Chương 113: Cậu xứng sao?
Takemichi giang rộng tay chân, vẻ mặt ngây ngốc nằm ở trên giường.
Cậu không dám cử động, bởi vì thực sự quá đau, từng tế bào đều như bị xé rách, hai chân như cũ duy trì tư thế lúc Mikey đi ra. Chất lỏng ấm theo giữa hai chân cậu chảy xuống, trong không khí mùi vị tình dục bắt đầu bao phủ, mang theo thối nát cùng với ẩm ướt.
Takemichi bắt đầu khóc, đèn đã tắt toàn bộ, cậu cắn môi khóc rất nhẹ. Rin, có phải anh cũng cảm thấy lạnh giống như em? Anh không có đi xa, vậy anh ở đâu?
Em không nên để anh nhìn thấy bộ dạng này của em, cho nên, Rin, em không cần chiến nhẫn khoen móc của anh. Anh đi đi, đi càng xa càng tốt, không nên theo em ở lại nơi không có thiên lý này, ở đây không thích hợp với anh.
Takemichi hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, hai chân co lại, tay ôm chặt lấy đầu gối, cậu không chịu được như thế, Rin, vẫn là không nên nhìn.
Mikey lên lầu bước đi rất nhẹ, anh đứng ở ngoài cửa chỉ nghe tiếng khóc nức nở từ trong truyền tới, không có đẩy cửa đi vào, anh nên cho cậu thời gian để thích ứng.
Người đàn ông tựa vào trên vách tường rút một điếu thuốc, uống quá nhiều rượu, đầu có chút không tỉnh táo, thân thể từ từ vô lực theo vách tường trơn bóng trượt dài trên mặt đất.
------
Đêm nay Takemichi nhất định là ngủ không được, suốt cả đêm cậu đều khóc nức nở, đến rạng sáng âm thanh kia mới từ từ biến mất chút ít.
Thật ra thì cậu nằm rất thanh tĩnh, ngày hôm sau cậu còn có thể nghe được âm thanh lúc Mikey lái xe đi ra ngoài, cậu cảm thấy đói bụng, cậu đói, giống như chưa từng ăn no bao giờ.
Tinh thần thoải mái tươi tỉnh ngồi dậy, mở đầy nước trong bồn tắm, khi ngồi vào, bên trong bọt nước tản ra đem vây quanh khắp người cậu lại. Cậu tắm rửa vô cùng sạch sẽ, trên người quá bẩn rồi, cậu chưa bao giờ bẩn như vậy.
Lục lọi ra một bộ quần áo ngủ, phía trên có ánh nắng cùng mùi vị thanh nhàn dễ chịu. Takemichi không còn đi chân không nữa, cậu mang đôi dép đầu thỏ đi đến bên giường, mở rèm cửa sổ ra. Quả nhiên không còn sớm, mặt trời tà tà chiếu vào, ấm áp thư thích.
Sấy khô tóc, màu đen nhánh của tóc vô cùng đẹp, Takemichi ngơ ngẩn nhìn về phía ngoài cửa sổ, cửa sổ sát đất bị khóa, cậu đi ra không được. Hôm nay ngủ dậy, đầu cảm giác đau như muốn vỡ tung, cậu thậm chí cảm giác chính mình giống như chết đi theo Rindou, bây giờ lại sống lại.
Mikey nói không sai, trên đời này không ai có thể làm gì được anh, lúc Rindou chết ngay cả mắt cũng không có nhắm, cậu không thể để cho anh chết vô ích.
Rem ở ngoài cửa do dự một lát, cô có thể tưởng tượng được lúc đưa cơm trưa vào, Takemichi nhất định là nằm ở trên giường. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt hiu quạnh tuyệt vọng của cậu, cô thậm chí nghĩ đến, lúc đầu lựa chọn ở lại đến tột cùng là đúng hay sai.
Mở cửa, cô vốn định bật đèn lại phát hiện trong phòng có ánh sáng chiếu lại. Ánh mắt đảo qua giường lớn kia, Takemichi cũng không có ở đó, tầm mắt nhìn về hướng khác, liền thấy Takemichi đứng ở phía trước cửa sổ. Thân ảnh mảnh mai chiếu ở trên sàn nhà, ánh sáng rực rỡ lười biếng dừng lại ở trên vai, đã không còn bần thần như trước, thư thái cùng bình thản an tĩnh hơn.
"Cậu Take?" Rem âm thanh có chút kích động, cô đặt cái khay trên tủ đầu giường.
Takemichi xoay người lại, đôi mắt của cậu sưng rất nhiều, gần như chỉ còn lại một đường nhỏ, cậu nhìn thức ăn trên bàn, "Tôi thật sự là đói bụng."
Cậu lướt qua Rem, ngồi xuống ở bên giường "Hôm nay ánh nắng rất đẹp, nếu có thể ngồi ở trên ban công thì tốt biết mấy."
"Cậu Take, em đem khóa mở ra cho cậu, thiếu gia đã giao chìa khóa cho em, sau này cậu có thể đi ra ngoài."
Rem vẻ mặt mừng rỡ, lấy ra chìa khóa mở cửa cho Takemichi, "Cơm nước xong, cậu ở trên ban công ngồi một chút, em sẽ pha cho cậu bình trà nóng."
Rindou đã chết, Mikey tất nhiên không cần nhốt cậu nữa, uy hiếp lớn nhất của anh đã không còn. Cho dù Takemichi muốn đi ra ngoài, cũng không còn có người toàn tâm toàn ý đợi cậu.
———
Lúc Mikey trở về, muộn hơn thường ngày một chút.
Anh mở cửa liền thấy Takemichi ngồi ở bên trong phòng ăn, cơm tối cũng đã làm xong, Rem đang bận rộn mà chuẩn bị một tô canh. Cậu có lẽ đã đói bụng, đang cầm lấy đũa để dùng cơm, ngoài mặt Takemichi nhìn không ra bi thương, nhưng dù sao cũng mất nửa cái mạng, cả người lại không có tí sức lực nào. Lúc gắp thức ăn, tay phải không ngừng run rẩy, cả một miếng thịt gắp cũng nửa buổi.
Mikey cởi áo khoác, ném đồ trong tay lên trên ghế salon, khung cảnh trước mắt anh không muốn cắt ngang, yên bình như vậy, giống như được trở lại thời gian thật lâu trước đây.
Bóng đen đi tới bao phủ ở đỉnh đầu Takemichi, cậu ngẩng đầu, con ngươi trơn bóng rõ ràng hiện lên điều gì đó, chiếc đũa trong tay cậu rơi xuống trên bàn ăn, ánh mắt cũng rũ xuống.
Mikey thấy rõ ràng, đó là một lòng thù hận sâu sắc, chẳng qua là cậu đang cực lực che giấu.
"Thiếu gia, ngài đã về." Rem đem súp hải sản bưng lên bàn, mùi thơm lập tức tỏa ra bốn phía, làm khẩu vị người ta cũng tăng nhiều.
"Ừ" Mikey ngồi xuống ghế ở cạnh Takemichi, "Rem, cầm cái thìa tới đây."
"Vâng."
Takemichi buông lỏng mi mắt, vừa muốn cầm lấy chiếc đũa, chén trước mặt đã bị người đàn ông lấy đi, anh cầm lấy cái thìa đem một ngụm thức ăn đưa tới bên miệng cậu. Hai tay Takemichi đặt ở trên đầu gối, miệng khép chặt, mười ngón tay cậu cuộn ở chung một chỗ hung hăng dùng sức.
Mikey lấy thìa cậy mở miệng của cậu, đem thức ăn đưa vào, Takemichi sắc mặt đờ đẫn, nhìn chăm chăm vào người đàn ông bắt đầu nhai.
Nhạt như nước ốc!
"Em còn không có sức lực, muốn ăn cái gì nói cho tôi biết."
Takemichi ngẩng đầu, hành động này nếu mà đặt ở trên người khác, sợ là đã sớm bị cảm động, ánh mắt cậu rơi vào trên tay Mikey, trên đôi bàn tay này đầy máu tươi của Rindou. Ngực cậu đột nhiên cảm giác khó chịu không thông, cảm giác vô cùng đau đớn xông tới như muốn phun ra. Mikey đưa cho cậu chén súp nóng, từng ngụm cho cậu ăn.
"Thiếu gia, nếu không thì để tôi, ngài ăn cơm đi."
"Không cần." Mikey kiên trì, anh gắp một khối cá, chọn phần trên bụng không có xương cho cậu ăn. Takemichi liền không hề kiêng dè nữa, anh gắp cái gì cậu liền ăn cái nấy, dù sao cũng giống nhau, nhai ở trong miệng đều nhạt nhẽo vô vị.
Khi anh lần nữa đưa thức ăn tới, cậu xoay đầu qua một bên, "Tôi no rồi."
"Thiếu gia, tôi xới cơm cho ngài." Rem xoay người muốn đi vào phòng bếp.
"Không cần" Mikey kêu cô lại, "Cô cũng ngồi xuống ăn đi."
Anh vốn cũng cảm thấy đói bụng, cầm lấy chiếc đũa rơi ở trên bàn ăn của Takemichi cùng với chén súp của cậu, tự mình ăn. Anh ăn vẫn duy trì bộ dạng tao nhã, Takemichi hai chân đặt xuống đất, chuẩn bị lên lầu.
Mikey cầm tay cậu, bàn tay ẩm ướt bao lấy bàn tay lạnh băng của cậu. "Ngồi ở đây, chờ tôi một chút."
Takemichi đem tay của mình rút ra, cậu dĩ nhiên sẽ không chờ anh, lúc lướt qua Mikey, cậu nghe được người đàn ông để đũa xuống, đứng dậy đẩy ghế ra đi theo lên.
"Thiếu gia, ngài không ăn sao?" Rem lấy bát đũa từ phòng bếp đi ra ngoài.
"Không ăn."
Takemichi vào phòng ngủ chính, anh đi vài bước đến bên cạnh cậu, "Ngày mốt chính là ngày tết, tôi cùng em đi ra ngoài mua vài thứ."
Takemichi đôi mắt sáng bóng, từ lúc Mikey trở về, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng anh, "Tôi không có gì muốn mua, anh chịu thả tôi đi ra ngoài? Mikey, anh không sợ tôi đi kiện anh sao? Đem tội ác của anh công bố trước mặt mọi người."
"Michi, em cứ việc đi, tôi không nghĩ tới em lại có ngày như thế này."
Mikey mặt lạnh u ám, ánh mắt đông lại ở trên mặt cậu, "Em chẳng lẽ không muốn chuẩn bị một chút, trở về nhà mừng năm mới sao?"
Takemichi ngẩng đầu, sắc mặt khó có thể tin, "Anh nói gì? Anh để cho tôi về nhà mừng năm mới?"
"Ừ", người đàn ông nhẹ gật đầu, "Em là người của tôi, không phải nô lệ của tôi, ngày kia tôi cùng em đi mua đồ, ngày giao thừa chúng ta về nhà."
Chúng ta? Khóe mắt mới giương lên của Takemichi sụp xuống, "Mikey, anh muốn cùng tôi về nhà?"
"Đúng, một mình em có thể lo liệu được sao, hoặc là chúng ta cùng nhau trở về, hoặc ở Ngự Cảnh Uyển mừng lễ năm mới."
Takemichi ngồi yên ở bên giường, sau một hồi mới nghe được cậu buồn bả nói, "Tôi có thể gọi điện thoại mẹ tôi không?"
Mikey không nói gì đem điện thoại của mình đưa tới, Takemichi vuốt ve cái điện thoại bóng loáng, sau một hồi do dự mới đi đến trong toilet. Cậu mở vòi sen, sàn sạt tiếng nước chảy rất vang, cậu không muốn cho Mikey nghe được lúc cậu cùng mẹ nói chuyện.
"Alo" Lúc bên kia kết nối được, mẹ Take giống như là biết trước mở miệng "Michi, là con sao?"
"Mẹ..." tiếng nói cậu khàn khàn, nước mắt tuôn ra, "Mẹ, mẹ có khỏe không?"
"Đứa nhỏ này à—" Mẹ Take cũng khóc, "Con tại sao lâu như thế cũng không có điện thoại, mẹ đã sốt ruột sắp điên, gần sang năm mới cũng không thấy con trở về, Michi, có phải con xảy ra chuyện gì hay không?"
"Mẹ, con không sao."
Takemichi lau nước mắt, cậu ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, đôi chân cong lên, "Mẹ thân thể người có khỏe? Cô giúp việc kia còn làm không?"
"Mẹ rất khỏe, người giúp việc mẹ cho nghỉ việc rồi, mẹ hiện tại đã có thể tự bước đi rồi."
"Mẹ!" Takemichi vừa vội vừa tức, "Không phải để cô ấy chăm sóc mẹ sao? mẹ lại sợ tốn tiền có phải không? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, con phải làm sao bây giờ..."
"Đứa con ngốc, mẹ thực sự không có chuyện gì." Bà biết cậu sẽ phiền muộn "một tháng vài ngàn mà, ở đây cái gì cũng rất tốt, đúng rồi, Michi, mẹ xem tin tức Haitani gia xảy ra chuyện gì à? Tại sao Rin lại sống thực vật.."
Takemichi hai mắt nhắm lại, trái tim phát ra đau đớn quỳ thụp xuống, "Mẹ, con muốn cùng mẹ nói chuyện một chút, con nhớ mẹ lắm, chúng ta đừng nói chuyện khác được không?"
Cậu không muốn nghe đến tên Rindou, lòng của cậu đã bị xé rách rồi, chịu không được một lần nữa tàn nhẫn hủy hoại.
"Được, mẹ không nói..." mẹ Take thanh âm nghẹn ngào, "Michi, mẹ cũng nhớ con, vẫn không biết con ở đâu, thời khắc đến giao thừa, mọi nhà cũng náo nhiệt mà tụ họp ở chung một chỗ, Michi, con trở về được không?"
"Có, mẹ, con nhất định trở về." Takemichi không chút nghĩ ngợi mà trả lời, "con ngày kia trở về, đến lúc đó cùng người làm osechi..."
"Có thật không?" giọng bà vui mừng, "Tốt, mẹ đây phải đi chuẩn bị nguyên liệu.."
"Mẹ, người đừng vội, con lúc trở về sẽ chuẩn bị, thân thể của người lại bất tiện."
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ có thể nhờ hàng xóm mua hộ, bình thường mọi người không ít lần giúp ta chiếu cố đâu..."
Takemichi cùng mẹ nói rất lâu, cuối cùng lúc cúp máy, mẹ Take vẫn lưu luyến không rời, dặn đi dặn lại nhất định phải trở về, bọt nước bắn tung tóe làm ướt ống quần của cậu. Takemichi lau khô nước mắt, không được phép khóc, mắt sưng thành như vậy, nếu đến lúc đó bị mẹ nhìn thấy nhất định sẽ lo lắng.
Lúc đi ra ngoài, Mikey ngồi ở mép giường, cậu đưa điện thoại về phía anh "Ngày kia, tôi muốn về nhà, anh cũng đừng đi, tôi chạy cũng không được, nếu anh không yên lòng, buổi tối tôi sẽ trở về."
"Không được" Mikey quả quyết cự tuyệt, "Hoặc là cũng đừng nghĩ trở về."
Takemichi há miệng, cuối cùng vô lực cái gì cũng nói không được, cả hai ngày kia gào thét vật vã phát tiết xong, cậu bây giờ đã biết cái gì gọi là che dấu.
Tim Takemichi đã chết, cậu sẽ cho Mikey một kích trí mạng nhất, cậu muốn lúc anh chết không thể nhắm mắt.
------
Ngày 29 tết, đường dành riêng cho người đi bộ đông nghẹt người, mua đồ giống như là không cần tiền.
Người đông nghìn nghịt, Mikey nắm tay Takemichi, mặc dù cậu hết sức chán ghét muốn bỏ ra nhưng người đàn ông lại không cho cậu cơ hội. Lúc đi vào cửa hàng tổng hợp, hàng chuỗi đèn lồng treo lên cao, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy vui vẻ, nhóm người bán hàng đều mặc trang phục truyền thống, tóm lại, đi đến chỗ nào đều là cảnh tượng không khí vui mừng. Đứng trước thang máy, tay Takemichi bị Mikey nắm chặt, náo nhiệt như vậy duy chỉ có cậu là không hòa hợp được, cậu chỉ ngẩng cao đầu là có thể nhìn thấy cảnh cậu cùng Rindou đi ra ngoài mua đồ tết.
Khi đó nói là đi mua đồ tết nhưng thật ra thì chính là đi ra ngoài chơi, cậu nhớ được có một đêm cuối năm giống như hôm nay, tuyết rơi rất lớn. Rindou mua cho cậu bao tay rất lớn, lại nhất định cùng Takemichi mang, ngày đó cũng giống như hiện tại nhiều người như vậy. Rindou liền từ phía sau ôm Takemichi, hai bàn tay đeo cùng một cái bao, lúc bước đi cùng chim cánh cụt không khác nhau mấy, phải cùng phối hợp bước chân...
"Coi chừng..." Mikey nắm ở hông của cậu, để cho cậu nhìn thấy thang máy dưới chân.
Suy nghĩ bị cắt đứt, tim đập mạnh và loạn nhịp hoàn hồn, Takemichi nhìn một bên gương mặt hoàn mỹ này, suy nghĩ trong ánh mắt cậu vừa nhớ lại trở thành nát vụn. Rindou đã không còn, đã bị phá hủy trên tay người đàn ông này.
Mikey ôm bả vai Takemichi, cậu thật ra cũng không muốn mua gì, bên trong Ngự Cảnh Uyển quần áo rất nhiều mấy năm mặc cũng không hết, Takemichi theo Mikey đi vào trong một cửa hàng, "Nếu không, mua áo lông đi."
Người bán hàng nhiệt tình, đem hàng loạt kiểu mới đến trước mặt Takemichi "Cậu trai trẻ, xem cái này một chút xem sao, màu vàng nhạt làm nền, người da thịt trắng nõn mặc nhất định rất đẹp..."
Takemichi cắt ngang lời nói lải nhải của cô bán hàng, "cô nếu như bị nhốt đến ánh mặt trời không thể chiếu tới trong phòng, da cô cũng sẽ trắng như vậy."
Người bán hàng rõ ràng giật mình, Mikey đứng ở cửa vẻ mặt u ám, Takemichi hiểu được đúng lúc thu tay lại, cậu nhận lấy quần áo trong tay người bán hàng, cởi áo khoác của mình trực tiếp mặc lên.
Quả nhiên đẹp mắt, hợp với quần jean màu xanh đậm của Takemichi cùng với giày boot càng làm nổi bật dáng cao gầy của cậu, đôi mắt u ám của Mikey giảm đi chút ít, khóe miệng bật ra khen ngợi, "Lấy cái này đi, nhìn rất đẹp."
Người bán hàng lại lấy ra áo lông style mới, "đây là thiết kế mới nhất, sợi tổng hợp tự nhiên không cần phải nói, kiểu này Tokyo chỉ có vài bộ, cậu mặc khẳng định đẹp."
"Được" Mikey gật đầu "Michi, em đi thử xem."
"Mikey" Phía sau truyền đến tiếng khẽ gọi, Takemichi cầm trong tay lúc xoay người, liền thấy Ryo cùng Wakasa vừa đến "Thật đúng lúc."
Mikey đứng ở trong tiệm, thân ảnh làm cho người ta bức bách cảm giác hít thở không thông, theo sau là Yang tiểu thư đang khoác cánh tay Wakasa, "Waka, bên kia có trang phục nam rất đẹp, chúng ta lại đó xem đi."
Wakasa so với lần trước cậu nhìn thấy còn thảm hại hơn, ánh mắt lạnh lùng, hình ảnh người đàn ông từng bóc tôm cho Senju đã biến mất. Thật đúng là người vô hồn.
Mikey gật đầu coi như là chào hỏi.
Ryo tóc rũ xuống mặt, cái vết sẹo kia bị che kín, cô đã phẫu thuật thẩm mỹ nhưng cần phải phẫu thuật vài lần nữa mới có thể làm vết sẹo này biến mất. Cô đi tới bên cạnh Mikey "Không thể tưởng tượng được người không thích náo nhiệt như anh, hôm nay lại tới chỗ này."
Takemichi cầm lấy áo lông đi tới một phòng thay quần áo, vừa định đóng cửa lại đã bị Ryo theo sau tới ngăn cản. "Takemichi, xem tin tức chưa?"
Cậu mí mắt nhẹ liếc xuống, cậu biết Ryo muốn nói điều gì, "Buông tay ra."
"Haitani gia lại có hai Rindou, như vậy người trước kia dường như là giả?? Takemichi cậu thật đáng thương, người thật mới tỉnh lại không tới hai ngày liền chết, cậu biết hắn chết như thế nào không?" Lời nói trong miệng Ryo ác ý, bên môi nhuộm cười, dùng sức xé nát vết thương chưa kịp kết vảy của Takemichi.
"Hắn là bị cậu bức chết, haha, cười chết mất thôi, thật vất vả để chiến thắng tử thần nhưng lại bị làm cho tức chết. Ngẫm lại cũng đúng, đổi lại là ai khác cũng không thể chịu được, cậu cùng Rindou giả kia lên giường chưa??? Chậc chậc, hai anh em cùng chung một người tình, Mikey nếu biết cậu dơ bẩn như vậy... Sớm cũng đã không cần tới cậu.. A còn có, cậu nghe nói qua chưa, người chết không nhắm mắt thì không thể đầu thai chuyển thế, họ ở khắp nơi oán khí rất nặng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm..."
Takemichi trong tay nắm thật chặt áo lông, cậu cả người không ngừng run rẩy, bả vai vô lực mà tựa vào cửa phòng thay quần áo, hốc mắt đã phiếm hồng.
"Haizz, đáng thương nhất đương nhiên vẫn là người chết, cậu nhìn anh tôi xem, trước đây còn muốn vì con tiện nhân kia mà sống chết, hiện tại không phải vẫn sống tốt đó sao? Takemichi, cậu cũng giống vậy thôi, người đàn ông đó chết đi, tôi cũng không hề thấy cậu đau lòng, lại còn đi theo người khác ra ngoài dạo phố, không trách được Rindou chết không nhắm mắt..."
Ánh mắt Ryo tàn độc giật lấy áo lông từ trong tay Takemichi, "Cậu cũng xứng mặc quần áo sao? Cậu nên bị lột sạch đồ ném ra ngoài đường lớn..."
Takemichi nước mắt rơi đầy mặt, đẩy mạnh Ryo chạy ra ngoài. Phía sau, cô gái khóe miệng giương cười, đắc ý tiến vào phòng thay quần áo.
___End chương 113___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro