Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
"A....."
"Mikey!" sự sợ hãi của Takemichi cuối cùng được trấn an bội phần. Cậu vươn tay, vừa vặn đỡ được người đàn ông nửa người trên chưa chìm hẳn.
Cậu chậm chạp tiến lại gần, một cánh tay người đàn ông đã khóa trụ cậu, áp sát khuôn mặt lạnh cóng của Takemichi vào vòm ngực của mình.
Mãi cho đến lúc này, Takemichi cơ hồ mới như muốn khóc nấc lên vì vui mừng khôn xiết. Hai tay cậu vòng qua thắt lưng Mikey, ôm thật chặt tấm lưng anh, mỗi lúc một gần gũi hơn.
Bàn tay của người đàn ông đặt sau gáy cậu vuốt nhè nhẹ, mặt nước xung quanh, lan tràn là máu tươi đỏ ngầu, Takemichi buông tay, giọng nói lạc đi vì sợ hãi và run rẩy.
"Anh sao rồi?"
Mikey tỏ vẻ hời hợt, "Không sao, chỉ là trúng một viên đạn".
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Nước biển thâm nhập vào từng thớ da thịt, len lỏi qua từng lỗ chân lông, nơi này lại tràn ngập âm khí. Takemichi rét cóng khiến hai hàm răng va chạm lẫn nhau không ngừng, nếu như không có anh, e rằng cậu đã tuyệt vọng mà chết.
"Tìm xem, có bờ không"
Mikey tỉnh táo lại, lúc này, nếu xung quanh chỉ là biển cả, hai bọn họ sẽ không còn đường sống.
Takemichi không hề có kinh nghiệm đi xa, dĩ nhiên sẽ chỉ biết dựa vào Mikey.
"Anh còn sức không?"
"Vết thương nhẹ, không việc gì"
"Không thì anh ở lại đây, tôi đi thăm dò, tìm được rồi, tôi sẽ lập tức quay lại."
Nếu cố thêm nữa, chắc chắn sẽ làm tiêu hao khí lực của Mikey quá phân nửa. Lúc này, chỉ có áo cứu sinh mới có thể giúp anh chèo chống được trên mặt biển, người đàn ông cũng không phô trương thanh thế, "Được".
Tay trái móc ra một chiếc bật lửa, bật lên, ánh lửa chập chờn nhanh chóng le lói trong không gian đen ngòm lạnh lẽo. Trước mắt đột nhiên có ánh sáng, phản chiếu vào trong mắt, ánh lên vẻ mặt lo lắng của Takemichi.
"Michi, cuối cùng cũng có ngày trông thấy được em vì tôi mà lo lắng."
Lần này, Takemichi không đôi co cùng anh, cánh tay Mikey máu đã bắt đầu đông lại, chiếc áo màu trắng hoen ố những vệt máu đỏ sậm. Takemichi cố nén trụ trong lòng sự kinh sợ, cầm lấy bật lửa trong tay anh.
Đem theo hy vọng mong manh, tưởng chừng như không tìm được bờ, Takemichi cầm theo bật lửa dần dần biến mất trong mắt Mikey.
Sau một hồi, mới nghe được giọng nói mừng rỡ của cậu truyền đến.
"Chỗ này có một cái hang......"
Takemichi theo lối cũ trở lại, từ xa nhìn đến chỉ thấy thân thể Mikey đang nổi trên mặt nước, đầu chìm nghỉm trong nước. Cậu vội vàng lại gần, khẩn trương túm lấy một cánh tay anh.
"Tôi đưa anh đi, lập tức bám vào"
Tắt bật lửa, không gian lại chìm ngập trong bóng tối, không nhìn ra bất cứ hình thù vật thể nào. Takemichi thở khó nhọc, tay phải Mikey đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ có thể theo sức nước, một phần dựa vào sức lực của Takemichi mà di chuyển.
Anh chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, anh phải trông cậy vào cậu.
Đi đến bờ, Takemichi bò vào trước, đem toàn bộ sức lực còn lại kéo Mikey từ dưới nước lên mặt đất, rẽ những nhánh cây mọc tua tủa rậm rạp hai bên, dẫn vào trong hang.
"Nơi này, làm sao có cả những chỗ thế này?"
"Có phải....cảm giác rất giống phim điện ảnh."
Mikey tựa người vào một khối đá, tóc ngắn dính trên mặt, tay trái chống lên mặt đất, khó khăn ngồi thẳng dậy.
"Michi", Mikey đã yếu đi nhiều, không thể cất giọng nói trọn vẹn một câu.
"Lấy ít nhánh cây, nhóm lửa.....".
"Được", Takemichi nghe theo, chọn một vài cành cây, toan châm lửa, người đàn ông cẩn thận nhắc nhở.
"Che cửa động lại, bọn chúng rất có thể vẫn đang tìm kiếm."
Động này vốn dĩ rất kín đáo, Takemichi dùng cây bụi che chắn cửa, sau khi xác nhận không có sơ hở, lúc này mới quay lại nhóm lửa.
Không gian cũng không quá rộng, có ánh lửa, nên nhanh chóng lan tỏa sự ấm áp.
Mikey tìm kiếm gì đó ở thắt lưng, may mắn thay, vẫn chưa bị rơi mất. Một chiếc dao thương hiệu Thụy Sĩ đưa đến trước mặt Takemichi, Mikey ra hiệu cho cậu cầm lấy.
"Michi, em qua đây"
Cậu đến bên cạnh anh ngồi xuống, Mikey cầm con dao đặt vào lòng bàn tay cậu, "Giúp tôi xé áo, tôi muốn xem, tình trạng vết thương".
Takemichi tiếp nhận, trước tiên xé măng sét áo, khi đến vết thương, máu đã đông tụ, chỉ cần tác động nhỏ, cũng khiến mi tâm Mikey cau chặt lại.
Nhận thấy động tác của Takemichi, người đàn ông nhìn cậu nói, "Sợ?"
Takemichi nắm chặt chiếc dao trong tay, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ. Mikey nhìn ra, không muốn làm khó cậu, chính mình rạch một đường, gắng sức cầm áo xé ra.
Máu đỏ nóng ấm, không giống như tưởng tượng của Takemichi sẽ bắn ra tung tóe, chỉ là chảy ra một chút. Bởi vì vết thương đã ngâm trong nước quá lâu, xung quanh miệng vết thương đã sưng đỏ, trên mặt da, thịt thậm chí đã bắt đầu rữa.
Mikey nhịn đau, hai mắt đỏ rực, trên trán mồ hôi túa ra không ngừng, năm ngón tay đang cầm tay áo cũng trắng bệch.
Takemichi ngã xuống mặt đất, Mikey thở hổn hển lấy hơi, toàn thân vô lực tựa vào khối đá, "Cầm dao.....hơ trên lửa...."
Cậu đã đoán ra chuyện tiếp theo, nặng nề cầm lấy dao hơ hơ trên ngọn lửa phập phù, lòng bàn tay Takemichi nóng lên, đưa lại cho Mikey. Người đàn ông ngẩng đầu, mồ hôi theo quai hàm chảy thành dòng xuống vạt áo, anh nghiêng đầu, đôi mắt sâu đen thăm thẳm nhìn vào Takemichi.
"Lại đây"
Cổ tay cậu run lên, Takemichi khó lòng có thể làm được.
"Em bình thường.....chẳng phải luôn muốn xé tôi thành trăm mảnh sao? Hôm nay, như em....muốn"
Mikey cắn môi, anh có dự cảm chẳng lành, tay phải của anh đã không còn cảm giác, nếu không lấy được viên đạn ra, cánh tay này, e rằng thật sự không thể đảm bảo được nữa.
"Mikey...."
Takemichi nhìn vết thương của anh, nhớ lại lần trước ở thư phòng, cậu bị Sanzu dí súng vào đầu, đến bây giờ lại bị truy sát, những mối nghi ngờ mỗi lúc một đầy lên.
"Anh, rốt cuộc là ai?"
Mikey cười cười "Biết nhiều, đối với em không tốt".
"Đằng sau anh, không chỉ đơn giản có Phạm Thiên thôi?"
Mikey thu hồi khóe miệng, "Xem tivi nhiều quá rồi? Nhận thức của em, người nguy hiểm và đen tối nhất....là tôi".
"Anh, từng giết người chưa?"
Khóe môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, dường như đang cười cậu đã biết rõ còn cố chấp hỏi vòng.
"Nếu không, tôi còn sống được đến ngày hôm nay?"
Thấy cậu hồi lâu không nói gì, Mikey khẽ cười nói, "Sợ?".
Takemichi nhìn thấy vết thương ở cánh tay của Mikey đã bắt đầu mưng mủ, sợ thì sao? Tới nước này, còn có thể sống hay không vẫn còn là một ẩn số.
"Làm thế nào mới có thể lấy nó ra?"
"Đầu tiên dùng dao làm sạch chỗ thịt đã bị rữa đi, rồi lấy mũi dao....xẻ một đường lên vết thương, nhớ kỹ.... Động tác phải dứt khoát....."
Takemichi biết rõ chính mình không thể, nhưng vẫn ép buộc bản thân cầm lấy dao, dao nhỏ vừa đụng phải vết thương, tay cậu đã run lên, từ trên da Mikey máu bắt đầu rỉ ra.
Người đàn ông dần lấy lại cảm giác, một tay, nắm chặt cành cây xù xì phía sau lưng Takemichi. Cậu tự trấn an sự mềm yếu của bản thân, lau mồ hôi trên mặt, đem con dao hướng về phía cánh tay Mikey.
Lấy hết thịt rữa đi, kỳ thật so với việc lấy viên đạn ra còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Takemichi kiên cường giữ bình tĩnh, trấn áp nỗi sợ hãi, cánh tay Mikey dơ dớp máu, nhưng khuôn mặt anh vẫn kiên nghị. Chỉ khi không chịu đựng được, từ khóe môi mỏng mới phát ra những thanh âm rên rỉ khe khẽ.
Mũi dao đâm vào da thịt, Takemichi có cảm giác chạm phải viên đạn, nhưng mãi vẫn không sao lấy ra được. Cậu khẩn trương, khắp mặt là mồ hôi túa ra như tắm.
"Sâu quá, không được...."
"Đạn vẫn chưa tới xương, cầm dao....chếch sang rồi đâm vào...."
Takemichi nghe theo, nhưng vẫn chỉ có thể chạm được đến nó, không sao lấy ra được. Mikey đã bắt đầu hạ đường huyết do mất máu quá nhiều, nhìn khuôn mặt lo lắng của Takemichi, anh cố gắng chịu đựng, cất giọng an ủi.
"Đừng nóng vội....xem như đâm vào bông thôi, sẽ không có cảm giác."
"Anh còn cười...."
Dù cho cậu mạnh mẽ đến cỡ nào, một khi phải đối diện với ranh giới sinh tử, cũng đều trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
"Michi, khi em lo lắng cho tôi, trông rất tuyệt, nếu không....tôi thật sự không có được chút sức lực nào nữa, tôi sẽ....A!"
Tay trái Mikey đã bẻ gãy cành cây, thả con dao trong lòng bàn tay, Takemichi sau khi lấy viên đạn ra, liền vội vàng cầm lấy đoạn tay áo vừa xé quấn chặt quanh cánh tay Mikey.
Người đàn ông ngay cả khí lực để thở dường như cũng không còn, trống ngực phập phồng. Khuôn mặt hai người ở rất gần nhau, thậm chí, Mikey chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra đôi mắt đang ngân ngấn nước của Takemichi.
Anh vươn tay trái lên, đầu ngón tay vừa chạm được vào mắt của cậu, Takemichi đã theo bản năng né tránh.
Chỉ là, nước mắt ẩn nhẫn đã nhịn hồi lâu nên cứ như vậy tuôn ra, Mikey ngơ ngẩn. Takemichi nhìn cánh tay đầy máu của anh ở giữa không trung, cậu cầm lấy, áp sát vào má mình.
Mái tóc che khuất toàn bộ biểu cảm trên gương mặt, từ trong lòng bàn tay Mikey đón nhận yêu thương chân thành. Nước mắt mặn đắng len lỏi vào những vết xước sát, hai vai Takemichi không ngừng run lên, cậu chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.
Cánh tay Mikey kéo vào, quấn lấy cánh tay cậu, hai người tựa vào nhau, thanh âm nghẹn ngào của Takemichi hòa cùng tiếng khóc nấc vang lên từ lồng ngực anh.
"Mikey, nếu như chúng ta có thể sống, sau này đừng cãi nhau nữa, được không?"
Người đàn ông gắng sức đưa cánh tay bị thương lên, bàn tay anh vỗ về cậu.
"Được".
Takemichi lau nước mắt, dường như nhớ ra điều gì, cậu tìm kiếm trên người một hồi, cuối cùng móc ra một chiếc điện thoại di động.
Mikey nhìn ra suy nghĩ của cậu, nhưng cũng không nỡ phá tan hy vọng đó. Takemichi trong lòng khấp khởi, ngay lập tức bấm nút cầu cứu, cậu gọi nhiều lần liền, nhưng lại phát hiện ra, nơi này cơ bản không hề có sóng.
Mikey nắm lấy tay Takemichi, kéo cậu lại gần mình, "Đợi đến khi trời tối, Draken không thấy chúng ta quay về, tất sẽ đi tìm".
"Anh ấy biết được chúng ta ở đây sao?"
"Tôi đã nói cho cậu ta biết hành tung, nhưng chúng ta cũng không chắc có thể qua được trước hoàng hôn hay không."
Mikey động đậy thân, ra hiệu Takemichi cởi áo cứu sinh trên người ra, "Ném nó ra biển".
"Nhưng....." Nhỡ như rơi vào đường cùng, nếu như ngay cả áo cứu sinh cũng ném đi, bọn họ lại càng không có cơ hội sống sót.
"Nếu như không ai tìm ra, hai chúng ta, dù có áo cứu sinh cũng không thoát được."
Takemichi tuy rằng không đoán ra được ý đồ của anh, nhưng vẫn ra khỏi hang, ném áo cứu sinh xuống biển.
Đem những cây leo che chắn lại cửa hang, khi cậu quay trở lại, nhìn thấy Mikey đang tựa người an tĩnh lên phiến đá. Một người đàn ông cao quý, ngay cả ăn cháo của cậu, khuôn mặt cũng nhăn nhó, hôm nay, lại lâm vào tình trạng này.
Takemichi nhẹ nhàng đi qua, vừa ngồi xuống, hai mắt người đàn ông vốn đang khép chặt bỗng mở ra.
"Im lặng!"
Bàn tay to lớn của anh áp đầu cậu sát vào vòm ngực mình, Mikey giọng nói sắc lạnh.
Takemichi tức thì cảm giác toàn thân đông cứng, cách đó không xa, truyền đến vài âm thanh rất nhỏ, thấp thoáng trong không gian, còn có ánh đèn pin sáng lên.
Cậu tựa sát trước ngực Mikey, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh, mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Khe hẹp giữa hai ngọn núi đã bị bịt lại bởi chiếc ca nô, những người đó chỉ có thể mặc áo cứu sinh, mạo hiểm bơi vào.
"Tối thế này, cũng không biết bên trong là gì...."
Ngay sau đó vang đến tiếng lội nước, ánh đèn pin liên tục đảo đảo qua nơi hai người đang ẩn náu. Tiếng sóng nước va đập để lại những bọt nước trôi nổi, đan xen còn có tiếng chửi rủa.
"Mẹ kiếp, hai đứa chúng nó làm thế nào vào được trong này..."
Một người khác lại nói những lời thô tục họa thêm, "Chỗ này tối như bưng, ngay cả ma quỷ sống còn không nổi....."
Takemichi căng thẳng đến ngừng thở, đèn pin quét qua quét lại "Kia là cái gì?".
Ánh sáng dừng lại trước cửa hang nơi hai người đang ẩn náu, Takemichi một tay nắm chặt ống tay áo Mikey, tay phải của người đàn ông lục tìm đồ, rồi bắt được con dao.
"Hình như là áo cứu sinh"
Hai người áp sát vào nhau, bắt gặp một chiếc áo cứu sinh nổi lềnh bềnh trên mặt nước, đèn pin xem xét xung quanh một hồi, nhưng cũng không phát hiện ra nơi có thể ẩn náu.
"Nhìn xem, áo cứu sinh cũng ở đây, chắc chắn là chết rồi."
"Như vậy có thể trở về báo cáo....."
*Huýt sáo* "Không ngờ Sano thiếu gia cũng có ngày hôm nay......."
Takemichi cơ thể vốn dĩ trước đó đã thả lỏng hơn rất nhiều, chợt nhiên lại cảm thấy có vật gì đó, dường như còn đang di chuyển. Cậu cúi đầu nhìn, sợ đến hồn bay phách lạc, một con rắn còn có đốm nhiều màu đang theo chân của cậu bò lên bụng.
Cậu vốn dĩ rất sợ rắn, vừa muốn kêu lên sợ hãi, đã bị một bàn tay bịt chặt miệng. Takemichi kinh hoàng, trợn to hai mắt nhìn Mikey.
Anh biết cậu đang rất hoảng loạn, liền nghiêng người, đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào mắt cậu. Cậu nhắm mắt, con rắn mỗi lúc tiến lại gần hơn, một chốc đã lên đến đùi Takemichi.
Mikey nhanh chóng vươn tay, hai ngón tay chuẩn xác cặp vào đầu con rắn, thân rắn bắt đầu giãy dụa, quấn lại thành vòng tròn. Nghe thấy tiếng động, cậu vừa muốn mở mắt, chợt nghe thấy tiếng thì thầm của Mikey.
"Nhắm mắt lại."
Takemichi không dám động đậy, chỉ đành nhắm chặt mắt.
"Về thôi, bọn chúng không chết đuối, cũng chết vì lạnh....."
"Đi, mẹ kiếp, tự làm tự chịu...."
Dần dần, hai người đàn ông rời khỏi. Mikey giơ tay, đem con rắn đã chết ném xuống phiến đá, Takemichi ý thức được đối phương đã đi xa, lúc này mới mở mắt.
"Trời tối rồi sao?"
"Kiên trì thêm chút nữa."
"Mikey, nếu như không ai đến, chúng ta sẽ chết ở đây?"
"Không có nếu như, tôi tin tưởng cậu ta."
Takemichi đi ra cửa hang, sau khi xác nhận bọn chúng sẽ không quay lại, lúc này mới tìm đến đống củi. Một lần nữa nhóm lửa, cậu cởi áo khoác, vắt lên cành cây để hong khô.
Mikey đã mất máu quá nhiều, sức lực còn lại không là bao nhiêu, anh ngã xuống mặt đất, Takemichi nhìn thấy, hấp tấp lại gần.
"Anh không được phép ngủ"
Lời thoại kinh điển trong phim truyền hình, người đàn ông thuận thế tựa vào người cậu, đầu gối trên vai cậu, anh cảm thấy tức cười.
"Nhưng, tôi mệt."
"Vậy cũng không được ngủ" sau khi Takemichi hong khô áo, đắp lên người anh.
"Tôi kể anh nghe chuyện cười nhé?"
Không đợi câu trả lời của Mikey, cậu tự mình bắt đầu, thật sự là một câu chuyện nhạt nhẽo. Người đàn ông vốn dĩ không buồn ngủ, nhưng khi nghe cậu kể chuyện, cảm giác buồn ngủ thật sự lại đến.
"Michi?"
"Ừ?" Bị cắt ngang, cậu chú ý lắng nghe anh.
"Nếu như không trở về được, ai là người khiến em không yên lòng nhất?"
Takemichi vốn dĩ đang ép buộc bản thân không được phép nghĩ ngợi, Mikey vừa hỏi như vậy, nỗi lòng lại trở nên chua xót.
"Mẹ tôi"
"Thế, Rindou đâu?"
Takemichi không nhìn anh, chỉ thản nhiên nói, "Tình yêu của tôi đã chết rồi".
Mikey cười cười, "Giữa hai người, có tình yêu? Tình yêu thật sự, sao có thể chết đi dễ dàng như vậy?"
Cậu buông hạ mi mắt, nếu như là lúc thường ngày, cậu chắc chắn sẽ không cùng Mikey nói nhiều chuyện như vậy.
"Tôi chưa từng hoài nghi, tình cảm giữa hai chúng tôi."
"Vậy....Em lúc này hoài nghi anh ta"
Giọng điệu ung dung, Takemichi trốn tránh, "Tôi không muốn nói".
"Được rồi", Mikey quả thật cũng không còn sức lực.
"Tôi muốn ngủ"
"Không được", Bả vai Takemichi đưa đẩy, không cho phép anh ngủ được.
"Yên tâm đi", người đàn ông cười miễn cưỡng.
"Tôi không dễ chết như vậy đâu"
Mặc dù anh đã đảm bảo là vậy, biết anh đang mệt nhưng Takemichi vẫn không muốn anh nhắm mắt lại. Cuối cùng Mikey cũng hiểu, khi cậu chán nản, thật sự phiền phức đến cỡ nào.
------
Bên ngoài, bầu trời cũng đã dần sẩm tối, nhưng Takemichi không hề biết.
Cậu co hai chân, bả vai lẫn cổ bắt đầu nhức mỏi, tự chịu khổ, là cậu tình nguyện. Cậu vẫn luôn tin tưởng rằng, giữa lúc con người đang trong nghịch cảnh, sẽ tự nhiên sản sinh cảm giác muốn nương tựa vào nhau, cậu không biết với Mikey, anh có cảm giác này hay không?
"Michi?"
"Ừ?"
Cuộc đối thoại như vậy, trở đi trở lại, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
"Em có biết tín điều của tôi là gì không?"
"Là gì?"
"Người khác đánh tôi một quyền, tôi sẽ đâm người đó một dao, người khác đâm tôi một dao, tôi sẽ lấy mạng của người đó" Quả nhiên đủ tàn nhẫn.
"Làm người của tôi, tôi không cho phép ai khác tùy ý ức hiếp."
Takemichi vốn định cãi lại anh, nhưng nghĩ lại thôi, lúc này cũng chẳng thể làm gì, sao còn tốn sức giải thích dài dòng.
Cuối cùng Mikey đã mất sức không còn nói nổi, Takemichi sợ rằng anh chịu đựng không nổi, cùng anh hàn huyên, nhìn cậu luôn mồm đủ chuyện, người đàn ông dù rằng rất mệt mỏi, nhưng ý cười mỗi lúc một đậm hơn.
Hai người bọn họ, lần đầu tiên nói chuyện nhiều đến vậy. Bất luận bắt đầu ra sao, chí ít lúc này, ngay tại đây, hai người đang rất gần gũi và thân thiết.
Khi Draken dẫn người đến nơi, màn đêm đã buông xuống từ rất lâu, dò xét ngoài hang một hồi, Takemichi đỡ Mikey ra ngoài.
Không được bao lâu, Draken dẫn người đến, khi nhìn thấy toàn thân Mikey đang chật vật, lếch thếch. Anh ta cũng không bày ra vẻ gì ngạc nhiên gì, cởi áo khoác choàng lên người Mikey, cùng thuộc hạ, đưa anh và Takemichi ra ngoài.
------
Khi Mikey được đưa vào bệnh viện, Ryo nghe được tin ngay lập tức chạy đến trước cửa phòng cấp cứu. Nét mặt cô ta lo lắng, sau khi nhìn đèn cấp cứu vẫn đang sáng, lúc này mới hạ mình, nhìn Takemichi nói.
"Qua đây"
Hai người đi tới chỗ rẽ ở hành lang, Takemichi vừa dừng bước, liền nhận ngay một phát tát đáp thẳng vào mặt.
___End chương 60___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro