Chương 114: Hơi ấm
Mikey đứng phía xa cũng không thấy Takemichi thay quần áo. Cậu chạy đi rất nhanh, hai tay lau nước mắt, lúc chạy đến cửa cũng không liếc nhìn anh một cái.
Mikey vội đuổi theo, hai người phục vụ sợ run người "A, tiên sinh, quần áo của ngài..."
Takemichi liên tục đụng phải nhiều người, bên ngoài chen chúc không đi được, cậu đi chưa được mấy bước đã bị Mikey giữ chặt cổ tay "Michi, có chuyện gì vậy?"
Mikey đem cậu kéo trở về đối mặt với chính anh. Vốn anh nghĩ rằng Takemichi đã bình tĩnh trở lại, ít nhất là biết cách kiềm chế cảm xúc, lại không nghĩ rằng cậu lần nữa không kiềm chế được.
Hai tay cậu vung tới hướng anh "Tại sao lại hại chết anh ấy? Tôi thật sự hận anh. Mikey, tôi thật chưa bao giờ hận một người đến như vậy, chưa từng có..."
Hai chân cậu xụi lơ, Mikey vội ôm lấy thắt lưng đem cậu nhấc lên. Takemichi đặt cằm lên vai người đàn ông, tiếng khóc bi thương vô cùng "Anh đem Rindou trả lại cho tôi, huhu..."
Xung quanh vốn là ngày lễ người qua lại tấp nập lúc này cũng đứng lại xem náo nhiệt. Mọi người chỉ trỏ, tụm năm tụm ba bàn tán.
"Biến, biến hết đi cho tôi!" Mikey ôm chặt Takemichi, cùng cậu đau khổ, cùng cậu náo loạn "Ai đứng lại liếc mắt một cái tôi liền móc mắt kẻ đó, chết điii Biến!"
Nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng mà hung tợn kia, những người vây quanh lại xem sợ hãi. Có người tuy rằng bất mãn cũng không dám lớn tiếng, chỉ dám nói nhỏ theo đám đông nhanh bước chân đi.
Takemichi vung tay vung chân đánh loạn, không bao lâu liền không còn sức lực. Cậu mềm yếu, tê liệt ngã vào trong ngực Mikey, hai cánh tay buông thỏng ở thắt lưng anh, đầu ngẩng lên, tiếng khóc bi thương mà thê lương.
Quanh họ thật náo nhiệt lẫn vui mừng nhưng bọn họ không hòa nhập được, thật sự không vào được. Takemichi không quên được chuyện Rindou ra đi, càng không quên được chuyện Mikey rút hệ thống dinh dưỡng..
"Michi" anh khẽ thở dài, sờ đỉnh đầu cậu "Muốn đi về sao?"
Mới đi dạo phố được một nửa, cuối cùng vẫn phải quay trở về. Mikey vốn định đắt Takemichi đi ăn tối nhưng với bộ dạng này chỉ có thể gọi điện cho Rem ở nhà chuẩn bị. Anh còn để thư ký tăng ca suốt đêm đi đặt mua hàng tết, mà chủ yếu là chuẩn bị cho mẹ Takemichi.
------
Bữa cơm tối năm cũ này, Mikey bảo Rem ngồi xuống ăn cùng nhau. Takemichi khẩu vị không tốt, động đũa vài cái rồi liền lên lầu.
Mikey đưa một bao lì xì tới tay cho Rem "Ngày mai là tới lễ mừng năm mới rồi, cô thu dọn về thăm gia đình, qua đầu năm tới lại đến."
"Cám ơn thiếu gia!"
Lễ mừng năm mới đến, chủ nhà đều sẽ lì xì để lấy hên. Rem liên tục cảm tạ, tới khi cầm lên cũng là một tệp khá dày "Thiếu gia, chỗ này nhiều quá!"
"Cầm đi, cô xứng đáng" Mikey nghiêng đầu, nhìn bộ dạng Rem quá đỗi vui mừng. Đôi khi, người muốn vui vẻ thật sự thật quá dễ dàng, đáng tiếc anh muốn vui vẻ cùng Takemichi, nhưng là tiền cũng không thể mua được.
Bằng không anh khẳng định sẽ đem tất cả tiền để đổi lấy hạnh phúc cả đời cậu.
———
Ngày hôm sau Takemichi thức dậy rất sớm, tắm rửa lau khô tóc rồi mới xuống lầu.
Trong phòng khách, đồ đạc này nọ đều là Mikey phân phó đi mua, bao gồm cả áo lông hôm qua cùng cả kiện quần áo. Những thứ mua cho Takemichi, Mikey chọn kích cỡ thật chính xác. Nhưng những thứ chuẩn bị cho mẹ Take thì đều là cả kiện, đồng thời mua vài cỡ khác nhau. Có áo lông, quần áo giữ ấm, Takemichi chọn ra size của mẹ, đặt trong một cái gói to.
Mấy thứ này là Takemichi sớm muốn chuẩn bị cho mẹ, cậu thấy may mắn, Mikey không chọn cách trực tiếp đưa tiền mẹ cậu.
———
Mikey thay một bộ âu phục màu trắng, cả người có vẻ hăng hái, tinh thần rất tốt. Takemichi cũng không trở về ngay, đầu tiên là đến mộ Senju và mộ bà nội cô tế bái, chờ chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Lúc về đến nhà Take cũng đã là buổi chiều.
Vẫn là cư xá với cầu thang hẹp đó, Mikey đỗ xe xong, bước theo phía sau Takemichi.
Hoàn cảnh chỗ này cũng không tốt, không có thang máy chỉ có thể đi bộ. Hai bên vách tường đã ố vàng, các loại nhãn hiệu quảng cáo dán đầy phía trên.
Takemichi còn chưa đi tới cửa liền nghe được tiếng ồn trong phòng truyền đến.
Cậu vội vàng đi lên, bác gái hàng xóm nhìn thấy cậu vội kéo tay "Michi, sao giờ cháu mới về? Mẹ cháu với người ta cãi nhau, bọn ta gõ cửa thế nào bà ấy cũng không mở."
Ngoài cửa vài người hàng xóm tụ tập, Takemichi vội gõ cửa "Mẹ mẹ, mẹ mở cửa đi!"
Nghe được tiếng cậu, bên trong liền có tiếng mở cửa, trước mắt rõ ràng là má Ly, Haitani phu nhân đang cãi vả hướng ra cửa "Takemichi, rốt cuộc cũng gặp được cậu!"
Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Takemichi vội chen vào, chân mày Mikey nhíu chặt, Haitani phu nhân căm tức đang ở giữa phòng.
Cửa bị đóng thật chặt, nhưng hàng xóm xem náo nhiệt cũng không có tản đi "Chàng trai kia chính là người yêu của con nhà bà ấy, thật là xinh đẹp..."
"Bà già mà hồ đồ, đàn ông nào có nói xinh đẹp, phải gọi là đẹp trai a..."
"Ừ, đúng. Bà Take thật tốt phúc, nhìn bộ dáng kia chắc là người rất có tiền..."
Mikey đem đồ đặt trên ghế salon, mẹ Take tức giận hai tay run rẩy, anh tiến lên chào hỏi "Bác gái."
"Takemichi, chúng tôi làm sao cũng tìm không được cậu, thì ra là cậu thật cùng hắn ở chung một chỗ. Cậu là yêu tinh hại người, nếu không phải tại cậu, Rin nó cũng sẽ không chết..." không đợi mẹ Take có phản ứng gì, Haitani phu nhân liền bổ nhào tiến lên phía trước nói.
Mẹ Take trời sinh tính tình hiền lành, cũng không muốn cùng người ta cãi vả, có đôi khi bị ủy khuất cũng tự mình chịu đựng, nhưng hôm nay bà không thể ngồi yên.
Bà chống gậy từ trên ghế salon đứng lên, "Haitani gia nhà các người làm sao? Tại sao chuyện gì cũng đổ lên người con trai tôi? Bản thân tôi còn muốn hỏi bà, bà nói Rin chết rồi, vậy cái người chết lúc trước kia là ai? Nó muốn cùng Michi đính hôn, rồi lại đổi ý, nói nhiều lời xúc phạm đến con tôi như vậy. Haitani gia nhà các người là đại gia đình lớn, bất kể Michi nhà tôi dù sai thế nào, các người cũng không có quyền dùng cách này làm tổn thương nó, con trai bà là bảo bối, con của tôi thì không phải sao?"
Mẹ Take kích động vạn phần, sắc mặt đỏ lên "Hôm nay các người lại đến làm loạn nhà tôi, Rin, đứa bé kia tôi cũng rất quý nó. Tình cảm của hai đứa các người cũng biết, tôi lại hỏi bà, Rin nếu thành người sống thực vật, hai năm rồi... các người tại sao không ai nói một tiếng với Michi? Ban đầu con của tôi vì đứa bé kia mất đi mà sống khổ sở, gầy chỉ còn da bọc xương, các ngươi có ai thương xót nó không? Người chia rẽ bọn trẻ không ai khác chính là các người..."
"Bà——" Haitani phu nhân đưa tay chỉ thẳng vào hai người, "Bà biết cái gì? Hiện tại Rin chết rồi nói gì cũng đã muộn, Takemichi, cậu lại còn đem người đàn ông này về nhà, cậu thật sự là muốn Rin chết không nhắm mắt sao?"
Takemichi hốc mắt đỏ bừng, mẹ Take trách móc nói, "Bà cũng biết muộn sao? Ban đầu khi Rin thành người sống thực vật các người tại sao không nói, ít nhất để cho Michi còn có chút hy vọng..."
Haitani phu nhân còn muốn nói điều gì, bộ dạng tôn quý kia hoàn toàn biến mất.
"Michi, em dẫn bác gái vào phòng đi" Mikey nhìn Takemichi nói.
"Mẹ, chúng ta vào phòng trước.."
Takemichi vô lực phản ứng, chỉ đành phải đỡ mẹ đi vào. Phía ngoài còn đang ầm ĩ, cũng là Haitani phu nhân chất vấn, chẳng qua là thanh âm kia càng ngày càng yếu. Đợi Mikey gõ vang cửa phòng, lúc Takemichi dẫn theo mẹ đi ra ngoài, bên ngoài yên tĩnh đã khôi phục, mọi người cũng đi hết.
Nhất định là bị Mikey uy hiếp và đe dọa, bằng không theo tính tình Haitani phu nhân, nào có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Sắc mặt mẹ Take lúc này mới khá hơn chút, Takemichi đỡ mẹ đến phòng khách. Mikey ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện căn nhà này thật rất nhỏ, phòng khách chỉ bày bàn ăn cơm, cùng với ghế salon nhỏ hẹp phía sau, người bước đi cơ hồ là khá chật chội.
"Michi, vị này là..."
Takemichi không biết nên giới thiệu làm sao, Mikey cũng không cảm thấy có gì lúng túng "Bác gái, xin chào."
"Được được, cậu mau ngồi đi."
Mẹ Take thật ra thì đã sớm nhận ra gương mặt này, Haitani gia gặp chuyện không may về sau, trên báo chí trang đầu cũng là hình Mikey, bà cũng biết đó là một giám đốc của một tập đoàn lớn.
Những điều kia trên báo chí nói bà vốn là không tin, hôm nay thấy Takemichi đưa về lại không thể không tin.
Sau khi Takemichi đưa mẹ vào chỗ ngồi cũng không có để ý tới, mà xắn tay áo bắt đầu thu dọn phòng. Thật ra mẹ Take cũng không hy vọng cậu vẫn đắm chìm trong đoạn tình cảm kia cùng Rindou không dứt ra được. Hôm nay bước sang năm mới rồi, thấy cậu lại đem bạn trai trở về, bà tự nhiên rất cao hứng, ít nhất nói rõ Takemichi là từ bên trong vòng xoáy kia đi ra.
Mẹ Take rót cho Mikey tách trà, anh vội vàng đứng dậy, "Bác gái, người khách sáo quá rồi."
"Con trai, đi đường xa có mệt mỏi không?"
"Bác gái, người gọi con Manjirou được rồi."
"Được" Mẹ Take đem chén nước hướng đẩy tới trước mặt Mikey, "Buổi tối ta cùng Michi làm osechi, con cũng ở lại nhé."
Mẹ Take giống như là nhớ tới điều gì, mở miệng nói, "Cha mẹ con cũng là người ở đây sao?"
"Bọn họ không có ở nơi này, hàng năm ăn tết, con cũng là một mình."
Mẹ Take cười gật đầu, "Vậy thì tối nay ở lại đây. Ta làm vài món ăn, bằng không gần sang năm mới, ít người nhiều vắng lạnh a."
Takemichi thấy mẹ cùng Mikey vui vẻ nói chuyện liền nhíu mày, "Không phải là nói mẹ không cần chuẩn bị sao? Làm sao nguyên liệu cũng đều mua xong rồi."
"Mẹ nhờ bác hàng xóm mua ngay dưới lầu siêu thị, chỗ này rất tiện nghi."
Mikey hai tay nắm lấy tách trà, bên trong nhiệt độ vừa đúng, ấm áp, chỉ có sáp nhập vào hoàn cảnh như vậy, anh có thể chân chính hiểu được cái gì là gia đình ấm áp. Chỗ này mặc dù chật chội, nhưng so với căn nhà mấy trăm thước vuông và vườn hoa lớn của anh, có không khí hơn nhiều.
Takemichi cả một buổi chiều đều tránh né anh, cậu muốn cho Mikey tự thấy không có gì vui, thừa lúc còn sớm mà trở về.
Nhưng là mẹ Take không như vậy, càng xem càng thích, tâm tình mẹ Take hiện tại để chỗ này. Bà còn mang theo Mikey đi thăm khắp nơi, mặc dù đã đi hai gian phòng nhưng bà đi không biết mệt.
"Nhìn xem, đây là phòng ngủ của Michi, bên trong chứa đều là đồ của nó..."
Mikey lách vào cửa, bên trong gian phòng kia nhiều lắm là cũng là 7 8 mét vuông, bày một cái giường đơn, mặc dù không thoải mái nhưng lại rất ấm áp.
Cơm tối cũng là Takemichi chuẩn bị, mẹ Take còn chuẩn bị thêm tráng miệng, tóm lại thời điểm mang lên bàn, rất giống như có tiệc.
Màn đêm buông xuống, phía ngoài truyền đến đinh tai nhức óc tiếng pháo, pháo hoa đang chiếu xuống cả bầu trời thoáng cái sáng như ban ngày, một chút rồi lại khôi phục tối đen. Mẹ Take chống gậy đi về phía phòng bếp, Takemichi đem chén dĩa bày ở trên bàn, cậu nhìn Mikey.
"Đã ăn xong rồi, anh cũng nên trở về đi thôi, nếu không yên lòng... anh sáng mai lại đến."
Sắc mặt cậu nhìn cũng không tốt, nếu không phải e ngại mẹ ở đây, cậu căn bản là không muốn cùng Mikey ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Những ngày như vậy, tất cả mọi người là thân nhân ngồi cùng một chỗ, đã ai gặp qua cùng người mình hận ngồi chung bàn hay sao?
Mẹ Take hớn hở từ phòng bếp đi ra ngoài, cầm lấy bình rượu đỏ, "Đây là ta nhờ cho bác Lưu mua, bà nói là rượu nho, dễ uống."
Takemichi xem xét thấy là loại này trên thị trường là loại bình thường nhất, khóe miệng cậu vẽ ra mấy phần tự giễu, "Mẹ, người cầm vào đi, hắn làm sao có thể uống loại rượu này?"
Mẹ Take cầm lấy chai rượu bị Takemichi vừa nói giống vậy, liền lúng túng không biết là muốn thu trở về hay là để xuống. Mikey đi tới bên người bà, nhận lấy chai rượu nho kia, "Bác gái, rượu này rất ngon, con vẫn thường xuyên uống."
Mẹ Take khóe miệng cứng đờ trì hoãn có chút ý không tốt, suy nghĩ một chút, cũng đúng, sớm biết... bà đã nhờ bà ấy mua cho mình chai rượu ngon rồi.
Takemichi thấy mẹ thần sắc có chút áy náy liền kéo bà ngồi xuống, cậu chỉ là hướng về phía Mikey, không nghĩ tới làm cho bà khó xử.
Người đàn ông rót mình một ly, lúc rót cho Takemichi cùng mẹ Take, liền thêm ít đá như vậy uống sẽ không say, sẽ có cảm giác giống như mùi vị nước trái cây.
Mẹ Take không ngừng gắp thức ăn cho Mikey và cậu, bà một miếng cũng không có thiên vị, chính mình ăn ít nhất.
Lúc Mikey theo trở về, Takemichi vốn là lo lắng sợ mẹ mình mất hứng, thật ra thì mẹ Take sớm đã nghĩ thông suốt. Chuyện người trẻ tuổi bà đã không còn có thể làm chủ được rồi, bà duy nhất hi vọng chính là Takemichi được hạnh phúc.
Mẹ Take gắp rất nhiều thức ăn cho Mikey, bên trong chén thức ăn chất như một ngọn núi nhỏ "Manjirou, ăn nhiều một chút, uống rượu..."
Mikey thỉnh thoảng cùng bà nói chuyện, thật ra thì anh rất ít khi cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng mẹ Take thì không, cái loại cảm giác thân thiết tự nhiên này làm anh không nhịn được muốn nhích tới gần.
Đây vốn là gia đình không trọn vẹn, anh thật hy vọng có thể dung nhập vào, cảm giác này chính là thân mật mà tốt đẹp, thật có thể ấm áp đến trong lòng.
Rất ấm áp, rất thoải mái.
Sau khi cơm nước xong Takemichi thu dọn bát đũa, cậu lau khô sạch sẽ hai tay đi ra ngoài "Mẹ, con muốn ngủ với mẹ."
"Được" mẹ Take trên mặt sủng nịnh mà vỗ vỗ tay cậu, "Manjirou, con nằm ngủ ở phòng Michi đi."
"Mẹ ——" Takemichi vội vàng ngăn lại, "Anh ấy về nhà là được rồi, sẽ không ở lại nơi này."
"Nhưng nó uống rượu, để cho lái xe thì không an toàn..."
"Thuê xe là được" Takemichi ngẩng đầu, sắc mặt vô thần mà nhìn về Mikey "Anh thuê xe đi, ngày mai lại đến đây."
"Michi" mẹ Take mặt lộ thương yêu, "cha mẹ Manjirou cũng không có ở đây, bây giờ gần sang năm mới ít người nhiều vắng lạnh, rồi hãy nói phòng của con cũng là trống không, nó là lần đầu tiên tới nhà chúng ta, con cũng không nhìn một chút mấy giờ rồi..."
Mẹ Take đem Takemichi quở trách, ánh mắt khác hướng Mikey "Con ở đây đi, đợi chút nữa ta liền đổi lại chăn đệm mới."
"Không cần đâu ạ."
Takemichi cho là anh cự tuyệt, không nghĩ Mikey lại nói như thế "Dù sao cũng là Michi ngủ qua, như vậy tốt rồi."
"Vậy được, con xem chúng ta liền ba người, bằng không có thể cùng gia đình khác như vậy chơi mạt chược, thời điểm năm nay, rõ ràng là rất lạnh..."
"Mẹ" Takemichi nhíu mày, cậu không nghĩ tới mẹ Take hứng trí như vậy, vốn là không muốn mang Mikey trở về "Ba người thì có chuyện gì thú vị?"
Đang nói, phía ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, "Bà Take mở cửa, chúng ta tới chúc tết."
"A, là bà Lưu."
"Mẹ, con đi mở cửa" Takemichi lướt qua Mikey đi tới cửa, mới vừa mở ra liền nhìn thấy những khuôn mặt nhiệt tình tới.
"Michi, nghe bà Lưu nói cháu dẫn bạn trai tới, chúng ta liền rủ nhau tới xem... Ô ô, là đứa nhỏ này sao, lớn lên thật là đẹp trai a, so với nam minh tinh đứa con gái gần nhà ta mê nhìn còn đẹp hơn, xem này ánh mắt, sống mũi..."
Hàng xóm láng giềng chính là như vậy, rất nhiệt tình, Takemichi đứng nguyên tại chỗ, thấy mấy bác đem Mikey vây ở chính giữa.
Mẹ Take tiếp lời, "Đúng rồi, các bà sao không chơi mạt chược?"
"Ba thiếu một a" ánh mắt mấy bà hàng xóm chuyển hướng trên người Mikey, "Cháu à, cháu biết chơi mạt chược chứ?"
Mikey bộ mặt mỉm cười, bộ dáng này nếu là bị đám người Izana nhìn thấy, không chừng có người cười đến rụng răng, "Biết một chút a"
"Vậy là tốt rồi, tới ngồi chung một bàn đi" bác Lưu dẫn đầu đề nghị, "Cái kia... bà Take à, con trai nhà bà thật vất vả trở lại một chuyến, hãy theo bà tâm sự một chút đi, bà đừng ngại, chúng tôi liền ở bên trong phòng khách chơi, được không?"
"Được được, dĩ nhiên là được..."
Những người láng giềng này bình thường đối với mẹ chiếu cố không ít, mua thức ăn mua thức uống cũng là hỗ trợ mang lên cho. Takemichi vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng mà liếc mắt Mikey, tự nhiên bất chợt nhìn các bà, liền dẫn theo mẹ vào phòng ngủ.
Chọn chỗ xong rồi ngồi xuống, bác Lưu cầm trong tay xúc xắc "Con trai, chơi bao nhiêu đây?"
Mikey cũng không biết cách các bà bình thường chơi, rồi hãy nói dựa theo quy tắc bọn Hanma chơi, lần đó không phải là chơi mấy vạn vài chục vạn, "Tùy các bác đi."
"Vậy thì..." mấy người nhìn mắt nhau, "Hôm nay là lễ mừng năm mới, ta chơi lớn, mười đồng như thế nào đây?"
"Được ạ" Mikey mân lên cười, anh còn chưa bao giờ ở thời điểm lễ mừng năm mới cùng nhiều người như vậy ở chung một chỗ.
Phía ngoài truyền đến thanh âm ầm ĩ nhưng cũng rất náo nhiệt.
Takemichi đem áo lông từ túi to trước mặt lấy ra, mẹ Take mặc vào, cậu chọn số đo quả nhiên rất vừa người "Mẹ, sau này những thứ áo bông kia người đừng mặc nữa, áo lông mới ấm áp."
"Mua nhiều như vậy a" mẹ Take sắc mặt vui mừng, Takemichi bật điều hòa trong phòng ngủ, đưa bà từng thứ mặc thử.
"Michi, lầu dưới có hàng xóm mới dọn đến, con gái bà ta gả cho ông chồng giàu có, suốt ngày ở tiểu khu chúng ta bên trong tỏ vẻ. Bà ta còn nói một bộ y phục vài trăm đồng, lần trước còn trước mặt nhiều người cười mẹ, nói mẹ chỉ có vài cái áo bông, nào có a, mẹ có hai thùng áo bông cũng là thay phiên đổi lại."
Người già đến một tuổi nhất định chính là như vậy, Takemichi nghe, mũi liền không khỏi ê ẩm "Mẹ, con không phải là đưa mẹ tiền sao? Mẹ tại sao mua cho mình bộ y phục cũng không đành lòng chứ?"
"Mẹ không có" bà mặc cái áo lông vào, yêu thích không buông tay, "Y phục của ta đủ mặc, tại sao phải xài số tiền kia đi lãng phí."
Bà đã mang theo Takemichi từ nhỏ, cuộc sống tiết kiệm đã quen, mặc dù mẹ đối với mình rất hà khắc, nhưng là đối với con trai không hà tiện, sẽ không để cho cậu lúc đi ra ngoài phải mất thể diện.
Takemichi đem y phục cất trong tủ, mẹ Take đứng ở cửa, "Bên trong phòng khách rất lạnh, Manjirou mặc ít như vậy, có thể hay không bị lạnh a"
"Mẹ..." Takemichi quay đầu lại "Người đừng lo lắng, kệ anh ta đi."
"Michi" bà đi tới bên người cậu, "Làm sao con lại có bộ dạng thờ ơ này? Mẹ biết chuyện của Rin con không thương tâm khổ sở cũng là giả dối, nhưng là mọi chuyện đã như vậy, con cũng nên thử tiếp nhận người khác, Manjirou đứa trẻ đó thật không tệ..."
Mẹ không hiểu ngọn nguồn trong đó, mà Takemichi vừa khó có thể mở miệng, cậu rũ mắt xuống, nước mắt trực trào liền bị bức trở về. Cậu xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía mẹ, bắt đầu sửa sang lại giường chiếu, "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tự mình biết."
Takemichi trở về đã muốn trông thấy mẹ, cùng bà tâm sự với nhau, có thể nằm ở bên cạnh bà, để cho cậu quên mất cái gì là tịch mịch cùng cô đơn, trong lòng của cậu đã bị đau thương thấm vào quá sâu.
Takemichi cầm lấy đồ ngủ vào phòng tắm, mẹ Take chống gậy cầm lấy tấm chăn đi ra ngoài "Manjirou, đem cái này che ở trên đầu gối, cho chân khỏi lạnh."
"Ôi, hiện tại đã đau lòng con rể tương lai nữa à..."
"Liền đau lòng" mẹ Take hợp cười, "Các bà nếu lạnh...kêu trong nhà đưa giày vải tới đây, tôi giúp các bà gọi điện thoại..."
"Không cần, chúng ta đều là mang tới..."
Mikey xếp cờ xong, mẹ Take đã đem chăn lông trải trên đùi anh, "Cảm ơn bác gái, người cùng Michi ngủ trước đi."
Một cử động nho nhỏ này, làm cả người anh cũng ấm áp lên. Takemichi tắm rửa đứng ở cửa, trên mặt mẹ thật lâu không có ý cười này, cậu ngay cả dũng khí đi quấy rầy cũng không có. Bà thật lòng mà quan tâm hắn, không biết hắn là ác ma. Hắn có một bộ mặt hoàn mỹ, cùng với địa vị xã hội hiển hách, chẳng qua là đằng sau mỗi bộ mặt của hắn lại lộ ra một bộ mặt tàn nhẫn cùng với tội ác. Mẹ Take là không biết, cậu hận không thể giết chết hắn đi, ngay cả cậu dẫn hắn trở về cũng là bị ép buộc.
———
Lúc chơi mạt chược kết thúc, Takemichi cùng mẹ đã ngủ, thật ra thì cũng không phải là rất khuya, gần tảng sáng.
Mấy bác gái hăng hái bừng bừng nhưng cũng hết sức hiểu chuyện, con rể người ta lần đầu tiên tới thăm đã bị các bà lôi kéo chơi mạt chược đã rất ngượng ngùng rồi. Ba nhà thắng một nhà thua, thời điểm đứng dậy bác Lưu nhất định đưa Mikey ba trăm đồng.
"Chúng ta vốn chính là đánh đùa, không nghĩ tới thắng con nhiều như vậy."
Mười đồng tiền mạt chược, cho dù vận khí xui tận mạng, bất quá cũng là thua một hai ngàn, rồi hãy nói Mikey vốn là phụng bồi đùa "Các bác cứ nhận lấy, gần sang năm mới, chỉ là một chút vui vẻ."
Mấy vị bác gái vui vẻ mà đi ra cửa, đều nói mẹ Take chọn được con rể tốt, tri thức còn hiểu lễ nghĩa.
Takemichi ngủ được rất ít, trời vừa hừng đông cậu liền bò dậy. Lúc mẹ Take ngủ, khóe miệng hàm chứa ý cười, những cái áo lông không có treo lên, tràn lan ở trên chăn.
Cậu đi vào phòng ngủ của mình, Mikey còn đang ngủ, hai đầu lông mày có chút an tĩnh, anh tắm rửa qua sau cũng không có đồ ngủ liền trực tiếp ở trần nằm ở trên giường cậu, mái tóc ngắn bạch kim bày ra ở thái dương, tứ chi mở ra, tướng ngủ bá đạo, một cái giường cũng không đủ hắn ngủ.
Mikey gấp quần áo để lên cái ghế bên cạnh, anh vốn là theo thói quen tiện tay ném loạn, nhưng nhìn gian phòng Takemichi sạch sẽ như thế, cũng là thuận tay gấp gọn rồi để lên.
Mẹ Take cùng Mikey cơ hồ là đồng thời dậy, Takemichi đem mâm bánh đẹp mắt bưng lên bàn, còn có chút thức ăn. Mẹ Take hỏi thăm Mikey tối hôm qua ngủ ngon giấc không, có lạnh hay không, anh cũng gật đầu nói ngủ rất ngon.
Nếm qua điểm tâm, Mikey suy nghĩ cần phải cho Takemichi cùng mẹ Take có khoảng không riêng. Anh tùy tiện tìm lấy cái cớ liền phải đi về, nói xong rồi ngày mai tới nữa đón Takemichi.
Mẹ Take tìm mọi cách giữ hắn lại, Takemichi thấy thế liền nói trước, "Mẹ, người đừng giữ, công ty anh ta còn có việc."
Bà lúc này mới không tình nguyện đưa Mikey ra cửa, Takemichi lo ở bên trong thu thập bát đũa. Mẹ Take kéo tay áo Mikey lại, móc ra bao tiền lì xì cho hắn, "Manjirou à, ta không có chuẩn bị cái gì khác a, cái này lì xì con nhận lấy..."
Mikey nhìn bao lì xì trong tay bà, ngẩn ra, từ trước đến giờ cũng là anh cho người khác tiền xài, còn chưa từng có người nào cho anh lì xì.
"Bác gái, người quá khách khí..." anh cư nhiên là không cần, "Người giữ lại đi a..."
"Không được" mẹ Take cố chấp đứng lên, đem bao tiền lì xì nhét vào trong tay Mikey "Mau cầm lấy, sau này cùng Michi về nhà nhiều một chút, có biết không?"
Mikey chỉ cảm thấy bao tiền lì xì kia nặng trịch, ép tới cả lòng bàn tay anh ê ẩm, "Cảm ơn bác gái."
Tiếng nói anh thì thầm, đột nhiên trong nội tâm liền trào ra dòng nước ấm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mẹ Take vốn là muốn đưa anh xuống lầu, nhưng là Mikey biết chân bà không tốt, liên tục khuyên bà trở về, lúc này mới một mình rời đi.
Bà trở lại trong phòng bếp, "Michi, mẹ cho lì xì, Manjirou sẽ không chê ít chứ?"
"Mẹ cho bao nhiêu?"
"880 a, may mắn mà."
"Mẹ, hắn không cần may mắn." Takemichi đem chén đã rửa sạch bỏ vào tủ trước mặt, khóe miệng nhếch lên giễu cợt.
"Đứa nhỏ này, con nói gì vậy" mẹ Take ở trên cánh tay cậu đánh nhẹ, "Phải nói chuyện đàng hoàng với người nhà chứ, bằng không con mang nó về nhà làm cái gì?"
Takemichi khó lòng giãi bày chỉ đành phải lau khô sạch sẽ hai tay, đi ra phòng bếp.
Khu dân cư lầu dưới, Mikey ngồi vào bên trong xe sau thật lâu không có khởi động xe, anh nhìn kỹ bao tiền lì xì trong tay, ngón tay vuốt phẳng mấy cái, sau đó đem bao lì xì đút vào trong túi áo.
———
Mới vừa ăn xong cơm trưa, phía ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, Takemichi không nghĩ tới gặp lại Izana.
"Cậu quả nhiên ở nhà."
Phía sau mẹ Take liền đã đi tới trước mặt hai người, "Là Iza à, đến đây đi, vào trong nhà ngồi."
Nghe xưng hô này, mẹ khi nào cùng Izana thân quen như vậy rồi?
"Michi, con không ở nhà mấy ngày này, Iza chiếu cố mẹ không ít, lần trước trong phòng ngủ đèn hư cũng là Iza cho đổi lại đấy."
Izana đi vào nhà, cầm rất nhiều lễ vật, Takemichi ngượng ngùng nói, "Làm anh tốn kém rồi, mua nhiều đồ như vậy."
"Lễ mừng năm mới mà" người đàn ông đem đồ đặt trên ghế sa lon, "Cháu vốn cho là Takemichi không có ở đây, nên mới đến xem một chút." Izana tròng mắt sâu thẳm quét về phía Takemichi, khóe mắt tựa như có thâm ý.
"Michi nhà ta ngày hôm qua trở lại, còn dẫn theo bạn trai về nữa..."
"Mẹ" Takemichi đúng lúc cắt đứt lời mẹ nói.
Izana tròng mắt đang lúc lóe lên, đã đoán ra sự việc, thừa dịp khe hở lúc mẹ Take đi pha trà, hắn hạ giọng nói, "Chúng ta đi ra ngoài được không."
Cậu cảm giác được hắn như nói ra suy nghĩ của mình, Takemichi gật đầu, đi vào nói với mẹ mấy câu sau đó đi ra ngoài, "Xuống phòng trà dưới lầu khu dân cư, sẽ không làm cho người ta chú ý."
Izana đi sau lưng cậu đi ra ngoài, hàng xóm vừa lúc đi ra ngoài, bác Lưu tinh thần hưng phấn, trước sau như một lớn giọng "Izana a, cậu là vội tới chúc Tết mẹ Take à?"
Những bác gái kia đều biết hắn "Michi, người bà con xa này thật tốt, bình thường chiếu cố chuyện trong nhà không ít đâu..."
Takemichi lúng túng mà gật đầu, xem ra Izana thật thường xuyên tới đây, cậu mặt mày nhẹ rủ xuống, càng phát ra cảm giác mình thua thiệt mẹ rất nhiều rồi. Hơn nữa Izana nói là bà con xa của mình, vì cái gì, chính là không để cho hàng xóm láng giềng ở giữa truyền ra cái gì lời ong tiếng ve sao? Cậu ngước mắt hướng nam nhân lộ ra cảm kích cười.
"Đúng rồi, thằng bé Manjirou có ở đây không? Chúng ta vẫn còn muốn tìm nó chơi mạt chược đây..."
Takemichi nghe được tiếng gọi này, không biết là nên cười hay là cái gì, cậu nâng lên khóe miệng, "Hắn sáng sớm đã đi, công ty có việc."
"Aa ra thế, chúng ta là đi tìm mẹ của cháu, có lẽ các cháu có việc đi ra ngoài, mau đi đi..."
Takemichi theo thang lầu đi xuống, gió lạnh không kiêng sợ mà thổi vào tới, cậu kéo chặt cổ áo lông đi ra ngoài, phía ngoài trắng xóa một mảnh, mấy đường bánh xe hiện lên rõ ràng dẫn vào tiểu khu.
Xe Izana cũng dừng ở dưới lầu, màu đen nồng đậm cùng tấm tuyết trắng xoá kia hình thành nên cảnh đẹp tươi sáng rõ nét không bì được, "Cảm ơn anh đã chiếu cố mẹ của tôi."
"Không cần khách khí" Izana đi ở phía sau, Takemichi mặc áo màu nâu đậm dày tuyết mặc dù cồng kềnh, nhưng rất ấm áp, người đàn ông giẫm lên vết chân của cậu đi về phía trước, cùng đi vào phòng trà kia theo lời Takemichi nói.
Bên trong quang cảnh thanh nhã, mấu chốt là mới đầu năm mới, không có người nào, rất là vắng lạnh.
Takemichi rót cho Izana chén trà, cậu không biết như thế nào mở miệng, anh liền hỏi trước, "Thật lâu không có gặp cậu, cuộc sống tốt chứ?"
"Không tốt" Takemichi dựa vào ghế sau lưng, "Anh nên biết tôi là cùng ai ở chung một chỗ."
"Thật xin lỗi."
Takemichi sợ run lên, trên mặt do dự, "Tại sao nói như vậy?"
"Tôi đã từng nói qua, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi Mikey, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa làm được..."
Takemichi sắc mặt lúc này nới lỏng, cầm lấy tách trà nhẹ uống một hớp, "Hắn ở Tokyo đã ăn sâu rồi, muốn vặn ngã hắn nào có dễ dàng như vậy? Cho dù đưa hắn vào tù, tôi nghĩ cũng giam không được hắn."
Izana rõ ràng từ trong mắt cậu nhìn thấu bất đồng, cậu mặc dù muốn thoát khỏi Mikey, nhưng cũng không có cừu hận hắn.
"Đúng, Phạm Thiên của hắn chính là bia đỡ đạn che dấu tội ác tốt nhất. Rõ ràng hắn là đang lúc làm ăn nên, hàng năm còn có thể quyên ra khoản tiền lớn, nhưng mặc dù viện kiểm sát ngầm không chỉ một lần âm thầm lập án, nhưng là không có cách nào..."
Takemichi nắm chặt trong tay tách trà, Mikey nói không sai, ngay cả Izana cũng không có cách nào bắt hắn, một Haitani Raiden, ông ấy làm sao có thể chống lại?
"Chẳng lẽ, thật chỉ có thể nhìn hắn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?"
Chẳng lẽ Rindou chết đi cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, mặc dù chứng cớ vô cùng xác thực, không phải chết vô ích sao?
"Takemichi" Izana đặt tách trà xuống, hai mắt lộ ra thâm thuý nhìn thẳng cậu, hắn mấp máy khóe miệng, tựa như đang do dự mở miệng như thế nào.
"Cậu sống ở bên cạnh Mikey lâu như vậy, có nghe qua chuyện hắn có một đĩa CD không?"
CD? Takemichi ngẫm nghĩ xong, lắc đầu, "Đó là cái gì?"
"Nghe nói bên trong CD cất giấu toàn bộ xuất thân Mikey, nói cách khác, là bằng chứng phạm tội của hắn. Bên trong có giao dịch trước đây cùng tài liệu về thời gian và địa điểm sắp tiến hành giao dịch trong tương lai."
Izana dừng một chút, con ngươi sáng rực, "Hắn một mình độc chiếm chợ đen, rất nhiều người đã ra vẻ bất mãn. Cậu cũng nên biết người có chân trong chợ đen, thủ đoạn đến cỡ nào tàn nhẫn. Mặc dù rất nhiều người cũng hy vọng Mikey chết, nhưng thật sự dám xuống tay không có mấy người, cậu biết tại sao không?"
Takemichi ngưng thần, loại chuyện này cậu cho tới bây giờ cũng đều không hiểu "Tại sao?"
"Cũng là bởi vì kiêng kỵ cái đĩa CD kia trong tay của hắn, hắn có thể ở trong khoảnh khắc tạo dựng Phạm Thiên, vào chợ đen, phía sau nhất định cường ngạnh vô cùng."
Những lời này, Izana lúc trước cùng Takemichi đã nói, "Cho nên không có mười phần nắm chắc, ai cũng không dám hạ thủ, tất cả mọi người hiểu căn nguyên đạo lý, chỉ có lấy được CD kia mới chặt đứt được đường lui của Mikey, mới có thể hoàn toàn loại trừ hắn."
Takemichi ánh mắt lạnh băng, cậu ngẩng đầu thấy Izana đang tràn ngập thâm ý liếc nhìn chính mình, cậu hai tay nâng lên tách trà "Vậy ý của anh là gì?"
"Chúng tôi đã phái người điều tra, nhưng đã cố gắng lâu như vậy cũng không tìm được CD này. Mikey làm việc cực kỳ cẩn thận, hơn nữa hắn chưa bao giờ có hoàn toàn tin tưởng bất cứ người nào, nhưng là có một chút rất kỳ quái..."
"Cái gì?"
"Hắn đem cậu bảo vệ vô cùng tốt."
Izana ánh mắt sáng quắc, "Cậu biết không? Người ở phía ngoài căn bản không biết có sự tồn tại của cậu, bằng không, cậu cũng sẽ không bình yên vô sự đến bây giờ."
Takemichi đã phỏng đoán ra ý tứ trong lời nói của anh "Mấy người đã tìm không ra được CD, anh tại sao lại cho là tôi có thể tìm được?"
"Chỉ vì hắn sủng ái cậu" chỉ một điểm này thôi cũng đã quá đủ.
Takemichi đầu lông mày giương nhẹ, lắc đầu "Không có tác dụng đâu, hắn hiện tại biết tôi hận hắn tận xương, hận hắn không chết đi được, hắn tự nhiên là thời thời khắc khắc đề phòng tôi, làm sao có thể để cho tôi nhìn thấy CD."
Izana không biết trong lúc này xảy ra chuyện gì, hắn nhìn Takemichi, loại đau thương này từ sâu trong nội tâm phát ra, cơ hồ đem cậu trong sáng ngày xưa toàn bộ bao phủ, xa xa nhìn sang, quanh thân cậu bao phủ không có chỗ nào mà không phải là hiu quạnh cùng bi thương.
Hắn không có hỏi ra lời, hắn sợ chính mình vừa nói, Takemichi nước mắt sẽ rơi xuống.
Đem trà nóng hổi rót vào trong chén, Takemichi liếc nhìn những thứ kia cuồn cuộn chảy tới có bọt nước, cậu đem mặt hướng tới một bên khác, ẩn nhẫn trong hốc mắt chua xót, "Lấy được CD, thật có thể đánh bại hắn sao?"
"Không chỉ như vậy, còn có thể đưa hắn vào địa ngục, vĩnh viễn làm cho hắn trở mình không được."
Đưa vào địa ngục? Cỡ nào quan trọng, vậy có phải hay không đã nói rõ, cậu có thể thay Rindou báo thù rồi?
"Nếu như cậu có thể lấy được, cư nhiên là tốt nhất. Chuyện về sau tôi sẽ an bài, sẽ không để cho cậu buồn phiền ở nhà, đến lúc đó, cậu có thể có cuộc sống tự do."
Takemichi tầm mắt nhìn theo liếc về ở ngoài cửa sổ, trong tiểu khu rất náo nhiệt, có người đã bắt đầu đắp người tuyết, cuộc sống của cậu, còn có thể bắt đầu sao? Takemichi không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, Rindou chết đi, đã để cho cậu mất hơn phân nửa cái mạng, chống đỡ cậu sống sót chính là mối hận đối với Mikey, hận thật sâu.
"Izana, tôi có thể hỏi anh chuyện này không?" Anh ta gật đầu.
"Anh có thể cùng tôi nói thật không?"
Anh ta thấy cậu chăm chú như vậy, thần sắc cũng nghiêm túc theo nói, "Có thể."
"Ban đầu anh chịu ra tay giúp đỡ, để cho tôi rời khỏi Mikey, còn hiện tại chiếu cố, anh là thật tâm sao? Hay là, chỉ bởi vì tôi là người của hắn?"
Thật ra Izana đã đoán ra cậu sẽ hỏi như vậy, hắn bắt đầu móc điếu thuốc ra, nhưng suy nghĩ một chút dù sao cũng là phòng trà, liền không đốt "Takemichi, cậu hẳn là nhớ được lần đầu chúng ta gặp mặt là ở Cám Dỗ, hơn nữa..."
Anh cười cười "Là bởi vì tôi coi trọng bằng hữu của cậu, lúc ấy tôi cũng không biết cậu là ai."
Takemichi gật đầu, Izana tiếp tục nói, "Sau lại là ở phòng trống tòa nhà kia, tôi lại giúp cậu, cũng bởi vì cậu ban đầu muốn từ trên lầu nhảy xuống, tôi cảm thấy được cậu rất đặc biệt, tôi muốn giúp cậu thoát từ trong tay Mikey, đơn giản như vậy mà thôi."
Takemichi từ trong ánh mắt của hắn không nhìn thấy chút nào lừa gạt, còn nếu là có, vậy chỉ có thể nói hắn che dấu được quá tốt. Thật ra con người sẽ không bao giờ biết được có ngày mình sẽ làm ra chuyện mình không bao giờ nghĩ đến, tựa như cậu ban đầu vùng vẫy giãy chết, dưới tình huống này cùng Izana cũng không thân quen mà theo hắn chạy trốn, sau thử nghĩ lại, cũng là bởi vì cậu quá muốn thoát khỏi Mikey.
"Bất kể như thế nào, vẫn là muốn cám ơn anh."
"Takemichi, tôi hi vọng cậu có thể tự bảo vệ chính mình."
Takemichi cười nhợt nhạt, cái loại thần sắc này thế nhưng lại làm kẻ khác rất đau lòng, "Nếu như tôi không thể đưa hắn vào địa ngục, tôi liền cùng hắn xuống địa ngục."
Izana thấy được cứng rắn trên mặt cậu, lòng hắn cũng đau như bị búa đập phá "Không được, hắn chết là trừng phạt thích đáng, không có nghĩa cậu phải chôn cùng hắn."
"Anh không cần lo lắng."
Takemichi ý thức được lời của mình đã làm hắn bất an, cậu hạ khóe miệng, "Tôi chỉ là nói đùa thôi."
Bọn họ cũng không có ở phòng trà lâu, Izana theo Takemichi lên lầu, cùng mẹ Take nói lời tạm biệt rồi rời đi. Bên trong phòng khách, mẹ đang cùng mấy người chơi mạt chược, đề tài lâu dài đều quay trên người Mikey.
Takemichi trở lại phòng ngủ, chăn nệm đặt ở trên giường nhỏ rất sạch sẽ, như là tối hôm qua không có ai tới ngủ qua. Takemichi mở cửa sổ, ngày đầu năm mới thật tốt lành nhưng là tuyết vừa rơi.
Bầu trời sáng lên giống như một khối vải trắng che ở phía trên, nhìn ra ngoài hơi có chút chói mắt.
Lông mi nhẹ rủ xuống, đảo qua xem trên giường, trong lòng tim đập mạnh và loạn nhịp, cậu thiếu chút nữa quên mất, hai lần sau cùng Mikey, cậu cũng không có uống thuốc tránh thai.
Hơn nữa, cậu để cho Rem đi ra ngoài mua thuốc nhưng là Rem ấp úng từ chối, cuối cùng mới nói thẳng là Mikey không để cho cô đi mua.
Takemichi trán nhẹ nhăn lại, cậu đại khái đã đoán được ý tứ của hắn, hắn không để cho cậu uống thuốc, chính là muốn làm cho cậu mang thai đứa con của hắn.
Chẳng qua là có thể sao?
Mikey, anh cho rằng như vậy liền có thể lưu lại lòng của cậu sao? Lưu không được.
Takemichi đi ra ngoài, cậu nói mẹ đi mua vài món đồ rất nhanh liền trở về.
Cho dù đi ở trên đường, cậu giương mắt lên liền thấy màu trắng bông tuyết đang dọc theo ô nhẹ nhàng rơi xuống, mặc dù là sang năm mới, nhưng trên đường như rất nhiều người, Takemichi một tay bỏ ở túi áo lông, trên giao lộ bắt đầu đón xe.
Từ bệnh viện lúc đi ra, sắc mặt cậu thường ngày rất bình tĩnh, Takemichi rõ ràng, qua hôm nay cậu có lẽ muốn trở lại Ngự Cảnh Uyển kia tơ vàng lung rồi, bị Mikey giam cầm, cuộc sống trải qua thật nhạt nhẽo.
Takemichi sẽ không mang thai đứa con của hắn, sẽ không.
Cậu dựa vào cửa sổ xe, hai tay nắm ở chung một chỗ sau đặt ở trên đầu gối, hắn muốn đứa con, cậu hết lần này tới lần khác sẽ không cho hắn toại nguyện.
———
Mikey ngày thứ hai liền tới, thay đổi chiếc xe việt dã, còn mang đến máy nước nóng tự động. Nhà Takemichi cũ nên trong phòng tắm máy nước nóng vẫn sử dụng là khí than, không cẩn thận sẽ dẫn đến nguy hiểm. Mà điểm này, cậu thật không có nghĩ đến qua.
Mẹ Take càng ngày càng tỏ ra thích Mikey, đứa nhỏ cẩn thận như vậy đi nơi đâu tìm a.
Ngay cả hàng xóm cũng đổ xô sang đây xem.
Hai người sau khi ăn cơm trưa xong liền trở về, ngồi ở ghế lái phụ, Takemichi xuyên thấu qua kính chiếu hậu thấy mẹ chống gậy đứng ở thang lầu, cái áo lông mới mua đó màu sắc nhìn rất đẹp trông bà trẻ ra nhiều.
Mikey đem tay cậu giữ tại trong lòng bàn tay, Takemichi giật mình hất tay anh ra, hai tay bỏ trong túi quần.
Anh cũng không trở lại Ngự Cảnh Uyển, mà là đi siêu thị.
Bên trong người tấp nập đều chen chúc không được, bước chân Mikey không ngừng lôi kéo Takemichi đi vào, đẩy xe mua đồ "Rem phải qua đầu năm mới đi làm, mấy ngày này chúng ta ở nhà tự mình ăn."
Takemichi tránh tay của anh ra "Tôi sẽ không làm cho anh ăn, lúc ở nhà, tôi là bởi vì có mẹ, Mikey, anh cũng đừng phí tâm tư, đến lúc đó gọi đồ ăn ở ngoài đi."
Cậu nói rất thẳng thừng không để cho anh mặt mũi. Anh cũng không có tức giận, như cũ cường thế cầm tay cậu hướng khu hải sản đi tới, chen chúc trong đám người trả tiền, về sau mới trở về Ngự Cảnh Uyển.
"Draken cùng Sanzu cũng là cô nhi, những năm qua chúng tôi là ở Ngự Cảnh Uyển cùng nhau."
Takemichi cũng không có nói gì, ở trước cửa đổi dép xong tự đi lên lầu.
Mikey đem bao lớn bao nhỏ đồ mang tới trong phòng ăn, anh không giỏi làm những chuyện lặt vặt này, nhưng rất hiển nhiên Takemichi cũng không có ý định hỗ trợ.
Lầu hai trống rỗng, Sanzu ở một gian trong đó nằm nghỉ ngơi, lúc Takemichi bước đi, bước chân luôn rất nhẹ. Cậu đang chuẩn bị trở lại phòng nằm thì nghe được động tĩnh rất nhỏ, cậu dừng chân lại, thanh âm hình như là từ bên trong thư phòng truyền đến.
Mikey ở dưới lầu cũng không có theo tới, cậu rón ra rón rén đi tới cửa thư phòng, cửa lớn kia chỉ chừa khe hở nhỏ, Takemichi nhẹ nhàng đẩy vào, liền nhìn thấy một tên đàn ông đang đứng trước tủ sách của Mikey tìm kiếm cái gì.
Trên vai vẫn còn vương lá vàng rụng, thân hình cao to, lúc hắn nghiêng mặt qua Takemichi nhận ra được, hắn chính là tâm phúc của Mikey, Draken.
"Ngươi đang làm cái gì?"
___End chương 114___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro