Chương 132: Biết cái gì là duy nhất không
Đôi mắt sắc bén của Mikey nhìn thẳng phía trước, trong lúc xông qua chướng ngại vật, cánh tay dài thu lại, đem Takemichi kéo lên trên đùi của mình, làm cho cậu giống như anh cảm nhận được sự kích thích và điên cuồng trong khoảng cách gần.
Trong không khí nóng rực giống như bị bốc cháy, bóng cây loang lổ, từng chiếc lá sượt qua mặt người, biến thành những hình bóng đen tối không rõ ràng vừa quái lạ mà tối tăm. Mikey cầm tay Takemichi đặt trên vô lăng, anh điều chỉnh ghế ngồi, cằm đặt ở cổ cậu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bên gò má đã lạnh đến đỏ bừng của Takemichi, "Giữ chặt lấy."
Cậu nghe lời giữ khư khư lấy vô lăng, như sợ hơi buông lỏng sẽ bị người ta cướp lấy, xe thể thao màu bạc giống như con báo đi săn xông qua từng đoạn đường núi. Cuối cùng, tay phải Mikey đổi qua eo Takemichi, đến khi xe cán qua đích đến trong tiếng hoan hô cùng với tiếng huýt, bảo bối đua xe vẫy cờ vài cái, động tác thu hồi một cách thành thục, cũng chứng tỏ cuộc so tài gay cấn đã kết thúc.
Mikey bị một tốp người đẹp vây quanh đi về phía trước, sau lưng những chiếc xe lần lượt trở về vị trí, vốn dĩ cách chơi này là để tìm kiếm chính sự kích thích như vậy, ai cũng không quan tâm chuyện tiền bạc.
Vài cái cặp da bị đẩy đến trước mặt người đàn ông, bạn chơi đều đã xuống xe, "Sano thiếu, xem đi. Chúng tôi chính là dâng tiền lên cho anh..."
Mikey đốt một điếu thuốc, khóe miệng cắn nhẹ, mắt híp lại, anh mở từng cái cặp da, sau đó đem những tập tiền tung lên trên không, lộ ra mùi vị sa đọa của những tờ tiền đỏ giá trị lớn bay lên giữa không trung, có mấy tờ phiêu lạc đến cái chậu lửa, bị đốt cháy ngay lập tức, "Mọi người chia nhau đi."
Anh xoay người, không phát hiện ra hình bóng của Takemichi, tầm mắt quét qua một vòng, tay anh chỉ kẹp lấy điếu thuốc, đi đến đỉnh núi cách đó không xa.
Takemichi đứng bên lan can sắt, hai tay cậu nắm ở lan can, cơ thể nghiêng ra ngoài, phía dưới là rừng cây rậm rạp cùng với bụi gai chằng chịt, um tùm rậm rạp, chảy dài đến dưới chân núi. Lòng cậu tích tụ quá sâu, những thứ đã buông bỏ, bao gồm những thứ chưa buông bỏ được, đều tràn ra ngoài cổ họng.
"Senju à!!" Takemichi dùng sức hét lên, mười ngón tay cậu nắm chặt lan can, mỗi ngón tay đều trắng bệch, "Cậu sống tốt không, cậu với bà nội cókhỏe không?"
"Senju——" giữa rừng núi trống trải, tiếng vọng lại rất lớn, qua rất lâu vẫn còn vọng đến.
Cậu đến giờ vẫn nhớ rõ sự kiên trì của cô, cô lao lực bôn ba, chính là muốn cho bà nội một cuộc sống tốt nhất. Senju thường nói, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ mua cho bà nội kem Haagen Dazs, sẽ mua cho bà nội một cái áo lông, còn muốn mua cho bà cái tivi, để cho bà ở nhà có người bầu bạn.
Hôm nay, Senju, cậu đã làm được chưa?
Takemichi để những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên mặt, cậu tin rằng Senju nhất định sẽ làm được. Cô kiên cường như vậy, bướng bỉnh như vậy, nói không chừng, cô đang đứng ở một góc nào đó, nói với cậu, Takemichi, bản thân cậu phải kiên cường.
Chỉ là những lời này, bản thân Takemichi cũng không nghe được.
Mikey đi đến chỗ chỉ cách cậu hơn mười bước xong dừng lại, ném điếu thuốc ở bên cạnh rồi giẫm tắt.
"Rin——"
Anh biết, Takemichi sẽ hét lên cái tên đã in sâu trong đáy lòng cậu.
"Rin, anh sống tốt không?" Takemichi hai mắt mơ hồ, những sợi tóc bay tán loạn trên mặt đón gió tung bay, cậu thẳng người đứng trước gió, bóng lưng thon dài bị kéo dài ra.
"Anh còn có thể thấy được em không? Có lẽ.... nhưng em đã không thể nhìn thấy anh được nữa. Rin, anh ở bên kia lạnh không? Anh đứng ở nơi xa như vậy để nhìn em hạnh phúc, có phải em hạnh phúc rồi, anh có thể yên tâm ra đi phải không?"
"Anh nói anh sẽ không đi, muốn ở bên em, nhưng em lại đổi ý, em không cần anh ở bên em nữa, Rin... anh đi đi, nơi này quá tối quá lạnh, anh có nơi thuộc về mình, anh mau trở về đi, được không?"
Takemichi đã rất lâu không được khóc mà không kiêng nể như vậy, cậu không muốn Rindou kiên quyết bên cạnh cậu như vậy, anh cần phải có được ánh sáng thuộc về anh, "Rin, anh đi có phải sẽ quên em hay không? Quên... thì quên đi, anh phải nhớ kỹ, phải quên triệt để, một chút cũng không thể giữ lại..."
Mikey đứng tại chỗ một lát, nhấc chân đi về phía trước.
Người con trai này, từ lúc bắt đầu anh đã biết, từ trước tới nay cậu không hề yêu anh, cho dù anh hái trăng hay những vì sao trên bầu trời xuống cho cậu, giá trị cũng không sánh bằng một nụ cười của Rindou, nhưng cho dù là như vậy, thì có thể nói rõ điều gì?
Anh không thể buông tay, chính là không thể buông! Nếu có thể buông tay, anh đã sớm một chân đạp Takemichi ra rồi, nhưng nếu đã không làm được chuyện đó, thì tại sao còn nghĩ nhiều để làm gì.
Kiếp này Mikey đã thua rồi, anh không sợ trời không sợ đất, nhưng duy nhất lại thua dưới tay người con trai này.
Cho nên, Takemichi thiếu chút lấy mạng của anh, anh không hận được, đã nói yêu sâu đậm bao nhiêu, thì hận sâu đậm bấy nhiêu. Những lời này, mẹ nó, không thể dùng trên người anh, đã yêu sâu vào trong xương tủy, như vậy còn nỡ hận nữa không?
Trên bầu trời, đột nhiên pháo hoa bắn ra bốn phía, ánh sáng rực rỡ bắn sáng cả bầu trời. Takemichi đưa mắt nhìn, chỉ cảm thấy cả thành phố Tokyo được bao phủ bởi lớp hào quang này, trong lúc mông lung, cậu dường như trông thấy gương mặt đó của Rindou xuất hiện trên bầu trời bao la sáng rực.
Ánh mắt anh sáng ngời nhìn vào Takemichi, khóe miệng câu lên nụ cười như ánh mặt trời, cậu có thể nghe thấy anh nói, Michi, anh phải đi, anh đã trông thấy em được hạnh phúc, sau này... sẽ có anh ấy ở bên em, anh thật sự có thể đi rồi...
Sau đó, những ánh hào quang lụi tàn và gương mặt cậu quen thuộc nhất cũng tan biến mất.
Takemichi vươn tay, không biết muốn bắt thứ gì, miệng há ra, cuối cùng một chữ cũng không nói, tay duỗi ra phía trước từ từ thu lại, không nắm được gì cả, đầu ngón tay giữ lại, chỉ có gió mát mà thôi.
Thân thể nghiêng ra bên ngoài lan can bị kéo trở về, sau lưng cái ôm ấy thật ấm áp, hai người dính sát vào nhau, giữa lồng ngực và lưng không lộ ra một khe hở nào. Takemichi cảm thấy yên tâm, cũng không quay đầu lại, để mặc anh ôm lấy.
Cậu luôn hoài niệm về quá khứ ở trước mặt anh, đối với Mikey mà nói, là tàn nhẫn cùng với tổn thương sâu đậm biết bao nhiêu, nhưng Takemichi luôn cố ý bỏ qua cảm nhận của anh. Cậu luôn nghĩ anh sẽ không đau, cho nên mỗi lần cậu đều nhiệt tình phát tiết chính mình, từ trước tới nay chưa bao giờ quay đầu lại nhìn, người đàn ông này đau như thế nào.
Mikey ôm cậu, để cậu dựa ở trước ngực anh, Takemichi đứng ở đỉnh núi thật lâu, cho đến toàn thân đều run rẩy, tứ chi lạnh buốt giống như bị đóng băng. Hai người đều mặc rất ít, Mikey ôm chặt cậu, thân hình cũng lạnh không ít, nhưng Takemichi không mở miệng nói muốn đi về, nên anh vẫn duy trì động tác này để ở bên cạnh cậu.
Gió lạnh đánh vào mặt, giống như những nhát dao cứa vào, gió lạnh lọt vào kẽ hở, mặc dù ôm rất chặt, nhưng không ngăn được run rẩy.
"Chúng ta trở về đi" Cách thật lâu sau đó, mới nghe được giọng nói yếu ớt của cậu truyền đến.
Takemichi nghiêng đầu đi, nước mắt trên mặt vẫn chưa lau khô, ướt át dán chặt lấy khóe mắt của Mikey, bàn tay to lớn của anh mơn trớn mặt cậu, nụ hôn nhỏ vụn phất nhẹ nước mắt của cậu.
———
Cuộc sống sau khi trở lại Ngự Cảnh Uyển vô cùng yên bình. Takemichi muốn đi làm, Mikey không yên tâm để cho cậu làm ở cái công ty nhỏ đó, liền mở ra đường xanh để cho cậu trở về Phạm Thiên. Akane bận rộn bàn giao công việc xong cũng trở về Phạm Thiên, hai người đều ở lại bộ phận thiết kế.
Mikey thích ăn cơm do Takemichi nấu, lúc tan ca, hai người có khi sẽ cùng nhau đi dạo siêu thị, kỳ thật chuyện mua thức ăn chỉ cần giao cho Rem là được rồi, nhưng anh thích chính là loại cảm giác này. Giống như bây giờ, Takemichi đứng trước gian hàng hải sản, vẻ mặt nghiêm túc chọn lựa. Mikey đẩy xe theo phía sau, cậu hướng về người bán hàng chỉ chỉ, sau đó xoay người, cười nói "Chúng ta mua một con cá đi, em làm cá hấp, được không?"
Mikey nụ cười câu nhẹ, thần sắc mê hoặc làm người bán hàng bên cạnh đỏ mặt lên, nghĩ thầm ai theo được loại đàn ông cực phẩm này, người đó thật có phúc.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển đã rất trễ, Rem sớm đã chuẩn bị xong cơm tối, Takemichi cầm lấy con cá trong túi và rau thơm đi vào phòng bếp, làm món ăn rất nhanh, đặt cá xuống nồi, đổ rượu vàng vào, gừng, động tác cậu thuần thục, anh thì tựa ở cửa phòng bếp không nói gì.
Rất nhiều người đều thích nhìn cảnh người yêu của mình bận rộn trong phòng bếp, Mikey cũng không ngoại lệ, cần phải nói như thế này, anh chờ ngày này, chờ đến nỗi trái tim thiếu chút nữa cũng đóng băng luôn rồi.
Người đàn ông đi vào, lúc dán lồng ngực lên, Takemichi rõ ràng cứng đờ, "Anh ra bên ngoài đợi đi, ở đây toàn là mùi dầu khói."
Cửa phòng bếp truyền đến tiếng động nhẹ, thì ra là bên ngoài Manji đang chơi một mình cũng chui vào, thân thể mập mũm mĩm của nó tựa ở cửa, ngửi thấy được mùi thơm, thiếu chút nữa chảy cả nước dãi.
"Gâu gâu—"
Cái đuôi ngắn nhỏ vẫy tới vẫy lui, nó bổ nhào vào chân Takemichi, móng trước đưa ra, cào ống quần Takemichi, "Gâu—"
"Manji, đi ra ngoài" Mikey dùng chân đá bụng dưới của nó, khẽ dùng sức, Manji liền ngã ra đằng sau chổng vó.
Takemichi đem gia vị bỏ vào trong nồi, qua một trận dầu khói, mùi vị càng thơm Manji thuận thế bò dậy, tốc độ nhanh cực, Mikey thật sự nghi ngờ chó nhà anh đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Nó nhào lên cái tủ thấp, móng trước cào lên cửa tủ, thân thể mập mạp muốn vọt lên. Động tác kia vừa mắc cười vừa khôi hài, Takemichi học kiểu Mikey, dùng chân đẩy Manji ra, "Manji a, ra bên ngoài đi."
"Gâu gâu—" hiển nhiên con nhóc nổi giận, đừng thấy nó bình thường giả bộ làm một con chó nhỏ ngoan hiền, kỳ thật người ta cũng biết giận mà. Nó muốn ăn cá, vì sao không cho nó ăn, một miếng cũng được rồi, tại sao lại đá bụng của nó, không biết là bụng càng đá thì sẽ càng to ra sao? Nó muốn giảm béo mà, nhưng ở đây được ăn ngon như vậy, mắt nhìn cái bụng nhỏ của mình lúc đi như là muốn dán sát vào sàn nhà.
"Được chưa?" Mikey khom xuống cổ Takemichi.
Cậu cầm lấy đôi đũa gắp một miếng, để lên miệng thổi, Mikey cho là sẽ để cho anh nếm thử mùi vị, môi mỏng mới vừa mở ra, chỉ thấy Takemichi nhét miếng cá thơm ngon kia vào trong miệng mình. Bởi vì còn rất nóng, Takemichi liền bĩu môi, nghiêng đầu nhìn lại, vừa muốn nói chuyện đã bị người đàn ông cố định đầu rồi hôn xuống, đầu lưỡi anh cắn miếng cá, lúc gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ thu về, gật gật đầu, "Mùi vị được rồi đấy."
"Gâu gâu..."
Hai người không khỏi nhìn về phía mặt đất, chỉ thấy một đôi mắt đen lay láy đang ra sức nhìn bọn họ. Takemichi đem cá bỏ vào dĩa, Mikey thì khom lưng, nắm lấy vòng cổ của Manji mang nó ra ngoài phòng bếp. Động tác thì tất nhiên là rất không dịu dàng, Manji rụt lại cổ, ở dưới tay anh nhúc nhích cũng không dám, chỉ đành phải giả bộ ra vẻ vô tội.
Trên bàn ăn, ba người ngồi cùng nhau, bây giờ bọn họ đã quen để cho Rem cùng ngồi ăn cơm chung.
"Sắp đến năm mới rồi, Rem, năm nay cô về nhà sớm đi."
Rem tự nhiên vui mừng không thôi, "Cám ơn thiếu gia."
"Michi" Mikey gắp con tôm trước mặt để vào chén cậu, "Năm nay, chúng ta vẫn là đến nhà mẹ em mừng năm mới đi, chờ công ty được nghỉ, chúng ta đi chuẩn bị một chút."
"Được." Cậu vùi đầu đang ăn cơm, một năm trôi qua rất nhanh, quay đầu nhìn lại, đã sớm cảnh còn người mất.
———
Qua vài ngày, Phạm Thiên được nghỉ lễ, Rem cũng trở về nhà mừng năm mới, cả Ngự Cảnh Uyển trống rỗng, hai người một chó.
Trong trung tâm mua sắm vẫn như cũ người chen lấn không động đậy được. Mikey kéo tay Takemichi, đem bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt rồi để vào trong túi quần của mình, cậu nép sát vào anh, sợ không cẩn thận sẽ bị chen lấn mất.
Takemichi đi theo bước chân Mikey đi vào tiệm trang sức nổi tiếng nhất Tokyo, ngọn đèn sáng trên đỉnh đầu đập vào mắt rất chói. Người đàn ông đứng yên trước quầy, gương mặt cùng thân hình đó, tuyệt đối là điểm sáng chói hấp dẫn mắt người nhìn nhất.
"Mắt nhìn của quý khách thật tốt. Ở đây đều là kiểu mới nhất mới được nhập về."
Mikey rút tay ra, đem Takemichi ôm đến bên cạnh mình.
"Em không dùng tới, bày ở đó cũng không đeo, lãng phí."
"Không đeo thì vứt ở đó, nhưng trang sức phải mua thường xuyên, nhìn thôi cũng được."
Người đàn ông nói xong thì chỉ vào cái khuyên tai bên trong quầy tủ, "Lấy cái này ra cho tôi xem."
Người đàn ông này quả thật tốt, nhân viên phục vụ thiếu chút nữa đôi mắt toát ra lửa. Cô đem khuyên tai mà Mikey chỉ vào đặt trên quầy tủ, "Đây là tinh phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng Selina tốn thời gian ba năm mới thiết kế ra, cả Tokyo chỉ có một cái này, tên là Only."
Từ trước tới nay Mikey mua đồ không nhìn những hư danh này, anh muốn là phải đẹp mắt, có thể xứng với Takemichi.
Ngón tay thon dài vén bên tóc cậu, anh mua cho cậu rất nhiều đồ trang sức, nhưng mà chưa bao giờ mua khuyên tai.
Hình dáng cỏ ba lá nạm kim cương đeo lên vành tai nhỏ gọn của cậu, không lớn không nhỏ, phù hợp hoàn mỹ như thế. Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi vành tai trắng nõn mịn màng của Takemichi, trong cổ họng của anh nuốt nhẹ xuống, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng hổi, ánh mắt cũng mê ly.
"Sao vậy?" Takemichi phát giác được sự thay đổi trong mắt anh, tay sờ lỗ tai, "Không đẹp sao?"
"Đẹp lắm." Người đàn ông kéo tay cậu xuống, đẩy cậu đến trước quầy, chính mình thì dán chặt lấy lưng Takemichi, "Coi nữa đi, còn thích gì nữa không."
"Không cần..."
"Anh muốn mua cho em."
Takehiko mang một đôi giày bốt thon dài bước vào, cô lặng lẽ đi về hướng hai người, đặt cái túi LV trên tay xuống quầy.
"Mikey, lần trước anh hứa mua quà cho em, đến bây giờ còn chưa thực hiện đấy."
Mikey ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua gò má Takemichi rơi xuống trên mặt cô, lúc này anh mới nhìn thấy cô ta, "Vậy em chọn đi, nhìn trúng cái nào, trực tiếp kêu bọn họ gói lại là được."
Takehiko cau khóe miệng lên, lớp trang điểm của cô lúc nào cũng tinh xảo như vậy, mà ngay cả viền mắt đơn giản nhất cũng được vẽ rất hoàn hảo, tìm không thấy lỗi nào. Cô cố ý kéo dài hai mắt quét mắt vào trang sức trong quầy, sau đó, không kiêng nể gì cả rơi xuống mặt Takemichi, "Tôi muốn khuyên tai mà anh ta đang đeo."
"Tiểu thư, hay là cô thử coi cái khác đi, chúng tôi chỉ có một đôi này."
"Tôi chỉ nhìn trúng nó."
Mikey giơ tay lên, khẽ vuốt tóc bên tai Takemichi, khuyên tai ở phía dưới lúc ẩn lúc hiện rất đẹp, "Biết cái gì là duy nhất không? Đã là đồ của người khác thì đừng dòm ngó, chọn cái khác đi, anh ký hóa đơn."
___End chương 132___
Sori mina san 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro