôi sao?"

Takemichi nhìn chằm chằm Mikey, sau một đêm đã tiều tụy rất nhiều, nam nhân này, hẳn là ý chí rất kiên cường.

Ryo nói đúng, là cậu tận mắt hai lần nhìn anh lâm vào hiểm cảnh, lại là cậu tận mắt thấy y tá kia tiêm thuốc cho anh.

"Tôi không muốn anh có chuyện."

Mikey mỉm cười, gật gật đầu, Takemichi biết, hiện tại anh bình tĩnh không phải là không truy cứu, mà là muốn tìm hiểu rõ sự tình rồi sẽ tính sổ.

Trong lòng lo lắng chồng chất, Mikey thấy cậu bụng đầy tâm sự, liền không chút để ý hỏi.

"Cậu thật sự không thấy rõ ràng đối phương?"

Takemichi trong lòng chột dạ một chút, lắc đầu.

"Lại đây ngồi."

Cậu tiến lên, ngồi ở mép giường Mikey, hai mắt nam nhân nhạy bén nhìn sâu vào mắt cậu, một ánh mắt, bình thường có thể xuyên thấu cậu.

"Cô ta rõ ràng muốn giết tôi, nếu như vậy, sao lại giữ lại cậu?"

Takemichi không hề cãi lại, cậu sợ nói lại, sẽ lộ ra manh mối, trong lời nói của y tá kia, cậu không thể coi như không nghe thấy. Tay để trên đầu gối bị nam nhân chụp lấy, Mikey không nói gì nữa, nhăn trán nặng nề ngủ.

Trong phòng bệnh, nam nhân tuy rằng chỉ để mình Takemichi ở lại, nhưng người của Sanzu canh giữ bên ngoài thường xuyên nhìn vào qua cửa kính, cảm giác bị giám sát làm cậu đứng ngồi không yên.

———

Mikey chỉ nghỉ ngơi 1 giờ, liền bị đám người Draken hộ tống suốt đêm về Tokyo.

Đây là lần đầu Takemichi ngồi trên máy bay riêng, dạo chơi trên mây. Cậu lúc này mới nhận ra, cậu đối với Mikey, hiểu biết ít như vậy.

Bên trong nhà, sau khi dàn xếp ổn thỏa, Takemichi xuống lầu, liền thấy Draken ngồi trong phòng khách.

"Cậu chăm sóc tốt cho Sano thiếu, tôi về trước" Thấy cậu xuống lầu, anh đứng dậy nói.

Takemichi ở dưới, khi Draken ra tới cửa, trong lòng nghi hoặc vẫn không kìm nén được.

"Angel-beat, có phải rất đáng sợ không?"

Nam nhân suy nghĩ, xuyên thấu qua một bên mặt anh, Takemichi có thể thấy được mọi người đều dè dặt nó.

"Là một loại thuốc phiện."

"Cái gì?"

"Angel-beat là một loại thuốc phiện mới nhất, mức độc tính.... khó có thể đoán trước."

Takemichi dường như không thể tin được, cậu tưởng tượng không ra. Rindou sao lại liên quan tới thuốc phiện, từ khi nào, anh bụng dạ nham hiểm như vậy?

Trên đường, từ Osaka trở về tới giờ, Takemichi một tấc cũng không rời Mikey. Nghĩ đến, anh chính là tin tưởng cậu, bằng không, sẽ không yên tâm mà để cậu ở lại như vậy.

Nghĩ vậy, vẻ lo lắng hồi lâu của Takemichi lúc này mới sáng sủa được một chút.

Draken một tay mở cửa, rồi lại do dự không bước ra, nhìn nghiêng về phía Takemichi. Đối với cậu, dường như không thể khống chế chính mình sít lại gần, suy nghĩ giây lát, vẫn không định giấu giếm cậu.

"Cậu chăm sóc tốt cho Sano thiếu..."

Takemichi đồng ý "Tôi sẽ làm vậy."

"Sano thiếu đã âm thầm phân phó, hồi phục ở bệnh viện bên kia, có người theo dõi 24 giờ, cho nên..." Lời kế tiếp cũng không nói xong, bước đi ra ngoài.

Khi cửa đóng lại, Takemichi mới hoàn hồn, môt tay vịn lấy sô pha, nhẹ nhàng ngồi xuống. Thì ra, Mikey đã sớm âm thầm sắp xếp mọi thứ.

Một khi cậu đối với anh bất lợi, bên bệnh viện kia, lập tức sẽ hành động.

Takemichi bất lực dựa vào sô pha, cậu tự cười chính mình, toàn thân rã rời không đứng dậy nổi.

------

Mikey tĩnh dưỡng ba ngày sau, tinh thần đã tốt, gần như khôi phục hoàn toàn, dường như không thấy chút dấu vết gì của Angel-beat trên người của anh.

Takemichi có chút yên tâm, tưởng rằng, như vậy sẽ không có việc gì.

Anh, vẫn bất cần như trước, rõ ràng đối với cậu không tin tưởng, nhưng ngoài mặt cũng không biểu lộ ra.

Takemichi trong lòng biết rõ, ở trong tầng này giấy cũng không thể xuyên qua, vừa phải làm như không hề biết chuyện gì, thật sự mệt mỏi.

Thời gian du lịch của công ty cũng sắp hết, Takemichi cũng muốn đi làm. Mikey cho cậu nghỉ thêm 1 tuần lễ, mấy ngày này, cậu chỉ có thể ở trong Ngự Cảnh Uyển, một bước cũng không ra ngoài.

Trong thư phòng ở lầu hai, Sanzu đã đi vào một hồi lâu. Takemichi đứng ở đầu cầu thang, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn rón ra rón rén cất bước tiến về phía trước.

Cửa thư phòng đóng chặt, nhưng mơ hồ có thể nghe được cuộc nói chuyện bên trong.

"Tìm được người rồi?"

"Vâng, bị hành hạ một đêm, cuối cùng cũng chịu mở miệng."

"Là ai?"

"Haitani gia."

"Rindou?" Mikey giọng kinh ngạc đã truyền tới tai Takemichi, anh nói giễu cợt.

"Haitani gia, tại sao lại có quan hệ với chợ đêm? Lão gia Raiden không phải rất ghét chuyện này sao?"

"Hiện giờ tập đoàn Thiên Trúc của Haitani gia hoàn toàn do Rindou nắm quyền. Theo người đó nói, chuyện ở sông không phải do Rindou, cô ta chỉ nhận lệnh, ở bệnh viện phải lấy mạng của anh."

"Tôi được đưa đến bệnh viện nào, Draken tất nhiên giữ bí mật. Trong thời gian ngắn như vậy, làm sao hắn có thể sắp xếp thỏa đáng như vậy?"

"Bởi vì, có người nội ứng ngoại hợp" Sanzu cắn răng, giọng nói căm phẫn.

Trong thư phòng im lặng cả nửa ngày, Mikey ngẫm nghĩ từng chi tiết, trong đầu liền nhớ lại, lúc bọn họ nằm trên giường bệnh, Takemichi đã ngắt điện thoại.

Nếu nói là trùng hợp, dường như, cũng quá khó làm cho người ta phục. Hơn nữa, ly nước đó, cùng với lời nói của Ryo.....

Bên trong càng yên tĩnh, bên ngoài Takemichi càng bất an.

"Boss, thân thể anh không sao chứ?"

"Yên tâm đi" Mikey ngữ khí có chút mệt mỏi, xen lẫn một chút bất đắc dĩ.

"Angel-beat lúc ấy không lấy mạng tôi được, khi phát tác lần nữa, chu kỳ sẽ không ngắn như vậy."

"Boss, theo tôi thấy, chính là chàng trai bên ngoài, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ xử lý cậu ta ngay."

Takemichi kinh hoàng, nhưng chưa rời đi, theo bản năng, cậu muốn nghe câu trả lời của Mikey.

"Người đó, còn nói gì nữa?"

"Cô ta nói chàng trai ngoài kia biết cô ta là do Rindou phái tới. Tuy rằng, sau này mới biết ly nước có thuốc, nhưng chuyện này rõ ràng cậu ta cùng Haitani gia thông đồng. Theo tôi thấy, sự việc trên biển, cậu ta không thoát khỏi liên lụy."

Phân tích dường như rất hợp lý, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

"Bên ngoài đã nghe đủ chưa?"

Takemichi nghe được tiếng của Mikey, theo bản năng định rời đi. Sanzu động tác nhanh nhẹn mở cửa, hơn nữa sắc mặt rất hung ác, ngữ khí không tốt.

"Cậu ở đây nghe lén?"

"Tôi....."

"Sanzu, ngươi về trước đi."

Mikey ngồi trên sô pha, mái tóc bạch kim lộn xộn trên trán. Sanzu gật đầu, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Takemichi, đi ra ngoài.

"Những lời vừa rồi, cậu đều nghe được?"

Mikey châm một điếu thuốc, đặt lại tại cái gạt tàn làm bằng gỗ cây Đàn Hương, nhìn nó chậm rãi tàn.

"Nghe được."

"Michi, tôi sẽ không buông tha hắn."

Nam nhân nói không hề lắt léo, cầm lấy tàn thuốc, dùng đầu ngón tay dụi xuống, hung hăng bẻ gãy nó trong gạt tàn.

Trong không khí, nháy mắt tràn ngập mùi khói nhàn nhạt mát lạnh.

Takemichi hai tay rủ xuống bên người, khẩn trương nắm chặt lại. Cậu không biết những lời này của Mikey đến tột cùng là muốn thăm dò gì.

Nam nhân để chân xuống, hai ba bước đã đi đến phía sau Takemichi. Sau lưng cứng ngắc cảm nhận được lồng ngực kề sát, Mikey một tay đặt lên vai cậu.

"Cậu hiện tại là người của tôi, sẽ không thể cùng Rindou có một chút liên lụy mờ ám."

"Trong lời nói Sanzu, cũng chính là ý của anh sao?"

Một tay vòng qua thắt lưng cậu xuyên qua, đặt trước bụng, quai hàm kiên nghị của anh đặt nhẹ trên vai cậu.

"Giữa hai người chúng tôi, cậu chỉ có thể chọn một. Tôi muốn hắn chết!"

Giọng nói lạnh lẽo, khiến người khác run rẩy, Takemichi chỉ cảm thấy chân mềm nhũn vô lực, nhờ cánh tay siết chặt của người đàn ông ôm lấy thắt lưng, như vậy cậu mới có thể đứng vững một chút.

"Anh đã điều tra rõ rồi sao? Có lẽ, không phải là Rindou" Khi nói ra lời này, cậu rõ ràng không thể không lo lắng.

"Cậu muốn nghe chính miệng hắn ta thừa nhận sao?"

Mikey cúi người xuống, khẽ cắn tai Takemichi, dáng vẻ vô cùng thân thiết, miệng lại lạnh lùng nói.

"Haitani gia nhúng tay vào chợ đêm, không phải là chuyện một hai ngày, tôi thật muốn thấy, hắn chịu đựng được bao lâu... dám đặt chân vào địa bàn của tôi."

Chuyện như vậy, Takemichi dù thế nào cũng không tin.

Ánh mắt cậu vô hồn lắc đầu, "Không thể".

Haitani gia trước đến nay không làm chuyện mờ ám, hơn nữa cậu rất hiểu Rindou, không thể nào giao thiệp với chợ đen.

"Michi?" Mikey buông tay ra, đi vòng qua cậu ngồi trên sô pha.

"Nếu cậu vẫn khăng khăng tình cảm một năm trước của 2 người là tình yêu sâu đậm, thật làm người ta khó mà tin được, nam nhân đó, cậu có hiểu rõ không? Tốt xấu cũng không phân biệt được, còn nói cái gì là yêu?"

Takemichi sắc mặt khó coi, "Anh muốn làm cái gì?"

"Đây là chuyện của chúng tôi" Mikey đem viên thuốc trên bàn nuốt vào, lạnh lùng nói.

"Anh ấy không thể chết được!" Dường như không hề suy xét, Takemichi liền rống lên.

Mikey vẻ mặt hung ác nham hiểm, cầm lấy ly thủy tinh uống cạn nước. Im lặng trong chốc lát, đứng dậy mạnh mẽ, đem ly nước ném mạnh xuống sàn, ly thủy tinh vỡ tan văng tung tóe, một mảnh thủy tinh đâm vào đùi Takemichi.

"Có thể hay không là do tôi định đoạt!"

Mikey đi nhanh đến, dẫm nát những mảnh thủy tinh, anh bỗng nhiên tới gần, Takemichi lùi lại từng bước.

"Lúc hắn chút nữa giết chết tôi, cậu làm gì? Cậu trăm phương ngàn kế che giấu cho hắn, Takemichi, mạng của tôi trong mắt cậu, có phải không đáng giá một chút nào đúng không?"

Nam nhân hai mắt ứ máu, trân trán gân xanh nổi lên, bộ dạng làm người khác kinh sợ.

"Mikey" Takemichi cúi đầu.

"Coi như tôi cầu xin anh một lần."

"Ha ha—" Nam nhân gật gật đầu, một tay chỉ thẳng Takemichi, cười khinh miệt có chút lạnh lẽo, cô độc.

"Cậu cầu xin tôi?"

Takemichi nâng cằm lên, việc của cậu với Rindou đã sớm kết thúc, chỉ là phải trơ mắt nhìn anh chịu chết, cậu làm sao có thể làm được?

Mikey đứng trước mặt cậu, nhìn xuống hai mắt cậu có chút dao động.

"Nếu tôi chết, cậu sẽ trở lại bên hắn ta, chuyện mẹ cậu, hắn tự nhiên cũng sẽ thay cậu an bài. Ngày đó, lúc chúng ta bị nhốt ở trong phòng bệnh, Takemichi, nói thật đi, cậu chưa từng dao động sao?"

Trong mắt Takemichi bỗng tối sầm lại, lúc ấy, cậu thật sự mâu thuẫn chỉ là không giống với suy nghĩ của Mikey. Cậu mâu thuẫn bởi vì sợ đối mặt với tình huống này, sợ Mikey biết chân tướng, sẽ bất lợi cho Rindou.

Nhưng không phải là vì cậu muốn cùng Rindou có thể ở bên nhau lần nữa.

Đáy mắt này của cậu có chút do dự, ở trong mắt Mikey, nghiễm nhiên thành cam chịu.

Takemichi thật sự đã dao động, nói cách khác, đã từng, lúc anh nguy hiểm nhất. Cậu đã có suy nghĩ muốn vứt bỏ anh không để ý, muốn nhìn thấy anh chết.

Mikey không tức giận, Takemichi bị anh nhìn chằm chằm cảm thấy lạnh khắp người, ấm áp nơi ánh mắt anh càng ngày càng lạnh lại, cuối cùng, ngay cả  một chút dịu dàng cũng không tồn tại.

Nhận thấy được sự khác lạ của anh, Takemichi nghĩ thầm chắc chắn anh đã hiểu lầm.

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ hại anh, còn ly nước kia, tôi không biết bên trong có thuốc ngủ, Mikey, hãy tin tôi."

Nam nhân chỉ cười cười, đá văng cái ghế ở trước mặt, thâm độc dò hỏi:

"Tôi tại sao phải tin cậu? Người như cậu, dựa vào cái gì làm tôi tin tưởng!?"

Ở trong phòng bệnh, anh chỉ để mình cậu ở lại, cũng không ngờ rằng, thiếu chút nữa ngay cả mạng mình cũng suýt mất.

Mikey xoay người ra khỏi phòng, đèn tường màu da cam chiếu xuống, Takemichi một tay xanh xao đặt trên bàn, cẳng chân đau buốt, liền kéo ống quần, mới phát hiện vài mảnh vỡ đã đâm vào thịt.

Cậu cà nhắc chân tới sô pha ngồi xuống, mỗi một vết thương, khi cậu nhịn đau lấy mảnh vụn ra, đều chảy ra một ít máu, nhìn thấy ghê người.

Đứng ở ban công phòng ngủ, Mikey một tay đốt thuốc, bụng đầy tâm sự.

Trong hoa viên dưới lầu, dưới bóng cây, đá cuội được lát thành một đường nhỏ vừa đẹp, nam nhân ném điếu thuốc xuống, xoay người vào phòng ngủ.

———

Sáng sớm hôm sau, lúc anh tỉnh lại, mới phát hiện Takemichi không có bên cạnh.

Mikey chau mày, tối hôm qua anh nói sẽ đối phó Rindou, có lẽ, nói không chừng cậu đã đi Haitani gia, lần này, có thể sẽ không trở lại nữa? Nam nhân cười lạnh nhạt, mặc áo khoác tắm ra khỏi phòng ngủ.

Thư phòng, cánh cửa bị anh đá văng hôm qua vẫn nguyên bộ dạng đó. Anh đi vào cửa, đã thấy trên sô pha, Takemichi ôm hai vai cuộn tròn người, chắc là vì lạnh, cậu ngủ cũng không yên giấc.

Mikey nhớ rõ, cậu từ trước đến nay không có thói quen mở hệ thống sưởi ngủ.

Đống hỗn độn trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, cái ghế ngã xuống đất cũng được dựng lại chỗ cũ. Mikey nhẹ nhàng đi đến phía sau, có chút động tĩnh cậu liền mở mắt.

"Hôm nay, tôi muốn đi bệnh viện."

Mikey hai tay để trong túi, được với không được, đáp án vốn rất đơn giản, Takemichi lại đợi nửa ngày.

"Được" Nam nhân thầm cân nhắc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Takemichi đi thay quần áo, sau khi thu dọn đơn giản, cũng lên đường đến bệnh viện.

Trên xe bus, cậu ngồi hàng cuối cùng.

Ngoài cửa sổ, cây rừng dày đặc,hoa ẩn trong bóng cây, từng cây từng cây ở trước mặt cậu hướng tới rồi lại biến mất. Trên phố, bóng người đi đi lại lại, mỗi người đều có cuộc sống riêng, đắng cay ngọt bùi, ấm lạnh tự biết.

Takemichi tựa đầu vào cửa kính, cậu cùng Mikey, lúc ở Osaka, dường như bước lên 1 bước, chỉ là, còn chưa kịp đến gần, đều vội vã thu trở lại.

Cậu cùng Rindou, từ một năm xa cách đến bây giờ, nhưng trước sau vẫn chậm 1 bước.

Takemichi đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh thấu xương thổi tới mặt, từ khi nào, trái tim cứng cỏi của cậu toàn bộ trở nên hiu quạnh vắng vẻ như vậy, dường như một chút việc nhỏ, cũng có thể làm cho cậu muốn khóc.

Càng tiếp cận, lại càng sợ hãi.

Người như Mikey, không phải là người cậu có thể đến gần.

Mẹ vẫn muốn một cuộc sống yên ổn, hiện giờ lại biến thành như vậy, cũng đều là do một tay cậu làm ra.

Lúc đến bệnh viện, y tá đang mát xa cho mẹ Take, vài ngày không gặp, tình hình của mẹ đã chuyển biến rất nhiều.

"Trị liệu kế tiếp, chủ yếu là mát xa, chỉ cần tâm tình người bệnh tốt, có thể bình phục từ từ."

"Thật không?" trong phòng viện trưởng, Takemichi lòng tràn đầy vui mừng.

"Đúng vậy, trị liệu bằng thuốc đã ngừng một tuần, tình hình mẹ cậu như vậy về cơ bản đã ổn định, chuyện sau này, là vấn đề thời gian."

Takemichi khó nén vui sướng trong lòng, cậu kích động hỏi han.

"Vậy, nếu tôi muốn cho mẹ xuất viện, có thể chứ?"

"Muốn khôi phục phải phối hợp mát xa thật tốt, nếu cậu đã nói như vậy, không có vấn đề."

Takemichi vội vàng cảm ơn, cậu đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ. Trong thời gian này, cậu có thể đi học mát xa trước, đến lúc đó, có thể đem mẹ về nhà, có thể quay lại cuộc sống bình thường trước đây chỉ có hai người bọn họ.

***

Trong văn phòng, không bao lâu liền vang lên tiếng chuông điện thoại.

Viện trường nghe máy, "A lô, Sano thiếu, bà ấy khỏe, đúng, cậu Hanagaki đã tới... ý của cậu ấy, muốn đưa mẹ xuất viện, đúng vậy, càng nhanh càng tốt...."

Mikey tắt điện thoại, ngón tay thon dài nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, quả nhiên, là muốn rời đi.

Anh mím chặt môi mỏng, ánh mắt lành lạnh, sắc mặt thay đổi làm người ta sợ hãi vô cùng. Cho tới bây giờ chỉ có anh chơi đùa đến chán, Takemichi, ai cho cậu lá gan như vậy?

Ở cùng mẹ một ngày, tuy rằng lần này du lịch Osaka, Takemichi không hưởng thụ được gì, nhưng vì làm cho mẹ vui vẻ, cậu lên mạng tìm thông tin, miêu tả ra một cảnh tượng rất tráng lệ.

Mẹ Take thấy cậu thích thú, tự nhiên tâm trạng cũng được trấn an nhiều.

Khi đêm đến, Takemichi mới ra khỏi bệnh viện, xa xa nhìn lại, trời chiều đã bị đường chân trời nuốt hết, cậu đi dọc đường cái đón xe bus, mới vừa đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng còi ô tô.

"Michi" Rindou xuống xe. Takemichi bất động hồi lâu.

"Anh ta không đưa em đi sao?"

Nam nhân ánh mắt quét một vòng trên người cậu, xác định không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào. Nghi hoặc trong lòng không kịp hỏi, Rindou đã muốn câu trả lời.

Takemichi trong lòng từng khúc lạnh ngắt, muốn có lý do thuyết phục bản thân, nháy mắt liền sụp đổ.

"Ở Osaka trong bệnh viện, việc đó là do anh làm?"

"Chúng ta lên xe nói sau."

Rindou chụp lấy tay Takemichi kéo vào trong xe, hơi ấm từ hệ thống sưởi lập tức bao quanh người cậu đang lạnh như băng, anh khởi động xe, Takemichi hai tay nắm bả vai, cúi đầu nói.

"Rin, anh vì cái gì phải làm vậy?"

"Michi, người muốn mạng Mikey, rất nhiều."

"Nhưng mà, 2 người không thù không oán."

Rindou xoay mặt qua, "Anh ta cướp đoạt em như vậy, anh làm sao không oán không thù?"

"Rin!" Takemichi không khỏi lớn tiếng.

"Anh còn không hiểu sao? Chúng ta lúc đó, không phải là vấn đề Mikey, cho dù không có anh ta, chúng ta...."

"Két!!!!!" âm thanh bén nhọn muốn phá vỡ màng nhĩ, Takemichi vì quán tính người vọt về phía trước, may mắn có dây an toàn giữ chặt đúng lúc.

"Michi" Rindou nghiêng người qua, khuôn mặt tuấn tú chìm trong âm u.

"Em lại có thể thay hắn nói chuyện?"

"Em không có" Takemichi phủ định.

"Rin, anh từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy? Đó là một mạng người, anh trước kia chưa bao giờ...."

"Đừng nói với anh chuyện trước kia!" Nam nhân chợt ngắt lời cậu.

"Anh sớm đã thay đổi rồi, Michi, chẳng lẽ anh như vậy, em sẽ không thể tiếp nhận? Mikey, hắn ta so với anh, tàn nhẫn gấp trăm lần, thủ đoạn độc ác gấp ngàn lần, em lại còn che chở cho hắn, có phải em yêu hắn rồi không?"

Takemichi há miệng thở dốc, nửa ngày không nói gì, không biết là bởi vì chán nản, hay là nguyên nhân khác, ngực khó chịu hồi lâu, cậu mới nghẹn ra một câu.

"Rin, anh cùng anh ta không giống nhau."

Mikey, có lẽ, từ nhỏ đã gia nhập xã hội đen, anh ta hôm nay như thế nào nắm vị trí đầu sỏ, thông qua lần du lịch này, Takemichi cũng có thể đoán ra một chút. Còn Rindou, từ khi sinh ra tới giờ, giao thiệp đều ngay thẳng, bọn họ vốn là hai thế giới đối lập nhau.

"Không có gì không giống, chỉ cần quyết tâm tàn nhẫn, ai cũng có thể."

Takemichi lắc đầu, cậu không tin, những lời nói này được nói ra từ miệng Rindou, "Anh làm như vậy, có nghĩ tới hậu quả không?"

Nam nhân nghe nói, tay phải đấm mạnh, âm thanh phát ra từ tay lái làm Takemichi hoảng sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Michi, anh biết em ở đó, vốn muốn đến mang em về, nhưng nếu làm vậy, Mikey ắt phải nghi ngờ em, mới để em lại. Anh không hiểu, hắn lúc ấy không biết trước sự việc, làm sao có thể được cứu?"

"Là em" Takemichi không chút giấu diếm.

"Là em cầu cứu bên ngoài."

Trong không gian nhỏ hẹp, cậu có thể nghe rõ tiếng thở dốc của Rindou. "Vì cái gì? Lúc ấy em nên biết, hắn không chết, chuyện này chắc chắn liên lụy chúng ta."

"Rin." Takemichi khẽ thở dài.

"Nằm ở trước mặt em, là một mạng người, chẳng lẽ anh muốn em nhìn anh ta chết sao?"

"Michi?" Rindou ngữ khí yếu đi rất nhiều.

"Anh không muốn em động thủ, chỉ cần em khoanh tay đứng nhìn, như vậy cũng không làm được sao?"

"Đúng, em không làm được!" Giết người khác, được mấy người có thể?

"Em đối với hắn nhân từ chính là đối với anh tàn nhẫn."

Takemichi khẽ cắn môi dưới, trong lòng, bi thương chồng chất "Đổi lại là anh, em cũng sẽ làm vậy."

Rindou khóe miệng chua xót nhếch lên, khi nghiêng đầu nhìn thẳng, trong mắt thấy thêm vài phần bi thương.

"Chẳng lẽ, hắn ở trong lòng em, đã có vị trí giống anh rồi sao?"

Takemichi trong lòng chất đầy nỗi buồn, nói không rõ là cảm giác gì, Mikey nói rất đúng, đó là chuyện của bọn họ, nhưng vì cái gì, lại kẹp cậu vào giữa thế này?

Ở trong mắt Mikey, cậu giúp Rindou, ở trong mắt Rindou, cậu lại che chở Mikey.

"Đây là cách anh yêu em?"

Rindou run sợ, nhìn thấy nước mắt Takemichi rớt xuống.

"Anh nếu yêu em, tại sao để em lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan này? Nếu anh yêu em, sao lại nhẫn tâm cuốn em vào trong đó, Mikey là loại người gì, anh không phải không biết, nếu anh yêu em, sẽ không nên cho em biết sự tình ở trong...."

Thân thể bị kéo vào trong ngực rắn chắc, Rindou càng ôm chặt cậu trong lòng, "Rất xin lỗi, Michi"

"Anh là Rin trước đây mà em từng biết sao? Em không nghĩ anh sẽ biến thành như vậy, em cũng không hy vọng anh gặp nguy hiểm, dừng tay đi, được không. . . . . . Dừng tay đi. . . . . ."

"Michi, đã không còn kịp rồi."

Nhớ đến nét mặt lạnh lùng của Mikey khi nói muốn Rindou chết, Takemichi liền nhịn không được, toàn thân run rẩy.

"Vậy làm sao bây giờ, anh ta sẽ đối phó anh, làm sao bây giờ. . . . . ."

"Michi" Rindou vuốt tóc cậu, hai tròng mắt sắc bén lộ vẻ hung ác, "Hiện tại, chỉ có một biện pháp."

"Biện pháp gì?" Takemichi khẽ lùi lại, trong mắt có một chút hy vọng.

"Chỉ cần trừ khử hắn, thì không phải lo gì nữa."

"Không được!"

"Vì cái gì không được?" Rindou lần nữa lớn tiếng.

"Em...." Takemichi cúi đầu, "Chúng ta không thể phạm pháp."

"Michi, một ngày nào đó, em sẽ phải hối hận."

Rindou sắc mặt xanh mét, trầm mặc thật lâu, mới mở miệng "Anh ta chết, chúng ta mới có thể lại được ở bên nhau."

Hệ thống sưởi ấm lên, cũng không làm ấm được lòng người, "Rin, anh thật sự giao thiệp với chợ đêm sao?"

Bên trong xe, lần thứ hai lại yên lặng khiến người ta nghẹt thở. Takemichi con ngươi đỏ hoe suy nghĩ, hít mũi, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đó cuối cùng dừng trên gương mặt Rindou, quả thật, anh ở đây nhưng không còn là anh của trước kia nữa.

Cậu dùng sức đẩy cửa xe ra, đi xuống, người đàn ông cũng theo xuống xe.

Bầu trời, những hạt tuyết nhỏ rơi, Takemichi ngẩng đầu, trên đỉnh đầu mờ mịt một tảng lớn, bông tuyết dừng trên mặt, hóa thành nước theo sóng mũi chảy xuống.

"Em về."

"Michi"

Takemichi kéo nhanh áo, bước chân trên đường kiên định. Lần này, cậu không hề do dự, tuyết dường như càng rơi càng lớn, trên vai không bao lâu đã tạo thành một tầng mỏng.

Ở giao lộ dừng xe, trong kiếng chiếu hậu, Rindou vẫn còn đứng bên cạnh xe. Thân ảnh càng đi càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một điểm nhỏ, cho đến khi mất hút.

———

Để bụng đói trở lại Ngự Cảnh Uyển, người canh gác đã không còn, trở lại thành phố Tokyo, Mikey đã không sợ trời không sợ đất.

Ở trên lầu hai, Takemichi không thấy hình bóng Mikey, cậu mở cửa sổ ở bốn phía, để gió lạnh tùy ý thổi vào, đến từng ngóc ngách.

Ở trong bồn tắm xả đầy nước, sau khi Takemichi cởi quần áo, đem người đầy mệt mỏi ngâm trong nước, thả lỏng để lộ lưng 
trần, đường cong duyên dáng hình thành một bức tranh đầy hấp dẫn.

Takemichi đem mặt ngụp vào trong nước, khi gần hết hơi mới định ngẩng đầu.

Cũng không biết lúc nào, cậu đã bị một bàn tay to lớn đè lại, không kịp thở, Takemichi uống một ngụm nước đầy.

"Khụ khụ—-"

Cánh tay rút lại, Takemichi chật vật lau nước trên mặt, thấy Mikey mặc áo ngủ đứng trước bồn tắm.

"Không giáo huấn cậu, cậu sẽ vĩnh viễn không nhớ."

Sau khi nam nhân cởi bỏ dây lưng, đặt thân thể nằm đối diện Takemichi, cậu vội rụt hai chân, hai mắt cảnh giác nhìn anh.

"Đi bệnh viện rồi?"

"Ừ"

"Mẹ cậu vẫn tốt chứ?"

"Vài ngày nữa, tôi muốn đón mẹ về."

Mikey hai tay mở ra, đặt ở đầu bồn tắm, hơi thở của anh, mạnh mẽ làm người khác bất an, anh gõ ngón trỏ vào bồn tắm bằng sứ vài cái, sau khi thu hồi tay để trước ngực.

"Dọn đi, ở cùng hắn?" Trong lời nói Mikey, vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu giận dữ.

"Tôi sẽ đem mẹ về nhà."

Nam nhân chỉ nhìn chằm chằm cậu, Takemichi ngẩng đầu, bộ dạng anh cười nhưng không cười. "Mấy ngày nữa, tôi sẽ chuyển đi."

"Tôi có nói đồng ý sao?"

Takemichi vẫn chưa nghĩ đến Mikey sẽ có đáp án như vậy, cậu run rẩy, mày nhíu lại.

"Lúc ấy chúng ta đã giao ước, chờ mẹ khỏe lại, tôi liền rời đi."

"Tôi cũng nhớ rõ đã từng nói, chỉ khi tôi chơi đùa chán, cậu mới có thể đi."

"Mikey, lời anh nói, cũng không tính sao?" Takemichi đáy mắt giận dữ.

"Michi, cậu tự cho là mình thông minh."

Mikey nghiêng người đứng dậy, bọt nước văng lên mặt Takemichi.

"Cậu cho là, mẹ cậu có chuyển biến tốt, là cậu có thể đi đúng không? Quả nhiên không hề lo nghĩ về sau sao."

"Nếu tôi nhất định đi?" Sự kiên định trong mắt cậu, cố chấp hạ quyết tâm.

Mikey đáy mắt tươi cười lạnh lùng, "Cậu hẳn biết rõ, nếu tôi không buông tay, cậu có chạy đằng trời."

Sắc mặt Takemichi tối sầm lại, một chút ánh sáng dường như cũng biến mất không dấu vết.

"Có điều, nếu cậu đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ để cậu đi."

"Điều kiện gì?" Takemichi ngẩng đầu, đáy mắt dấy lên ngọn lửa.

Điều kiện này, anh biết Takemichi không đồng ý, mà Mikey cũng chỉ nói vậy để dập tắt hy vọng của cậu.

"Sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để cậu đi."




___End chương 62___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro