Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Đường cùng



Xương quai xanh đột nhiên đau nhói, đầu tiên Mikey cắn cắn, sau đó từ từ mút mạnh, khi anh buông ra, trên da thịt trắng nõn của Takemichi đã xuất hiện một dấu hôn đỏ thẫm.

Cậu tức giận nhìn tên thủ phạm trước mặt mình nhưng không thể làm gì, chỉ có thể hoảng sợ, vội vã mở cửa xuống xe. Cửa cầu thang tối đen như mực, bình thường có một bóng đèn tối om chiếu sáng, nhưng sử dụng mười mấy năm cuối cùng cũng hỏng, Takemichi vịn tay vào vách tường lần từng bước, tiếng giày trong đêm tối yên tĩnh càng trở nên rõ ràng, âm thanh rất chói tai.

Cậu muốn về nhà thật nhanh, nhưng không biết về nhà sẽ phải đối mặt với mẹ như thế nào. Gió lạnh ùa đến thổi qua người, nhưng Takemichi không có cảm giác, đau đớn thấu xương đã khiến cậu chết lặng.

Về đến cửa, Takemichi mới nhớ ra quần áo và túi xách đều đang để ở Cám Dỗ, cửa nhà lúc này chắc chắn đang khóa chặt. Takemichi do dự đứng ngoài cửa, giờ đã là ba, bốn giờ sáng...

Cậu đã chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài cửa một đêm, nhưng lại sợ sáng mai hàng xóm sẽ nhìn thấy bộ dạng này của mình, chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, cậu vừa dựa lưng vào cửa thì cửa đã mở ra.

Trong nhà tối om, mẹ không bật đèn, có lẽ bà không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu.

Đưa tay đóng cửa lại, Takemichi hổ thẹn cúi đầu, cho dù mẹ không nhìn thấy dáng vẻ này, nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng. Cậu muốn trước tiên bật đèn lên, rồi trở về phòng lấy áo khoác mặc thêm vào.

"Michi à."
Giọng nói của mẹ cậu dường như ở ngay phía sau. Bà khẽ thở dài, hơi thở nặng nề, không thể xóa tan hết phiền muộn, lưng Takemichi cứng đờ, cậu nghẹn ngào:

"Mẹ, con xin lỗi."

Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy:

"Michi, ngày mai con đến đó xin nghỉ việc đi."

Khi nói chuyện, giọng nói mẹ Takemichi khàn khàn, rõ ràng là bà đã khóc, mũi Takemichi cay cay, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống:

"Mẹ, con cũng muốn nghỉ việc, nhưng con không tìm được công việc nào khác, nếu..."

"Con còn có mẹ mà!"

Mẹ Takemichi ngắt lời cậu: "Con nghe lời ..."

Câu nói tiếp theo bà nghẹn ngào không nói nên lời, Takemichi không dám lại gần mẹ, cậu ôm chặt bả vai mình, cậu gắng nén tiếng nức nở , cậu cũng muốn thoát khỏi nơi đó, nhưng mọi chuyện không đơn giản như mẹ cậu tưởng:

"Mẹ, con đã ký hợp đồng với Cám Dỗ, phải đủ một năm mới được..."

"Michi." Ngữ khí mẹ Takemichi trở nên cương quyết: "Bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ đi tìm việc."

"Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, không thể đi làm." Bà đã đến lúc được an hưởng tuổi già, Takemichi làm sao có thể để cho mẹ lại phải cực khổ.

"Cứ như vậy đi" Mẹ Takemichi đã hạ quyết tâm, bà yếu ớt đứng lên, lần mò trong bóng tối đi đến cửa phòng, chẳng may đụng vào chân ghế, cả người lảo đảo suýt ngã.

"Mẹ..." Takemichi lo lắng chạy lại xem.

Nhưng bà đã mở cửa, lê chân đau vào phòng và đóng ngay cửa lại, không cho Takemichi một chút cơ hội.

Sau cánh cửa, cậu biết mẹ rất đau lòng, nhà Hanagaki đã từng có một cuộc sống huy hoàng, không ai tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay.

Mệt mỏi trở về phòng, Takemichi không hề tắm rửa nằm vật xuống giường, nặng nề ngủ.

Trong mơ, cậu lại nhìn thấy đôi mắt màu tím đẹp đẽ kia. Cảm giác vô cùng chân thật.

Người đàn ông rõ ràng đang yêu chiều nhìn cậu cười, anh nói: "Michi, con người có một thứ không bao giờ thay đổi đó là đôi mắt, đôi mắt này là độc nhất vô nhị trên thế giới, Michi của anh, em không được quên anh..."

"Michi..."

"Trên đời này, anh sẽ là người chiều em nhất, Michi..."

Lúc Takemichi tỉnh lại, trên gối đã ướt đẫm một mảng, mắt cậu sưng đỏ, đầu cũng đau đớn khó chịu, rất lâu rồi cậu không mơ thấy Rindou, Takemichi ngồi dậy rồi thẫn thờ một lúc lâu mới xuống giường.

Tìm trong nhà một vòng vẫn không thấy mẹ đâu, Takemichi trở về phòng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi làm ở Cám Dỗ.

Vươn tay mở cửa, nhưng không hề có động tĩnh, cửa đã bị khóa trái.

Takemichi thử mở mấy lần nhưng vẫn không được. Nhìn đồng hồ, nếu bây giờ chưa đi, chắc chắn cậu sẽ đến muộn.

Mấy tiếng sau, mẹ Takemichi mới mở cửa vào nhà, dáng vẻ mệt mỏi, sắc mặt rất xấu.

"Mẹ!"
Takemichi lo lắng lại gần: "Mẹ đi đâu vậy?"

"Mẹ đi tìm việc."

"Mẹ, chúng ta sẽ không tìm được một công việc chính đáng ở ngoài đâu, nếu không, tại sao con tốt nghiệp lâu như vậy vẫn còn ở nhà."

Rõ ràng mẹ Takemichi rất kiên quyết, bà ngồi lên chiếc ghế ở nơi tạm thời có thể coi là phòng khách, nói: "Cho dù không tìm thấy, mẹ cũng sẽ không cho con đi làm ở một nơi như vậy."

"Mẹ, con kiếm tiền một cách trong sạch, hơn nữa việc múa mở màn ngày hôm qua, không phải ngày nào cũng phải làm."

"Được rồi."

Mẹ Takemichi không muốn nghe, hiếm khi dùng ngữ khí nghiêm khắc ngắt lời cậu: "Michi, một nơi như vậy không phù hợp với con, con trai của nhà Hanagaki, không thể chà đạp bản thân mình như vậy."

Takemichi cứng họng không nói được gì thêm, cậu hiểu tính cách của mẹ mình, không tiếp tục tranh cãi với bà nữa, trở về phòng, đúng lúc quản lý gọi điện đến, cậu cẩn thận xin nghỉ mấy ngày, không ngờ quản lý lại dễ dàng đồng ý.

Liên tiếp mấy ngày sau, mẹ Takemichi đều nhốt cậu trong nhà, một mình đi ra ngoài tìm việc, nhưng mỗi lần đều thất vọng trở về.

Lúc ăn cơm tối, không khí cũng không vui vẻ như trước kia, mẹ Takemichi thường gắp thức ăn vào trong bát của cậu, còn bà thì rất ít động đũa.

"Mẹ, mẹ ăn đi ạ ."

"Mẹ lúc nào cũng ăn ít, con ăn đi."

Mẹ Takemichi tiếp tục gắp thức ăn vào trong bát của cậu, hiện tại, cả hai người đều không có việc làm, số tiền còn lại trong nhà, sợ không cầm cự được bao lâu nữa.

Ăn cơm xong, Takemichi thu dọn bát đũa: "Thức ăn thừa chỉ còn một tý, đổ đi thôi ạ."

"Con về phòng trước đi, để mẹ dọn cho." Mẹ Takemichi bê bát đũa đi vào bếp và đóng cửa lại.

Takemichi thấy trời còn sớm, vào phòng thay quần áo định đi dạo một chút, lúc đi qua phòng khách, cậu thấy phòng bếp vẫn đóng kín, bình thường khi mẹ rửa bát chưa bao giờ đóng cửa.

Cậu lặng lẽ đến gần, khẽ mở cửa ra.

Bên trong, mẹ Takemichi vét hết cơm trong nồi cơm điện vào bát, trộn với canh và thức ăn thừa lúc nãy rồi ăn vội vàng. Lúc nãy không phải bà đã ăn no, mà bà sợ đồ ăn không đủ, nên phải chờ sau khi Takemichi ăn xong, mới tránh ở trong này ăn tiếp.

Mới qua mấy ngày, tóc mẹ Takemichi dường như đã bạc thêm, không để mẹ phát hiện, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về đến phòng, trên mặt cậu đã đầm đìa nước mắt.

Rơi vào hoàn cảnh khó khăn như ngày hôm nay, cậu không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình.

Hôm sau, mẹ Takemichi về nhà rất sớm, đồng thời bà rất phấn khởi nói mình đã tìm được việc làm.

Takemichi hỏi bà làm việc gì, thì bà ấp úng trả lời, làm nhân viên dọn vệ sinh trong một công ty, công việc không nặng nhọc, rất nhẹ nhàng.

______

Khoảng hai ba ngày sau, mặc dù Takemichi đã cam đoan sẽ không đi ra ngoài, nhưng mẹ cậu vẫn khóa trái cửa, nhốt cậu trong nhà.

Sau buổi trưa, Takemichi đang ngủ mơ màng, loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, cậu nhìn đồng hồ, mới hai giờ, mẹ sẽ không về sớm như vậy.

Lúc cậu ra ngoài, thì thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi nghênh ngang trong phòng khách nhỏ hẹp, Takemichi giật mình:

"Anh là ai?"

"Tôi chỉ là người đến đây dẫn cậu đi xem kịch hay." Người đàn ông kia bỏ chân xuống, đứng dậy.

"Đi ra"

"Chẳng lẽ cậu không tò mò, mẹ cậu đang làm việc gì sao?"

Người đàn ông kia cười cười, ung dung đi ra ngoài, gần như không chút do dự, Takemichi quyết định đi theo.

Bầu trời bên ngoài, âm u đáng sợ, giống như cố ý dùng một tấm màn đen che phủ, trong khu nhà ở, có một lớp lá rụng, vì không có ai quét dọn, bây giờ đều đang cuộn tròn ở một chỗ, kêu xào xạc. Mưa phùn phả vào người, ngay lập tức bị quần áo thấm hết, Takemichi cúi đầu đăm chiêu, đi theo sau người đàn ông kia.

Hai tay căng thẳng đút vào trong túi áo, giống như lúc sắp bị vạch trần chân tướng, cậu vừa vội vừa sợ, nhưng cũng không biết mình đang lo lắng điều gì. Xuyên qua ngã tư, đi vào đường cái, mưa càng lúc càng lớn.Thậm chí, đã khiến tầm mắt bị mờ.

Cho dù là như vậy, trong nháy mắt Takemichi vẫn nhìn thấy mẹ cậu đang đứng ở bến xe bus đối diện, tất nhiên, mẹ Takemichi không phải đứng chờ xe giống những người khác, mà bà cầm trong tay túi bóng màu đen, đứng trong mưa, sau lưng hai cậu bé.

Trong đó có một người ngửa cổ lên uống lon nước trong tay, rồi quay sang nhìn mẹ Takemichi: "Bà phiền quá đi, tôi vẫn chưa uống xong đâu."

Mẹ Takemichi cảm thấy xấu hổ, nhưng không rời đi, ánh mắt bà nhìn cái chai kia chằm chằm, chỉ còn một chút, chắc là uống xong sẽ vứt đi.

Takemichi lấy hai tay bịt miệng, nước mắt như đê vỡ chảy tràn, kinh sợ và lo lắng tràn ngập trong mắt cậu, trong ngực như bị ai đào một lỗ hổng rất lớn, trống rỗng mà đau đớn. Toàn thân lại giống như bị chém, không có chỗ nào không chảy máu.

"Sano thiếu gia nói, nếu cậu gặp khó khăn có thể đến tìm anh ấy." Người đàn ông kia nói xong những lời này thì rời đi.

Takemichi không để ý đến, từng hạt mưa quất vào da thịt, bỏng rát, rõ ràng anh đẩy cậu vào đường cùng, giờ lại muốn làm như đấng cứu thế.

___End chương 12___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro