Chương 49: Một đêm không đáng giá
Lên lầu hai, Takemichi đi vào phòng ngủ, Mikey xoay người, áo choàng tắm rộng rãi để lộ thân thể tráng kiện. Cậu lại gần, cánh tay săn chắc ôm lấy Takemichi, nhấc bổng cậu ngồi lên lan can.
"Michi, giữ cho chắc", Mikey đứng giữa hai chân cậu, nhắc nhở.
Lúc này chân cậu chỉ cần buông lỏng, ngay lập tức sẽ ngã xuống, giọng điệu trở nên ái muội. Cánh tay người đàn ông vòng ra sau lưng, ôm trọn Takemichi.
"Anh nói xong rồi chứ, tôi còn có việc". Đầu dây điện thoại bên kia rất lâu không có tiếng trả lời, cũng không cúp máy ngay.
Khóe miệng Mikey cong lên mang theo nét cười thâm sâu khôn lường. Cánh tay đặt ở eo Takemichi đột nhiên buông lỏng, lưng cậu ngay lập tức mất điểm tựa.
Takemichi vốn không đề phòng, nửa người lơ lửng, ngã về phía sau "Á......"
Thắt lưng một lần nữa được khóa trụ chặt chẽ, Mikey thở mạnh, kéo Takemichi trở về lồng ngực chính mình.
"Bảo bối, đừng kêu lớn như vậy chứ, tôi đang có điện thoại".
Đầu dây bên kia, rốt cuộc không chịu được, ngay lập tức truyền đến tiếng điện thoại bị đập vỡ.
Mikey đắc ý cúp máy, đặt điện thoại trên lan can, "Sự sắp xếp của tôi, em hài lòng chứ?".
Takemichi hạ tầm mắt, hai tay túm nhẹ áo choàng người đàn ông, "Quan hệ của chúng ta, tôi không muốn mẹ biết".
Ngón tay Mikey đặt trên eo cậu không biết thân phận bắt đầu chuyển động bừa bãi, lần vào trong áo, anh nhấc bổng Takemichi khỏi lan can, "Đi tắm".
Nằm trên giường, toàn thân cậu lạnh ngắt, tóc vẫn còn ẩm ướt. Mikey cúi người, bàn tay xâm nhập vào bên trong áo ngủ cậu, "Dùng nước lạnh tắm sao?
Takemichi không trả lời, cậu chỉ muốn dùng phương thức này để chính mình mất cảm giác, thân thể đông cứng đến chết lặng.
"Dù gì cũng phải cởi, còn mặc làm gì?"
Hai tay người đàn ông cởi áo choàng tắm, vừa muốn hôn lên môi cậu, Takemichi ngay lập tức né tránh, hành động thân mật như vậy, cậu không muốn cùng Mikey phát sinh.
Tuy rằng biết rất rõ chuyện phải làm còn quá đáng hơn bội phần, nhưng hôn môi, cậu hoàn toàn muốn cự tuyệt.
Mikey không ngờ cậu khước từ, sau một hồi, bàn tay anh mạnh mẽ vặn quai hàm của Takemichi, đầu lưỡi vừa thăm dò, đã ngay lập tức bị cậu từ chối.
Bị lực mạnh trên cằm gượng ép, hai gò má cậu đau nhức. Cậu khẽ nhếch miệng, người đàn ông đã ngay lập tức thừa cơ xâm chiếm, cậu không ngờ, anh hết lần này đến lần khác đòi hỏi.
Mikey chỉ muốn Takemichi hiểu rõ, đối với anh, cậu không có quyền nói không.
Người đàn ông quả thật là cao thủ, đã là người của anh ta, dù cho trước đó rụt rè, sau cùng đều sẽ mặc cho dục vọng cuốn theo, cùng anh ta triền miên không dứt.
Hơi lạnh từ ngón tay như đang châm lửa rạo rực, tùy ý di chuyển, tay phải Mikey đặt giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng mơn trớn.
Takemichi hai mắt mở to, nhìn chăm chú đèn chùm thủy tinh treo trên trần nhà. Nếu như lúc này chiếc đèn không may rơi xuống, sẽ khiến cả hai phải hứng chịu một trận đẫm máu, người đàn ông đang quấn quýt trên người cậu, chắc chắn sẽ chết trước.
Mikey dụ dỗ hồi lâu, nhưng lại phát hiện cậu chỉ như xác chết nằm bất động, trước sau không hề phản ứng. Người đàn ông nhất thời tức giận, hai tay chống bên tai Takemichi. "Cậu như vậy là sao đây?".
"Tôi mệt, anh muốn, cũng nhanh đi". Sáng mai cậu còn phải qua nhà thu xếp đồ đạc, cũng không biết mẹ ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không.
Mikey nhìn ra, cậu không chút mảy may động tâm, thậm chí còn đang thất thần. Lòng tự trọng của người đàn ông như chịu phải đả kích, khi hôn đến sát dưới quai hàm Takemichi, đột nhiên hàm răng anh nghiến lại.
"Á" Takemichi đau nhức cau mày, nhưng vết cắn cũng không quá mạnh.
Ngón trỏ Mikey đưa vào miệng cậu, vùng nhạy cảm ở hạ bộ đã bắt đầu ẩm ướt, dục vọng càng lúc bị câu kéo mạnh mẽ hơn, hận không thể ngay lập tức đáp ứng, ngón tay đưa ra đưa vào đầy dụng ý, mô phỏng động tác ám muội nào đó, thân thể gần như muốn nổ tung, bàn tay cậu nắm chặt nhưng dường như không còn sức lực kiềm nén.
"Đừng...." Tiếng kêu đau một lần nữa vang lên, chỉ khác ở chỗ, lần này là của người đàn ông.
Mikey buông ngón tay từ trong miệng cậu ra, hằn trên đó là một vết răng cắn, lờ mờ, còn có chút máu đang rỉ ra.
"Cậu điên rồi sao!"
Takemichi cũng cảm thấy chính mình có phần quá đáng, cậu kéo chăn, "Là tôi không cẩn thận, ngón tay anh chạm tới yết hầu tôi rồi".
Mikey nhìn vào miệng cậu, cũng đem ngón tay bị cắn thương của chính mình đặt vào trong miệng, cảm giác sự đau buốt đã tản đi. Lúc này anh mới cười xấu xa đem bàn tay áp sát vào đùi Takemichi.
"Nếu là bảo bối của tôi, bị cắn như vậy, e chừng sẽ vô dụng luôn, huống chi xương nó cũng không có".
Mặc dù từ khi bắt đầu, Takemichi đều tự ép buộc chính mình bày ra vẻ điềm nhiên, xem mọi chuyện như không, nhưng nghe được lời vừa nói của Mikey, khuôn mặt không kìm được nóng ran.
Bầu không khí khôi phục lại sự ái muội, tay Mikey tìm đến chỗ mẫn cảm của Takemichi, nhưng cậu trước sau vẫn vậy, không chút mảy may phản ứng.
"Tôi không nhẫn nại nữa, nếu cậu còn không phối hợp, đừng trách tôi không thương hại cậu".
Trái tim vẫn luôn trung thành với thân thể của chính mình.
Trái tim, không tiếp nhận được Mikey, thì ngay cả thân thể cũng như vậy gượng gạo khô khốc.
Takemichi thật sự rất đau, toàn thân cậu như đang bị xé rách, so với những lần trước lại càng khó chịu hơn. Cậu khép chặt chân, thân thể bị đè nén, tự nhiên sẽ nảy sinh sự chống cự.
Mikey nhận thấy người phía dưới vẫn như trước không nghe lời, nếu như anh kiên trì cưỡng ép mạnh bạo, không chừng chính anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Bất đắc dĩ dừng lại, nhớ tới đêm trước Takemichi xem anh như Rindou, trải nghiệm quả thật khiến anh thỏa mãn vô cùng, nhưng đêm hôm nay....
Mikey phẫn nộ ngồi dậy, đạn đã lên nòng lại không thể bắn, nhưng cũng không thể dửng dưng vứt bỏ, nhẫn nhịn mở ngăn kéo, lấy ra từ bên trong một lọ thuốc.
"Đây là cái gì?" Takemichi kéo lại chăn một lần nữa.
"Câm miệng" Khẩu khí Mikey trào lên sự nóng giận sôi sục.
Thuốc này vốn dĩ để phòng bị nên anh chỉ vứt xó, bằng sự thuần thục của chính mình, anh tự nhiên sẽ có cách câu dẫn, không cần dùng đến thứ thuốc này.
Nếu dùng quá liều, thân thể cậu chắc chắn sẽ không thể chịu được, dễ dàng giúp anh cảm thấy thỏa thuê, thật không nghĩ, sẽ có ngày phải dùng đến.
Hất tung chăn trên người cậu, Mikey đã không còn đủ kiên nhẫn!
Phản ứng của cậu, quả nhiên như anh mong đợi, không quá thanh thuần, càng không cứng ngắc.
Biểu cảm kiều diễm, Takemichi nằm trên giường, hai chân gắt gao khép chặt, cảm giác khó chịu trong người vẫn chưa vơi bớt.
Phía sau lưng, kề sát là lồng ngực vẫn đang phập phồng tràn đầy dư vị của người đàn ông. Mikey lướt bàn tay xuống dưới rồi dừng lại trên bụng Takemichi, cằm khẽ cọ sát hõm gáy cậu.
Thể lực không thể so với Mikey, Takemichi muốn ngủ thêm, đẩy cánh tay người đàn ông, cậu mở miệng, "Như vậy, hoàn nợ rồi chứ?"
Hơi thở của Mikey thoang thoảng quấn quýt bên tai cậu, ngón tay theo thói quen quấn lấy những sợi tóc của cậu, "Hoàn nợ? À...."
Cậu cuộn tròn hai vai, người đàn ông vươn tay vặn người cậu đối diện với chính mình, "Michi, một đêm của em đang giá như vậy sao? Giao dịch lần này, chẳng phải tôi đã chịu thiệt sao".
Cuộc nói chuyện, là chính cậu tự chuốc lấy, Takemichi hối hận đã mở lời. Cậu buông hạ tầm mắt xoay người, lại bị Mikey kìm chặt bả vai không thể cử động.
"Nếu vậy, khi nào mẹ em bình phục, em cũng sẽ rời xa tôi?"
Nỗi đau đớn của người khác, nhưng lại cái cớ trao đổi của người kia, tâm tư Takemichi nhuốm đầy bi thương, kéo bàn tay anh, xoay người, đem khuôn mặt vùi vào trong chăn, che giấu sự tủi hờn trào dâng.
"Tốt thôi, nếu đã chán, tôi có thể sẽ buông tha em sớm hơn?"
___End chương 49___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro