Chương 40: Nghi ngờ và tổn thương
Takemichi dừng bước, đặt cốc cà phê xuống bàn: "Suy nghĩ của tôi và anh không giống nhau, nếu tôi yêu anh ấy, rất nhiều việc, chúng tôi phải cùng nhau gánh vác, chứ không phải ngu xuẩn tự mình hy sinh, rồi cho rằng đấy là vì mong muốn tốt cho người kia."
"Cậu yêu anh ta?" Mikey quay lưng về phía Takemichi, châm điếu thuốc lá trên tay.
"Đương nhiên." Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ băn khoăn về tình cảm của mình.
Mikey cười tự giễu, ngay từ đầu, hình như anh đã đi nhầm hướng, anh đánh giá sai về Takemichi, cậu không phải là người có thể dễ dàng khuất phục, trừ khi, là đường cùng.
Sự kiên định và suy nghĩ của cậu không giống với những người khác. Rindou không buông tay, cậu không buông tay, càng ép buộc, ngược lại càng khiến tình cảm giữa hai người thêm chắc chắn.
Thật nực cười! Mikey dập mạnh điếu thuốc, Takemichi đã ra khỏi phòng nghỉ và đóng cửa lại. Anh đứng dậy, uống nốt một ngụm cà phê, xuyên qua cửa kính bằng thủy tinh, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Takemichi.
Cậu đã tin tưởng tình cảm của các người đến thế, thì tôi sẽ cho cậu tận mắt chứng kiến, sự bền vững đó sẽ tan vỡ như thế nào, nhìn cậu khóc trong tuyệt vọng, dường như so với nhìn cậu cúi đầu còn sung sướng, thỏa mãn hơn rất nhiều.
Từ trước đến nay, Mikey luôn là người thuộc phái hành động, chỉ cần một ý tưởng nảy sinh trong đầu, anh sẽ thực hiện ngay.
Theo như suy nghĩ hiện tại của Takemichi, cho dù Rindou ngồi tù, chắc chắn cậu sẽ ngốc nghếch chờ đợi anh ta ra tù, nếu như vậy, kế hoạch mới của anh sẽ không thể thực hiện. Bấm điện thoại, anh dặn dò mấy câu, khiến trò chơi còn chưa bắt đầu này, dừng lại đúng lúc.
———
Suốt cả ngày, tâm trạng Takemichi lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng. Cậu gọi điện cho Rindou, mới biết là Rindou đã tắt máy.
Khó khăn lắm mới đợi đến hết giờ làm việc, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó vội vàng chạy đến tập đoàn Thiên Trúc. Nhưng đến nơi, vẫn bị muộn.
Đứng ở cửa tòa nhà, chuông điện thoại trong túi vang lên, cậu mở tin nhắn ra: "Anh ta đang ở quán cà phê số ba." Số điện thoại không lưu tên, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết đó là số của Mikey.
Tại sao Mikey lại biết cậu đang tìm Rindou? Trừ khi, bây giờ Mikey đang ở cùng một chỗ với Rindou.
Quán cà phê số ba ở rất gần tập đoàn Thiên Trúc, bắt xe đi đến đó chỉ mất vài phút, Takemichi vừa đi đến cửa, đã nhìn thấy Mikey và Rindou ngồi trong quán.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, hình như đang nói chuyện gì đó, vì đứng ở ngoài nên cậu không thể nghe rõ.
Hai người đàn ông có khí thế hơn người, lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ, Mikey đặt túi tài liệu lên bàn đẩy đến trước mặt Rindou:
"Cái này, trả lại cho anh, đưa cho cảnh sát xong lại lấy về, tôi đã phải tốn không ít công sức."
Anh ta mở ra xem, là một chiếc đĩa, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú ngay lập tức trở nên căng thẳng: "Anh có ý gì?"
"Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy, tôi rất hâm mộ anh, có một người vì anh mà bất chấp tất cả." Mikey cố tình gây hiểu lầm, động tác thưởng thức cà phê vô cùng tao nhã.
Rindou tùy ý ném chiếc đĩa sang bên cạnh, ngồi dựa lưng vào ghế: "Bất kể mọi chuyện ra sao, tôi đều là người đàn ông đầu tiên của cậu ấy, cậu ấy có vì anh chảy máu sao?"
Tay cầm cốc cà phê hơi run lên, trong nháy mắt sắc mặt Mikey trầm xuống, mặc dù biết rằng đây là sự thật, nhưng khi nghe anh ta nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, mẹ nó anh thấy khó chịu chết đi được.
Takemichi đã tìm thấy chỗ ngồi của hai người, cậu vội vàng đi đến: "Tại sao anh lại ở đây?"
Mikey tức giận đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, anh cố nén giận, khóe miệng cong lên, cố tình cười mờ ám: "Tất nhiên là em sẽ không hy vọng tôi xuất hiện ở đây, buổi tối ngủ ngon không?"
Takemichi nghe thấy câu nói đầy ẩn ý của anh nhưng cậu không trả lời. Mikey đứng lên, lúc đi qua người Takemichi, đột nhiên anh giơ tay vỗ vai cậu:
"Michi, đúng là em giao dịch rất sòng phẳng, lần sau nếu còn có chuyện tốt như vậy thì có thể đến tìm tôi nữa."
Sau khi nói xong anh liền bày ra vẻ mặt thỏa mãn rồi nghênh ngang rời đi.
"Rin, tại sao em gọi cho anh, điện thoại lại báo không liên lạc được?" Takemichi không để ý đến những lời nói của Mikey, cậu ngồi xuống chỗ của anh vừa nãy.
Rindou lấy điện thoại di động ra, khởi động máy: "Buổi chiều điện thoại bị quấy rầy liên tục nên anh tắt máy."
"Cục cảnh sát đã lập hồ sơ vụ án, công ty của anh chắc phải chịu áp lực không nhỏ đúng không?"
Rindou nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, lấy tay gạt túi tài liệu đến trước mặt cậu.
"Đây là cái gì?"
"Chắc là cái đĩa đó."
"Cái đĩa nào?" Takemichi giật mình, cậu vội vàng xé túi tài liệu rồi lấy thứ ở trong đó ra. Là chiếc đĩa ngày hôm qua, cậu nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Chiếc đĩa này, không phải đang ở trong tay cảnh sát sao?"
Rindou lạnh mặt, đôi mắt màu tím sắp không khống chế nổi tức giận: "Michi, anh đã nói, cho dù có như thế nào cũng không được đáp ứng yêu cầu của Mikey."
Takemichi nhíu mày: "Em không đáp ứng chuyện gì hết."
"Nếu không đáp ứng, tại sao Mikey lại mang cái đĩa này đến đây? Nếu em không đáp ứng yêu cầu của anh ta, tại sao anh ta lại phải lao tâm khổ tứ làm việc này?" Rindou không thể khống chế cao giọng chất vấn.
Cuối cùng cậu cũng biết được ẩn ý bên trong lời nói của Mikey, cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Rindou.
Chợt Takemichi cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân: "Cho nên, anh nghĩ rằng em đã đáp ứng yêu cầu của anh ta nên anh ta mới làm như vậy?"
Yêu cầu kia không cần nói cũng biết, đó chính là lên giường. Qua một cái bàn, anh ta nhìn xoáy vào Takemichi, ánh mắt đó khiến cậu bị tổn thương, Takemichi ngồi đối diện, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thì ra chỉ cần một ánh mắt không tin tưởng của Rindou thôi, cũng đủ khiến trái tim cậu lạnh giá hơn rất nhiều so với việc Mikey hết lần này đến lần khác sỉ nhục cậu.
Có thể thấy bây giờ Rindou đang nổi nóng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên giải tỏa không khí căng thẳng lúc này.
Rindou nghe điện thoại. "A lô? Tôi không sao. Ừm, tôi đang ở bên ngoài."
Có lẽ Rindou cho rằng, cậu có lần đầu tiên nên ắt hẳn sẽ có lần thứ hai, Takemichi cầm cặp xách lên, cho dù tình cảm trước đây có sâu sắc đến mức nào, nhưng dựa vào cái gì cậu có thể khẳng định Rindou có thể chấp nhận được chuyện đó? Cậu cứ nghĩ đó là điều đương nhiên.
Lúc Takemichi đứng dậy Rindou chỉ nhìn cậu một cái, anh ta cũng không ngăn cậu lại, thái độ hờ hững như vậy khiến lòng Takemichi càng lúc càng lạnh.
Cậu ra khỏi quán cà phê số ba gió lạnh quất vào mặt, chút dư âm của mùa thu mãi quyến luyến không chịu rời đi nên mùa đông mới có thể đến muộn như vậy. Cậu kéo cao cổ áo đi về phía quảng trường, trên đường người đến người đi qua lại vội vàng.
Takemichi ở phần đường dành cho người đi bộ, đột nhiên cậu không biết phải đi về hướng nào.
___End chương 40___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro