Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 125: Không thể tha thứ


Từng cảnh vật ở nơi này, cậu đều không nhận ra, thậm chí đều chưa từng nhìn thấy. Cảm giác xa lạ không một chút an toàn.

Takemichi sợ hãi ngồi dậy, hai cánh tay chống ở bên cạnh đều đang run rẩy, hòn đảo tư nhân này, từ lúc cậu đặt chân đến cũng đã cảm giác được sự bức bách không thở nổi. Hôm nay, dường như cổ cậu bị bóp nghẹn khó chịu, quanh mình không khí rất loãng.

Chiếc rèm cửa dày bên ngoài được thả xuống, bên trong căn phòng mang phong cách châu  u, một loạt đèn chùm pha lê được bật lên, ước chừng phải một nghìn bóng đèn thủy tinh màu sắc sáng loáng, sáng rực đến mức dường như soi rõ từng góc nhỏ.

Takemichi mặc áo ngủ bước xuống giường, cậu cúi đầu nhìn, đây cũng không phải quần áo hôm qua cậu mặc khi ngủ, tơ lụa cao cấp màu đỏ thẫm, một chút hơi ấm thổi tới, liền ôm chặt lấy thân hình của cậu, làm lộ ra những đường cong tinh tế. Nhưng, Takemichi không thích màu sắc này, đỏ sậm, giống như máu tươi đông lại.

Cậu chân trần đứng trên tấm thảm lông, loại cảm giác này, giống như lúc trước cậu bị nhốt ở Ngự Cảnh Uyển, chính là tối tăm ngột ngạt như thế này.

Takemichi không cam lòng, cậu bước vội tới trước cửa sổ, vén tấm rèm ra lại phát hiện phía bên ngoài còn có một lớp, hơn nữa phủ kín hết, không một tia sáng nào có thể rọi vào.

Lúc Takemichi quay lại giường, sắc mặt đã thay đổi rất nhiều, cậu đi đến cố gắng mở cửa, nhận ra cánh cửa được điêu khắc bức tranh cá heo đã bị khóa chặt, cậu dùng sức đập mấy cái.

"Có ai không? Có ai không? Thả tôi ra..." Gào thét nửa ngày, nhưng trước sau đều không có ai trả lời.

Takemichi trở lại bên giường, không tìm thấy di động của mình, phòng này cũng không có điện thoại, cậu vội vã vào phòng tắm, nhưng vẫn không có kết quả, căn bản là không thể nào đi ra ngoài.

Cậu lùi lại bên giường, chân đụng phải mép giường, Takemichi thất thần ngồi xuống.

Buổi sáng tỉnh dậy Akane không nhìn thấy Takemichi, nhưng lúc đó cũng không cảm thấy có gì đó bất thường, mãi cho đến khi mặc xong quần áo mới phát hiện đồ đạc của Takemichi đều không thấy đâu nữa. Cô thử gọi vào di động của cậu, nhưng không thể kết nối được.

Akane vội vàng cầm áo khoác đi ra ngoài, tìm khắp các phòng ở tầng hai, các đồng nghiệp cũng mới thức dậy, ai nấy đều nói không nhìn thấy Takemichi.

"Bây giờ phải làm sao?"

"Có phải cậu ấy về nhà rồi không? Có lẽ vội quá, không kịp nói cho cô."

"Không thể nào" Akane không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Nếu thực sự cậu ấy có việc gấp nhất định sẽ nói cho tôi biết, làm sao có thể để chúng ta phải lo lắng chứ?"

"Nếu không thì thế này, cô thử gọi điện thoại về nhà Takemichi xem..." Akane suy nghĩ một lát, đành phải gọi thử.

Điện thoại vừa bắt đầu kết nối, vang lên vài tiếng mẹ Take mới nhấc máy.

"Alô, dì ạ, cháu là Akane" cô thuận miệng chào hỏi, "Dì, chúng cháu đang chơi ngoài đảo, dạ đúng, rất tốt, Michi ý ạ...Michi ở đây, cậu ấy đi ăn sáng rồi, nhờ cháu gọi điện thoại cho dì nhắc dì hôm nay đừng quên đến bệnh viện kiểm tra lại huyết áp, dạ đúng..."

Sắc mặt Akane sa sầm, khi bỏ điện thoại xuống, gần như sắp khóc đến nơi "Cậu ấy có không về nhà."

Ông chủ cũng cảm thấy có sự kỳ lạ, "Đừng khóc, mọi người mau chia nhau ra tìm xem, tôi đi hỏi đầu bếp ở đây xem có thấy không, mọi người tìm bên trong, đừng đi xa biết chưa?"

"Vâng"

Phòng trên tầng hai, Akane gần như đã tìm hết rồi.

Takemichi ngồi ở trên giường, đèn thủy tinh chiếu rọi đến kéo bóng cậu đi rất dài, lướt nhẹ qua tủ quần áo, phản chiếu trên mặt tủ.

"Phòng ở đây đều khóa, không vào được..."

Yên tĩnh đến mức ngay cả rơi một chiếc kim cũng có thể nghe thấy, đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện thật rõ ràng, sau đó là tiếng bước chân đi tới "Đều khóa sao? Gọi thử xem..."

Đó là tiếng của Akane, nỗi sợ hãi của Takemichi nhất thời được thay thế bằng hi vọng, cậu mừng đến phát khóc, vội vàng chạy ra cửa "Akane, mình mình ở đây, mình ở đây...!"

Bên ngoài cửa bị gõ vang, chỉ nghe thấy Akane nói "Bên này cũng bị khóa, xem ra chúng ta không vào được."

"Akane!!" Hai tay Takemichi bắt đầu đập cửa "Mình ở trong này, Akane——"

Akane buồn bực, hai mắt đỏ bừng, giọng lo lắng "Làm thế nào bây giờ, không tìm thấy, mọi người nói xem Michi sẽ đi đâu?"

Sắc mặt Takemichi kinh ngạc, bọn họ rõ ràng cách nhau một cánh cửa, cậu phát ra tiếng động lớn như vậy, Akane sao lại không nghe được?

"Akane, cô đừng sốt ruột, suy nghĩ kĩ, hôm qua không phải là hai người chung phòng sao?" Bên cạnh, đồng nghiệp kêu cô nhớ lại.

"Đúng vậy, lúc đi ngủ vẫn còn bình thường, nhưng khi tỉnh dậy tôi đã không thấy tăm hơi của cậu ấy, ngay cả hành lý cũng bị mất, mọi người nói xem, sao lại có thể như vậy?"

"Akane, mình ở đây..." Hai bàn tay Takemichi đập cửa đến đỏ ửng, cho dù nghe vào tai cậu, âm thanh thật lớn, nhưng bên ngoài vẫn như trước không thấy chút tiếng động, những lời của bọn họ, mỗi câu đều có thể truyền đến tai Takemichi, thật rõ ràng.

"Thế nào, tìm được không?" Tiếng của ông chủ cũng truyền tới.

"Cậu, không tìm thấy, cậu bên đó thì sao?"

"Mấy đầu bếp kia đều nói không thấy, có lẽ đã đi rồi."

"Không thể nào" Akane vẫn như trước kiên trì, "Michi cho dù là có việc gấp, cậu ấy cũng sẽ không đến mức một tin nhắn cũng không để lại, cậu ấy nhất định đã xảy ra chuyện."

Nước mắt Takemichi chảy không ngừng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, cậu quay trở lại bên giường, cầm chiếc đèn bàn hình người cá ném vào tường.

"Ầm——" Thủy tinh văng khắp nơi, tiếng vỡ vụn kia, cũng đủ vang dội cả căn phòng.

Takemichi chân trần bước tới, những mảnh thủy tinh ẩn dưới thảm lông đâm vào lòng bàn chân, máu tươi tràn ra theo từng cử động của cậu, hiện ra từng dấu chân cô độc.

"Chúng ta đi về trước đi, đến Tokyo rồi tìm xem, thử liên hệ với bạn bè thân thiết của Takemichi xem sao..."

"Con không đi!" Akane cố chấp, "Michi bị mất tích ở nơi này, chúng ta nên báo cảnh sát."

Tiếng động lớn như vậy, bọn họ lại không nghe thấy. Takemichi tuyệt vọng mà gào khóc "Tôi ở đây, thả tôi ra—"

"Mới không thấy Takemichi có mấy tiếng, cho dù con đi bảo cảnh sát, họ cũng sẽ không lập án."

Sắc mặt ông chủ cũng lo lắng, "Biện pháp duy nhất bây giờ là phải trở về Tokyo trước đã."

"Nhưng nhỡ Michi vẫn còn trên đảo này, cậu ấy không tìm thấy chúng ta sẽ sợ hãi."

"Akane, Takemichi không có khả năng còn ở lại trên đảo này" có người đồng nghiệp thử phân tích, "Hành lý cậu ấy cũng mang đi, hơn nữa, chúng ta tìm lâu như vậy, nếu cậu ấy còn ở đây, nghe thấy tiếng của chúng ta thì đã sớm ra, cho nên nhất định là đã rời đi."

Takemichi đã không còn gào thét nữa, trong lòng một chút hi vọng ban đầu đã dần dần biến mất.

"Tôi không có đi..."

"Akane" ông chủ tiến lại giữ chặt cánh tay cô, "Không tìm thấy Takemichi, chúng ta cũng lo lắng, đừng làm loạn nữa, con cùng cậu ấy rất thân thiết, mau về thôi, đến những nơi cậu ấy thường đến để tìm xem. Thật sự nếu vẫn không thấy lúc đó báo cảnh sát vẫn còn kịp, con ở lại đây cũng vô ích, lãng phí thời gian."

Akane dường như bị thuyết phục, rất lâu cũng không nói gì.

Sau đó, Takemichi chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân xoay người rời đi, cậu tựa vào cánh cửa, thân thể dần dần trượt xuống, mãi cho đến khi bọn họ đi xuống lầu, cậu vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Akane.

Cuộc sống chính là như vậy, nó luôn cho người ta nhìn thấy hy vọng, ngay lúc cố gắng nắm bắt lấy nó, lại bị phá nát một cách tàn nhẫn.

Bọn họ nhất định là đi rồi, sự yên tĩnh bình thường lại áp đến. Lúc ở xung quanh mình quá yên tĩnh, Takemichi cảm thấy ngay cả màng nhĩ cậu cũng thình thịch, dường như một tiếng động nhỏ cũng sẽ khiến người ta trở nên rất nhạy cảm.

Cậu rúc vào phía sau cửa, gập chân lên áp vào người ngồi thật lâu. Cả cơ thể bởi vì duy trì một động tác quá lâu mà trở nên cứng ngắc, Takemichi không biết đã ngồi bao lâu, bên ngoài im ắng, một chút tiếng động cũng không có.

"Rắc"

Tiếng động rất nhỏ từ sau lưng truyền đến, Takemichi đột nhiên ngã ra khỏi phòng, nửa người trên ngã ra hành lang. Cậu vội vàng bò dậy, lúc này mới nhận ra cửa đột nhiên mở ra, không kịp suy nghĩ, chỉ thấy đôi giày của mình ở đầu cầu thang, cậu không chút nghĩ ngợi xách nó lên, sau khi nhìn xung quanh bốn phía không có ai, lúc này mới rón ra rón rén đi xuống lầu.

Bởi vì hôm qua Takemichi đã tham quan qua địa hình ở đây, cho nên biết được đại khái phương hướng, trong tòa nhà u ám tối tăm, trừ chiếc đèn tường mờ mờ, cũng không có ánh sáng nào khác. Cậu dò đi tới cửa chính, thấy không có người, lúc này mới hấp tấp đi giày vào, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.

Cậu mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, gió lạnh ở khắp nơi ùa vào, gần như đóng băng cậu tại chỗ. Mới xuống thềm đá, nhưng chỉ hai ba bước, không gian ban đầu u tối bỗng nhiên được ánh đèn chiếu sáng như ban ngày. Takemichi sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy trong nhà từng phòng đều sáng đèn, trên mái nhà, còn có một dàn đèn lớn chiếu xuống giống như đèn pha, soi rõ từng ngóc ngách trong vườn trong mắt người.

Takemichi kinh hãi, vội vàng bỏ chạy.

Cậu không chọn đường lớn, mà lách mình vào trong vườn trái cây bên cạnh. Những cây ăn quả ở đây mỗi cây đều rất cao, khi ẩn núp, không đến mức dễ dàng bị phát hiện..

Hai tay Takemichi đẩy những chướng ngại trước mặt ra, lòng bàn chân bởi vì bị thương, cho nên khập khiễng chạy rất chậm, cậu không rõ được phía sau có người đuổi theo hay không, nhưng cậu không quan tâm được nhiều như vậy, đành phải liều mạng chạy bằng bất cứ giá nào.

Cánh tay chi chít vết xước, trên mặt cũng có vết máu, mắt rất đau, đầu tóc cũng tán loạn vô cùng...

Té ngã rồi lại lập tức đứng lên, lúc này không có thời gian để dừng lại mà đau đớn.

Takemichi chạy thật lâu mới ra khỏi khu vườn đó, phía trước là một bãi đất trống rất rộng, chỉ cần băng qua nó là có thể đi đến bến tàu, lên thuyền trở về. Cậu tăng tốc chạy tới, thân ảnh vừa lộ dưới ánh đèn, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm.

Cùng lúc đó bên trên gió thổi thật mạnh, cảm giác giống như có lốc xoáy trên đỉnh đầu, mạnh mẽ thổi bay áo ngủ của Takemichi, cậu chỉ có thể miễn cưỡng giữ lấy vạt áo, mới có thể làm mình không quá thảm hại.

Bụi cuồn cuộn thổi rơi vào mắt Takemichi, cậu đau đến mức làm sao cũng không thể mở mắt ra được, cổ áo ngủ bị thổi mở, thân thể trắng nõn lộ ra bên ngoài. Takemichi lạnh đến run rẩy, tóc mái bị thổi bay quật vào mắt, vừa đau vừa ngứa, cùng lúc giày vò tra tấn người.

Sau khi tiếng động cùng gió mạnh dần dần mất hẳn, Takemichi mới dụi dụi mắt mở đôi mắt ra, lúc này cậu mới phát hiện, dừng ở trước mặt mình, lại là một chiếc máy bay trực thăng.

Cửa khoang đã mở, nhưng không nhìn thấy ai đi ra.

Tay chân Takemichi lạnh đến cứng ngắc, hai tay cậu ôm lấy bả vai, lấy dũng khí tiến về phía trước, cậu dừng lại trước cửa máy bay, vừa muốn mở miệng, đỉnh đầu liền có một bóng đen áp sát đến.

Bởi vì góc nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một đôi giày nam sáng lóa, ngay sau đó là quần tây màu đen, chậm rãi hướng lên trên... chính là chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông, cùng với chiếc khuyên tai lóe sáng bên tai trái, sau đó...là đôi mắt đen thẳm u ám.

Takemichi há to miệng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Hai tay người đàn ông mở ra, động tác nhanh nhẹn từ trên phi cơ xuống, tóc ngắn màu đen càng phát ra khí chất hắc ám, ánh mặt trời dường như cũng vì sự xuất hiện của người này mà tập trung đến.

Khóe miệng Mikey giương lên, nhưng không hề có chút ý cười, trái lại có vẻ âm mị mà nguy hiểm, hơi thở quanh người cũng u ám không khác gì địa ngục, lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy.

Anh chăm chú nhìn Takemichi. Bên trong đôi mắt đối diện, con ngươi u ám càng thêm sâu.

Anh không thể diễn tả được vẻ mặt của Takemichi lúc này, cậu chỉ là kinh ngạc nhìn anh, quên mất sợ hãi, quên mất kinh hoảng, quên luôn vẻ mặt của mình bất luận như thế nào, giống như một hình nộm, con mắt vô thần.

Anh tiến đến, Takemichi muốn lùi lại nhưng hai chân nặng như chì, ngay cả chút sức lực di chuyển cũng không có.

Cậu nhìn người đàn ông đi tới, ngọn đèn chói mắt lúc đầu bị anh che lại sau lưng, Mikey giơ tay phải lên, định sờ lên mặt cậu. Năm ngón tay thon dài mở ra, giống như một tấm lưới khổng lồ.

"A——" Cậu giống như nhìn thấy quỷ hất bàn tay Mikey ra, ánh mắt hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

Người đàn ông giật mình, không ngờ được cậu sẽ phản ứng như vậy, xem ra từng việc liên tiếp, quả nhiên hù dọa cậu đến sợ rồi.

Takemichi vẫn không chọn đường lớn, như trước chui vào vườn cây, toàn bộ sức lực của cậu đều dồn lên hai chân, cậu thậm chí còn không rõ vì sao mình muốn chạy, chỉ biết đó là Mikey, về phần là người hay quỷ, cậu cũng không thấy rõ.

Cậu nghe thấy có tiếng bước chân cùng bước tới, càng ra sức chạy. Tiếng động kia ở ngay phía sau cậu, Takemichi la hét, cả người lảo đảo tiếp tục chạy như bay.

Mikey giữ chặt cánh tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong ngực mình.

Lồng ngực kia rất ấm áp nhưng Takemichi chỉ biết giãy dụa, không có thời gian cảm nhận, Mikey ôm lấy eo cậu đem cả người cậu nhấc lên vai mình.

"A—" người đàn ông kêu lên một tiếng, đau đến gập người.

Khi Takemichi giãy dụa, đầu gối đã thúc mạnh vào chiếc bụng rắn chắc của anh, cậu thoát khỏi khống chế, tiếp tục chạy như bay.

Mikey khẽ mắng một tiếng "Mẹ nó, nếu thấp hơn một chút thì tàn rồi."

Khi cánh tay Takemichi lần nữa bị kéo lại, người đàn ông trực tiếp giữ cậu vào lòng.

"Em cũng biết chột dạ, cũng biết sợ hãi? Michi, tôi từ địa ngục trở về tìm em đây..."

Tiếng nói của người đàn ông kèm theo gió lạnh càng âm trầm kinh khủng, Takemichi ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt, "Anh muốn mang tôi xuống địa ngục sao?"

"Đúng, Michi, tôi phải nhốt em cả đời ở bên tôi, trừ khi tôi chết lần nữa, nếu không, cho dù là chán ngấy đi nữa cũng muốn em phải ở bên cạnh tôi..." hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ Takemichi, ánh mắt cậu mơ màng, giống như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Mikey buông một cánh tay ra, tay phải kéo cổ áo của mình, dùng sức một chút, sau khi xé bay mấy nút áo ra, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Takemichi lên, đem nó hướng về vết sẹo dữ tợn kia.

Anh đem lòng bàn tay mềm mại của cậu tiếp xúc với miệng vết thương mới khỏi kia, chỗ này đã là một khối thịt thối rữa, có thể cảm thấy được có một đường nhô ra.

"Thấy như thế nào? Chính là một phát súng, để lại trên người tôi một hố sâu. Michi, tôi bị ngâm mình trong nước biển lạnh như băng, nhưng Diêm Vương không bắt tôi, ông ta nói, nếu muốn bắt thì phải bắt cả hai chúng ta..."

"Không, không, anh buông ra!"

Hai mắt Takemichi đỏ bừng, cuối cùng cũng có thể xác định là anh thật sự không chết. Cậu rất sợ người đàn ông này, anh ta thật sự là ác quỷ, có thể phá hủy tất cả của cậu, dưới lòng bàn tay, vết sẹo kia chạm tới nỗi sợ hãi trong lòng cậu.

Takemichi dường như nhìn thấy trước ngực anh, một vết thủng rất lớn, chính là máu tươi không ngừng chảy ra ở trước mặt cậu, "Anh thật sự phải bức tôi phát điên sao? Mikey, nếu anh không chết, điện thoại và nhẫn lúc trước, còn có việc tôi bị đẩy xuống bể bơi đều là anh làm phải không... Còn có, còn có tai nạn giao thông, anh muốn giết tôi vì sao lại còn cứu tôi..."

Takemichi nói năng lộn xộn, Mikey vươn tay che miệng cậu "Em cũng biết sợ hãi sao? Takemichi, khi tôi nằm trong dòng nước lạnh băng, em có nghĩ tới tôi cũng sẽ sợ hãi không?"

Cậu biết, lần này anh trở về tất cả là vì muốn báo thù, theo tính cách của Mikey, người hại anh, cho dù có chạy tới chân trời góc bể, cũng sẽ bị bắt trở về.

Cho nên Takemichi sẽ không phản kháng nữa. Mikey nhấc cậu lên, vai anh chống lấy bụng Takemichi, cả ngày cậu vẫn chưa ăn gì, hiện giờ càng thêm khó chịu. Cảnh vật xung quanh trong mắt đều quay cuồng, Mikey ôm cậu đi qua vườn cây, đi vào bên trong tòa nhà tối om trống vắng kia.

Anh vác cậu đến tầng một, cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông giẫm lên những mảnh thủy tinh kia bước tới, đem Takemichi đặt lên trên giường lớn.

Cậu muốn đứng dậy, người đàn ông lại trước một bước đem đùi phải đặt giữa hai chân cậu, anh cúi người, hai tay chống bên cạnh đầu Takemichi, "Michi, nhìn thấy người đàn ông của em trở lại, chẳng lẽ em không thể tỏ ra vui mừng một chút sao?"

Takemichi nằm ngửa trên giường, sự hoảng loạn vừa rồi đã đổi thành tỉnh táo, "Tôi biết, anh trở lại là muốn tìm tôi trả thù, đúng vậy, chiếc CD kia là tôi lấy..."

Người đàn ông giơ tay lên, động tác tao nhã đem ngón trỏ chạm nhẹ lên trán Takemichi, sau đó, từ mũi cậu di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở môi Takemichi, đầu ngón tay anh đặt trên môi hồng nhuận của cậu lướt nhẹ vài cái.

"Nhưng là đĩa giả."

"Anh sớm đã thu xếp rồi phải không?"

"Đương nhiên" người đàn ông trả lời không chút giấu diếm, "Michi, em hành động quá rõ ràng, trong ánh mắt em từng chút đều lộ ra hận ý muốn đưa tôi vào chỗ chết, tôi làm sao lại ngu ngốc như vậy, dễ dàng để chiếc CD rơi vào tay em?"

Cho dù cậu cẩn thận như thế nào, cũng không thể đấu được một con sói lão luyện.

Đôi mắt Takemichi dừng lại trên khóe miệng mỉm cười như có như không của người đàn ông, anh không hề chết. Sau một năm, nỗi hận điên cuồng lúc trước đã tiêu tan đi rất nhiều, cậu có một loại ảo giác mất mát mà phức tạp, rõ ràng cảm thấy không thể nào, suy nghĩ trong đầu càng lớn, thật sự không chỉ là chua xót.

"Nếu như, anh muốn tìm tôi báo thù, cũng không cần phải tốn nhiều công sức như vậy."

Người đàn ông cười yếu ớt, đôi mắt dài hẹp mở ra, cong lại đầy âm mị, ánh sáng trong mắt anh rất lạnh, dường như có thể làm đông cứng đối phương, "Tôi tất nhiên sẽ không tha thứ cho em."

Hai tay Mikey chống ở trên vai của cậu, "Nếu không phải phát súng kia bắn trượt một chút, tôi thật sự đã chết,"

Người đàn ông giơ cổ tay lên, đưa vết sẹo tới trước mặt Takemichi, "Nhìn thấy không, ở đây, nơi này, đều bởi là vì em... xem ra CD kia không thể lấy được mạng của tôi, nhưng mà, em lại có thể."

"Mikey, nếu như không phải anh không để ý đến cảm nhận của tôi mà hại chết Rindou, giữa chúng ta sẽ không biến thành như vậy. Tôi không thể để anh ấy chết oan uổng, cho dù anh đối xử với tôi tốt như thế nào cũng vô dụng, trong lúc đó ngăn giữa chúng ta chính là một mạng người!" Takemichi cất cao tiếng nói, hốc mắt phiếm hồng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân, những việc anh làm cũng là vì muốn tốt cho cậu. Anh sớm nên ý thức được, Takemichi sống nhưng mầm mống thù hận trong lòng kia lại càng khắc sâu, mọi giá, cuối cùng cũng chỉ là muốn anh tự mình thừa nhận..

"Em muốn biết Rindou chết như thế nào không?"

Mikey nghiêng người, ánh mắt đối diện với Takemichi, thật ra, cái gọi là sự thật cho dù có nói với cậu, cậu cũng không tin.

Tầm mắt Takemichi nhìn vào người đàn ông, cậu trợn mắt lên, không hiểu sao lại bắt đầu hoảng loạn "Anh nói như vậy là có ý gì? Anh ấy không phải là bị anh..."

"Không, hắn là bị em chính tay hại chết."

Takemichi để tâm nhất, chính là cái chết của Rindou, người đàn ông cười gợi lên, sự trừng phạt tàn khốc nhất đối với cậu đơn giản chính là như vậy.

"Mikey, anh quá hèn hạ!"

"A," người đàn ông cười yếu ớt, miệng ghé đến bên tai Takemichi, "Trước đây khi tôi vào phòng bệnh của hắn, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, tôi nói cho hắn biết, chúng ta quen nhau như thế nào, em ở trong lòng hắn hoàn mỹ như vậy, lại là trai bao ở Cám Dỗ. Sau đó, em bán mình cho tôi, rồi sau đó...chúng ta ở cùng nhau, còn có con..."

Takemichi trợn tròn hai mắt, tim như bị lăng trì.

"Cho nên, hắn tự sát, hắn chịu không nổi sự dơ bẩn của em, chịu không nổi sự sa đọa của em. Khi những tia sáng cuối cùng của cuộc đời đều trở nên đen tối, hắn còn có thể sống tiếp sao?"

Mikey mỉm cười nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Takemichi, đúng, anh muốn tự tay đẩy cậu vào địa ngục một lần nữa, để cho cậu nếm thử, mùi vị đứng trước cửa địa ngục, đến tột cùng là trống rỗng trong lòng đến nhường nào.

Trong mắt Takemichi đã tràn đầy hơi nước, tầm mắt mơ hồ "Không, anh nói dối..."

"Là tự em không chịu chấp nhận sự thật mà thôi, em có thể chấp nhận chính là tôi giết chết Rindou, lúc trước em muốn chết theo hắn, nếu tôi nói chân tướng cho em, em đã sớm không chịu nổi. Takemichi, tôi chỉ có thể để cho em hận tôi, càng hận càng tốt, sau đó, em quả nhiên không còn làm loạn tìm cái chết nữa.. chỉ là, tôi cũng không thể ngờ..."

Khóe miệng người đàn ông giương lên tự giễu, "Tôi thật không ngờ em thật sự có thể ra tay, tôi đã nghĩ, nếu em còn nhớ chút tình cũ, cho dù là do dự cũng tốt, bi thương cũng tốt, tuy rằng kết quả đều giống nhau, nhưng với tôi mà nói hoàn toàn không giống."

Người đàn ông nện mạnh một quyền xuống bên tai Takemichi, đệm mềm mại đàn hồi làm tay anh bật lại, ánh mắt càng trở nên hung ác nham hiểm.

Nhìn cặp mắt kinh ngạc cùng giật mình của Takemichi, Mikey nheo mắt lại, những chuyện này cũng không phải toàn bộ là sự thật. Anh chỉ muốn đem cái chết của Rindou đổ lên đầu Takemichi, để cho cậu nếm thử, một chút mùi vị ngày đêm dày vò này.



___End chương 125___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro