Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122: Trả thù


"Cứu mạng—" Cậu chìm xuống, đôi tay không ngừng ở khoảng không vung vẩy.

Takemichi không biết bơi, lúc ngã xuống liền bị sặc mấy ngụm nước, mắt không thể mở ra được, tứ chi lạnh như băng, khi hai chân cậu giãy dụa, đùi phải liền co giật một hồi, có lẽ là do ở trong nước lạnh bị chuột rút. Mặt nước nhanh chóng ngập đến miệng Takemichi, lại chìm quá mặt của cậu, hít thở không thông, lạnh như băng xuyên qua tế bào yếu ớt chạy thẳng vào trái tim cậu.

Cảm giác rơi vào trong nước, như là bị hút nghẹn hơi thở, không chỉ khó chịu mà còn sợ hãi ngập đầu. Một chân Takemichi hoá đá, thân thể nhanh chóng chìm xuống, ánh mắt liều mạng muốn ở trong mặt nước xanh thẳm mở ra, chuỗi bọt khí theo khóe miệng của cậu nhô ra. Cậu như nhìn thấy đôi chân của người đàn ông đứng ở trên hồ bơi, còn có Manji đang nhao nhao xung quanh.

"Gâu gâu—— gâu gâu——" Manji hoảng sợ kêu lên, muốn lao xuống, lại bị người đàn ông xách lên.

Chuỗi dài bọt nước ở chỗ Takemichi chìm xuống tan đi, người đàn ông đứng ở ven bờ hồ, mắt phượng hẹp dài rất lạnh, làm người ta không dám nhìn gần.

Takemichi vô lực mà nhắm mắt lại, bộ mặt yếu ớt, da thịt giống như bị đao nhọn lăng trì, cậu nghĩ thầm, lúc Mikey bị bắn trúng ngực rơi xuống nước, cũng là cảm giác như vậy sao?

Không, có thể sẽ tuyệt vọng hơn, đau đớn hơn. Takemichi không giãy giụa nữa, thân thể giống như tượng gỗ hướng đáy hồ chìm xuống, tốc độ rất nhanh, nước mắt nóng lẫn vào trong hồ, rét lạnh bao trùm cậu dường như từ từ tản ra. Người đàn ông đứng ở dưới bóng đêm, viên kim cương bên tai trái phát ra ánh sáng lạnh lùng quỷ dị.

Mặt nước khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, ngay cả gió thổi qua cũng không hề rung động, xuyên thấu qua nước hồ trong suốt, có thể nhìn thấy Takemichi đã hôn mê mà nằm ở đáy hồ. Cổ họng người đàn ông nhẹ cuộn, cuối cùng phát ra tiếng gầm nhẹ thống khổ, bỏ Manji trong khuỷu tay xuống, tung người nhảy vào trong bể bơi.

Anh đã nói, Takemichi là do anh cướp được, cho dù anh tâm địa sắt đá như thế nào, nhưng vẫn không thể làm ngơ được, trừ phi anh đổi trái tim.

Takemichi thật cho là mình chết rồi, bên trong hồ bơi lớn như vậy, xung quanh cũng không có người khác, nhưng lúc cậu tỉnh lại cảm thấy bên tai rất ầm ĩ, thật giống như có người đang nói chuyện, lại cảm giác như là có người nào đang khóc.

Tứ chi cậu lạnh như băng, trên người dường như bị sức nặng ngàn cân đè ép, Takemichi dùng sức hô hấp mấy cái, đột nhiên mở mắt, đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà.

Trong nhà mở hệ thống sưởi, toàn bộ là màu đen, không có một tia sáng qua rèm cửa sổ, cùng với tấm chăn màu đen mềm nhẹ đắp trên vai. Takemichi giơ cánh tay lên, lấy tay xoa xoa mắt, cậu trở người, ánh mắt nhập nhèm đột nhiên dâng lên cảm xúc mà trợn tròn, Takemichi đắp chăn ngồi dậy, hai tay thật chặt níu lấy góc chăn trước người.

Cậu đã đoán được trong chăn là tình cảnh kinh hoàng như thế nào, Takemichi chậm rãi rũ mắt xuống, đầu tiên nhìn qua là hai vai trơn bóng, cậu khẽ kéo mở chăn, khí lạnh thừa dịp khe hở xông vào, quả nhiên bên trong lộ ra trọn vẹn, ngay cả quần lót đều không còn.

Ánh mắt cậu vội vàng quét khắp phòng, cũng không có thấy quần áo của mình.

"Gâu gâu——"

"Manji!" Takemichi quấn chăn lên người, đem Manji đứng ở bên cạnh ôm vào lòng, "Ngươi làm thế nào chạy được vào đây?"

Manji biết ý kêu to, đầu vui vẻ không ngừng ở trên người Takemichi cọ cọ. Bên trong gian phòng lớn như vậy, chỉ có cái TV kia còn đang phát ra âm thanh đều đều, mắt Takemichi xem xét, hình ảnh hiện lên chính là quá trình trưởng thành của phôi thai ở bên trong cơ thể mẹ. Ở trên máy siêu âm, có thể nhìn thấy đứa nhỏ tứ chi cuộn tròn, thỉnh thoảng, còn có thể thấy nó đá động lên bắp chân, vung vẫy cánh tay nhỏ.

Takemichi không khỏi chuyên tâm, cậu ngồi ở mép giường, cách TV rất gần. Tay của người mẹ đặt tại chỗ bụng đã to lên, Takemichi không khỏi dịch sát vào chút ít, những khẩn trương lúc trước theo nội dung trên TV mà trì hoãn, cậu lặng lẽ quan sát.

"Mẹ, mẹ.." trong tấm hình, bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một đứa nhỏ, đầu tóc rối bời, hai cái cánh tay giương lên hướng về phía trước, "Mẹ, người tại sao không quan tâm con, tại sao không quan tâm con?"

Takemichi mắt trợn tròn, xoay mình phía sau lưng liền toát ra mồ hôi lạnh, cậu không biết làm sao đột nhiên xuất hiện hình ảnh như vậy, càng không biết đây là lấy ra từ đoạn ngắn trong bộ phim kinh dị nào. Bốn phía cũng là tối đen như mực, có chăng ánh sáng cũng là từ trong TV vọng lại, hai tay của đứa bé máu tươi chảy đầm đìa, mười ngón tay giang rộng ra, chợt đặt trên màn ảnh.

Mười ngón tay kia đẫm máu đập vào mắt kinh sợ, Takemichi nhanh chóng nhắm mắt, nhưng tiếng nói của đứa bé kia như cũ không buông tha cậu, "Mẹ, mẹ, con lạnh quá... mẹ..."

"Aaa——" cậu sợ hãi liền kêu liên tục, dùng sức nhấn tắt TV đi, nhưng căn bản không tắt được, Takemichi co rúc ở trên giường, nhưng âm thanh kia như cũ vang vọng khắp nơi.

"Cộc cộc—" đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

Tay cầm cửa vặn xuống, đi vào là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trong tay bà cầm bộ quần áo mới, "Cậu đã tỉnh rồi sao."

Takemichi đem thân thể núp ở trong chăn, "Xin hỏi, đây là đâu?" thấy có người đi vào, cậu cuối cùng cũng thở ra.

"Cậu thiếu chút nữa chết đuối trong hồ bơi, là ông chủ cứu cậu, thay đồ rồi nhanh chóng rời đi đi."

Bà đi tới, đem đồ đặt vào bên chân Takemichi, từ đầu đến cuối bà cũng là vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, bộ dạng lạnh lùng.

"Vậy, ông chủ bà ở đâu?"

"Đi ra ngoài, còn nữa, quần áo trước của cậu đã bị ta bỏ đi, bộ này coi như là bồi thường cho cậu." Bà nói xong, liền đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Takemichi cũng không dám ở lâu, vội vàng cầm quần áo mặc lên sau ôm Manji chuẩn bị rời đi, trùng hợp chính là quần áo này, thậm chí ngay cả quần lót đều là chuẩn bị theo số đo của cậu.

Cậu ra khỏi đem cửa phòng đóng lại. Phòng này cũng rất lớn, giống Ngự Cảnh Uyển lộ ra vẻ trống rỗng. Đi ngang qua cửa một căn phòng khác, Manji bỗng nhiên tránh hai tay Takemichi ra, nhanh chóng vọt tới cạnh cửa, chân trước sắc nhọn cào lên trên ván cửa, "Ư, Ư—"

"Manji!" Takemichi vội quát ý bảo ngưng lại, "Quay lại."

Con chó nhỏ không thèm nhìn cậu, thậm chí làm trầm trọng thêm, há mồm ra đi gặm, đi cắn, hai móng vuốt phần phật mấy cái, ở trên ván cửa tạo nên mấy cái dấu móng tay thật dài. "Manji—"

Takemichi vội vàng ôm nó lên, nâng tay lên đánh xuống mông của nó, người phụ nữ kia không biết là khi nào đi ra hiện tại đang đứng trước mặt Takemichi, "Đi mau."

"Nhưng..." Takemichi xấu hổ, lộ ra vẻ hết sức khó xử, "Cửa này bao nhiêu tiền, nếu không tôi sẽ bồi thường."

"Cậu đi đi, ông chủ sắp trở về, ông ấy không thích nhìn thấy người lạ."

"Thật xin lỗi a" Takemichi chỉ đành phải nhận lỗi.

Ánh mắt người phụ nữ quét trên người cậu từ trên xuống dưới một lần, rồi lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng rời đi.

Takemichi theo sát sau đó, chỉ có con chó nhỏ trong lòng không cam chịu, hướng về phía phòng kia la lên, "Ư ư—"

"Nếu em còn không nghe lời nữa, xem trở về ta trừng trị như thế nào, đem em nhốt ở ngoài cửa."

Takemichi đe dọa, đây là một chiêu Mikey trước kia thường dùng, đối với tiểu tử nghịch ngợm này cũng hết sức hữu dụng. Manji cụp lấy mí mắt, toàn bộ tinh thần đều mệt mỏi, hai mắt đen láy phát sáng ra mặt tất cả đều là ủy khuất, thật là nói chuyện với chó, nói không được.

Takemichi dùng sức ôm con chó nhỏ trong ngực, sợ nó chạy loạn nữa, lại gây ra cái hoạ gì. Lúc đi ra cửa lớn, Takemichi giật mình đứng tại chỗ, cậu nhìn ra xa bốn phía, mới vừa rồi người phụ nữ đi ở phía trước dẫn đường cũng đã biến mất không hình bóng. Cậu dùng sức ôm chặt Manji, chợt cảm thấy gió lạnh từng trận, bất luận là cái phòng này có người ở bên trong hay không, cũng lộ ra loại cảm giác làm người ta run rẩy kinh hãi cùng quỷ dị. Takemichi rụt cổ lại, lông tơ không khỏi dựng thẳng, cậu vội vàng bước nhanh tìm lối ra vào, dường như xông về hướng thang máy.

Phía sau, thân ảnh của người đàn ông bước ra cửa sảnh, hai tay hắn bỏ ở trong túi quần, mái tóc màu đen nổi bật lên gương mặt tuấn tú âm u mà tà mị. Hắn đi tới bể bơi, ánh mắt trông xa về hướng Takemichi biến mất.

Lúc cậu đi ra vội vã không có mang điện thoại di động, không biết bây giờ là mấy giờ rồi, Takemichi ngồi thang máy trở lại lầu trên, tiếng nhạc đinh tai nhức óc huyên náo vẫn đang tiếp tục, vừa vặn cậu rời đi không lâu.

Trở lại phòng Vip, quả nhiên thấy bọn họ đều vẫn còn ở đây, Shinichiro uống vài chén rượu, tính ngông cuồng trong cơ thể cũng hoàn toàn được phóng thích. Hắn tháo cà vạt ra, vén lên ống tay áo, cánh tay phải thon dài khoác cả lên người một mỹ nhân, một chân bắt chéo, khóe miệng như cười như không mệt mỏi, "Cuối cùng cậu cũng đã trở lại, nếu uống không được thì nói một tiếng, tôi thay cậu uống, cậu trốn cái gì?"

Takemichi đóng cửa, để Manji qua một bên, cho nó tự mình chơi đùa "Chó của tôi không thấy, tôi đi ra ngoài tìm nó."

"À..." người đàn ông nâng nhẹ đầu lông mày, cằm giương nhẹ, đáy mắt lỗ mãng cười gian tà, "Cậu Take đang nói giỡn sao, đi ra ngoài tìm con chó còn có thể thay quần áo? Mọi người nói thử xem, cậu ấy vừa nãy mặc bộ đồ này sao?"

Akane cách Takemichi gần nhất nghiêng đầu lại, quả nhiên, cô vội vàng tiến tới bên tai Takemichi, "Michi, cậu không sao chứ? Tại sao có thể như vậy."

"Mới vừa rồi mình đi tìm Manji, không cẩn thận ngã vào hồ bơi." Giọng nói Takemichi không có chút nào kinh sợ hay chột dạ, cậu thẳng người lên, từ trong mắt của cậu, nhìn không thấy có chút nào giấu diếm.

"Thật sao?" Shinichiro nắm chặt bả vai mỹ nhân tay không an phận mà theo xương quai xanh đối phương vuốt ve mấy cái, bên trong đôi mắt hắn dấy lên nóng bỏng mập mờ mà cuồng dã.

"Mọi người có tin không?" Các đồng nghiệp đều quay đầu lại, bên trong đôi mắt, cái loại hoài nghi này biểu hiện muốn xem kịch vui rất rõ ràng.

Takemichi nghĩ thầm hắn cũng không phải là gì của cậu, cậu cũng không cần thiết giải thích, "Tôi thấy cũng không còn sớm, mẹ tôi vẫn chờ tôi về, nếu không chúng ta liền giải tán đi."

Trên trán ông chủ trực đổ mồ hôi lạnh, hận không thể đi qua dùng băng dính dán miệng Takemichi lại. Hắn thật vất vả tìm được cái núi Phạm Thiên này để dựa vào, cơ hội này ngàn năm có một. Cho dù đã đặt lịch hẹn trước cũng không biết phải xếp hàng đến ngày tháng năm nào, cậu lại...

"Được rồi."

Giọng nói người đàn ông như có tiếc nuối, "giải tán thì giải tán đi, ban đầu vốn dĩ tôi còn có bản hợp đồng muốn cùng Sei tổng bàn bạc, nếu như vậy, coi như xong, tôi để công ty khác đảm nhận."

Takemichi nhíu mày, thất thần nhìn về gương mặt tựa như đang trêu ngươi này. Cậu dùng sức lục lọi trí nhớ, cuối cùng Takemichi vẫn chán nản, người đàn ông này cậu khẳng định chưa từng biết qua. Nhưng nếu không quen biết, trong lời nói của hắn vì sao lại không có chút hảo ý nào?

"Shin tổng, thời gian còn sớm ngồi nữa có sao, đúng rồi, tài vụ của công ty chúng tôi Tiểu Triệu có một giọng hát rất hay, Tiểu Triệu, đi chọn cho Shin tổng một bài hát..."

"Vâng, ông chủ."

Tiểu Triệu đi tới trước màn hình, Takemichi mở rộng tầm mắt, cậu chưa bao giờ đồng ý Sei tổng làm như vậy. Ngay cả Akane bên cạnh cũng bắt đầu căm giận bất bình, nhưng kia là cậu ruột của cô, cô chỉ đành phải trợn tròn mắt, ngồi sát lại Takemichi. "Michi, thật xin lỗi, cậu của mình là người như vậy..."

Đối diện, Shinichiro đang ở trên cánh tay mỹ nữ không biết nói đùa câu gì hắn liền cười thoải mái như vậy. Gương mặt hắn hoà nhã, tay phải mở ra vỗ trên đùi bóng loáng của mỹ nữ, về sau liền tiến quân thần tốc, ngay trước mặt của mọi người đem tay kia đưa thẳng vào bên trong váy ngắn của mỹ nữ...

"Ưm, Shin tổng, nhiều người như vậy...a..." mỹ nữ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, tiếng nói kiều mỵ mềm mại đáng yêu có thể làm cho đàn ông tan chảy như nước mùa xuân.

Trong đám đồng nghiệp đến đây, tám chín phần mười cũng là da mặt mỏng, Akane mặt đỏ lên, ngay cả Takemichi cũng cảm thấy lúng túng vô cùng, đem mặt hướng sang một bên khác.

"Shin tổng, lần này còn phải cảm ơn Phạm Thiên nhiều, theo lý thuyết đơn này hẳn là tôi nên mua..."

"Sei tổng, chỉ cần mọi người làm tốt, một đồng tiền phúc lợi, Phạm Thiên chắc chắn sẽ không thiếu các người."

Shinichiro mỉm cười, Sei tổng ý vị cúi người gật đầu, "Có những lời này của ngài, tôi có thể yên tâm."

Tay Shinichiro vùi sâu vào trong váy ngắn của mỹ nhân động tác phối hợp, chọc cho đối phương đem thân hình xinh đẹp dựa hẳn trên vai hắn, "Shin tổng, ngài... ngài nhẹ chút, em chịu không được..."

Takemichi cảm thấy nghẹn dường như rất khó chịu, mới vừa rơi xuống nước hiện tại cơ thể vẫn lạnh như băng, hơn nữa buổi trưa không có ăn bao nhiêu cơm. Trong phòng không khí lại bức bách như vậy, mùi thuốc lá chui vào trong mũi cậu, cậu muốn chịu đựng, nhưng vẫn không khống chế được phản ứng bản năng.

"Oẹ, oẹ——" Cậu khom lưng, nôn khan không ngừng.

"Michi, cậu làm sao vậy, có phải không thoải mái ở đâu không?" Akane lo lắng vỗ vào phần lưng của cậu.

Sei tổng sắc mặt xanh mét có thể phun ra lửa, hắn dùng lực dụi tắt nửa đoạn thuốc ở trong cái gạt tàn, vốn định phát cáu nhưng trước mặt Shinichiro lại phải cứng ngắc cổ họng nói, "Takemichi, cậu không sao chứ?"

"Cậu, Michi nhất định là mới vừa rồi uống quá nhiều rượu, cậu ấy dạ dày vốn không tốt."

"Tôi thấy không phải đâu?"

Lúc Sei tổng đang muốn thuận lý do này nói tiếp, người đàn ông cũng đã mở miệng trước, hắn đưa tay từ trong váy ngắn của mỹ nữ rút ra.

"Cậu Take, cậu đừng nói với tôi, cậu là bị ghê tởm đến buồn nôn nha."

Takemichi nghe vậy, nôn khan càng dữ dội.

"Thôi tôi cũng không còn hứng tiếp tục chơi nữa, giải tán đi."

Shinichiro cởi hai nút áo ở cần cổ ra, lộ ra hình xăm Thương Long trên ngón trỏ tay trái ở trên mặt bàn nhẹ gõ xuống, "Thanh toán."

"Đừng vậy a... Shin tổng, thời gian còn sớm, chơi chút nữa đi." Ông chủ cố gắng giữ lại, cặp chân đứng lên "Lần sau còn có cơ hội."

Shinichiro ánh mắt quét về phía Takemichi , "Chuyện tình yêu cậu chưa từng trải qua sao? Sao lại cảm thấy buồn nôn? Hay là... cậu từng bị ngược đãi, sợ sao?"

Takemichi lấy tay phải che miệng lại, cậu cố nén khó chịu, trong hốc mắt phát ra chút chua xót, đột nhiên đứng dậy, bởi vì dùng sức quá độ hơn nữa tốc độ rất nhanh, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào trên người Akane. Cậu không chút suy nghĩ, trực tiếp quơ lấy ly rượu trên bàn hướng gương mặt tuấn tú xem ra không chê vào đâu được giội xuống.

"Biến thái."

"Takemichi!" Sei tổng rống một tiếng như sư tử Hà Đông. Takemichi để ly rượu xuống, ôm lấy Manji đang chơi đùa bên cạnh không quay đầu lại mà đi ra ngoài, Akane tức giận mà trừng mắt hướng cậu của mình, vội vã đuổi theo ra.

Chất lỏng màu nâu nhạt theo gương mặt tinh xảo của hắn chảy xuống, cũng không mang đến cho hắn bao nhiêu chật vật, ngồi ở trên salon, mỹ nữ vội rút ra khăn giấy lau cho hắn, "Shin tổng..."

Takemichi một mạch chạy ra khỏi Tử Sắc, Manji trở nên thật biết điều, chỉ giơ mắt lên nhìn cậu. Takemichi vọt tới ven đường thở dốc, khom lưng co lại một góc.

Đèn đường đồng loạt sáng, lúc này mặc dù đã muộn, lối đi bộ vẫn đông dòng người đi lại, tấm biển quảng cáo ở phía xa, ở trong bóng đêm cao vút, đầy màu sắc sáng rực.

Lúc Akane đuổi theo tới nơi, liếc mắt liền thấy Takemichi đang đứng ở ven đường, cô không lập tức tiến lên mà dừng lại. Takemichi hình như là đang khóc, hai vai cậu khép lại, toàn bộ lưng được đèn đường màu da cam chiếu rọi xuống, bày ra bộ dạng yếu đuối run rẩy.

Akane mím môi, cô đi lên trước, ngồi xổm xuống bên cạnh Takemichi, kéo cậu lại gần, để đầu cậu dựa sát, "Michi, cậu đừng khóc nữa, thật xin lỗi, cũng là cậu mình không tốt. Ông ấy muốn tiền tới điên rồi mới có thể để nhân viên của mình bị người khác tuỳ ý làm nhục..."

Takemichi lắc đầu, muốn mở miệng, nghẹn ngào nói không ra lời. Cậu chưa từng nghĩ tới muốn khóc, nhưng lúc Shinichiro nói ra những lời kia, cả người cậu giống như bị cái gì đâm trúng, mỗi dây cung trong lòng kịch liệt co rút đau đớn.

Mikey, ai cũng không thể nhắc tới, cậu không nghĩ lúc nhớ tới anh lại đau đớn như vậy, đau đến ngay cả nâng người đứng lên cũng không xong. Những lúc một mình, cậu chưa bao giờ suy nghĩ, Akane cũng sẽ không nói, cậu đã muốn để lòng mình hoang vu như vậy, tiếp tục cuộc sống bình thường mà đơn giản, nhưng không được, đi đến chỗ nào cũng đều có bóng dáng Mikey.

Những chỗ anh từng đi qua, tồn tại ý thức mạnh mẽ như vậy, hô hấp của anh phảng phất đang ở bên tai, mỗi câu nói anh nói, cũng thỉnh thoảng quanh quẩn ở bên tai cậu. Chẳng lẽ, thật sự là địa ngục quá lạnh, anh muốn kéo cậu cùng đi sao?

"Akane..."

"Michi, cậu khóc lên đi." Hai tay Akane đem cậu ôm vào trong ngực, "Làm bộ kiên cường để người khác nhìn, chúng ta là bạn bè, cậu có thể khóc thật trước mặt mình."

Trong phòng Vip, Sei tổng ý vị chịu tội, vẻ mặt Shinichiro không có biểu hiện gì, hắn cúi xuống hai chân thon dài ngồi trở lại trên ghế salon, "Ông đi trước đi."

"Shin tổng, cậu ta chính là trẻ người không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt".

"Trẻ người?"

Shinichiro nhướng mày hừ lạnh, "Được rồi, tôi còn có bạn sắp tới đây, ông đừng ở chỗ này cản trở."

Sei tổng khuyên can mãi, lúc này mới lôi kéo mọi người rời đi. Hai chân người đàn ông đặt ở trên mặt bàn, thần sắc rất không thoải mái, vết rượu màu nâu nhạt đang theo sợi tóc trước trán chảy xuống, mỹ nữ ở bên cạnh không ngừng lau, bộ dáng đau lòng, "Cái người này thật không có ăn học a, lại dám làm ra chuyện như vậy."

Shinichiro không kiên nhẫn nhận lấy khăn giấy, lãnh đạm liếc nhìn cô, "Cô cũng đi ra ngoài đi."

"Shin tổng, đêm nay em sẽ ở bên hầu hạ ngài..."

Từ biểu hiện vừa rồi của hắn, đối với sự mời gọi của mỹ nhân, hắn nhất định sẽ như ác lang vồ mồi. Con ngươi bén nhọn của hắn quét về phía rãnh ngực như ẩn như hiện của mỹ nữ, hắn thu hồi cánh tay khoác trên người đối phương, chân mày vắt lên, ngữ khí lộ vẻ khinh thường cùng trào phúng, "Sợ rằng không được, trừ phi cô trẻ lại mấy năm."

Mỹ nữ mở to hai mắt, "Shin tổng thật biết nói đùa, người ta bất quá cũng mới 23 tuổi đầu mà."

Khoé miệng Shinichiro càng giương cười, du côn mười phần, "Tôi nói, tôi thích chơi học sinh, mới mẻ kích thích, đã hiểu chưa?"

Hắn vỗ vỗ khuôn mặt cứng đờ của mỹ nữ, từ trong bóp da móc ra một tệp tiền nhét vào trong tay cô, "Đi ra ngoài!"

Nữ nhân quét mắt qua, cũng biết trị giá không ít, cô vui vẻ rạo rực đứng dậy, "Cảm ơn Shin tổng."

———

Takemichi thật lâu sau mới dừng khóc, Akane không yên lòng nhất định muốn đưa cậu trở về, "Michi, hiện tại quá muộn, hay là thuê xe đi."

"Akane, cậu cứ trở về đi không còn sớm nữa, không nên để cho mẹ cậu lo lắng."

"Mình không sao, mình đưa cậu về trước, đến lúc đó về nhà cũng giống nhau."

"Thật không cần, mình cũng không phải là đi bộ trên đường tối mà về, hơn nữa chúng ta cũng không thuận đường mà..."

Takemichi đi tới ven đường, giơ tay vẫy xe, nhét Akane vào trong, "Đây là phố xá sầm uất, thuê xe dễ dàng, bác tài lái xe đi."

Cậu đóng cửa xe lại, Akane từ cửa sổ xe ngó đầu ra, "Michi, về nhà rồi gọi điện cho mình, ngày mai tới công ty gặp."

"Ừ, mai gặp lại."

Nước mắt trên mặt Takemichi vẫn chưa khô, lông mi bởi vì nước mắt mà ngưng tụ ở chung một chỗ. Cậu ôm chặt Manji trong ngực, bây giờ đã là cuối mùa thu, ban ngày không quá lạnh, đến buổi tối gió lạnh mãnh liệt, cậu dậm chân đem khuôn mặt nhỏ nhắn đông cứng ở trên lưng Manji vuốt ve mấy cái.

Không quá ba phút đồng hồ liền có xe chạy tới, lúc chui vào, khí ấm đập vào mặt đem rét lạnh trên người đuổi hết.

———

Buổi sáng lúc thức dậy, Takemichi rất không cam lòng. Nhưng hiện tại muốn tìm công việc nào có đơn giản như vậy?

Đi tới công ty, Sei tổng sáng sớm đã chờ ở đó, Takemichi còn chưa kịp để cặp xách xuống đã bị gọi vào phòng làm việc.

May là ông cũng không có chửi ầm lên, chẳng qua là dùng tình dùng lý, nói công việc cái gì hiện đang khó tìm, hơn nữa ở đây đãi ngộ không tồi, xong cuối cùng chính là muốn Takemichi tới Phạm Thiên tìm Shinichiro nói xin lỗi.

"Sei tổng, hắn tối hôm qua có cái thái độ gì ngài đều nhìn thấy, tại sao muốn tôi đi xin lỗi?"

"Dựa vào cái gì? dựa vào chúng ta là con tôm nhỏ, đối phương là cá lớn, Takemichi à, nói xin lỗi không làm mất của cậu một miếng thịt."

Sei tổng cố gắng khuyên bảo, "Nếu không thì như vậy, sau khi cậu trở lại, tôi lại tăng lương cho cậu."

"Sei tổng, sức chịu đựng của con người cũng giới hạn, tôi không cảm thấy nhất định phải tiếp rượu ngọt mới có được hợp đồng."

Takemichi quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc, Sei tổng tức tới nghiến răng, không còn biện pháp nào, ai bảo Phạm Thiên nhìn trúng thiết kế Takemichi. Cậu vẫn không chịu cúi đầu, Shinichiro bị dội rượu, cũng không có làm khó công ty bọn họ.

Takemichi thủy chung nghĩ không ra bên trong có gì khác thường, Phạm Thiên lớn như vậy, theo lý thuyết cho dù tùy tiện ở lối đi bộ tìm kiếm cũng sẽ không đến phiên bọn họ. Takemichi nhíu đầu lông mày, không khỏi nhớ tới Hoa Thiên, Mikey vì bức bách cậu cũng dùng thủ đoạn như vậy.

Takemichi không dám nghĩ, lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh, cậu âm thầm quay đầu xuống, không thể, cậu cùng Shinichiro không thù không oán, lúc trước cũng chưa từng gặp mặt.

———

Cuối mùa thu, chính là giá lạnh. Hôm nay nói thay đổi liền thay đổi ngay.

Akane rất thích ăn lẩu, luôn muốn lôi kéo Takemichi đi, "Michi, buổi tối lạnh quá ..."

"Cũng biết cậu thèm ăn rồi" Takemichi thu dọn đồ đạc, "Đi thôi, mình mời cậu ăn hải sản."

Chỗ ăn lẩu người ra người vào tấp nập, hai người sau khi tan việc liền đi, nhưng ước chừng đứng xếp hàng hơn nửa canh giờ mới có chỗ ngồi. Nồi lẩu nóng hổi được bưng lên, hơi nóng bốc lên quanh quẩn ở cửa sổ thuỷ tinh bên cạnh, trong nháy mắt liền nổi lên một tầng hơi nước.

"Michi, chủ nhật này mình bao cậu đi ăn."

Takemichi gắp rau vào trong chén, "Sao vậy, phát tài hả?"

"Không phải, cho cậu gặp một người, giúp mình kiểm định."

"Akane, cậu có bạn trai sao?"

Takemichi khóe miệng mỉm cười, "Cậu được lắm, lại còn che giấu."

"Mới đây thôi, chính là một anh chàng đặc biệt chịu khó theo đuổi mình, cứ từ chối cũng không tốt, bây giờ, trước hết để cho cậu xem một chút."

Akane nói thì nói như thế, nhưng trong giọng nói kia Takemichi có thể nghe ra được chút vui sướng "Nhìn cậu kìa, trông bộ dáng thật hạnh phúc."

"Nói thật, Michi."

Akane đem thịt thả vào trong chén Takemichi, "Cậu cũng trưởng thành rồi, bản thân có điều kiện tốt như vậy, nếu muốn tìm được người giàu có cũng dễ dàng, cậu cũng quan tâm đến chuyện của mình một chút đi."

"Akane, nào có đơn giản như vậy?" Takemichi nhẹ mỉm cười, "Chuyện này lại không phải đi chợ mua bán thức ăn."

"Ai nói không dễ dàng, mấy người đồng nghiệp theo đuổi cậu, nhưng cậu cũng chỉ phản ứng lãnh đạm..."

Takemichi uống một ngụm nước, đặt đũa xuống bàn, "Còn nhớ rõ chuyện ngày đó đi Tử Sắc không? Hai người chúng ta bị ép uống rượu, những người đó cũng không phải ở đó sao? Có ai đứng ra, còn không phải nửa câu cũng không dám nhiều lời sao, núp ở góc như người tàn hình vậy."

"Michi, không có cách khác, đây chính là thực tế, lúc đối mặt với tình địch, có mấy người dám đứng ra đây?" Akane xem thường, khóe miệng bất đắc dĩ mỉm cười.

"Không đúng" Takemichi cắn chiếc đũa, mới vừa muốn nói gì liền lắc đầu, "Thôi đi, lúc duyên phận đến, có muốn ngăn cản cũng không được."

Lúc đi ra, trước mặt có rất nhiều dĩa gia vị, Akane đem món ăn bỏ vào, "Bơ đậu phộng, cậu thích."

Hai người vừa nói vừa cười, ăn xong, Takemichi lấy ví ra chuẩn bị trả tiền. "Keng—"

Thình lình, thứ gì rơi xuống đất. Akane vội khom lưng nhặt, "Oa, một chiếc nhẫn, Michi cậu thật sơ ý, đồ vật quý như vậy mà tùy ý đặt ở trong ví tiền!" Akane đem cái nhẫn kia cẩn thận chu đáo đưa đến trước mặt Takemichi .

Cậu nghĩ thầm, trong bóp cậu khi nào có chiếc nhẫn này? Takemichi ngẩng đầu, ánh mắt tự nhiên mà rơi vào kia cái nhẫn, ánh mắt của cậu đột nhiên trợn tròn, "Này... Đây là..."

"Michi, cậu làm sao vậy?" Akane sắc mặt do dự.

Đây là nhẫn của Mikey, Takemichi sẽ không nhận lầm, ngay lúc anh gặp chuyện không may kia, anh vẫn còn đeo trên tay. Ví của Takemichi chưa từng có người chạm qua, bên trong có những thứ gì, cậu so với ai khác cũng rõ ràng. Lúc tan làm, cậu còn muốn lấy thẻ ra, lúc ấy cũng không có cái nhẫn này, "Akane, mới vừa rồi có ai động tới đồ đạc của mình không?"

"Không có, sao vậy?"

"Cậu chắc không có người đụng tới sao?" sắc mặt Takemichi trắng bệch, hai tay run rẩy đặt ở trên đầu gối, không dám cầm lấy chiếc nhẫn.

"Không có đâu..." Akane thấy thần sắc cậu thay đổi, biết trong đó nhất định là có chuyện.

"Michi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? À, mình mới vừa rồi đi lấy đồ gia vị ..." cô chỉ hướng quầy phục vụ, nhưng cũng chỉ một lúc thôi.

Takemichi nắm chặt ví trong tay, trên trán không biết là bởi vì nóng hay còn nguyên nhân gì khác, toát ra một tầng mồ hôi hột chảy xuống, "Akane, chúng ta đi thôi."

Thần sắc cậu bối rối, lúc đứng dậy làm đổ ly đồ uống, Takemichi đem ví tiền cùng điện thoại di động bỏ vào trong cặp xách, vội vã đi tới quầy thanh toán.

"Michi, cậu chờ mình một chút—" Akane chạy chậm đuổi theo, ra khỏi quán ăn liền kéo tay cậu, "Này, chiếc nhẫn của cậu cầm lấy."

Akane đem chiếc nhẫn trong tay giao cho Takemichi, cậu giống như cầm lấy củ khoai nóng phỏng tay không biết làm sao, trên mặt nhẫn có hoa văn đơn giản, Mikey nói đó là độc nhất vô nhị.

"Akane, cậu có biết đồ này của ai không?"

Akane sắc mặt nghiêm trọng, "Là của người nào sao?"

Buồn bực chặn ngang ngực Takemichi, cậu mở lòng bàn tay ra rất nhanh giơ lên, ánh mắt toát ra thần sắc phức tạp nói, "Mikey."

Akane kinh ngạc, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, "Vậy làm sao hiện tại lại xuất hiện bên trong ví của cậu?"

Takemichi cắn môi dưới, lúc buông ra, dấu răng rõ ràng ẩn hiện, "Tớ cũng không biết."

"Michi, mau trở về đi thôi."

Akane nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc nghiêm trọng lôi kéo Takemichi đi tới giao lộ. Akane vốn định đưa cậu trở về, nhưng Takemichi nói không cần, tự thuê xe đi về.

Trên taxi, Takemichi mở hai tay ra. Chiếc nhẫn bạch kim ở trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng lạnh, hai tay cậu thu về, cảm giác được kim loại đâm vào da thịt, nguội lạnh vô cùng.

Tài xế chuyển hướng, lái xe đi vào đường nhỏ, "Đường này dễ đi, một hồi tới ngay a."

Takemichi mắt điếc tai ngơ, cúi thấp đầu, ngay lúc xe sắp tăng tốc, đuôi xe lại chợt bị đâm sầm, Takemichi đảo hướng cửa xe, cánh tay gắng sức giữ cửa, "Làm sao vậy?!"

Tài xế nhìn về kính chiếu hậu, còn chưa kịp thắng xe, cú va chạm mạnh hơn lao đến. Thân xe bị đụng phải ngã trái ngã phải, Takemichi ở phía sau nhìn lại, chỉ thấy là hai ba cỗ xe màu đen trái phải áp tới, nhìn dáng dấp cũng không phải là sự cố tình cờ. Ngực cậu kịch liệt nhảy lên, bên trái xe chịu một đòn mạnh mẽ nghiêm trọng, xe taxi quay cuồng ở ven đường, bốn bánh xe hướng lên trời.

Nửa người trên Takemichi bị văng khỏi cửa sổ xe, cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn mở mắt, nhưng mí mắt như bị dính chặt không còn sức lực. Tầm mắt bị chất lỏng sền sệt mơ hồ chảy qua, trên trán máu tươi nồng đậm theo lông mi cậu chảy thẳng ở trên mặt, theo hai gò má ướt đẫm đỏ thẫm. Những chiếc xe màu đen đã dừng hẳn, người đàn ông đi xuống mấy bước đi tới bên người Takemichi. Cậu vắt chặt chân mày, thấy không rõ là ai liền ngất đi.

Sanzu mắt lạnh liếc nhìn, từ trong túi quần móc ra một khẩu súng, đem họng súng đen ngòm nhắm ngay huyệt thái dương Takemichi.

Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao hạng sang kêu gào từ đầu hẻm truyền đến, mọi người quay đầu lại, liền thấy một chiếc Bugatti màu trắng ngạo nghễ dừng ở ven đường. Người đàn ông bước xuống toàn thân tàn bạo, che bóng đi tới, sắc mặt khó coi cực điểm, Sanzu liền thấy viên kim cương trên tai trái người đàn ông, đảo mắt, anh cũng đã đứng ở trước mặt hắn.

Mikey lạnh lùng ngắm nhìn Takemichi, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt như băng hàn đông lạnh cùng cực, con ngươi anh bén nhọn quét về phía Sanzu, người kia chột dạ rời tầm mắt hướng khác, không dám nhìn ánh mắt của hắn.

"Chát—!!"

Mikey vung một cái tát, mặt Sanzu nghiêng sang một bên, khóe miệng như vỡ nát, mùi máu tươi trong miệng tràn ra tới, đây là lần đầu tiên Mikey động thủ đánh hắn.





___End chương 122___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro