Chương 108: Ra tay
Takemichi thần sắc buông lỏng, lời nói này của Rindou giống như là cơn gió mùa thu lướt qua, làm cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trên mặt, dấu vết năm ngón tay hết sức rõ ràng, rỉ ra tia máu. "Rin, ban đầu còn có ai tiếp xúc qua dây chuyền này sao?"
Rindou đầu đau như muốn vỡ tung, "Mẹ, con muốn nghỉ ngơi, con cảm thấy mệt mỏi quá."
"Được được... Chuyện này chúng ta sau này hãy nói, không vội..."
"Mẹ" Rindou gọi bà, "Người sau này đừng đánh Michi, người đánh em ấy chính là đánh trên người của con, đau giống nhau."
Lòng bàn tay Haitani phu nhân bây giờ còn đau nhức, chuyện của Rindou, Takemichi mặc dù đã không còn quan hệ, nhưng thái độ của bà đối với Takemichi sẽ không thể trở về được như hai năm trước. Dù sao mọi chuyện cũng đã thay đổi rất nhiều, bọn họ đã không còn tương xứng.
Nhìn Rindou hôm nay tỉnh lại, nhất định là sẽ không buông tay, anh hoàn toàn không rõ ràng những biến cố bên trong, nếu là biết rồi, làm sao có thể tiếp nhận.
Raiden nắm cả hai bả vai bà qua một bên, bây giờ không phải là thời điểm so đo những chuyện này, Rindou khôi phục lại vẫn là điều quan trọng nhất.
Takemichi đi tới bên giường anh, cầm tay của anh, Rindou ánh mắt nhu hòa rơi trên người cậu, "Michi, em gầy...."
Takemichi tại bên người anh ngồi xuống, cậu có rất nhiều lời muốn nói cùng Rindou, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
"Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, một người ở lại chăm sóc là được" Bác sĩ bắt đầu đuổi khách.
Haitani phu nhân vốn định ở lại, nhưng Rindou đã mở miệng trước tiên, "Mẹ, người đi về trước đi, nơi này có Michi là được."
Haitani phu nhân ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng tất nhiên là không yên, bà gật đầu đi theo bác sĩ ra bên ngoài, về sau cũng không có rời đi.
Rindou trên người lại bị chèn vào cái ống, Takemichi kìm nước mắt, "Rin, anh khó chịu sao?"
"Không khó chịu" mái tóc màu tím của Rindou theo gió giương nhẹ, "Anh ngủ đã lâu rồi, anh thấy được tóc trên đầu cha đều trắng hết rồi, Michi, hai năm trôi qua em có khỏe không?"
Ánh mắt người con trai ấy vĩnh viễn trong vắt như vậy, bất kỳ lời nói dối nào phảng phất đều là không tôn trọng nó. Takemichi quay mặt qua chỗ khác, đem đầu gối ở trước ngực Rindou, "Khỏe, em rất khỏe."
"Anh lúc trước cứ như vậy mà ngủ, đã làm em sợ hãi rồi, Michi không chịu được hù dọa nhất mà..."
Takemichi đầu khẽ dựa vào cằm Rindou, anh nhìn về đỉnh đầu đen nhánh của cậu, đáng tiếc tay nâng không nổi, không thể đụng chạm đến, trong trí nhớ của anh mái tóc kia rất mềm mại.
"Anh biết em lo lắng, em sợ, sao anh lại ngủ không chịu tỉnh lại?"
Lồng ngực Rindou phập phồng, làm như đang cười, "Anh nghe được giọng nói của chúng ta, hình như là ở trường học, anh gọi em là Michi chuột túi, em ầm ĩ cùng anh náo loạn. Anh nghĩ thầm, thì ra là anh ngủ cũng không được lâu, lúc ấy, tựa như mọi giấc ngủ trưa đều giống nhau, anh liền mở mắt."
"Thời điểm mở mắt không nhìn thấy em, anh sợ sao?"
"Sợ..." tiếng nói Rindou mang theo khẩu khí đặc biệt, "Cho dù lúc ấy tứ chi không thể động, cũng không có nhìn thấy được em, anh thấy má Ly đang khóc, bà xông ra cửa gọi ba mẹ, anh liền biết ngay chính mình đã ngủ rất lâu..."
"Đúng vậy a" Takemichi ôm thật chặt anh, "Hai năm, thật rất dài."
Trong phòng bệnh, lúc này còn có một người, nhìn thấy nhìn thấy hình ảnh hoà hợp này liền cảm thấy sự xuất hiện của hắn là dư thừa. Ran đi tới bên giường, mái tóc ngắn rũ xuống, hai mắt lộ ra tối tăm cùng phức tạp, "Rindou..."
"Ran" Rindou khẽ kéo khóe miệng lên, ánh mắt rơi vào đôi mắt trên gương mặt tuấn tú kia chính mình hoàn toàn bất ngờ.
"Anh so sánh với hai năm trước không còn nụ cười như xưa nữa."
Ran tư tưởng trầm mặc định cầm tay của em trai, chẳng qua là còn chưa đụng chạm liền thay đổi tay, ánh mắt Rindou dừng ở trên mu bàn tay ẩn bên trong người hắn, thần sắc anh trở nên vội vàng, "Ran, tay của anh tại sao?"
Tầm mắt Ran cùng Takemichi không khỏi chống lại, hai người đều yên lặng, một hồi lâu sau, mới nghe được nam nhân xem thường nói, "Phế đi."
"Phế đi?"
Ngay cả Takemichi cũng khẽ rùng mình, cậu lúc trước chỉ là suy đoán qua, nhưng không nghĩ tới rốt cuộc thật sự phế đi.
"Tại sao có thể như vậy, bị người nào?"
"Rin, em mới tỉnh không nên nghĩ nhiều như vậy, sau này anh sẽ đem mọi chuyện hai năm qua từ từ nói cho em nghe." Ran đem tay kia rời đến phía sau, cũng không muốn cho người khác nhìn thấy.
Takemichi đem chăn kéo đến cổ anh, Rindou thần sắc có chút ảm đạm, "Xem ra, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, Michi, em thật sự ổn sao?"
Khuôn mặt Takemichi được ánh sáng chiếu rọi vào hiện ra vẻ mông lung nhẵn nhụi, giống như là lần đầu tiên Rindou nhìn thấy cậu, con ngươi xanh biếc cùng với mái tóc xoăn tự nhiên. Cậu như nghẹn ở cổ họng, đặc biệt là có Ran ở đây, tất cả hành động của Takemichi, chỉ là mở mắt nói lời bịa đặt, "Tốt, em thật sự rất tốt."
"Michi, cám ơn em đã đợi anh hai năm."
Takemichi đem hốc mắt phiếm hồng gạt qua, cậu nằm ở trước ngực Rindou, nếu quả thật làm cho cậu đợi... Cậu nhất định nói sẽ chờ anh hai năm, chẳng sợ chết nghèo chết đói, chỉ cần cậu biết anh ban đầu còn sống. Nhưng trên đời không có nếu như, thời gian trước đây cũng không thể nào quay lại được.
Ran đứng một chút cũng đi ra ngoài, trong phòng bệnh liền chỉ còn lại Takemichi cùng Rindou.
Bác sĩ nói anh mới tỉnh lại, vẫn không thể thông qua cổ họng trực tiếp tiếp xúc thức ăn, nhưng miệng Rindou rất khô, Takemichi mang tới khăn bông thấm nước, tỉ mỉ lau ướt đôi môi cho anh.
"Michi, Bác gái thân thể khỏe không? Hai người vẫn ở tại chỗ kia sao?"
Rindou không biết, mỗi câu nói của anh đều giống như đao nhọn, một tấc một tấc khắc vào trong lòng cậu. Cậu thậm chí cảm thấy được, chỉ cần lưu lại từng giây từng phút, đều khó có thể chống đỡ được, "Em và mẹ vẫn còn ở chỗ kia."
"Đợi thân thể anh tốt trở lại, anh liền tới nhà thăm bác, Michi, chúng ta kết hôn đi, anh muốn đem thiếu thốn hai năm qua nhanh chóng bù đắp lại cho em."
Takemichi ánh mắt đỏ bừng, xoay người sang chỗ khác, bối rối lấy tay che dấu mà lau đi khóe mắt "Rin, em đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sẽ trở lại ngay."
Bên ngoài phòng bệnh là một gian phòng đơn, có phòng vệ sinh cùng phòng nghỉ ngơi. Lúc này những người khác trong Haitani gia đều đang an vị ở trên ghế salon, thấy cậu đi ra ngoài, Haitani phu nhân đi đến khẩn trương nói, "Như thế nào, Rin không sao chứ?"
"Bác gái, anh ấy không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi."
Takemichi không để cho nước mắt rớt xuống, Haitani phu nhân xem xét phía trong, thấy Rindou an tĩnh nằm ở kia liền quay qua gọi Takemichi, "Ta biết, chuyện hai năm trước có lẽ thật cùng cậu không liên quan, nhưng là..."
Takemichi dừng lại, đứng ở trước mặt người nhà Haitani gia, "Bác gái, người có lời gì có thể nói thẳng."
Haitani phu nhân khẽ thở dài, "Vốn là, Haitani gia chúng ta có lẽ có thể tiếp nhận cậu, nhưng Takemichi cậu cũng nên biết, bây giờ không phải là hai năm trước nữa, chuyện cậu cùng Sano thiếu còn có người nào không biết, ta thật sợ Rin sẽ chịu không nổi sự đả kích này."
"Bác gái" khuôn mặt nhỏ nhắn của Takemichi nhẹ ngẩng lên, hoé mắt vẫn sưng đỏ, "Con tự mình có chừng mực, Người không cần lo lắng."
"Phu nhân" má Ly ở bên cạnh cố gắng khuyên can, "Nếu thiếu gia đã tỉnh dậy, hơn nữa cũng lại thích Michi như vậy..."
"Im miệng, ngươi thì biết cái gì?"
Haitani phu nhân quát ngưng lại những lời mà ở trong miệng bà không còn kịp nói ra... thấy Takemichi xoay người muốn đi, rồi lại khẽ gọi, "Michi, Rin hiện tại rất cần cậu, ta hy vọng... cậu có thể nói chuyện nhiều cùng nó, còn chuyện của cậu nữa, bây giờ không phải thời điểm tốt để nói cho nó biết ..."
"Con biết" Takemichi cảm thấy mệt chết đi, không đợi Haitani phu nhân nói xong liền cắt đứt lời bà.
"Trước lúc Rin chưa hoàn toàn khôi phục, con sẽ không bỏ lại anh ấy."
Không đem đối phương một mình bỏ lại, đây cũng là lời họ đã từng thề. Takemichi xoay người mở cửa đi vào, khi Rindou không có tỉnh lại, cậu còn có thể lừa mình dối người, hiện tại anh đã tỉnh lại, những thực tế kia liền khẩn cấp muốn ép cậu cúi đầu. Thật ra nếu suy nghĩ thấu đáo thì bọn họ, không chỉ tồn tại riêng hai năm xa cách, mấu chốt là rất nhiều thứ cũng đã thay đổi.
Đi vào phòng bệnh, Rindou mắt đang nhắm lại, mái tóc tím xoã trên trán, trên người đắp chăn mỏng giống như là một tờ giấy trắng. Takemichi đi về phía trước vài bước, tâm tư bỗng nhiên khẩn trương lên, hai con mắt trợn tròn.
Hô hấp của Rindou thật giống như vừa chặt đứt, trên giường cái chăn đắp ở trên người che đi cũng nhìn không ra cái gì phập phồng. Cậu vội vã tiến đến bên giường của anh, chỉ cảm thấy hai chân chính mình đều run rẩy, trong lòng bàn tay cũng là mồ hôi.
Takemichi nhắm chặt hai mắt lại, sức lực rất lớn mới đưa tay phải ra, vừa muốn chạm đến hơi thở Rindou, anh liền mở mắt ra, ánh mắt sáng như ngọc lưu ly. Cậu cả kinh giật mình, tay còn chưa kịp rút về thì trong hốc mắt lệ đã trào ra.
"Michi, em thật khờ..." Rindou câu khởi một bên khóe miệng, nụ cười sủng nịnh, "Anh không có ngủ thiếp đi nữa..."
Khoảnh khắc vừa rồi, cậu thật cho là anh lại ngủ mất.
———
Ở Ngự Cảnh Uyển, Rem vạn lần không nghĩ tới Mikey sẽ sớm trở về như vậy.
Bây giờ mới bất quá ba giờ, người đàn ông liền đẩy cửa ra đi tới "Thiếu gia, anh đã trở lại."
Mikey hai đầu lông mày khép lại lên, đem áo khoác trong tay giao cho cô, "Em ấy sao rồi? Hôm nay có khỏe không?"
Rem xoay người đem áo khoác treo lên, cô không dám hướng về phía ánh mắt Mikey "Cậu Take sau khi ăn cơm xong an vị ở trên ban công, sau lại đi ngủ."
Người đàn ông cởi bỏ khuy cài, đem tay áo xắn lên, Rem thấy anh không nói gì, vừa định hỏi anh buổi tối muốn ăn cái gì, liền thấy Mikey đã bước dài lên lầu.
Rem toàn thân kéo căng, mới trôi qua một lát, quả nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến thanh âm đóng sập cửa. Mikey đứng ở đầu bậc thang, mắt phượng nham hiểm quét xuống dưới, "Người đâu?"
Sanzu đi ra ngoài, liền lưu lại một tên vệ sĩ, "Cậu Take cả ngày cũng đều nhốt ở trong phòng, một bước cũng không có đi ra."
"Trong lúc đó có ai đi vào?"
"Bên ngoài ngoại trừ cô ấy ra thì... không có." Người đàn ông ánh mắt quét hướng về phía Rem.
"Cô đi lên đây!"
Lúc đi lên lầu, Rem trong lòng run sợ, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều có mồ hôi lạnh xuất hiện, đi tới phòng ngủ, Mikey đã đứng ở trên ban công, hai tay chống dựa trên lan can, "Takemichi đi lúc nào, đi đâu?"
"Tôi, tôi không biết, cậu Take không phải là ở trong phòng sao?"
"Em ấy leo lên trên cây kia sau mới rời đi" Mikey vươn tay, trên cây bạch quả này còn có dấu vết lúc cậu chạy trốn.
"Khoảng cách xa như vậy, không có người khác hỗ trợ rất khó đi qua, nói, em ấy đi đâu?"
Rem biết không thể gạt được đôi mắt sắc bén kia, cô gục đầu xuống, "Tôi cũng không biết cậu Take đi đâu, cậu ấy chỉ nói là muốn đi gặp người nào đó, bộ dáng giống như đang rất lo lắng."
Mikey câu khởi khóe miệng, ánh mắt lạnh nhạt quét qua khuôn mặt thấp thỏm của Rem "Thu thập đồ đạc, cô ngày mai không cần tới."
Rem cả kinh sững sờ, lúc ngẩng đầu lên bên trong đôi mắt tràn ra đầy nước, cô quý trọng công việc biết mấy. Mikey không phải là không biết, tầm mắt anh ngắm về hướng nơi xa. Takemichi, em đã muốn đi, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!
___End chương 108___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro