Chương 111: Chết không được tử tế
Mikey không chỉ hạn chế phạm vi hoạt động của Takemichi, còn muốn khóa luôn cửa sổ sát đất thông ra ban công.
Takemichi kéo một bên rèm cửa sổ, rèm cửa màu đen bao quanh thân thể gầy yếu của cậu. Mấy ngày qua, Mikey dường như rất bận rộn, hơn nữa bên ngoài Ngự Cảnh Uyển luôn luôn có người tới lui, rất giống là đang tuần tra.
Cậu kiễng mũi chân lên, là bị tiếng ồn ào cách đó không xa hấp dẫn tới.
Cậu thấy má Ly cách Ngự Cảnh Uyển rất xa đã bị cản lại, mấy người đàn ông giống như là bức tường gió thổi không lọt, chắn ở trước mặt bà. Má Ly hình như là đang khóc, quơ hai tay cố gắng vượt qua.
Mí mắt Takemichi giật, thấy bà bị dùng sức mà đẩy ngã, lúc ấy má Ly thật giống như bò không dậy nổi, đang ngồi dưới đất khóc. Hai tay cậu níu lấy rèm cửa sổ thật chặt, chuyện gì xảy ra, là Rindou đã xảy ra chuyện sao?
Bởi vì cách quá xa, cậu nghe không được trong miệng má Ly đang nói cái gì. Takemichi lo lắng đi tới đi lui trong phòng, tới cửa bắt đầu dùng sức đấm, "Thả tôi ra, Mikey, thả tôi ra———"
Cửa phòng cũng không lâu lắm bị mở ra, Rem sau khi đi vào liền đóng lại. Trên tay bưng khay cơm trưa, đều là món Takemichi thích, cũng là Mikey tỉ mỉ kêu Rem chuẩn bị.
Takemichi ngồi ghì ở giường, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Cậu Take" Rem mơ hồ cho là Takemichi bắt đầu bị nhốt bởi vì mình nói cho Mikey những lời đó. Cô vốn cho là anh nên biết chân tướng, không nghĩ tới lại biến thành như vậy.
"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi."
Nghe cô nói như vậy, Takemichi cũng đã sáng tỏ, cậu không có trách Rem, có một số việc sớm muộn sẽ biết.
"Hắn không có ở nhà sao?"
"Thiếu gia mấy ngày qua bề bộn nhiều việc, cũng là rất trễ mới trở về. Hơn nữa, em thấy mặt thiếu gia đầy mệt mỏi, thật giống như mệt chết đi...."
"Rem" Takemichi cắt đứt lời cô...
Hắn mệt mỏi hay không cũng không liên quan đến cậu, "Em giúp tôi một việc được không?"
Rem đặt cơm trưa trên tủ đầu giường, "Cậu Take, không phải là em không muốn giúp cậu, mà là bây giờ em căn bản không giúp được cậu....."
"Em có thể."
Takemichi đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, má Ly vẫn chưa rời đi, "Em giúp tôi đi xuống hỏi má Ly một chút, có phải có chuyện không may gì xảy ra được không? Tôi bây giờ không thể nói chuyện được với bà ấy..."
"Cậu Take" Rem mặt lộ vẻ khó khăn, lắc đầu, "Thật xin lỗi, thiếu gia đã phân phó, ngay cả em cũng không thể bước ra khỏi Ngự Cảnh Uyển. Hiện tại mua thức ăn cũng có người đưa tới cửa, em cũng bị nhốt giống như cậu."
Cái đồ biến thái này!
Takemichi chán nản theo cửa sổ sát đất mà trượt dài trên mặt đất, "Anh ta thật sự muốn nhốt tôi như vậy suốt đời sao?"
Rem đi đến bên cạnh Takemichi, "cậu Take, cậu cũng đừng bướng bỉnh cùng thiếu gia nữa, cậu nhận sai đi, thiếu gia đối với cậu thật rất tốt, là thật tâm yêu cậu......."
Takemichi đầu nhẹ ngẩng, khóe miệng bật ra giễu cợt, "Yêu? Rem, nếu có người lấy phương thức như thế yêu em, em có thể đón nhận được sao?"
Cô gái không nói gì, nhưng cô biết tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ có thể càng khắc sâu thêm thương tổn cho đối phương.
Takemichi hai tay ôm đầu gối, "Tôi bị giam chừng mấy ngày rồi, Rem, có phải sắp sang năm mới không?"
"Đúng, cậu đã ở chỗ này chừng mấy ngày rồi, hôm nay là 24, còn một tuần lễ nữa là giao thừa."
"Trôi qua thật là nhanh.." Takemichi đem thân thể xoay qua chỗ khác, mặt dán vào kính thuỷ tinh hướng phía ngoài.
Má Ly vẫn không có đi, lôi kéo tay áo đối phương, đau khổ cầu khẩn, "Không biết năm nay giao thừa, tôi có thể ở bên cạnh mẹ không."
Đến lúc đó mẹ không thấy cậu đến, ngay cả điện thoại cũng không có, nhất định sẽ lo lắng phát điên.
Takemichi thần sắc ảm đạm, Rem nhìn qua gò má cậu, trong lòng không khỏi phiền muộn, tâm tình phiền muộn theo.
———
Cơm trưa Takemichi không có ăn, cậu nuốt không vô. Má Ly cuối cùng cũng bị đuổi đi, cậu mang theo cái xích bạch kim kia ở bên trong phòng đi tới đi lui, không biết mệt mỏi.
Cậu chính là muốn chính mình mệt mỏi, tốt nhất có thể mệt mỏi đến cái gì cũng quên mất. Takemichi không có đi tất, chân trần trụi, có đôi khi ngồi chồm hổm xuống đếm hoa văn trên sàn nhà, những thứ này đều là hàng xa xỉ. Takemichi đếm nguyên một đám hoa văn bày ra trước mắt, đếm tới mệt mỏi liền ngồi ở trên giường.
Đầu tóc cậu rối bù, thời điểm kéo toàn bộ rèm cửa sổ, mặc dù phía ngoài ánh sáng mặt trời chói mắt, bên trong gian phòng cũng là âm u vô cùng, mơ hồ còn lại sự lạnh lẽo tận xương tủy.
Cậu đắp chăn, lăn qua lộn lại thật lâu về sau, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Chỉ là cậu ngủ cũng không được tốt, đôi môi khẽ mở, tựa như đang nói mớ gì đó. Trong phòng không có mở hệ thống sưởi ấm, nhưng toàn thân cậu đều là mồ hôi, hai bả vai động đến bên này động đến bên kia, đầu tóc đã dán trên khuôn mặt gầy gò.
Đây là mộng sao? Bằng không cậu cũng sẽ không nhìn thấy Rindou, vẫn là đang ở trên sườn núi.
Trên đỉnh núi sương mù rất lớn, Takemichi lấy tay vung lên mấy cái, "Rin, anh đứng một mình ở đó làm gì thế?"
Người đàn ông đã có thể đứng dậy, anh thân ảnh cao lớn đứng ở đó, mặc sơ mi nhàn nhã cùng quần jean màu xanh đậm, tóc mullet màu tím nhìn không đoán được tuổi tác, anh nói, "Michi, anh phải đi."
"Đi?" Takemichi không hiểu được, "Rin, anh muốn đi đâu?"
"Michi.." Rindou ở đỉnh núi trên tảng đá lớn ngồi xuống, thần sắc trong sáng chuyển thành cô đơn.
Takemichi chỉ nhìn thấy bên khuôn mặt tuấn lãng trở nên tràn đầy thê lương buồn bã, "Anh tỉnh lại chính là vì muốn nhìn em một chút, bây giờ theo anh thấy, em sống rất tốt, anh muốn đi rồi."
"Không—" Takemichi cấp bách mà nước mắt liền rơi xuống "Em sống không tốt, một chút cũng không tốt, Rin, anh muốn đi đâu? Nhà của anh ở nơi này, anh còn muốn đi sao?"
"Michi, em thật cùng hai năm trước giống nhau, một chút cũng không có thay đổi. Michi, anh làm hết thảy cũng là bởi vì anh yêu em, anh thật sự yêu em..."
"Rin—" Takemichi hai tay bụm mặt, "Anh cái gì cũng không biết, em đã không phải là Michi trước kia nữa rồi, em không còn là..."
"Michi" Rindou quay mặt lại, "Đừng nói, cái gì cũng đừng nói."
Anh đứng lên, về phía sau Takemichi, vươn ra hai tay đem cậu ôm vào trong lòng. Anh muốn ôm chặt cậu, muốn sờ sờ tóc của cậu, những thứ này anh cũng làm được rồi. Takemichi hai tay gắt gao bám víu ở bả vai Rindou, anh đem cằm nhẹ chống đỡ đỉnh đầu cậu. Nếu như có thể, anh thật rất muốn đem Takemichi tan vào bên trong thân thể của mình, nhưng anh không thể.
"Michi, cám ơn em đã từng cho anh những kí ức tốt đẹp như vậy, có sự hiện hữu của kí ức đó, anh bất luận là đến đâu cũng sẽ không cô đơn, cũng sẽ không sợ bóng tối. Ngủ trong hai năm, anh cho là anh đã rất quen bóng tối, nhưng khi anh mở mắt, anh mới biết được anh không muốn trở về. Anh tham luyến trên đời này mỗi một chút ánh sáng, thời điểm nó soi sáng trên mặt anh, là như vậy ấm áp. Anh tham luyến nhiệt độ của tay em đã từng phất qua trên mặt anh, Michi, thật tốt, anh có thể nhìn thấy em cười rồi..."
"Rin, anh làm sao vậy, anh làm sao?" Takemichi sợ hãi mà thất thanh khóc rống lên.
Rindou dùng sức hơn liền ôm chặt cậu, "Michi, đáp ứng anh, vĩnh viễn cũng không được rơi nước mắt, anh không muốn em khóc. Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, anh không đi được không? Anh không nên đầu thai, anh cái gì cũng không muốn, anh liền canh giữ ở bên cạnh em, anh nhìn Michi cười, chỉ cần em có thể cười, thế giới của anh chỉ toàn bóng tối cũng sẽ có ánh sáng chiếu vào..."
"Rin, anh nói ngu ngốc cái gì vậy, cái gì đầu thai? Anh cũng đã khoẻ hơn, anh đã không có chuyện gì rồi, anh không nên làm em sợ a —"
"Michi, anh yêu em..."
Takemichi khẽ đẩy Rindou, "Rin, em có phải hay không đang nằm mơ? Nhưng giấc mộng này, tại sao lại chân thật như vậy?"
Rindou hai tay đặt ở đỉnh đầu Takemichi, lại theo tóc cậu đi xuống phía dưới, anh từ trong túi áo lấy ra một cái khoen lon. Khi đó đi học, trong TV luôn chiếu, Takemichi thường cười nói cậu cũng muốn một cái.
Nhưng là Rindou chưa từng có cho cậu mang qua, bởi vì anh đã từng nói, anh thích Michi, anh muốn cho cậu mọi thứ tốt nhất, bao bọc trên ngón tay cậu phải là nhẫn kim cương anh tỉ mỉ chọn.
Nhưng lúc này Rindou cầm tay Takemichi lên, đem cái khoen kia hướng ngay ngón áp út của cậu đeo vào. Takemichi cảm giác mình thực rất hạnh phúc, cái này coi như là lần thứ ba cậu cùng Rindou hứa hôn, mặc dù lúc trước kia là Ran. Cậu nhợt nhạt câu khởi khóe miệng, lần này là Rindou, cho nên anh sẽ trở về tìm hạnh phúc của mình, chiếc nhẫn này nhất định có thể đeo vào.
Cùng một vị trí, đến chỗ đốt ngón tay, Rindou đột nhiên dừng lại động tác.
Takemichi khóe miệng khẽ cứng đờ, dáng vẻ hạnh phúc thu hồi, ánh mắt người đàn ông đau nhói, "Rin, tại sao?"
Cảm giác được anh lùi bước, Takemichi bắt đầu sợ hãi, cậu giữ ngón tay không để miếng khoen kia lui ra ngoài. Rindou cúi thấp đầu, cậu có thể nhìn thấy đáy mắt anh có bao đau thương, cậu bắt đầu sợ rung lên.
"Rin, anh không muốn lấy em sao, anh không thương em sao?"
Anh như thế nào lại không thương cậu?
Rindou đáy mắt mông lung nước mắt liền tràn ra, anh thật là làm không được, dùng sức muốn đem kéo khoen lui ra ngoài. Takemichi cảm giác được như là có cái gì sắp mất đi, cậu một mực nắm chặt tay, nước mắt rơi trên mu bàn tay hai người. Người đàn ông thấy cậu không chịu buông tay, liền nắm chặt lòng bàn tay dùng sức muốn đem kéo cái khoen ra.
"Rin, anh đừng như vậy, anh như vậy em thật sợ hãi ——"
Rindou biết, anh không cho cậu được hạnh phúc, đôi tay nắm chặt vững vàng này anh sớm nên buông ra, không nên chấp nhất kiên trì. Anh càng như vậy, Takemichi lại càng không có được hạnh phúc.
Khoen móc liền dọc theo rất sắc bén, cứa lòng bàn tay của anh, máu tươi từng giọt rơi trên mu bàn tay Takemichi, lúc lan ra, rất giống là hoa lan xinh đẹp nở rộ, mang theo hơi thở chết chóc.
Takemichi sợ hãi, nước mắt tức tốc rơi, "Rin, anh muốn làm tan biến đi hi vọng duy nhất của em sao? Được, anh đừng đoạt, em buông tay, em buông tay, còn không được sao?"
Takemichi buông lỏng ra gắt gao nắm lên thành quả đấm, Rindou lấy ra khoen móc kia, cánh tay mới vừa thu hồi đi, cả người liền hướng ngửa ra sau, rơi khỏi vách đá.
"Không ———!!!"
Takemichi khi tỉnh lại, cũng biết đây là giấc mộng, bốn phía tối như mực, không biết là ban ngày hay là đêm tối. Cậu nâng hai vai lên, đầu gối cong lên sau đem mặt chôn ở hai chân, cậu tại sao gặp phải mộng như vậy?
Mới nhớ tới má Ly, bà tại sao phải ở ngoài Ngự Cảnh Uyển khóc, thật sự là Rindou đã xảy ra chuyện gì sao?
Cậu bắt đầu lo nghĩ bất an, sau khi ngừng khóc, ngẩng đầu lên, mặc dù đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng Takemichi vẫn có thể cảm giác được gian phòng này trừ mình ra, còn có người khác.
Mà người này, nhất định là Mikey.
Bọn họ nghe rõ ràng tiếng hít thở của nhau, Takemichi hai tay lau khô sạch sẽ nước mắt, không để mình mềm yếu ở trước mặt anh. Cậu thò tay ra quả nhiên liền mò tới bả vai người đàn ông, "Anh nói cho tôi biết, Rindou có phải hay không đã xảy ra chuyện?"
Mikey không nói gì, lâu dài trầm mặc để cho Takemichi càng cảm giác sợ hãi. Cậu hai tay nắm chặt cánh tay Mikey, "Nói chuyện với tôi, có phải hay không anh ấy đã xảy ra chuyện?"
Hắn vươn cánh tay ra đem Takemichi hung hăng ép vào trong ngực, cậu dùng sức đẩy ra. Mikey không đáp lại, cậu bắt đầu sợ liền giãy dụa, "Vì cái gì không nói, tại sao không nói cho tôi? Anh ấy rốt cuộc như thế nào...... Có phải hay không đã xảy ra chuyện?"
Qua thật lâu, Takemichi mới nghe được thanh âm Mikey từ bên tai truyền đến, "Hắn đã chết!"
Ầm ——–
Cả đầu cậu nổ tung, ánh mắt dại ra, thân thể cứng ngắc mà lạnh như băng, toàn thân bắt đầu co quắp, trong cổ họng đè ép rất nhiều điều muốn nói, nhưng là thủy chung không thể nói ra. Takemichi cảm thấy thật giống như có cái gì vọt tới cổ họng, cậu há miệng, cách hồi lâu mới nói ra một chữ "Không, không ——"
Đinh tai nhức óc, thê lương vang dội cả Ngự Cảnh Uyển, Takemichi bắt đầu giãy dụa, hai cánh tay Mikey nhốt cậu lại, cậu liền giống như là kẻ điên đá loạn.
"Tôi không tin, Rindou rõ ràng mới tỉnh, anh ấy rất tốt, không thể nào, anh gạt tôi. Mikey, anh tại sao phải nói như vậy, tại sao phải!"
"Tôi không có lừa em, hắn chính là chết rồi, hôm nay chôn cất...."
"Không...... không....."
"Em không chịu đối mặt cũng không có cách nào."
Mikey buông tay ra, gắt gao nắm giữ ở hai vai của cậu, "Em chẳng lẽ còn muốn chết cùng hắn sao? Takemichi, có phải hay không?"
"Đúng!"
Bên trong gian phòng tối đen, Mikey mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Takemichi lúc này, nhưng anh biết trên mặt cậu thần sắc đến cỡ nào kiên định.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, giọng nói tối tăm, "Nếu muốn chết, vì sao hai năm trước không chết?"
Takemichi suy sụp hạ hai vai, "Anh có biết cái gì là tuyệt vọng sao? Rin nếu như là một năm trước cứ như vậy đi, tôi cũng sẽ không tuyệt vọng như bây giờ. Mikey, tôi giãy dụa không thoát được anh, nếu anh ấy thật là chết rồi, tôi thật không muốn sống. Tôi mệt mỏi quá, tôi sẽ đi cùng anh ấy, theo anh ấy đi tới một nơi không có anh, nơi này chỉ có chúng tôi, chúng tôi có thể cầm tay..."
Những lời cậu nói ra, cỡ nào tàn nhẫn! Nơi cậu đến, nhất định sẽ không có anh.
Mikey nên xuống giường, anh đứng dậy đi tới trước TV, Takemichi lúc trước có thử qua nhưng cậu mở không được. Anh nhấn mấy cái, TV liền phát ra thanh âm, ngay sau đó là hình ảnh màu sắc rực rỡ.
Mikey tùy tiện điều chỉnh, bên trong đang phát hình ra, chính là tin tức từ bệnh viện trở lại.
Trên TV, cả màn hình đều là cái phòng bệnh kia, Haitani phu nhân khóc ruột gan đứt từng khúc, Raiden hai mắt đỏ bừng, ôm thật chặt bả vai bà. Hình ảnh hỗn loạn, có hộ vệ đi ra ngoài xô đẩy, nhưng cuối cùng, những ống kính kia rõ ràng là dừng trên cái giường lớn kia.
Rindou ngủ, rất an bình.
Takemichi hai tay che miệng thật chặt, nước mắt rơi xuống mặt giữa kẽ tay, thật sự là đã ngủ rồi sao?
Má Ly ở bên giường khóc lớn, còn có Ran, Haitani gia ra sao rồi?
Lúc cậu đi, Rindou rõ ràng cùng cậu đã nói anh ấy chẳng qua là ngủ một giấc, ngày thứ hai có mở mắt, anh ấy chẳng qua là ngủ thiếp đi, bọn họ khóc cái gì?
Takemichi cúi người xuống, toàn thân đau đến thẳng tới không dậy nổi, nếu như vậy, cậu lại đang khóc cái gì?
"Người thừa kế tập đoàn Thiên Trúc, lại là người sống thực vật hôn mê hai năm. Haitani gia treo đầu dê bán thịt chó, có phải là vì giữ được địa vị của Thiên Trúc hôm nay? Theo tin tức đáng tin cậy được tiết lộ, Haitani gia chỉ có con trai độc nhất, vậy người đàn ông thần bí hôm nay cầm quyền lại là thân phận như thế nào....."
Trong TV tin tức lải nhải, bọn họ quan tâm là như thế nào ở trên vết thương người khác xát muối. Takemichi đứng dậy, lại không nghĩ quá nhanh liền ngã xuống giường.
Cậu nhào tới trước tấm hình trong TV, trong tấm hình, Rindou thủy chung nhắm mắt lại, anh lẳng lặng nằm yên ở kia, người nào khóc, cũng nghe không được rồi.
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu...."
"Đây là bản tin ngày 19 phát ra, theo thông tin phóng viên hôm nay đưa ra, Haitani gia chuẩn bị đến buổi trưa ngày hôm sau ở khu mộ Đông Nam..."
Takemichi hai lỗ tai ong ong, ngày 19, không phải là vào cái ngày Rindou tỉnh lại đó sao? Lúc cậu đi, anh đã tốt hơn, làm sao mới mấy giờ, anh liền chết rồi?
Takemichi không tin, "Không! Các người gạt tôi......"
Mikey bắt một cái cánh tay cậu, đem cậu kéo đến trước TV, anh đem mặt của cậu đặt tại trên màn hình, "Em nhìn thử đi, Rindou hắn đã chết, hơn nữa đã hạ táng rồi, Takemichi, em chấp nhận đi!"
"Không!" Takemichi hai tay bắt đầu vung vẩy lung tung, "Anh ấy sao chỉ tỉnh một ngày, tôi còn có rất nhiều lời muốn nói cùng anh ấy, anh ấy làm thế nào có thể đi mất chứ?"
Mikey vung cánh tay, Takemichi thuận thế nằm té trên mặt đất, cậu không muốn bò dậy, liền như vậy dán trên sàn nhà lạnh như băng, thời điểm má Ly tới, nhất định là muốn nói cho cậu chuyện này.
Rindou chết rồi, đã chết nhiều ngày...
Ý thức được điểm này về sau, Takemichi khởi động thân, mặt đầy hận ý, "Mikey anh nếu đã sớm biết, vì sao còn muốn đem tôi nhốt ở nơi này? Tôi ngay cả nhìn mặt anh ấy lần cuối cùng cũng không thể, ngay cả khi anh ấy hạ táng, tôi cũng không thể đi đưa, đây chính là điều anh muốn thấy sao?"
Mikey không có phản bác, trên tấm hình, xuất hiện mặt Raiden kích động mà bi phẫn, "Là Mikey, tôi dù cho là phải hy sinh chính mình, cũng muốn để cho hắn đền mạng. Bác sĩ chữa trị Rin tận mắt thấy hắn từ trong phòng bệnh đi ra ngoài. Lúc đi vào, toàn bộ hệ thống vận chuyển dinh dưỡng của con tôi đã bị rút, vệ sĩ bị đánh ngất trên mặt đất. Tôi không tin cái thế giới này kẻ xấu có thể tự do ngoài vòng pháp luật..."
Takemichi toàn thân không có lực chống đỡ nữa, cậu thất thần co quắp ngồi dưới đất "Có thật không, có thật không?"
Cậu từng lần một hỏi ngược lại, trong con ngươi trống rỗng, nước mắt vỡ đê mà ra.
Mikey tối sầm mặt, tiếng nói khàn khàn, "Tôi nói là không phải, em có tin hay không?"
Takemichi giương mắt nhìn chằm chằm thân ảnh, thời điểm Haitani gia đều lên án, chỉ có Rindou, anh thật sự rất an tĩnh nằm ở kia.
Trên tủ giường, Takemichi còn có thể đã thấy khăn ướt ngày đó cậu dùng lau ướt đôi môi cho anh. Rindou mắt nhắm lại, không nhìn thấy được ánh mắt trong veo nơi đôi mắt màu tím kia..
Takemichi khóc lóc thảm thiết, bỗng nhiên hướng TV đánh tới. Mikey phản ứng kịp thời, cánh tay đem cậu chế trụ ở sau kéo trở về, quát, "Em thật muốn theo hắn đi chết sao?"
"Đúng, tôi thật không muốn sống, anh buông ra."
"Bất kể mẹ của em sao?"
Takemichi khóc, thời gian tỉnh táo lại cũng chỉ là một hồi, cậu gào thét giãy dụa thân thể.
"Em mệt mỏi quá, em thật mệt mỏi quá, Rin, anh muốn đi, tại sao không đem em mang đi, anh lần lượt đem em bỏ lại, anh thật nhẫn tâm! Lần trước là hai năm, lần này bao lâu? Anh nhắm mắt lại nên cái gì cũng không biết, muốn em làm sao bây giờ..."
Mikey dùng sức đem cậu kéo vào trong ngực, Takemichi hoàn toàn mất khống chế rồi, cậu đánh hắn, cắn hắn, "Đừng đụng vào tôi, Mikey, anh phải chết không được tử tế!"
"Tôi sẽ không để cho em chết! Sẽ không!"
"Tôi nói rồi, anh không quản được sống chết của tôi, Mikey, bất kể anh dùng người nào để uy hiếp tôi đều không được, nếu tôi đã không muốn sống, tôi thật cái gì cũng không sợ..."
"Có thật không?" người đàn ông dùng sức nắm hai vai của cậu, "Tôi nói cho em biết, hệ thống dinh dưỡng của Rindou chính là do tôi rút. Tôi để cho hắn rời bỏ em, hắn không chịu, tôi liền muốn hắn chết. Michi, em biết không, thời điểm hắn chết, ngay cả mắt cũng không có nhắm lại. Hơn nữa, hắn cũng biết quan hệ của chúng ta, còn biết chúng ta từng có con, hai năm qua, hắn như kẻ ngu cũng chỉ có ngủ. Tôi nói cho hắn biết, tôi không thể nào đem em trả lại cho hắn........"
"Aaaaaaaaa" Takemichi gào thét như điên, cậu không nghi ngờ lời Mikey nói, hắn là ác ma, hắn cái gì cũng làm ra được, hắn thật muốn đem cậu ép điên sao?
"Mikey, anh dựa vào cái gì làm như vậy, anh đem Rindou trả lại cho tôi......."
"Anh là kẻ điên!!"
"Takemichi, em không phải là muốn chết sao? Em muốn cho hắn mãi mãi không thể nhắm mắt, em liền đi chết đi. Tôi nói cho em biết, Raiden muốn kiện tôi, em liền chống mắt xem hắn có thể hay không vặn ngã tôi, không biết tự lượng sức mình! Tôi không chỉ có thể thoát thân, còn có thể thâu tóm Thiên Trúc của hắn, ở trên đời này, ai có thể động được tới tôi? Rindou hắn chính là chết vô ích!"
Bên trong đôi mắt nam nhân hiện ra tia máu đỏ, mặt mũi lộ ra u ám cùng dữ tợn. Hắn bắt hai vai Takemichi, bộ dáng kia giống như ác ma giang cánh ra nhào đầu về phía trước. Sắc mặt cậu trắng bệch, đôi môi không ngừng run rẩy, cậu giống như con thú bị nhốt kêu la đang đánh trả. Nhưng là những thứ kia đánh vào trên thân người đàn ông, chỉ là khoa tay múa chân, không tạo nên tác động gì lớn.
Mikey toàn thân mệt mỏi bao phủ, đôi ngươi thâm thuý kia lại càng bị mây đen che kín, hắc ám lộ ra bi thương cùng với bất đắc dĩ.
Rindou rời đi, đối với Takemichi mà nói, chính là ngập đầu đả kích, hai năm trước, cậu ép chính mình thừa nhận, nhưng là hai năm sau, cậu ép không được.
Quả nhiên anh đi, cậu liền muốn đi theo, hơn nữa quyết tuyệt như vậy. Trong đôi mắt người đàn ông thấm ướt bi thương, hết lần này tới lần khác anh đối tốt với Takemichi, lại có tình cảm khắc vào xương tủy.
Cho nên muốn hận liền hận đi, chỉ cần cậu sống.
Chống đỡ nhiều thù hận hơn nữa, Mikey chỉ cần một kết quả, chính là cậu sống, những điều khác anh cũng không cần phải để ý đến.
"Mikey, anh ấy tỉnh một ngày liền mở mắt như vậy một hồi, những lời nói chất chứa hai năm rồi tôi cũng còn chưa nói hết. Anh ấy tại sao có thể cứ như vậy ra đi? Làm sao anh có thể đành lòng ——"
"Tôi có cái gì không đành lòng?" anh nói tiếp những lời tàn nhẫn.. hai cánh tay vòng chặt, đem Takemichi ôm vào trong ngực.
Cậu ngửa đầu, bị hắn ôm cũng là một loại giày vò, cậu hé miệng cắn anh, cho đến khi bờ vai người đàn ông cơ hồ chảy máu. Nhưng anh vẫn không buông ra, cho dù hàm răng của cậu đâm thật sâu vào bả vai anh, anh vẫn không buông ra.
"Tôi không chỉ không để cho em gặp mặt hắn một lần cuối cùng, mà ngay cả sau này em cũng đừng nghĩ muốn gặp nữa. Em nếu dám đi, tôi liền đào bới phần mộ của hắn!"
Takemichi nghe vậy, nước mắt lớn liền rơi xuống, cậu đau, sẽ phải để cho anh cùng đau, cậu buông hàm răng ra, trên môi cũng là máu của người đàn ông.
"Mikey, cả đời tôi cũng sẽ không yêu loại người ma quỷ không có trái tim như anh. Anh chết không được tử tế, tim của tôi cho dù chết rồi, cũng sẽ không cho anh!"
___End chương 111___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro