Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh



"Vậy, cả chiếc đĩa này cậu cũng không cần?"

"Lần này tôi muốn đánh cược một lần." Takemichi vung tay, lực không mạnh lắm nhưng lại dễ dàng hất tay Mikey sang một bên.

"Dùng tiền đồ của Rindou để đánh cược sao?"

"Không." Takemichi lui lại phía sau hai bước, ánh mắt cậu kiên định hơn bao giờ hết:

"Lấy tình yêu giữa tôi và Rindou đánh cược." Nếu tình yêu của hai người đủ lớn, sẽ không cần bất kỳ bên nào phải hi sinh. Cho dù kết quả có ra sao hai người cũng có thể cùng nhau đối mặt.

Mặc kệ sắc mặt tái xanh của Mikey, cậu xoay người bước đi một cách nhẹ nhàng, đi ra khỏi cửa chính.

Trong phòng khách yên ắng, hai tay Mikey nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Anh vung tay ném hết mọi thứ trên bàn về phía ti vi, "bụp" sau một tiếng nổ Mikey thở hổn hển, ánh mắt anh hằn lên tia máu:

"Takemichi, rồi cậu sẽ phải hối hận!" Vốn tưởng rằng cậu sẽ phải thỏa hiệp, không ngờ, cậu còn muốn phản kháng, được.

Mikey nằm vật ra ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng hung hiểm khiến kẻ khác phải sợ hãi, cái giá của sự liều lĩnh tôi sẽ cho cậu nếm thử.

Mặc dù lưng rất thẳng, nhưng khi ra khỏi cửa biệt thự Takemichi vẫn đi nhanh hơn, cậu chỉ sợ Mikey lại tiếp tục đuổi theo. Rindou không tìm thấy cậu, điện thoại cũng không liên lạc được nên chắc sẽ rất sốt ruột.

Bắt xe về nhà, vừa đi đến hành lang đã thấy xe của Rindou dừng cách đó không xa. Cậu từ từ chạy lại gần thì thấy cửa kính xe được hạ xuống một nửa, Rindou nghiêng mặt tựa đầu vào tay lái dường như đang ngủ. Mái tóc ngắn rũ xuống trước trán, vẻ mặt mệt mỏi.

Thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, Takemichi vội vòng qua đầu xe mở cửa ngồi vào ghế phụ: "Rin, em có chuyện muốn nói với anh."

"Sao? Có chuyện gì mà nghiêm túc vậy." Rindou nghiêng người sang ôm thân hình nhỏ bé của cậu vào lòng.

Lồng ngực ấm áp khiến Takemichi cảm thấy yên tâm hơn, nhưng sự việc kia lúc nào cũng là tảng đá nặng trong lòng cậu: "Những gì xảy ra ở hầm để xe bệnh viện thành phố em đã biết rồi."

Thân thể Rindou cứng đờ, anh ta đẩy người cậu ra: "Em biết được những gì?"

"Từ khi bắt cóc đến hết." Takemichi khiếp sợ khi nhớ lại những hình ảnh đẫm máu đó, cậu nhắm mắt lại:

"Tất cả đều đã bị quay lại, Rin, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Ai làm việc đó?" Ngữ khí của anh ta đã lộ ra sự lạnh lẽo.

"Mikey." Khi Takemichi nhắc đến cái tên này thì nhíu mày, cậu từ từ mở mắt ra: "Ông chủ của em."

"Tại sao anh ta phải làm như vậy?"

Câu chuyện cuối cùng cũng đi vào trọng điểm. Takemichi cúi đầu, sự kiên định lúc nãy đến khi phải thực sự nói ra lại trở nên quá yếu ớt. Gió thu thổi qua lay những chiếc lá sắp rụng trên những cây ngô đồng ở cách đó không xa, tựa như Takemichi lúc này.

"Em và Mikey quen nhau ở Cám Dỗ." Takemichi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm trong không gian yên tĩnh càng trở nên cô quạnh:

"Lúc ấy, em bị ông chủ của Cám Dỗ lừa ký vào một bản hợp đồng một năm, giữa lúc không tìm được việc làm. Khó khăn lắm em mới xin được việc ở một công ty nhỏ, nhưng suýt chút nữa đã khiến công ty của họ bị phá sản. Sau đó, mẹ thấy em múa mở màn ở Cám Dỗ."

Thanh âm của cậu vốn nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Rindou lại trở nên rất thương cảm. Takemichi từ từ nói hết những chuyện đã xảy ra:

"Vì em muốn lấy lại bản hợp đồng kia và có được một công việc ổn định, nên em đã đồng ý với Mikey, ngủ với anh ấy......một đêm."

Hai bàn tay cậu đặt trên đầu gối vì căng thẳng mà nắm chặt. Takemichi không dám quay đầu lại nhìn Rindou, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta:

"Lúc đó, em cứ tưởng anh đã chết, ngoài anh ra, còn có điều gì quan trọng hơn sống sót? Rin, em xin lỗi."

Rất lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời của anh ta, quanh quẩn trong xe chỉ có tiếng hít thở nặng nề. Chuyện như vậy, có ai lại không để ý?

Takemichi lựa chọn thẳng thắn. Cậu không muốn lừa dối anh ta, nhưng sự trầm mặc kéo dài khiến cậu bắt đầu cảm thấy không yên. Có một số chuyện, chẳng lẽ chỉ có nói dối mới có thể tốt đẹp sao?

Trong lòng trào lên cảm giác mất mát. Cậu vươn tay mở cửa, đang định bước xuống xe thì cánh tay đã bị người bên cạnh giữ chặt: "Em đi đâu?"

Takemichi không quay đầu lại, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt cậu toát ra vẻ chán chường: "Em muốn về nhà."

"Michi, anh xin lỗi, anh đã trở về quá muộn." Rindou cầm lấy tay trái cậu, nhẹ nắm:

"Chỉ cần trong lòng em vẫn còn có anh, những cái khác anh đều không quan tâm."

"Anh không ghét bỏ em sao?" Nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt cậu.

Rindou kéo cậu vào lòng: "Trái tim này chỉ có thể dành cho anh, không được có người khác. Em nghe chưa?"

Mắt Takemichi đẫm lệ, cậu không ngừng gật đầu. Anh ta vùi đầu ở cổ cậu mở mắt, đôi mắt màu tím hàm chứa thâm ý mà người ta không thể nắm bắt.

Hình như vừa có trào phúng, lại vừa có lạnh nhạt và chán ghét. Cái anh ta muốn chỉ có trái tim cậu mà thôi.

"Cho nên anh ta muốn lợi dụng băng ghi hình có trong tay, để ép em ở lại bên cạnh anh ta?" Anh ngồi lùi ra, ánh mắt đã đổi lại thành vẻ dịu dàng.

Takemichi lau khô nước mắt, gật đầu: "Nhưng em không đồng ý, có điều, thật sự là việc gì anh ta cũng có thể làm ra, ngộ nhỡ đoạn băng này bị phát tán."

Hai tay Rindou ôm lấy khuôn mặt Takemichi, đặt cằm cậu lên vai mình:

"Cho dù Phạm Thiên có lợi hại đến mức nào, cũng không thể một tay che trời. Huống chi, chỉ dựa vào một đoạn băng hình cũng không thể chứng minh được điều gì, em yên tâm anh sẽ có biện pháp."

"Rin." Takemichi ngồi thẳng người lên, hai tay ôm lấy một cánh tay anh ta:

"Đừng làm những chuyện tàn nhẫn như vậy nữa, trước kia anh đều phản đối những việc làm bạo lực như vậy."

"Đừng nhắc đến trước kia!" Đột nhiên anh ta lớn tiếng, giọng nói cũng trở nên cứng rắn khiến Takemichi hoảng sợ. Thậm chí ngay cả không khí ở xung quanh cũng gần như đóng băng.

Cảm giác được mình khác thường, vẻ mặt Rindou dịu lại: "Sự trừng phạt đó là ông ta đáng phải nhận. Michi, sau này cho dù sự việc có diễn biến như thế nào, em cũng không thể đáp ứng yêu cầu của Mikey. Nhớ không?"

"Vâng!" Cậu gật đầu lên tiếng đồng ý, nhưng không hiểu sao trái tim vẫn như treo lơ lửng, dự cảm không tốt càng lúc càng mãnh liệt.

Thậm chí Takemichi còn ôm hy vọng là có lẽ Mikey chỉ hù dọa cậu, chứ thực tế anh sẽ không thật sự ra tay. Nhưng một người đàn ông có tham vọng khống chế mọi thứ trong tay, làm việc luôn luôn khiến người khác không kịp trở tay.

------

Ngày hôm sau, Takemichi vừa đến công ty, thì đã có cánh sát đến tìm cậu nói là để điều tra.

Khi hỏi đến Rindou, Takemichi không thể giấu nổi vẻ kinh hoàng: "Anh ấy có việc gì?"

"Cậu đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ đặt câu hỏi theo nguyên tắc"

Chiếc đĩa kia, cuối cùng vẫn đến tay cảnh sát. Hiện tại, cảnh sát đã chuẩn bị lập hồ sơ vụ án, tin tức đã sớm lan truyền khắp Phạm Thiên. Tập đoàn Thiên Trúc vừa đổi chủ. Chỉ sau một đêm, giá cổ phiếu đã sụt giảm nghiêm trọng. Mà nay, đương kim tổng giám đốc còn phải ra hầu tòa, xem ra sự việc đúng là rất phiền phức.

Chờ cảnh sát ra về, Takemichi mới lén lút nhắn tin cho Rindou: "Rin, bên anh thế nào rồi?"

Mãi mà không thấy có tin nhắn trả lời, mười phút sau điện thoại mới rung lên, trong tin nhắn chỉ có hai chữ: "Không sao."

Cậu thấy hơi yên tâm, nằm áp trán lên hai mu bàn tay đang chắp trên bàn. Sự công kích mạnh như vậy, cậu và Rindou đều phải kiên cường chống đỡ. Đây mới chỉ là khúc dạo đầu.

"Michi, tại sao cảnh sát lại tìm cậu?" Tay Akane đang cầm cốc nước, vẻ mặt thắc mắc.

"Không có gì, họ chỉ đến điều tra thông tin về vụ việc của giám đốc Han."

"À, nhắc đến chuyện này, cậu đã xem tin tức chưa?"

Akane thấy xung quanh không có người liền khom lưng ghé sát vào tai Takemichi nói: "Tứ chi ông ta đều bị phế."

Dạ dày Takemichi cuộn lên, một tay cậu chống trán. Akane còn cố nói tiếp: "Cũng không biết là ai làm, vô cùng tàn nhẫn."

Takemichi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cậu nhìn những đám mây dường như ở ngay trên đỉnh đầu. Rindou thực sự không giống với trước đây, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy ngay cả cậu cũng cảm thấy rợn tóc gáy.

Trong phòng làm việc quá ngột ngạt. Takemichi cầm lấy cốc nước trên bàn trốn vào phòng nghỉ. Sau khi pha xong cốc cà phê ngồi xuống bàn, tay cậu cầm thìa vô thức khuấy thứ chất lỏng đậm đà trong đó.

Đối diện truyền đến tiếng gốm sứ va chạm, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mikey đang ngồi trước mặt.

"Sao, phiền muộn à?" Đã biết rõ còn cố hỏi.

Takemichi cầm cốc cà phê lên chuẩn bị đi khỏi đó. Mikey nhấp một ngụm cà phê Lam Sơn:

"Từ ngày đầu tiên gặp, tôi đã biết cậu là một người thực tế. Nhưng không ngờ cậu thực sự nhẫn tâm đẩy anh ta vào chỗ chết."


___End chương 39___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro