Chương 30: Cho cậu một bài học
Mấy chữ cuối cùng, thanh âm rất lạnh khiến Takemichi không khỏi rùng mình.
"Sự thỏa hiệp của em, tôi hầu như chưa tốn chút sức lực nào mà có được. Michi, tôi chỉ muốn nói với em, đừng tự cho là đúng, tội ác thực sự, vượt quá sức tưởng tượng của em"
Mặc dù đôi mắt Mikey đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt dường như đang phiêu du ở một nơi nào đó. Takemichi chăm chú quan sát vẻ mặt anh, mới biết, đó là một loại tự do vô cùng bất cần, ngay khi cậu muốn nhìn thật kỹ, Mikey đã thu lại ánh mắt:
"Không sao, chỉ cần ở lại bên cạnh tôi, không sớm thì muộn em cũng sẽ được chứng kiến"
Chưa lúc nào Takemichi quên lập trường của mình: "Giữa chúng ta ... Đã là quá khứ, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình"
Vẻ mặt Mikey trầm xuống, không ngờ chàng trai này lại coi anh là tình cũ? Chỗ dựa vững chắc vừa trở về, đã vội vàng muốn đá anh, cậu nghĩ thật đẹp!
"Cho dù đã là quá khứ, nhưng không thể thay đổi một sự thật là nó đã từng tồn tại, em dám nói với anh ta, em chưa từng lên giường với tôi? Chưa từng bị tôi chiếm đoạt?" Ngữ khí gay gắt mà khuôn mặt vẫn vậy thật hoàn mỹ.
Trước mắt Takemichi tối sầm. Cậu chợt bừng tỉnh, chỉ cần Mikey còn sống một ngày, cậu đừng mong quay lại cuộc sống yên bình như trước đây. Thuyền từng đi qua, nước có thể không còn dấu sóng sao?
"Anh không thể bỏ qua cho tôi sao?"
"Cậu nên tiết kiệm chút sức lực đi, những lời vô nghĩa, sau này hãy giữ ở trong lòng, ít nói vẫn tốt hơn" Ý chính là, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Sự phẫn nộ trong mắt Takemichi không thể che giấu, cậu nhìn chằm chằm Mikey. Anh nhếch môi, không cho cậu nếm mùi chút đau khổ, cậu sẽ không nhớ đời:
"Hay là thế này, nếu cậu lấy được dự án lần này, tôi sẽ suy nghĩ ... Chuyện buông tay".
"Thật sao?" Takemichi thấy tình thế có thể xoay chuyển, đôi mắt đang ảm đạm sáng lên
"Tôi không nói dối"
Mikey ngồi trở lại bàn làm việc: "Tôi không thích giở thủ đoạn sau lưng người khác"
Takemichi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mikey, xét cho cùng, người đàn ông này có điểm nào giống một chính nhân quân tử vậy ?
"Tổng Giám đốc, người anh hẹn gặp đến rồi ạ" Bên ngoài, thư ký Na khẽ gõ cửa.
"Cho vào"
Mikey vẫn duy trì vẻ nhàn nhã như trước, hướng Takemichi vẫy tay: "Cậu ra ngoài đi, nói với Trưởng phòng Ry ý của tôi".
Cánh cửa hơi vội vàng mở ra, Nari đi vào trước: "Mời vào !"
Phía sau, là một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy, mái tóc xoăn uốn thành những lọn to, kết hợp với chiếc váy bằng vải sa tanh màu đen thời thượng, càng lộ ra vẻ dịu dàng quyến rũ. Khuôn mặt người phụ nữ tất nhiên được trang điểm một cách tỉ mỉ, mỗi đường nét đều tinh tế mê hoặc, người phụ nữ như vậy, mới có thể khiến đàn ông điên đảo.
"Sano thiếu" Thanh âm ngọt ngào giống hệt người. Takemichi nhận ra người này, nữ minh tinh điện ảnh, quảng cáo nổi tiếng nhất hiện nay, Hime.
Một người bình thường, một người được hàng nghìn người quan tâm, cứ như vậy sắp lướt qua nhau.
"Takemichi !" Xoay người, Mikey dường như nhớ ra điều gì, đúng lúc mở miệng:
"Đối thủ của chúng ta là Tập đoàn Thiên Trúc, cậu đừng tưởng cậu có Rindou thì có thể không phân biệt việc công và việc tư. Nếu anh ta dâng hai tay nhường cho, vẫn tính là cậu thua".
Takemichi không quay đầu lại, xem những lời nói của Mikey là gió thoảng bên tai đi một mạch ra khỏi cửa. Hime theo phản xạ ngoái đầu nhìn theo, Rindou, là vì người con trai này?
Khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên trầm xuống rất nhiều.
Trở lại phòng thiết kế, Takemichi đã quen đối mặt với những ánh mắt săm soi của các đồng nghiệp, cậu coi như không nhìn thấy, nói lại ý của Mikey cho Ryo, cô ta không những không nổi cáu như lúc nãy, ngược lại, mỉm cười đồng ý.
Nhân lúc cậu chuẩn bị trong văn phòng, Akane đến gần hỏi: "Michi, có bị Tổng Giám đốc mắng không?"
"Không, anh ta để tớ đi đàm phán với Trưởng phòng Ry, có lẽ, vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế".
"Michi, chuyện này ..." Akane muốn nói lại thôi, có những quy tắc ngầm cũng không tiện nói ra:
"Đi đàm phán hợp đồng, không đơn giản chỉ cần bản thiết kế được thông qua là ổn. Tóm lại, cậu nhất định phải cẩn thận, tốt nhất, đừng ở một mình với khách hàng, cậu hiểu không?"
Takemichi lờ mờ đoán ra ẩn ý trong lời nói của Akane, cậu nghiêm túc gật đầu: "Ừm, tớ nhớ rồi"
———
Nơi chiêu đãi khách hàng, là một phòng bao riêng cao cấp. Đối diện với vẻ mặt hoài nghi của Takemichi , Ryo chỉ cười trừ: "Đa số các cuộc đàm phán, đều không thể tách rời bàn rượu"
Lúc vào phòng bao, đã có ba người khác đang ngồi. Ryo dẫn đầu tiến lên: "Giám đốc Han, đã để ngài phải chờ lâu".
"Trưởng phòng Ry nói gì vậy" Giám đốc Han đứng dậy, bắt tay với Ryo. Sau khi khách sáo chào hỏi, ông ta không hề có ý định buông tay, ngón tay cái cố ý vuốt ve mu bàn tay Ryo.
Thần sắc cô ta không thay đổi, khéo léo chuyển đề tài: "Đây chẳng phải tổng giám Koko của Tập đoàn Thiên Trúc sao, ngưỡng mộ ngài đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt" Ryo rút tay ra, bắt tay với người đàn ông kia.
Tập đoàn Thiên Trúc cũng có hai người đến. Takemichi nhìn người phụ nữ đứng cạnh Tổng giám Koko, đối phương rất xinh đẹp, chiếc váy ngắn ôm khít vòng ba gợi cảm. Đôi tất chân màu đen, tôn lên đôi chân dài không chút tì vết, trông càng thêm quyến rũ.
"Takemichi"
Ryo đẩy Takemichi: "Cậu hãy ở lại đây cùng giám đốc Han, tôi đi ra ngoài có chút việc, một lúc nữa tôi quay lại ngay"
Tổng giám Koko nghiêng người, nói nhỏ vào tai người bên cạnh mấy câu, cô ta hiểu ý mỉm cười, cầm ly rượu trên bàn lên:
"Giám đốc Han, tôi xin kính ngài một ly".
"Tốt lắm"
Người đàn ông say mê cười híp mắt, uống một hơi cạn sạch ly rượu: "Tổng giám Koko, tửu lượng nhân viên công ty anh rất khá đấy"
Takemichi mất tự nhiên ngồi bên cạnh, giám đốc Han thấy cậu ngẩn người, quàng một tay qua vai Takemichi, người cũng ngồi sát lại: "Take thiếu gia, cậu cũng uống một ly đi"
Khuôn mặt sán lại gần đã xuất hiện nếp nhăn, thân thể to béo gần như ép Takemichi vào góc. Takemichi quay mặt đi, che giấu cảm xúc thật, cậu vẫn chưa tức giận:
"Giám đốc Han, chúng ta hãy bàn về dự án hợp tác Vạn Đạt thôi"
"Giám đốc Han, đây là rượu tổng giám Koko của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị. Ngài nhất định phải uống một ly mới được"
Bên phải, bàn tay người phụ nữ như rắn bò lên cánh tay người đàn ông, kéo ông ta lại gần:
"Chuyện đàm phán, không phải vội, bàn chuyện hợp tác không nhất thiết phải nghiêm trang như vậy chứ?"
"Đúng, đúng ..." Được người đẹp chăm sóc, làm gì có chuyện ông ta bỏ qua sớm như vậy. Tổng giám Koko châm một điếu thuốc lá ngồi tựa vào ghế sô pha, tuyệt nhiên không hề nhắc đến một chữ dự án.
Takemichi chỉ có thể ngồi im, nghĩ đến những lời nói của Mikey, cậu càng thêm sốt ruột.
"Giám đốc Han, tôi cũng kính ngài một ly" Takemichi thở sâu, cầm lấy ly rượu đế cao trên bàn, nuốt xuống dạ dày thứ chất lỏng màu đỏ kia.
Ông ta chuyển sự chú ý từ người phụ nữ nọ sang Takemichi, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm giọt rượu còn sót lại bên môi cậu. Trong cơ thể, một luồng nhiệt nào đó bắt đầu bốc lên:
"Tửu lượng của Take thiếu gia rất khá, nào, tôi lại kính cậu một ly"
Rượu thậm chí vẫn chưa kịp chảy đến dạ dày, đối phương đã tiếp tục áp một ly khác vào môi cậu, Takemichi tiếp nhận ly rượu, cổ họng bỏng rát, trong người vô cùng khó chịu. Uống đến chén thứ ba, đầu cậu đã bắt đầu choáng váng.
"Nào, uống thêm một ly nữa ..."
Takemichi hiểu rõ tửu lượng của mình, không muốn say chết ở đây. Hai người của Tập đoàn Thiên Trúc, không biết đã rời khỏi từ lúc nào.
Takemichi đẩy ly rượu của giám đốc Han ra: "Về dự án Vạn Đạt..."
"Ôi, không cần làm mất hứng như vậy"
Giám đốc Han thấy hai má Takemichi đỏ bừng, ánh mắt mê ly, lại tiếp tục khoác tay lên vai Takemichi. Khuôn mặt to béo, kề sát vào tai cậu:
"Chuyện dự án, chỉ cần có lợi, hợp tác với ai cũng như nhau. Quan trọng là, tôi có được vui vẻ hay không".
Ẩn ý trong lời nói quá rõ ràng, lúc này Takemichi mới cảm thấy lo lắng. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài phòng bao, đến bây giờ, Ryo vẫn chưa quay lại.
Bàn tay ông ta ôm bả vai cậu, mượn hơi rượu, bắt đầu có động tác tiếp theo. Takemichi vội vàng nghiêng người né tránh, kiên quyết đứng dậy:
"Nếu hôm nay giám đốc Han không muốn nói chuyện hợp tác, vậy lần sau chúng ta sẽ bàn tiếp"
"Cậu thực sự không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu?" Ông ta cười híp mắt, dù có bày ra điệu bộ tao nhã như thế nào, vẫn không giấu được vẻ dâm đãng:
"Đêm nay cậu hãy hầu hạ tôi chu đáo, dự án Vạn Đạt, tôi sẽ giao cho cậu"
Takemichi không ngờ ông ta có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, không thèm để ý cậu xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.
Con mồi đã dâng lên tận miệng, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Ông ta đỏ mặt tía tai, hóp bụng nhẫn nại đứng lên, đừng nhìn thân thể béo phì của ông ta, bước chân nhanh không kém người bình thường. Takemichi ra đến cửa, vặn mạnh nắm cửa.
"Đêm nay cậu đừng hòng ra khỏi chỗ này..."
Takemichi hoảng sợ, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Tay phải vặn mạnh nắm cửa mấy cái, nhưng không hề có động tĩnh, cửa đã bị khóa.
___End chương 30___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro