Chương 103: Rối rắm
Mikey đối với việc nhà Waka vốn không muốn quản, bởi vì anh biết Takemichi không muốn anh quản.
Hiện nay Ryo xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn là vận dụng quan hệ đem Wakasa ra ngoài.
Trở lại Waka gia, chuyện Ryo còn chưa kịp truyền đến, cha Ryo một mình thấp thỏm trong lòng cuối cùng rơi xuống, vội vàng kêu tài xế lái xe đưa Wakasa đến bệnh viện, tự mình đón phu nhân xuất viện.
Điện thoại Ryo vẫn tắt, con gái cũng lớn, hai người không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn lôi kéo con trai đến khách sạn ăn mừng. Wakasa quan tâm Senju nên sau khi ăn xong liền vội vã nói mình có việc, tự lái xe rời đi.
Người đi làm ở Cám Dỗ đều là con cú, Senju cũng không ngoại lệ, cô vẫn ngủ đến xế chiều mới tỉnh lại, thu dọn phòng ốc qua loa, mặc đồ ngủ bên ngoài khoác áo lông liền mang theo túi rác xuống lầu.
Cô vốn định lập tức lên lầu, lại thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy băng băng xông tới, cơ hồ sắp đụng vào cô chỉ còn cách ba bước liền dừng lại. Senju bị làm cho sợ theo bản năng lui về phía sau, người đàn ông xuống xe mặc áo gió màu đen, tuấn tú đẹp trai đang tựa trên cửa xe cười với cô.
Wakasa thấy cô hồi lâu không mở miệng, chậm chạp không có phản ứng, liền tiến lên kéo tay, dẫn cô tới phía sau xe, sau khi mở cốp lập tức thấy 999 đóa hoa hồng Champagne, mỗi một đóa cũng là chọn lựa cẩn thận, nở rộ xinh đẹp, mùi thơm làm người ta say mê.
Senju biết rõ loại hoa hồng này có ý nghĩa gì, Anh chỉ chung tình với mình em.
"Nghe nói rồi sao?"
Wakasa đứng sau lưng Senju, hai tay xuyên qua thắt lưng dán chặt lấy bụng cô.
"Hướng về phía hoa hồng Champagne ước nguyện, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện, có muốn thử một chút hay không?"
Gió rét quất vào mặt, vòng tay ôm ấm áp, nếu để cho cô ước nguyện... cô nhất định sẽ nói, để cho chúng ta gặp nhau theo cách bình thường nhất, em là Senju, anh là Wakasa, không hơn.
Người đàn ông này, cô dứt không ra, càng không thể có được. Để anh đi, Senju so với ai khác đều thấy đau, có thể cô lựa chọn phương thức quá cực đoan.
Lên tới trên lầu, hai người không thể chờ đợi được ôm lấy nhau, ôm hôn nồng nhiệt, khát vọng khẽ vuốt, để Senju lúc đó nằm vật xuống giường lớn. Cô kéo chăn qua che mặt mình, nước mắt cơ hồ đồng thời chảy ra, cô muốn phóng túng một lần, chỉ sợ chẳng qua là chỉ vẻn vẹn có một lần.
Đời này, chưa có người đàn ông nào mang lại cho cô cảm giác như vậy.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khu vườn rồi đến rèm cửa sổ, chiếu lên hai thân thể ôm nhau thật chặt. Senju đem mặt tựa vào ngực người đàn ông, ngón tay anh xuyên qua mái tóc của cô.
"Chúng ta kết hôn đi."
Hai mắt khẽ nhắm của Senju kinh ngạc mở ra, sắc mặt ngạc nhiên "Waka, lần trước ở nhà anh, em cho là anh chỉ nói đùa thôi."
"Anh nghiêm túc."
Thân người đàn ông trượt xuống dưới, cùng cô mặt đối mặt dựa vào, "Anh muốn cưới em, chỉ đơn giản như vậy."
Senju từ trong lồng ngực của anh lui ra, cô ngồi dậy đưa lưng về phía anh.
"Waka, anh đối với em hiểu rõ bao nhiêu? Cùng anh ở chung một chỗ, em chưa từng có nghĩ tới sẽ gả cho anh. Waka gia có danh vọng, tuyệt đối không thể tiếp nhận một người như em làm con dâu. Hơn nữa, từng có chuyện đã phát sinh ở trên thân thể em, anh cũng không biết quá khứ của em, anh có nghĩ tới không, đến cỡ nào cũng không chịu nổi..."
"Cái gì quá khứ hiện tại, anh không cần."
Người đàn ông đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô "Chuyện của anh, anh tự mình quyết định, bọn họ không đồng ý cũng không có cách nào, anh nhất định giằng co đến cuối cùng, anh sẽ không bao giờ cúi đầu."
Senju hốc mắt ướt át, cô nghiêng thân thể, ngón tay nhẹ nhàng xoa trán người đàn ông, theo dọc xuống chóp mũi từ từ rơi trên miệng của anh. Anh không biết, rất rất nhiều.... Nếu như anh biết người khiến anh vào tù là cô, anh sẽ như thế nào? ngón tay Senju ở trên mặt anh nhẹ nhàng vẽ, nếu như anh biết chuyện Ryo, anh lại sẽ như thế nào?
Cô không dám nghĩ, những chuyện kia, cô dù sao cũng không hối hận, nhưng sau khi làm xong, cô lại không dám đối mặt.
Người đàn ông nâng tay cô, đưa lên khóe miệng nhẹ hôn, động tác hết mực nuông chiều. Anh mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, vừa thâm tình ôn nhu, khiến cho Senju không biết làm thế nào.
Loại người như cô, có lẽ đã quen người khác nói với mình những lời lạnh nhạt, nhưng chịu không được một chút dịu dàng.
Senju bỗng nhiên rất muốn khóc, mũi ê ẩm, cô tựa đầu vào vai người đàn ông, hai tay ôm cổ của anh, cô chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ yêu Wakasa, chưa từng có.
Đường lui của cô, cô cũng chưa từng suy nghĩ qua, Senju tính toán ở bên trong cũng là không có đường lui.
------
Lúc Takemichi đi tới Haitani gia, bên trong không có một bóng người, cậu lên lầu mới nhìn thấy má Ly đi ra ngoài.
"Michi" má Ly kéo tay cậu.
"Rin gần đây đã khá hơn rất nhiều, con đừng lo lắng, bác sĩ nói không có chuyện gì."
Takemichi đi vào phòng Rindou, anh vẫn như cũ rất an tĩnh ngủ, bên trong phòng u ám, trải qua hồi lâu không thấy ánh sáng. Cậu đặt áo khoác cùng túi đồ xuống, đem rèm cửa sổ kéo ra.
"Đồ lười xuống giường, anh xem nè, mặt trời đã chiếu đến mông rồi."
Những tia nắng mặt trời chiếu vào, một chút liền ấm áp rất nhiều. Takemichi đem cửa sổ mở ra, để cho bên trong không khí lưu thông, má Ly đi vào thần sắc khẩn trương, bà đi tới bên cửa sổ.
"Michi, hay là đem cửa sổ đóng kín đi, chẳng may bị người khác nhìn thấy lại nói..."
"Má Ly, con mở một chút, như vậy sẽ buồn bực, ai cũng chịu không nổi. "
Takemichi đi tới cạnh Rindou, trải qua cứu chữa về sau những cái ống trên người anh đã được rút ra, nhìn như vậy rất giống như đang ngủ thiếp đi. Cậu khom lưng, tay phải vòng qua cổ Rindou, không mất bao nhiêu sức lực liền nâng anh đỡ lên, cậu ở sau lưng đút đệm cho anh dựa vào. Takemichi đi vào phòng rửa tay, lấy một chậu nước, lúc đi tới cửa liền thấy thân thể của anh đã nằm xuống, đệm rơi trên mặt đất, không có lực chống đỡ, toàn thân anh mềm nhũn, hoàn toàn ngồi không vững.
Takemichi ánh mắt chua xót, lại chịu đựng không khóc, cậu đem nước ấm đặt ở trên tủ đầu giường, hai tay xuyên qua dưới nách Rindou, dùng sức đem anh kéo lên, để cho anh một lần nữa đem đầu tựa vào trên gối đầu.
Mái tóc ngắn màu tím của người đàn ông trải trên gối màu trắng, Takemichi mới vừa buông tay, mặt của anh theo lực quán tính xoay về bên trái, cảm giác rất vô lực.
Takemichi tới ghế ngồi xuống, vắt khăn lông kéo tay của anh, từ ngón tay cái đến ngón út, cẩn thận lau chùi từng chút một. Rindou rất thích sạch sẽ, y phục mỗi ngày cũng là được thay, dù là một chút bẩn cũng sẽ kêu to nửa ngày. Móng tay của anh được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề, Takemichi kéo ngón tay của anh, động tác mềm mại lặp lại, ngay cả giữa ngón tay cũng không có bỏ sót.
"Đúng rồi, em và anh nói chuyện nha, còn nhớ rõ lớp chúng ta có Hiroku không? Anh khẳng định nhớ được, chính là anh nói cái tên thô tục, rõ ràng không xinh đẹp, lại còn đặt cái tên như thế, nhớ ra chưa?"
Takemichi ngẩng đầu, gió thừa dịp khe hở mà đến, vung lên từng sợi tóc màu tím của anh, người đàn ông miệng đóng chặt lại, trên trán còn vài sợi tóc nhẹ bay, nghịch ngợm nhảy động.
"Lần trước lúc em ở trên đường thấy cô ấy, lúc đó cô ấy đang mang bầu đoán chừng là sắp sinh, mặt đầy hạnh phúc. Còn hỏi anh đâu rồi, anh đó.."
Takemichi vê nhẹ trên mu bàn tay anh, "Có việc giấu em phải không? Còn lại không thành thật, Hiroku người ta theo đuổi anh, cô ấy viết cho anh rất nhiều thư tình phải không? Anh lại rõ ràng đối với em miệng kín như bưng, đúng là lòng dạ hẹp hòi."
Má Ly đứng ở cửa, bà che miệng, Takemichi cùng Rindou, hai đứa trẻ thật xứng đôi. Michi chỉ có ở trước mặt của anh mới có thể cười thoải mái như vậy, hai năm rồi, gian phòng này hai năm không thấy ánh sáng cùng tiếng cười.
Bà yên lặng đứng ở đó, không đành lòng quấy rầy, lúc này rất yên bình, cho dù ai thấy cũng sẽ không muốn đi phá hỏng.
"Em và anh nói chuyện, anh có thể nghe thấy không?"
Takemichi vén tay áo Rindou lên, lau cánh tay cho anh "Ngay cả bác sĩ đều nói anh có thể nghe thấy, nếu anh không muốn nói chuyện vậy thì hãy nghe em nói. Rin, anh ngày nào đó tỉnh lại, mở mắt câu nói đầu tiên sẽ là gì?"
Takemichi nghiêng đầu, dường như tưởng tượng thấy ngay hình ảnh lúc đó, đôi môi mỏng của cậu cười ra tiếng.
"Em đoán anh không có lời hữu ích, luôn thích đả kích người khác..."
Takemichi đứng lên đem khăn lông đặt ở trong nước ấm, sau đó vắt khô, theo trán của anh lau sạch nhè nhẹ, khóe miệng cậu giương nhẹ độ cong, nhìn chằm chằm gương mặt đó, chậm rãi thu trở về. Hai người rất gần, Rindou hô hấp vững vàng, hơi thở ấm áp lưu ở trên mặt Takemichi gần trong gang tấc, lòng bàn tay khẽ gảy tóc trên trán của anh ra, đôi môi nhẹ hôn.
Rindou như cũ nằm an tĩnh không nhúc nhích. Ở căn phòng này, cậu đã quá quen thuộc, để cho Rindou dựa trên người mình, chải tóc cho anh, sợi tóc anh nồng đậm mà mềm mại, ngón tay xuyên qua thuận trượt đến ngọn tóc.
Takemichi lấy điện thoại ra, bên trong có bài hát cậu đã tải, cậu dựa lưng vào đầu giường, để cho Rindou khẽ tựa vào người mình.
...
Trước đây thật lâu nếu như tình yêu của chúng ta vẫn tiếp tục thì như thế nào?
Một lần cuối cùng tin tưởng lâu dài.
Từng ở trong bàn tay ấm áp của anh chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Sau này em cô đơn lưu lạc thật lâu.
...
Takemichi chìm trong bài hát, giọng hát của cậu trong trẻo, trước kia Rindou cũng rất thích cùng cậu đi ra ngoài hát Karaoke. Lúc cậu hát, đem hai tay vỗ nhè nhẹ trên lưng anh, miệng dán vào bên tai Rindou, đầu khẽ nghiêng, hoàn toàn dung nhập đi vào.
Bài hát kế tiếp «Đóa hoa đào nở», ban đầu lúc nghe đã cảm thấy rất vui vẻ, nhẹ nhàng dễ nhớ.
...
Em tại chỗ này đợi anh trở lại
Chờ anh trở lại, đem hoa kia ngắt xuống.
Em tại chỗ này đợi anh trở lại
Nếm thử món ăn gia đình, đoàn viên vui mừng thoải mái.
...
Tiếng hát của cậu từ từ dừng lại, chỉ nghe trong điện thoại kia nhịp điệu vui vẻ truyền lại mỗi ngóc ngách hẻo lánh. Takemichi hừ nhẹ, đến cuối cùng trong hốc mắt cũng ngấn nước, cậu ngẩng cao cằm, trong miệng nhỏ vụn nhẹ cũng trở nên không trọn vẹn ngắt quãng, cho đến hoàn toàn biến mất, bị tiếng hát của ca sĩ toàn bộ thay thế.
Takemichi nhẹ hít mũi, cúi đầu, nước mắt rơi xuống trên mặt người đàn ông, từng giọt từng giọt, theo khóe miệng anh chui vào.
Nhiệt độ cơ thể anh ấm áp, Takemichi cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, chỉ là Rindou không kéo dậy nổi. Cậu nếu không lôi kéo anh, anh đã trượt xuống hoặc ngả một bên, vô lực như vậy, cho nên cũng chỉ có thể ngày ngày nằm trên cái giường này. Hiện tại Haitani gia bên ngoài đã có một Rindou, anh cũng chỉ có thể bị giam ở trong phòng, cũng không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đến hôm nay, Rindou cùng Ran đã hoán đổi với nhau, làm như vậy chính là giữ được Thiên Trúc.
Hai năm qua trừ đi ra ngoài khám bệnh, Rindou ngay cả ở trong sân đi phơi nắng cũng không có nhiều cơ hội. Takemichi kéo chăn dịch lên, trong điện thoại tiếng hát còn đang du dương vang lên. Trong phòng của anh cái gì cũng có, chẳng qua là anh quá cô đơn tịch mịch, luôn là một người nằm ở trong bóng tối, lẳng lặng ngủ.
Takemichi vén ống tay áo lên, đem đồ vật trên cửa sổ sắp xếp lại, những thứ kia cũng là vật Rindou trân quý, cậu muốn chỗ này trống trải, để cho anh thường xuyên đến nơi này phơi ánh mặt trời. Để chăn gối lên cao, chỉ là chiếc giường nhỏ, cho dù kéo rèm cửa sổ cũng sẽ có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, căn phòng này vì có bóng người qua lại mà có thêm không ít sức sống.
Takemichi sắp xếp đồ đạc lại một chỗ, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy xe Chifuyu tiến vào Haitani gia, người đàn ông lúc xuống xe tự nhiên liếc nhìn lên, ánh mắt tựa hồ là sợ run, về sau liền đóng sầm cửa xe bước đi vào.
Takemichi đi ra khỏi phòng khóa trái lại, vừa lúc Chifuyu bất chấp má Ly ngăn cản lên lầu.
Nhìn thấy Takemichi, người đàn ông sửng sốt không nghĩ tới cậu sẽ ở đây, ở căn phòng lúc trước của Rindou, cửa sổ vẫn đóng kín như vậy chưa bao giờ được mở, Chifuyu mới vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa sợ hết hồn.
"Michi, em tại sao lại ở đây?"
Má Ly đuổi theo, bộ dáng thở hổn hển, ánh mắt quét cửa phòng, thần sắc lúc này mới ổn định chút ít.
Takemichi từ trong túi đồ lấy ra một quyển sách "Em ở thư viện tìm rất lâu cũng không có tìm được, sau lại nhớ tới Rin ở đây có, em liền đến xem thử, không nghĩ tới gian phòng lúc trước thành nhà kho, nhìn xem, khiến cho em cả người toàn là bụi."
Cậu giả bộ vỗ nhẹ mấy cái "Còn anh, đến tìm Rin sao?"
"À, đúng" Chifuyu có chút mất tự nhiên gật đầu.
"Anh đã lâu không gặp cậu ấy, đến công ty cũng không có tìm được."
"Thiếu gia gần đây rất bận rộn, nên rất ít về nhà."
"Má Ly, con đi về trước, lần sau lại đến thăm má." Takemichi đem sách để lại trong túi, Chifuyu thấy thế đi theo xuống.
"Michi, anh đưa em về."
"Không cần, em ra bên ngoài bắt xe là được."
"Michi" Chifuyu mấy bước đuổi theo cậu, "Anh muốn cùng em nói chuyện một chút, được không?"
Takemichi dừng lại bước chân, cậu nghiêng mặt, nhìn vào mắt người đàn ông. Anh đã từng với cậu và Rindou là bằng hữu tốt nhất, lúc học đại học, ba người bọn họ thường xuyên đi cùng nhau. Nhưng chuyện lần trước ở quán trà, ký ức Takemichi đến nay vẫn còn mới mẻ, cậu làm sao cũng không thể đối xử với người này như Chifuyu trước đây được.
"Được rồi" cậu gật đầu.
Lên xe, hai người đến quán cà phê gần đó ngồi xuống. Chifuyu bao hết gian phòng, lúc Takemichi cùng đi vào có chút băn khoăn, nhưng nghĩ thầm anh ta hẳn là không đến mức làm thương tổn đến mình, liền yên tâm đi vào.
Takemichi khuấy cà phê trong ly, "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Michi, em gần đây khỏe không?"
"Rất khỏe."
Takemichi trả lời như không đếm xỉa tới, cổ tay mảnh khảnh khuấy nước nhẹ nhàng chuyển động, hơi nóng bốc lên tràn ra đến cặp mắt của cậu, có chút mông lung.
"Michi, em cùng Rin thế nào rồi, có phát hiện cậu ấy và trước kia có rất nhiều điểm bất đồng?"
Takemichi đặt cái thìa nhỏ xuống, bưng lên tách cà phê nhấp qua một ngụm, "Bọn em hiện tại liên lạc cũng không nhiều, lúc đầu em cũng hoài nghi, nhưng em thử dò xét qua rất nhiều lần."
Cậu lắc đầu "Có lẽ, chẳng qua là phong cách làm việc thay đổi mà thôi, anh ấy vẫn là Rin lúc trước, con người một khi đã vào xã hội, cũng sẽ thay đổi."
Chifuyu nghe nói, trên mặt liền lộ ra thần sắc đồng ý, không có ai có quyền lên tiếng hơn Takemichi, cậu nói Rindou thật, đó chính là thật.
"Gần đây chuyện cậu ấy và Hime cuối cùng lắng xuống, bên ngoài luôn luôn có tin đồn là cậu ấy hút thuốc phiện. Anh vốn định khuyên nhủ nhưng luôn không tìm được cậu ấy, thật giống như không ở khu dân cư lúc trước nữa."
Takemichi bây giờ nghe anh nói chuyện như vậy, mỗi một câu đều giống như giăng bẫy, có chút sợ hãi.
"Có lẽ vậy, ban đầu chuyện của Hime... Không biết những tấm hình kia là ai tung ra, biến thành như bây giờ, tự hủy tương lai."
Takemichi giương hai mắt, Chifuyu ánh nhìn thẳng thắn chống lại tầm mắt của cậu, lại như cũ có thể không nghiêng không lệch.
"Không phải có tin đồn nói là Mikey sao? Nghe nói là Hime đắc tội người không nên đắc tội, cho nên gặp phải họa..."
Takemichi nhẹ nhàng à một tiếng, ánh mắt ảm đạm, nhìn chằm chằm ly cà phê, suy nghĩ xuất thần.
Chifuyu bỗng nhiên đưa tay ra kéo tay Takemichi, cánh tay anh lướt qua mặt bàn, dùng sức thật chặt.
"Michi, em và Rin đã kết thúc, thử tiếp nhận anh được không?"
Takemichi có thể cảm giác được anh trong lòng bàn tay rịn mồ hôi "Chifuyu, em và anh nói rất rõ ràng, chúng ta không thích hợp, em chỉ xem anh là bạn thôi."
"Michi, từ lúc đi học anh đã bắt đầu thích em rồi, khi đó, thấy em cùng Rindou vui vẻ như vậy ở chung một chỗ, anh thật lòng hi vọng hai người hạnh phúc, nhưng là hiện tại, nếu cậu ấy không mang lại cho em được hạnh phúc, em tại sao lại không thể đem cơ hội này để lại cho anh?"
Người đàn ông nói động tình vô cùng, ánh mắt sáng quắc, tay lại nắm càng chặt.
Takemichi cố gắng giãy dụa, hai đầu lông mày vắt lên, "Chifuyu, anh không nên như vậy."
Ánh mắt người đàn ông vội vàng, nghiêng người đứng dậy muốn hôn cậu, Takemichi không che dấu được trong lòng chán ghét cùng với thất vọng, cậu nghiêng đầu về một bên, giọng nói nguội lạnh không ít.
"Chifuyu, anh không biết bây giờ người đàn ông của tôi là ai sao?"
Chifuyu quả nhiên cứng đờ, sắc mặt hơi chút suy sụp "Là ai?"
"Mikey" Takemichi rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh có u ám hiện lên, ánh mắt sợ sệt.
"Anh ấy dậm chân một cái, Tokyo sẽ đất rung núi chuyển, tôi ra vào đều có người trông chừng, nói không chừng lúc này bọn họ đang đứng ở ngoài cửa, Chifuyu, anh đừng như vậy."
Lực tay của anh ta quả thật nới lỏng chút ít, nhưng thủy chung chưa có xác định.
"Michi, em không phải là đã rời khỏi anh ta rồi sao?"
"Nhà của tôi, anh chắc là đã ghé qua, tôi không có ở cùng mẹ tôi, chính là cùng anh ấy ở chung một chỗ."
Chifuyu thất bại buông lỏng tay, nặng nề ngồi trở lại trên ghế.
"Michi, em tại sao còn muốn ở cùng anh ta? Anh ta không phải là người tốt, Phạm Thiên ngầm làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm?"
Lời nói này nếu đổi lại là lúc trước, Takemichi chắc chắn cho là Chifuyu thuần túy thay cậu lo lắng, muốn tốt cho cậu, nhưng bây giờ nghe ở trong tai, cũng biến vị rồi.
"Anh đừng lo lắng, tôi không sao."
Chifuyu còn muốn nói điều gì, nhưng Takemichi đã không muốn ngồi nữa.
"Anh cùng Rin dù sao cũng là có huyết thống, nếu có thể giúp... vẫn nên tận lực giúp một tay."
Takemichi không biết còn có thể nói gì, sau khi lưu lại một câu, liền đẩy ghế đi ra ngoài.
Hắn không có khí lực đuổi theo, nếu như là Rindou... hắn có lẽ còn có thể có điều nắm chắc, nhưng là Mikey, người đàn ông này quá cường đại, anh nếu muốn cứng đối cứng, tuyệt đối là lấy trứng chọi đá.
Takemichi ra khỏi quán cà phê đã là chạng vạng tối, trên mặt đột nhiên cảm giác lạnh như băng thấu xương, ngẩng đầu mới phát hiện tuyết rơi.
Đây là trận tuyết đầu của năm nay.
Nhẹ nhàng rơi dương dương tự đắc, cả không trung cũng là một tờ giấy trắng, bị đèn chiếu thành sáng rực, làm người ta hoa mắt. Takemichi không có mang ô, hơn nữa lúc đi ra ngoài mặc vô cùng ít, thời gian đứng ở bên ngoài bắt xe, trên người đã bị bông tuyết bao trùm rồi. Lông mi ngưng kết hơi nước, ép tới mi mắt cậu cơ hồ cũng nâng không nổi.
------
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, xe không có chạy vào trong, Takemichi trả tiền rồi đi vào vườn.
Mới như vậy, bông tuyết cũng đã trên mặt đất trải lên một tầng thật mỏng, thậm chí ngưng kết thành băng, khí trời thật là, nói thay đổi liền thay đổi ngay.
Cậu theo con đường đá cuội đi chậm, chân tay cũng lạnh như băng, liền bước nhanh hơn, có thể đường quá trơn, Takemichi mới chạy hai bước liền té xuống, hai tay chống trên mặt đất theo quán tính trượt về phía trước, mặt cũng cúi xuống mặt đất.
Bàn tay xước trầy da, lục phủ ngũ tạng kịch liệt đụng nhau, cơ hồ quấn quýt đến một chỗ. Takemichi ho khan vài tiếng, bò dậy ống quần cọ đến bên cạnh bùn đất, tóm lại là chật vật không chịu nổi.
Cậu vỗ vỗ tuyết dính ở trên quần áo, đầu gối thật giống như va đập, bước đi đau dữ dội.
Takemichi đi không nhanh, dứt khoát liền buông lỏng trở về, mở cửa phòng khách, bên trong khí ấm đập vào mặt. Cậu đổi dép, tuyết trên tóc gặp phải khí ấm liền tan ra, hiện tại cũng ướt nhẹp ngưng kết lại trên tóc.
Rem đang trong phòng bếp bận rộn, nghe được động tĩnh đi ra ngoài, "cậu Take, cậu làm sao vậy? té ngã sao."
Takemichi đi tới cầu thang, "Không có chuyện gì, em làm việc đi, tôi đi tắm trước."
Takemichi theo cầu thang đi lên, vừa muốn trở lại phòng ngủ, liền thấy Mikey đang từ bên trong phòng đi ra ngoài. Vốn là cửa không có đóng kín, người đàn ông nhìn thấy Takemichi trở về, liền quay lại đem cửa phòng đóng vào.
Cậu thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
"Em đi đâu?" Mikey mấy bước theo kịp.
Takemichi hai tay bị hòn đá thô ráp làm trầy xước, trong lòng bàn tay đỏ lòm từng đốm vết thương, mặc dù không lớn cũng không sâu, nhưng ở trong mắt Mikey, chỉ cảm thấy chói mắt.
Người đàn ông đích thị là biết cậu hôm nay đi đâu, Takemichi đem túi để trên trên tủ đầu giường, ống quần còn có nước bùn, cậu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, vừa mới muốn bước vào đã bị Mikey phía sau túm khuỷu tay, đem cậu kéo về.
"Tôi hỏi em, em hôm nay đi đâu?"
Takemichi toàn thân cũng ướt đẫm, đầu tóc chật vật dán chặt ở trên gương mặt, nước tuyết đang theo cổ chảy vào trong cổ áo, toàn thân cậu vô cùng khó chịu đứng ở đó.
"Tôi đi đến Haitani gia."
Mikey gương mặt tuấn tú âm u, ngón tay dùng sức, một bên bả vai Takemichi bị kéo.
"Em thật không bỏ được hắn ta sao?"
Takemichi muốn tránh ra, nhưng người đàn ông năm ngón tay giữ lấy cậu, không có ý định buông tay.
"Takemichi, tôi mắt nhắm mắt mở, không phải là để em làm càn như vậy. Em xem một bộ dạng này của em, tôi đối tốt với em, em không cần, lại muốn trở nên chật vật như vậy. Anh ta không phải là trở lại rồi sao? Nếu như vậy, tại sao không xuất hiện? Em khổ sở như vậy là cho ai nhìn?"
Takemichi nhếch môi không nói lời nào, con ngươi buông xuống. Mikey thấy bộ dạng này của cậu, chỉ cảm thấy lửa giận càng tăng.
"Em đừng nói với tôi, em lại bị hắn ta đùa giỡn. Takemichi, người ta đem em trở thành con rối đùa bỡn, em thật đúng là khờ dại, Rindou coi em là cái thứ gì? Hắn ta nếu đối với em thật lòng, cũng sẽ không làm rùa rụt đầu đến bây giờ..."
"Anh nói đủ chưa!"
Takemichi ngẩng đầu, hai con mắt đỏ ngầu, giống như là con thú bị chọc giận giương nanh múa vuốt.
"Anh ấy không phải là không xuất hiện mà là không thể xuất hiện!! Anh ấy làm sao có thể đối với tôi khoanh tay đứng nhìn, làm sao có thể đối với tôi chẳng quan tâm. Anh ấy là xuất hiện không được!——"
Cậu gào thét lên tiếng, trên người mỗi một tế bào nhỏ cũng có tính công kích tụ tập đến cùng nhau, phản ứng như vậy, cũng làm cho Mikey ngẩn ra.
"Cái gì gọi là xuất hiện không được? Takemichi, em thật đang bao biện cho hắn sao!"
Cận cắn răng, bên trong đôi mắt chớp động lên sáng trong, cố nén kích động quyết tâm đem mặt sang hướng khác.
Anh cầm bả vai Takemichi, đem cậu kéo qua tới.
"Em hiện tại bị tôi đặt dưới thân, anh ta có phải cũng khoanh tay đứng nhìn? Anh ta nếu có thể nhịn, kiên nhẫn đến chết, được thôi, vĩnh viễn đừng trở lại!"
"Mikey!" Takemichi dùng sức quát, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.
"Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, được không?"
Người đàn ông nheo mắt lại, giọng nói xen lẫn tức giận cùng thê lương.
"Em xem tôi là cái gì? Hắn không có ở đây, em nói muốn tiếp nhận tôi. Hôm nay, không biết ở nơi nào lòi ra một Rindou, lời em ban đầu đã nói đi đâu rồi? Takemichi, em cho rằng tôi sẽ làm vừa lòng đẹp ý em sao? Em nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù tôi chết, em cũng đừng nghĩ!"
"Mikey, tôi trước đây đã nói với anh..."
Takemichi dừng lại, nửa câu sau, cậu làm sao cũng không nói ra được, giống như nghẹn lại ở cổ họng, không thể nói, sượng mặt.
Mikey hẹp dài mắt giương cao, anh cầm bả vai Takemichi ngón tay siết chặt, quanh thân bao phủ một loại khí làm người ta trong lòng run sợ.
"Em trước đây đã nói cái gì?"
Mặc dù, những lời này hai người ai cũng biết.
"Nói!"
Mikey hai tay mười ngón đâm thật sâu vào vai Takemichi, giọng nói đột nhiên tức giận, âm cuối mang theo rung động. Cậu cảm thấy cả người như bị nhấc lên, người đàn ông thần sắc hết sức kinh người, mặt mũi xanh mét.
"Tôi nói rồi... Tôi sẽ thử tiếp nhận anh, trừ khi, Rindou trước kia trở lại!"
Từng chữ tàn nhẫn, đâm sâu vào ngực anh, Takemichi nhìn chằm chằm hai mắt Mikey, chỉ thấy trong con ngươi anh đen tối từ từ ảm đạm đi xuống, cặp mắt u ám giương lên giễu cợt.
Takemichi rủ mắt xuống, cậu cảm thấy mình nói ra những lời này, tâm tựa hồ hung hăng bị đâm một nhát, trong lòng cậu tất cả đều đau nhức, không hề nhẹ hơn so với Mikey.
___End chương 103___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro