Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 64: Đáng sợ


Mikey cởi áo khoác, khoác lên vai cô, anh chậm rãi xăn tay áo, khuôn mặt trầm tĩnh nhưng đáy mắt nham hiểm hung ác tựa như sóng biển cuồng phong tàn sát, bừa bãi đứng lên.

"Những ai không liên quan, nhắm mắt lại, cút xéo."

Những người vây quanh xem, nhìn thấy anh như vậy, không ai dám nán lại, vội vàng rời khỏi.

Ryo nắm chặt tay áo Mikey, không dám rời anh một bước.

Mikey mở đường bước về trước, Ryo nắm chặt tay anh "Mikey, anh đi đâu, đừng bỏ tôi lại...."

Cô trong mắt Mikey, chưa bao giờ thảm hại như vậy, anh cũng chưa bao giờ chạm vào cô. Bởi vì muốn giữ cho cô nguyên vẹn, sự cao ngạo cùng trong trẻo nhưng vẻ lạnh lùng của cô bây giờ hoàn toàn bị thay thế bởi sự sợ hãi tột cùng. Anh nắm nhẹ tay cô, dẫn cô đến trước mắt những người kia.

"Ai sai các ngươi?"

"Là..." Một tên cân nhắc, vẫn không dám đắc tội với Mikey "Là người múa mở màn, Senju."

Mikey một tay túm cổ áo đối phương, kéo lên, tay phải nắm chặt, nện thật mạnh vào mũi hắn, tiếng xương gãy răng rắc truyền đến nhưng anh vẫn không bỏ qua. Sau khi đấm vài đấm liên tiếp, mới ném người gần như hấp hối trên mặt đất.

"Người của tôi các ngươi cũng dám đụng, hôm nay, các ngươi sờ một chút, tôi khiến các ngươi gãy một khúc."

"Sano thiếu tha mạng, không phải chúng tôi ... Nếu sớm biết như vậy, có mượn gan trời chúng tôi cũng không dám như vậy...."

Mikey băng qua những người đang quỳ, đến trước mặt gã cầm đầu, anh túm áo hắn kéo về phía trước, đồng thời nói với mấy người phía sau.

"Các ngươi theo ta lại đây, còn ngươi, đi kiếm cô gái đó lại đây, nếu không dẫn cô ta được tới phòng Vip, các ngươi ai cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi...."

Cánh tay Ryo trong tay anh lạnh run, anh nhẹ giọng an ủi "Đừng sợ, ai chọc cô, tôi sẽ cho chúng nó trả giá đắt!"

Takemichi tìm một vòng ở Cám Dỗ, cuối cùng cũng tìm được Senju ở phòng luyện nhảy.

Cô dựa lưng vào song thủy tinh, trên mặt đất ngổn ngang tàn thuốc. Takemichi lặng lẽ đến, "Tôi tìm cô nãy giờ".

"Tìm tôi làm gì?" cô gái quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe.

"Senju, có đôi khi chúng ta không cần quá để ý đến ánh mắt của người khác, miệng là của các ả, chúng ta muốn quản cũng không được."

"Takemichi, tôi và cậu không giống nhau."

Thấy cậu bị sặc khói thuốc của mình liền ném nửa điếu thuốc còn lại xuống mặt đất, dùng đôi giày cao gót dẫm lên.

"Nếu có lựa chọn khác ai nào muốn đến nơi như thế này? Chúng ta cùng cười, cùng tươi trẻ, chúng ta sạch sẽ, nhưng ở trong mắt người khác, chúng ta vẫn là đem bán mình, không ai hiểu chúng ta, cũng không ai có thể chấp nhận...."

Senju nói xong lời cuối đôi mắt liền đỏ lên, Takemichi cổ họng nghẹn lại, cúi xuống ôm lấy cô.

"Người khác không biết ..., không có vấn đề gì, lúc trước khi chúng ta bước vào..., không phải đã chấp nhận từ bỏ một số thứ hay sao?"

Giống như cậu, Mikey đến bây giờ đều khẳng định rằng lần đầu tiên của cậu là cho người khác.

"Tôi không muốn vứt bỏ, không muốn bị người khác khinh thường, Takemichi..."

Lần đầu tiên, họ cảm giác được mình cùng chung cảnh ngộ, Senju hai tay ôm chặt ở sau lưng Takemichi, ánh sáng dưới ngọn đèn chiếu sáng hai bóng dáng cô đơn.

"Senju" Lúc này ở cửa truyền đến tiếng gọi khẽ.

Cô gái lau khóe mắt ướt át, thấy đối phương tiến lại liền hỏi, "Làm tốt chứ?"

Nam nhân ánh mắt lảng tránh: "Làm tốt, có khách mới tới phòng Vip, muốn cô qua đó uống chén rượu."

"Được, tôi qua ngay" cô vỗ nhẹ trên vai Takemichi.

"Khi nào có thời gian chúng ta sẽ lại gặp nhau."

"Tôi và cậu cùng đi"

Thấy cô không có việc gì, lo lắng trong lòng Takemichi lúc này mới buông lỏng, bọn họ định ra phòng Vip.

"Chuyện hôm nay thật xin lỗi, tôi nghĩ họ đều là bạn của cậu."

"Không có việc gì, họ muốn nghĩ như thế nào là chuyện của họ."

Nam nhân đi ở phía trước, phía sau hai người chỉ lo nói chuyện, căn bản là không nhận ra được sự khác thường của anh ta.

Đi đến cửa phòng Vip, nam nhân dẫn đầu gõ cửa. Takemichi nghe được một giọng nam truyền ra.

"Vào đi"

Cậu nhíu mày, mới vừa nhận ra giọng nói quen thuộc, cửa đã mở, đập vào mắt là một gã đầu đầy máu, nằm trên mặt đất. Ngay sau đó, Mikey vẻ mặt u ám ngồi trên sô pha, ôm Ryo trong lòng.

"Không——" Takemichi hy vọng bắt được tay Senju, cùng lúc đó nam nhân kế bên đã đẩy cô vào trong phòng, cửa lập tức bị khóa trái.

"Mở cửa, mở cửa, Senju——"

Cô gái lảo đảo vào, ánh mắt đảo qua nam nhân nằm trên mặt đất, biết sắp có chuyện xảy ra.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá, cô lạnh lùng ngẩng đầu, thấy Ryo đang ở trong lòng Mikey, khóc không ngừng.

"Các người muốn gì?"

"Những người này là do cô tìm?" Mikey dùng chân đá nam nhân nằm trên mặt đất.

"Đúng" Senju không hề muốn chối cãi, hướng mắt nhìn Ryo đang khóc, miệng cười lạnh nhạt.

"Xem ra, tôi đã nhổ phải râu hùm rồi, không nghĩ tới cô ta là người của Sano thiếu."

"Nếu đã muốn động vào, cô nên biết hậu quả."

Cô gái gật đầu, "Nhưng tôi Không hề hối hận."

Cô bước lên hai bước, thấy Ryo ngoại trừ một chút sợ hãi không hề bị xâm hại, "Đó là cô ta tự chuốc lấy."

Cảm giác được cô gái trong lòng khóc càng dữ dội, sự phẫn nộ trên mặt Mikey đã không giấu nổi.

"Cô chỉ là múa mở màn của Cám Dỗ, dám có lá gan như vậy sao."

Ryo nghẹn ngào, hai vai run rẩy, cô sợ đối phương nói ra chuyện tranh chấp lúc ở phòng rượu, liền nhanh chóng ôm eo anh, khóc lóc nói.

"Mikey, tôi sợ, tôi không muốn sống nữa, làm sao bây giờ, rất nhiều người thấy..."

Nhớ tới trên hành lang, những ánh mắt như xuyên thấu, cô nhịn không được nấc lên.

"Nếu anh không xuất hiện, tôi phải làm sao bây giờ, tôi phải làm sao bây giờ..."

Mikey ôm chặt vai cô đứng lên, cô gái này, anh đối với cô quả thật tồn tại một loại tình cảm khác thường. Ryo nói rất đúng, hôm nay nếu không phải anh đến Cám Dỗ đúng lúc, cô sẽ bị lăng nhục trước mặt mọi người, thậm chí....

"Mở cửa, để tôi vào!" Cửa phòng truyền đến âm thanh gõ cửa đùng đùng.

Takemichi sợ gặp chuyện không may, cậu biết rõ tính tình Mikey, xem tình hình vừa rồi, Ryo dường như đã gặp chuyện.

"Senju, cậu không sao chứ? Mikey cho tôi vào ——"

"Sano thiếu, thật sự không liên quan đến chúng tôi " Mấy người bên cạnh đã thú nhận, cúi đầu khom lưng.

"Là cô ta tìm chúng tôi, nói muốn giáo huấn một cô gái, chúng tôi mới..."

"Giáo huấn như thế nào?"

"Này..." Nam nhân đứng đằng trước bộ dạng xấu hổ, do dự một hồi sau mới nói.

"Nói, nói là mấy người chúng tôi, sau.... sau khi lột quần áo trên người cô ta đem ném cô ta ra đường."

Ryo lòng còn sợ hãi, nghe vậy, càng thêm lạnh run, ngay cả hàm răng cắn chặt đều run lên không ngừng.

Mikey hừ một tiếng, nụ cười lạnh thấu xương, khóe mắt sắc bén nóng nảy điên cuồng, anh nhấc chân lên, giọng điệu lạnh lẽo.

"Cô đã thích như vậy, được, các ngươi xử lý cô ta tại đây, nếu không, ai cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa này."

Vẻ mặt trấn tĩnh của Senju, lúc này mới tan rã thần sắc, "Muốn đánh phải không, tôi sẽ không nháy mắt dù chỉ một chút..."

"Lúc cô tìm người, nên nghĩ đến hậu quả." Môi Mikey lạnh lùng nhếch lên sắc sảo thích thú.

"Thả tôi ra —"

Senju vội vàng xoay người chạy đến cửa kéo ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa chặt. Bên ngoài, Takemichi nghe được động tĩnh, kịch liệt đập vài cái.

"Senju, cậu sao rồi?!"

"Thả tôi ra, cút ngay, đừng đụng vào tôi —"

Bên trong âm thanh dường như bị kéo trở về, Takemichi dán lỗ tai trên cửa, ngay sau đó là tiếng quần áo bị xé rách, cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ.

"Đừng như vậy, Mikey, anh thả cậu ấy ra..."

Takemichi ở ngoài cửa hét nửa ngày, bên trong lại như trước không dừng tay. Cậu gấp đến độ vội vàng xoay người đến phòng nghỉ của Cám Dỗ, ôm đồm cầm tay của quản lý.

"Quản lý, mau, đã xảy ra chuyện...!!"

"Takemichi?" Quản lý đang ăn chưa kịp phản ứng lại đã bị Takemichi kéo ra tới cửa.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Senju, cậu ấy ở phòng Vip gặp phiền toái, hiện tại cửa bị khóa trái, ai cũng không thể vào được..."

"Cái gì?" Quản lý kinh hãi, rút tay lại.

"Tôi đi lấy chìa khóa"

"Cậu xem rõ ràng chưa, trong phòng Vip là ai?"

"Là Mikey!" Takemichi thấy quản lý dừng bước, liền vội thúc giục nói.

"Nếu không tới ngay e rằng không kịp nữa..."

"Sano thiếu?"

Quản lý giọng nói tối sầm lại, "Senju làm sao lại đắc tội với anh ta?"

"Quản lý, vẫn là nên đi trước rồi nói sau" Takemichi vội vàng, mồ hôi nhễ nhại, kéo tay đối phương, đã thấy cô không nhúc nhích đứng ở đó.

"Takemichi, chuyện này, chỉ có thể trách Senju tự mình chuốc lấy phiền phức."

"Sao chị có thể nói như vậy?" Takemichi khó có thể tin, nhìn chằm chằm cô.

"Cô ấy chính là người chủ chốt của Cám Dỗ."

"Chỉ là, Cám Dỗ không thể đắc tội với Sano thiếu" Quản lý một tay chống trên ghế, bước chân chênh vênh ngồi xuống.

"Khách khác gây chuyện, chúng ta còn có thể che chở, nhưng nếu..."

"Vậy, liền trơ mắt nhìn sao?"

"Takemichi, ai bảo cô ấy đắc tội với anh ta."

Người khôn giữ mình, thật là khiến lòng người lạnh giá đến cực điểm.

Takemichi trở lại cửa phòng Vip, bên trong đã yên lặng rất nhiều, càng không thể nghe được động tĩnh.

Cái loại bất an đó lại càng muốn trào ra khỏi ngực, ngoài cửa, ngay cả người đi ngang qua cũng đều trốn tránh, sợ chuốc họa vào thân.

"Mikey, anh mở cửa, anh mở cửa—"
Takemichi tay chân cùng sử dụng, nhưng cái cửa kia thật sự rắn chắc, chân đá mấy cái cũng không hề lay động.

Bên cạnh, chậu bonsai đắt tiền, Takemichi cũng không biết sức lực đâu ra lại có thể nhấc lên đập về phía trước.

Sau tiếng đánh dồn dập, không lâu, một gã mở cửa ra. Takemichi vội vàng đi vào, chỉ thấy mấy gã đàn ông đang bối rối sửa sang quần áo.

Trên bàn trà to lớn, Senju dạng mở hai chân nằm trên mặt, dưới thân máu tươi chảy ra lộn xộn. Mái tóc xoăn hỗn độn trên khuôn mặt, lớp trang điểm đậm dường như bị nước mắt rửa sạch, hiện ra khuôn mặt trắng bệch.

Ánh mắt kích động, Takemichi lẳng lặng đi đến.

Thấy cậu vào, ánh mắt Senju chuyển động, vẻ mặt lúc này, ngược lại yên ắng như mặt hồ.

Takemichi đặt hai chân cô nằm xuống, cởi áo khoác khoác lên người cô, cô gái miễn cưỡng cử động, hai đùi thon dài run rẩy, khép lại bất động.

Takemichi ngồi xổm xuống, kéo nhẹ nhàng chiếc quần bị tuột tới mắt cá chân lên, cô gái im lặng hồi lâu, lúc này nước mắt mới trào ra.

"Tôi không sao, coi như là bị chó điên cắn mấy phát."

Takemichi nhanh chóng mặc lại quần áo cho cô, cũng cài lại hết nút áo, cúi đầu không hề ngẩng lên, cũng không liếc qua Mikey một cái.

Takemichi không biết, mệnh của bọn họ sao lại hèn mọn đến vậy?

"Takemichi, cùng lắm cô ta chỉ là bạn nhảy vài lần với cậu, chuyện này cậu cũng muốn quản sao?"

Mikey thấy cậu không hề ngẩng đầu lên, liền lạnh lùng nói.

"Anh vĩnh viễn sẽ không biết được" Takemichi đứng dậy, trên con ngươi bao phủ một tầng mông lung.

"Anh cho rằng sự việc có thể nghe qua từ người khác sao?"

"Căn nguyên chuyện này, cậu cũng nên ở đây, cô ta tìm người đối phó Ryo, thủ đoạn độc ác như vậy, nên cho cô ta tự mình nếm chút mùi vị."

"Tôi là ở đây!" Takemichi dường như hét lên, chuyện này cũng bởi vì cậu mà nên.

"Cho dù Senju ngàn không nên vạn không nên, anh cũng không thể đối với cô ấy như vậy."

"Hơn nữa" Takemichi nhìn Ryo.

"Anh có hỏi qua, Senju vì sao làm vậy không? Anh đối với Ryo chỉ có che chở, anh có nghe qua lời nói của người khác không?"

"Tại sao tôi phải nghe người khác nói?" Mikey thấy cậu chất vấn như vậy, cơn tức cũng trào lên.

"Chuyện này, là tôi tận mắt nhìn thấy."

"Mikey, thôi đi" Ryo giữ chặt tay anh đứng dậy, trên mặt, thần sắc sợ hãi vẫn chưa tan biến.

"Tôi không muốn ở chỗ này nữa."

Thủ đoạn như vậy, xem ra cô ta cũng run sợ trong lòng, nhưng cuối cùng là cho cô ta thở phào. Nghĩ đến đây, ánh mắt hướng nhìn phía Senju toát ra mấy phần mãn nguyện.

"Cô hiện tại biết thôi đi?"

Takemichi thấy cô ta bộ dạng giả mù sa mưa, bỗng nhiên phẫn nộ, trong lòng đau xót.

"Cô nếu thật muốn thôi đi, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra. Mikey, nếu cô ta lương thiện như anh nghĩ, thì sẽ sớm kêu anh dừng tay."

Ryo, trước một bộ dạng, sau một bộ dạng, làm thế nào có thể thành thục như vậy. Takemichi nhớ tới ánh mắt đó của Senju, trong lòng cũng lắp đầy bi thương, cậu thuận tay cầm lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt Ryo.

"A—–"

Mikey hiển nhiên không ngờ cậu lại hành động như vậy, lúc anh kìm chặt cổ tay cậu, ly rượu đã hất hết vào mặt Ryo.

"Takemichi, cậu thật sự không coi ai ra gì!"

Cậu giãy giụa khỏi tay anh, ném ly rượu xuống đất, nhìn Ryo đang cúi đầu xuống nói.

"Ở trước mặt anh ta, cô không dám trả đũa, tôi không cần giả bộ, cho nên, ly rượu này nhất định phải tạt vào cô."

Rượu chảy theo tóc Ryo xuống, trên mặt đầy mùi rượu, cô không nói một câu, hai mắt bị che khuất lộ ra căm hận. Takemichi nói đúng, cô sẽ không đánh trả.

Mikey tuy rằng sắc mặt khó coi tới cực điểm, nhưng cũng không có vì cô ra mặt. Ryo tức giận cắn môi dưới, chỉ có thể tạm thời nuốt tức giận vào trong.

Takemichi trở lại bên cạnh Senju, hai tay ôm chặt vai cô "Có thể đi không?"

Cô gái gật đầu.

Takemichi nâng cô đứng dậy, Senju dường như đem toàn bộ cơ thể dựa vào Takemichi, hai chân khó khăn đi đến cửa, dọc đường đi, còn có vết máu loang lổ trên sàn.

Mikey mắt sắc bén chằm chằm nhìn bóng dáng Takemichi, tới cửa, bước chân chậm rãi về phía trước liền dừng lại, Takemichi xoay đầu.

"Mikey, hôm nay đổi lại là tôi, anh cũng sẽ đối xử với tôi như vậy sao?"

Vấn đề này, cậu không quan tâm đáp án của anh là gì, cho nên không đợi anh trả lời, dìu Senju ra khỏi.

Mikey nhìn cậu từng bước một ra ngoài, trong lòng, không hiểu sao lại khó chịu như vậy. Anh làm chuyện gì, ở trong mắt cậu, dường như đều sai, đều là tội ác tày trời.

Ra khỏi Cám Dỗ, bởi vì không về phòng nghỉ thay đồ, toàn thân Senju lạnh phát run, cô giữ chặt cánh tay Takemichi.

"Bộ dạng tôi thế này, không thể về nhà."

"Tới nhà của tôi đi." Takemichi đón xe, trở lại cư xá trước đây.

"Takemichi, cám ơn cậu."

"Senju, cậu an tâm ở lại đây, đi tắm trước đi, tôi chuẩn bị nước cho cậu."

Cậu cầm tay đối phương, đứng dậy đi vào phòng tắm, tìm bộ quần áo sạch sẽ đặt ở cửa.

Takemichi ngồi trong phòng ngủ của mình, nơi này vẫn được bài trí như cũ, không có gì thay đổi, khi cậu dọn sang nhà Mikey, chỉ mang theo mấy bộ quần áo. Đã lâu không có về nhà, cảm giác ấm áp trước đây rốt cuộc không tìm lại được.

Đợi lâu, Takemichi không thấy Senju đi ra, cậu ở cửa gọi vài tiếng, không thấy bên trong trả lời, trong lòng bất an, vội đẩy cửa vào.

Trong bồn tắm nhỏ hẹp, Senju nửa ngồi nửa nằm bên trong, vùi đầu giữa hai đầu gối. Takemichi tiến lên, đưa tay khẽ đặt trên vai cô.

"Đừng nghĩ nữa..."

Cô gái nén tiếng khóc, thân thể run rẩy không ngừng. Takemichi cầm khăn mặt lau nhẹ trên lưng cô, một lúc sau, Senju mới ngẩng đầu nói.

"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nghĩ lung tung đâu."

"Mấy ngày nay, cậu cứ ở đây."

Takemichi thấy sau lưng cô một mảng lớn ứ máu, cổ họng cậu nghẹn lại, không đành lòng nhìn lại, liến nhìn hướng khác.

"Cảm ơn cậu...."

Giọng cô ủ rũ, rồi làm bộ như không có gì "Chuyện như vậy xảy ra trên người tôi, không phải là lần đầu. Hôm nay, chọc giận Sano thiếu, tôi còn nghĩ sẽ không thể sống đi ra ngoài. Takemichi, trừng phạt như vậy, trong phạm vi này đã coi như là nhẹ..."

Takemichi thở dài, muốn nói gì cũng đều không nói được, phạm vi như vậy thật sự làm cho người khác run sợ. Cậu sẽ không an ủi cô ấy, chỉ là đem quần áo lại, đặt trên ghế.

Trong phòng tắm chỉ còn một mình Senju, khi Takemichi trở lại phòng ngủ di động đã reo không ngừng.

Cậu cầm lên, không một chút do dự tắt máy.

Lặp lại vài lần sau, đối phương cuối cùng không có tính nhẫn nại, tiếng còi ô tô dưới lầu vang không ngừng.

Takemichi đẩy cửa sổ, nhìn ra chỉ thấy xe Mikey dưới đèn đường, di động lại vang lên, cậu bất đắc dĩ nghe máy.

"Alo..... đêm nay tôi ở đây, không muốn về..."

"Năm phút, cậu xuống hoặc là tôi đi lên..."

Phía sau cửa phòng tắm mở ra, Takemichi vội cúp máy, Senju vừa mới thay quần áo đi tới.

Cậu rót nước để ở đầu giường "Senju, đêm nay tôi... muốn đi bệnh viện thăm mẹ tôi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi trở về."

"Được, cậu đi đi." Senju im lặng ngồi trên giường, thấy cậu còn đứng đó, cô cố nặn ra một nụ cười.

"Tôi không sao, cậu không cần lo lắng."

Takemichi dặn lại vài câu, thấy quả thật cô đã ổn lại, mới đi xuống lầu.

Đèn đường ảm đạm sáng, dưới bóng cây, bóng của anh bị kéo dài ra.

Cậu đi lên trước, nhưng chưa đến gần, chỉ đứng một bên xe. Mikey ném thuốc trên mặt đất, sắc mặt âm u, mở cửa xe.

"Lên xe!"

Takemichi liếc anh, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, cậu mở cửa xe ngồi vào. Mikey nới lỏng cà vạt, một đạp nhấn ga lao xe đi.


___End chương 64___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro