
Chương 3: Mist và bức họa của Elsie
CHƯƠNG 3: MIST VÀ BỨC HỌA CỦA ELSIE
Elsie dẫn Airi trở lại khu tập thể. Con bé quành qua một hành lang nhỏ rồi từ đó đi sâu vào, cô nheo mắt, ánh sáng mờ ảo nơi cuối con đường phát ra leo lét như ngọn đèn đường trong mưa. Đó là một khung cửa sổ vuông vức nhỏ chỉ bằng bàn tay, và thứ ánh sáng yếu ớt ấy là ánh mặt trời. Họ đã đến cuối đường, Airi ghé sát mắt vào khung cửa sổ, bất ngờ, bên ngoài là dãy hàng rào gai với đầy những bọc rác thải vắt ngang, có vẻ như họ không còn ở căn hầm bên dưới nhà hát nữa.
Elsie lần tìm gì đó ở vách tường, là một nút bấm, nó ấn nhẹ, khoảnh tường đột nhiên xuất hiện ngăn cách họ với phần còn lại của hành lang. Mặt đất như rung chuyển, Airi có thể cảm nhận được sự rung động dưới chân mình. Đây... là thang máy sao? Airi chạm tay vào vách tường, cô không ngờ nơi này lại có một thứ như thế.
Thang máy bắt đầu đi lên với tốc độ nhanh. Cảnh vật phía dưới dần huốt tầm mắt, Airi cố lưu luyến nhìn mãi nơi dãy hàng rào thấp khi nãy họ phóng qua mà không được. Cô đưa mắt lên cao, những tòa nhà chọc trời phía xa nhòa đi bởi ánh nắng gay gắt buổi ban trưa, cứ như chúng bị làm mờ đi bởi những mảng khói nhờ nhờ dơ bẩn. Cô chưa bao giờ nhìn HallCity ở góc độ này, thế nên bây giờ mới thấy nó có chút gì đó vừa lạ lẫm vừa thân quen.
Cách xa thành phố một tý về bên phải là vùng ngoại ô thành phố, chỗ đám khói đang bùng lên lãng đãng là nhà của Ken. Có vẻ như đã có ai đó phát hiện đám cháy và dập đi. Airi bỗng thấy lòng chùn xuống. Một giây phút nào đó, cô đã quên đi sự nghiêm trọng trong chuỗi sự việc vừa mới xảy ra, và cô trách mình vì điều ấy. Những chuyện quá ư kỳ lạ, thậm chí là quái dị liên tiếp xảy ra trước con mắt ngơ ngác của cô, hiện giờ cô vẫn chưa hiểu được nhiều. Cô muốn được giải thích ngay.
Airi ngó qua bên cạnh, bỗng chợn người. Elsie lặng lẽ quá khiến cô có cảm giác sợ hãi, con bé như một bóng ma hiện hữu bên cạnh.
"Em tên gì?" - Airi mào đầu, cố làm gì đó để xua đi sự im lặng đến rợn người này.
"Elsie" - Cô bé nhìn lên Airi, nó thấp hơn cô khoảng một cái đầu, bên hông đeo một cái túi vải với chi chít họa tiết Ba rốc - "Chị là Airi Dorothea?"
Airi bỗng rùng mình. Thật kỳ lạ. Cô nhớ mình chưa từng tiết lộ tên họ với ai, đằng này một con bé lạ lùng không quen biết, thậm chí là chưa từng gặp, lại biết đích danh mình. Một ý nghĩ thoáng qua tâm trí, nó rối bù, nhưng đủ để Airi hơi rung sợ.
Airi chưa kịp đáp lại, cửa thang máy đã mở xoạch ra hai bên. Elsie bước ra trước và lững thững đi thẳng tới. Không gian tối mịt, Airi cau mày, tại sao nơi này không để đèn hay nến như thư viện chứ? Cô cằn nhằn gì đó về sự tiết kiệm thái quá mà không quên bước theo tiếng bước chân Elsie vọng nhè nhẹ trên hành lang tối.
Có tiếng khô khốc vọng lên, kèm theo tiếng gỗ đập vào sàn đá cứng. Là Elsie, con bé đứng lên một cái ghế đặt sẵn gần đó, vươn tay lên trần và kéo một cái thang gỗ từ trần xuống. Airi nheo mắt nhìn, bây giờ thì mắt cô đã quen dần với bóng tối, có thể thấy được chút ít những gì đang xảy ra nhờ ánh sáng từ các khung cửa sổ nhỏ xíu ở gần đó.
Elsie bắt đầu leo lên trên và ra hiệu Airi làm theo. Lúc cô leo lên tới là lúc Elsie đã thắp được vài ngọn nến, cô thở phào vui sướng, cuối cùng cũng có chút sáng sủa.
Đó là một căn phòng gác mái. Sàn gỗ, trần gỗ, mọi thứ đều bằng gỗ. Airi bước vài bước, tiếng giày nện lốc cốc trên sàn nghe dễ chịu. Cô luôn thích một không gian đầy gỗ như thế này, rất ấm cúng, rất cổ điển và mang đến cho cô sự thân thuộc lạ thường. Nội thất không có gì nhiều, chỉ có chiếc giường đơn, tủ đầu giường, một cái tủ ở góc, chỉ vậy.
Giường của Elsie đặt bên phải phòng, tấm ga giường màu vàng cát cũ kỹ đầy những họa tiết Ba rốc như túi của nó, bên trên đặt mấy sấp giấy màu vàng đục đã sử dụng. Elsie tiến tới cái tủ bên góc, lấy ra một bộ đồ đưa cho Airi rồi lặng lẽ leo xuống phòng. Con bé luôn chuẩn bị sẵn đồ cho những phù thủy mới tới.
Cánh cửa khẽ đóng lại, Airi nghĩ gì đó, rồi nhìn xuống mình. Cô quên khuấy bộ đồ bẩn thỉu trên người, và bộ dạng cô nữa, chắc hẳn là nó tệ lắm.
Airi ngồi thụp xuống, gõ cốc cốc vào cửa báo hiệu đã xong. Elsie leo lên ngay. Bây giờ cô trông ổn hơn nhiều với cái áo thun trắng cùng cái quần bò ngang gối. Mái tóc màu đỏ táo được quấn thành búi cao để lộ cái cổ trắng ngần. Cô tiến tới chỗ cửa sổ, khung cửa sổ to và không có bất kỳ khung sắt nào ngăn cách với bên ngoài, rèm bằng vải thô nhám che kín, Airi định mở nó ra.
"Đừng!" - Elsie nói lớn khiến Airi giật mình. Lần đầu tiên cô trông thấy con bé như vậy, khác hẳn với những gì cô nghĩ. - "Đừng mở!"
Airi lùi ra sau mấy bước, căng mắt nhìn con bé lạ lùng. "Chị chỉ có thể nhìn xuyên qua mà không được mở ra" - Elsie hạ giọng xuống, giải thích - "Bọn Howl có thể trông thấy chị"
Airi ngẩn người một tý, rồi không nói gì, cô làm theo. Cô vén rèm bằng một ngón tay tạo lỗ hổng nhỏ chỉ để vừa một con mắt, cô nhìn xuyên ra ngoài. HallCity rộng lớn vẫn ở đó, Airi ngỡ mình như đang ở tầng mười của một cao ốc. Cô có thể trông thấy sân thượng của những tòa nhà gần xa, thấy những chú chim chao liệng bên dưới với góc nhìn cực đẹp.
Thỏa mãn với thú tò mò một lát, Airi quay đầu vào trong, "Chúng ta còn ở bên dưới nhà hát chứ?" - Cô hỏi câu hỏi đã gợn lên trong đầu từ lúc mới bước chân vào đây, rồi lại đưa mắt ra ngoài. Airi mém bật ra sau khi cố ghé mắt nhìn xuống để tìm dãy hàng rào thấp. Không gian bên dưới như biến mất vào hư vô, chỉ để lại một khoảng không với những làn tối luân chuyển như cuộn sóng làm cô hoa mắt. Cô lùi ra sau.
"Không" - Elsie trả lời, con bé ngồi phịch xuống giường, sắp xếp lại sấp giấy - "Nơi này chỉ là ảo ảnh. Một không gian khác"
"??"
"Bà Olive đã tạo nên chiều không gian này, nó cho phép chúng ta đi lại và sinh sống mà không bị cản trở bởi bất kỳ điều gì. Chị có thể nhìn ra thế giới bên ngoài từ bên trong, nhưng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một khoảng không gian trống bên trên nhà hát" - Elsie không nhìn Airi, con bé vừa nói vừa mở chiếc túi vải bên hông và lấy ra vài miếng giấy nữa - "Dù là vậy, nhưng nếu chị mở nó ra, như cách chị mở cửa sổ, thì bên ngoài sẽ thấy. Cho nên chị không bao giờ được mở bất cứ gì trong nhà chung để phòng ngừa bọn Howl. Chúng có mặt ở mọi nơi và sẵn sàng gây rối"
Airi gật gù, cô đi chân đất tới chỗ Elsie và ngồi xuống cạnh con bé. "Bà Olive, bà ta là gì trong nhà chung này?" - Cô hỏi. Ken có vẻ ngoan ngoãn với bà ta, Idris cũng kiên nhường. Với Airi, cô có một cảm giác rất lạ, nhất là cách bà ta nhìn cô, rất khó diễn tả.
"Bà ấy là chủ" - Elsie trả lời - "Đứng đầu hội Luth, và là thầy của đa số phù thủy trong hội"
"Hội Luth?"
"Là tập hợp của những phù thủy bị trục xuất từ Mist"
Airi không bất ngờ lắm. Cô ngã người ra sau, đáp trên tấm ga giường ươm bụi. Cô cần nó, cô đã quá mệt sau những gì xảy ra. Cô nghĩ tới Idris, và còn nhiều điều mới mẻ khác.
"Mist là nơi nào, Elsie?" - Cô gác hai tay ra sau gáy và ngửa mặt nhìn con bé, cầu mong nó sẽ giải thích hết mọi điều cô cần.
Elsie nhìn cô trong vài giây. Dường như lúc nào cũng vậy, sau lớp màn trong veo màu xanh biếc ấy không tồn tại bất cứ cảm xúc nào. Airi căng mắt nhìn dáng Elsie nghiêng người qua cái tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sách. Con bé làm cô nhớ tới con búp bê cũng có mái tóc màu vàng óng thuở xưa của mình.
Nó đứng dậy, bước tới giữa phòng rồi đặt quyển sách xuống nền gỗ. Airi bật dậy để quan sát cho rõ. Elsie mở một trang sách bất kỳ, làn ánh sáng xanh ngọc bỗng phát ra như người ta bật đèn pin, con bé trở lại chỗ Airi.
Làn sáng có vẻ được cấu thành từ hàng ngàn chấm sáng như đom đóm, chúng luân chuyển, cuộn xoáy, xoay vòng rồi tụ lại thành một hình cầu lơ lửng tại một vị trí cố định trong không khí. Ánh sáng bắt đầu yếu dần, Airi có thể trông thấy rõ hơn những gì nó thể hiện. Quả cầu co rút lại, bề mặt không còn nhẵn tròn nữa mà một vài chỗ hõm xuống, chỗ khác thì nâng lên.
"Đây là... Trái Đất?" - Airi ngập ngừng. Cô có thể trông thấy những lục địa và đại dương hiện rõ trên đấy, như một quả địa cầu, cô liếc nhìn Elsie, chờ câu khẳng định. Elsie gật đầu. Con bé lẩm nhẩm đọc một đoạn thần chú ngắn, đưa bàn tay vẽ nguệch ngoạc gì đó vào không khí. Airi nheo mắt, trên bàn tay nó đeo một chiếc nhẫn đính viên đá to bản hình tròn màu trắng. Nó sáng lên giống như nhẫn của Ken khi cậu làm phép tấn công bọn Howl, nhưng của cậu là hình vuông và có màu tím than.
Quả cầu bỗng tách ra làm hai, một nửa vẫn lơ lửng tại chỗ, còn phần tách ra tan biến vào không gian. Giống như Trái Đất, Airi có thể trông thấy phần lõi sáng rực ở tâm quả cầu, các lớp bao vây lõi và lớp vỏ ngoài, chúng được phân biệt rạch ròi bằng sự chênh lệch lẫn nhau về độ cao. Điều khiến Airi chú ý nhất, đó là lớp trung gian giữa vỏ và lớp bao bọc tâm, nó trống rỗng.
"Mist nằm ở phía sau lớp vỏ địa chất" - Elsie nói, chỉ tay vào khoảng trống - "Ở chỗ này"
"Chẳng phải Trái Đất đặc sao?" - Airi hỏi. Cô hơi mù mờ về vấn đề này, nhưng cô biết người ta đã chứng minh Trái Đất gồm các lớp khác nhau, chúng co cụm lại nhờ lực hấp dẫn ở lõi, và đặc biệt là nó không rỗng. Bất kỳ hành tinh nào có khoảng trống bên trong, điều đó hoàn toàn không giúp nó có sự vững chắc để tồn tại, nó sẽ sụp đổ ngay.
"Không" - Elsie lại nói - "Nó không hoàn toàn là đặc. Chị nghĩ với bề dày như thế, không có gì tồn tại bên trong nó sao?"
Airi lặng thinh. So với những điều lạ kỳ cô vừa chứng kiến, thì điều này không thể làm cô kinh ngạc nữa. Cô bỗng nghĩ tới Alice, trong bộ truyện Alice in Wonderland, cô nhớ mình đã ít nhất một lần mơ tới thế giới trong lòng đất, nhưng tất cả cũng chỉ là hư cấu. Thật sự là có một thế giới như vậy sao? Cô còn hồ nghi lắm.
"Đây là thế giới do pháp sư và phù thủy dựng nên?" - Airi hỏi sau một hồi trầm ngâm - "Cũng ở một chiều không gian khác?"
"Đúng. Khi Mặt Đất không còn chỗ cho họ nữa, họ đành phải tạo một thế giới khác cho riêng mình"
Airi nhớ tới một trang sách mà mình đã đọc từ hồi nào đó, ở thời trung cổ, pháp sư và phù thủy - những người bị xem là quỷ dữ kết thúc đời mình trên giàn thiêu đỏ lửa. Airi chợt rùng mình. Bên tai bỗng vẳng lên tiếng la thét thảm thiết của những người vô tội, tiếng lửa cháy lùng bùng lôi linh hồn họ đi vào bầu ánh sáng vĩ đại*.
"Nhưng các pháp sư không thể tạo ra một thế giới hoàn chỉnh như trên Mặt Đất" - Elsie nói tiếp - "Mặt trời của họ là những phiến đá quý trên cao, chúng phát sáng nhờ lớp lân tinh phía trong, thế nên ở Mist không có ngày đêm. Ánh sáng mặt trời hay của lõi nóng không có mặt, chúng chỉ giúp ít cho sự tồn tại ở đó bằng nhiệt năng truyền trong đất. Họ dùng nước ngầm để sinh hoạt, và trồng những thứ cây cối đặc biệt thích nghi với môi trường trong lòng đất"
Một thế giới song song, nhưng ở chiều không gian khác, và đầy những con người có phép thuật. Thành phố Than Hồng thứ hai ư? Cô luôn tin rằng thế giới hiện thời là độc nhất, thế mà thực tế lại vượt ra ngoài sức tưởng tượng, cô thấy mình thật nhỏ bé. Cô bỗng thấy hãi, nhưng lại có chút tò mò hào hứng. Với cô, những điều ảo diệu và mơ hồ đều khiến cô thấy thích thú, mặc dù cô biết nó chẳng an toàn chút nào.
"Còn Idris?" - Airi hỏi - "Cậu ta là pháp sư, thì tại sao lại ở đây?"
"Anh ta bị trục xuất như phù thủy, bởi hội pháp sư mạnh nhất ở Mist, Vek. Chúng là những kẻ tàn nhẫn"
Airi nhíu mày. Cô nhớ đến đêm qua, nhớ đến mình mẩy đầy máu me và tiếng rên rỉ của cậu ta ở sau nhà, và đổ mồ hôi hột khi nghĩ đến lúc cậu ta biết cô đã đánh cậu mất ba cú đến bất tỉnh.
Airi không hỏi nữa, tâm trí dường như đã chất đầy những điều kỳ lạ, cô không nghĩ đầu mình còn chỗ chứa thêm. Cô lại ngã ra sau, hít vài hơi bụi từ tấm ga rồi đưa mắt nhìn lên trần suy tư. Elsie cảm thấy mình không có nghĩa vụ trả lời thêm, con bé tiến tới đóng sách lại và trả nó về chỗ cũ.
Có sự yên lặng len vào giữa họ. Elsie là người mở lời tiếp theo.
"Em có thể xem ngực chị chứ?"
Airi ngồi thẳng dậy, trố mắt nhìn con bé, cô tưởng mình nghe nhầm, "Gì cơ?", lông mày cô cong lại thành một dấu ngã. Elsie lặp lại yêu cầu, và lúc này Airi mới thu mình lại, ngượng nghịu, một yêu cầu quá sức nhạy cảm và kỳ lạ. Một thoáng, cô nghĩ con bé là một đứa đồng tính.
Airi ậm ừ, cô hết sức bối rối, nhưng điều này khiến Elsie nghĩ là cô đồng ý. Con bé nhào tới chộp lấy cổ áo Airi rồi nghểnh cổ nhìn vào trong. Airi bất ngờ hét lên oai oái, nó thả áo cô ra ngay.
"Sao... Sao em tùy tiện vậy?" - Airi cáu mặt, dù cùng là con gái nhưng hành động vồ vập đó quá sức sỗ sàng với cô. Cô lầm bầm gì đó cho thỏa cơn giận. Elsie dường như không để ý đến, gương mặt đăm chiêu, đôi mắt bỗng dưng tối sầm lại khiến Airi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên con bé thể hiện cảm xúc.
Không gian lại trở nên im bặt. Airi không giấu được ngượng ngùng, nhưng nó vụt qua nhanh đến không ngờ. Cô nghĩ nó thật vớ vẩn để khiến cô và Elsie căng thẳng.
Elsie vẫn còn đăm chiêu. Airi muốn nói gì đó, cô nhìn xuống tay con bé, nó đang cầm những bức vẽ dù nhìn theo góc độ nào cũng tuyệt đẹp. "Cái này... " - Cô chần chừ một chút rồi luồn tay vào sấp giấy vàng đục Elsie vừa lấy ra từ túi vải, cô rút ra một tờ đã sử dụng. Elsie nhìn theo tay cô.
Đó là bức vẽ một cô gái bằng chì màu, Airi kinh ngạc, đó là hình ảnh cô chừng mười phút trước. Bộ dạng bẩn thỉu với cái váy bết máu, đôi sneaker lem luốc bụi đất cùng mái tóc màu đỏ táo xổ ra bờ vai, mặt mũi cô cũng không khá hơn là mấy, dính vài vệt bụi xam xám trên gò má. Airi ngẩn người. Mọi chi tiết trên bức vẽ đều đẹp, màu sắc hài hòa và độ chân thực rất cao. Cô có thể nhìn thấy từng chỗ tóc xen lẫn vào nhau rối bù, từng giọt mồ hôi tứa ra ở chân tóc và cảm nhận sự bất ngờ cùng lo âu trong đôi mắt lơ đãng. Nếu là một họa sĩ, Elsie hẳn sẽ được chú ý rất nhiều.
"Cái này...?" - Airi ngập ngừng hỏi - "Là chị?". Elsie gật đầu. "Em vẽ từ lúc nào?" - Cô hỏi thêm. Từ lúc cô bước vào đây đến tận bây giờ, cô luôn bám sát con bé mà.
"Lúc chị chưa đến đây"
Thật kỳ lạ. Airi chớp chớp mắt, khóe miệng vểnh lên khó hiểu. Cô ngó qua sấp giấy lần nữa và rút ra một tờ khác. Đó là bức vẽ Ken và Idris. Ken với quần bò và áo thun dài tay như lúc sáng, còn Idris thì ở trần, trên vầng ngực lem nhem những vệt máu khô và để lộ ấn ký ở ngực trái. Đó là hình ảnh của họ vào ban sáng. Cô liếc mắt nhìn Elsie ra chiều yêu cầu con bé giải thích.
"Đây là lúc họ bước chân vào đây sáng nay" - Elsie nói.
"Và lúc em vẽ cái này là..." - Airi hỏi, kéo dài những chữ cuối cùng, cô muốn con bé kết thúc nó. "Tối qua" - Elsie đáp. Airi ngạc nhiên, cô thừ người ra.
"Em có thể nhìn thấy tương lai?"
"Đại loại là thế" - Elsie nói - "Em có thể nhìn thấy những gì sắp sửa xảy ra, nó choáng lấy tâm trí em và em buộc phải vẽ nó". Airi lặng thinh. Cô tự hỏi có phải đó là lý do khiến đôi mắt con bé lúc nào cũng vô hồn nhìn xoáy vào một chỗ trong không gian? Elsie không nói nữa, nó không biết nên diễn tả bằng cách nào. Những hình ảnh bỗng dưng vọng về như thác nước cuồn cuộn chảy, ào tới quấn chặt lấy tâm trí như con rắn dữ quấn chặt miếng mồi, làm lu mờ đi những hình ảnh trước mắt mà nó không thể nào xóa đi được, nhiều lúc nó làm con bé phải lao đao. Đó là thức quà mà Đấng sáng tạo ban cho, hay là một kiểu khiếm khuyết đặc biệt? Elsie không biết, nó chỉ biết nên nhận lấy như một kiểu lịch sự của kẻ được tặng quà.
Airi nhìn hai bức vẽ một lần nữa, trầm ngâm. Cô chợt nhận ra một nét vẽ kỳ lạ ở ngực trái mình, một vòng tròn màu đen được vẽ đè trên lớp váy lem luốc với họa tiết lạ lùng bên trong như hình xăm của Idris. Có vẻ Elsie đã vẽ nó vào lúc cuối, cùng với một dấu chấm hỏi kế bên. Airi hơi mím môi, hình xăm đó chỉ được Elsie thể hiện ở ngực Idris và ngực cô, còn của Ken thì không.
"Cái này là gì?" - Airi hỏi, cô chỉ tay vào hình xăm. Nó khá đẹp, một kiểu họa tiết Ba rốc pha với chút Gô tích, nó khiến cô nghĩ tới sự huyền bí ẩn trong các nhà thờ cổ.
"Ấn ký của pháp sư" - Elsie đáp.
"Ấn ký?"
"Pháp sư khi sinh ra không có dấu Ấn ký, vì vậy rất dễ lẫn lộn với phù thủy và người thường. Với niềm tự hào đến trịch thượng về dòng máu cao quý, có kẻ đã nảy ra ý định phân biệt chủng tộc. Từ đó, mỗi pháp sư khi sinh ra đến khi tròn một tuổi sẽ được đánh dấu bằng Ấn ký này"
"Nhưng..." - Airi mắt không rời Elsie - "Chị không..."
"Chị không có dấu Ấn ký" - Elsie nói thay - "Và chị không phải là pháp sư". Con bé bỗng lặng thinh, suy xét lại những suy luận chen kín trong óc mình. Hình ảnh đó rất rõ ràng mà không hề cáu bẩn, nó luôn vẽ hết tất cả những gì mình trông thấy, không thiếu, không thừa. Elsie lục lại tâm trí mình, dấu Ấn ký sáng lên nơi ngực trái Airi như ngôi Arcturus trên bầu trời phương bắc, không thể nào lầm được, mà tại sao, sự thực lại không đúng như trong bức họa tiên tri này?
Dấu chấm hỏi vẫn còn đó mà nó vẫn chưa hiểu được những gì đôi tay đã thể hiện.
"Có thể là em nhầm" - Airi nói, cô bỗng cười xòa - "Chị chỉ là một người thường, làm gì có Ấn ký của pháp sư chứ?"
"Em chưa bao giờ nhầm!" - Elsie lên giọng. Chưa bao giờ, có thể là không bao giờ, con bé chắc chắn về điều ấy. Những bức vẽ chất chồng bị nó nhồi nhét xuống gầm giường đầy bụi, tất cả đều tiên tri về việc gì đó, và chúng đều đã xảy ra một cách chính xác.
Elsie bỗng quay ngoắt xuống cửa phòng. Vài giây sau, có tiếng gõ lốc cốc vọng lên.
"Elsie, là anh, Ken đây. Bảo Airi là anh có chuyện cần gặp cô ấy"
Elsie không đáp, nó ngoảnh mặt nhìn Airi. Cô đứng dậy và leo xuống hành lang. Ken đứng ở gần đó, trên tay là cái đèn dầu.
"Chuyện gì vậy?" - Airi hỏi. Có gì đó hẳn nghiêm trọng lắm đã bóp méo mọi đường nét trên gương mặt cậu ấy. Cô chưa kịp chạm chân xuống nền đá, Ken đã lên tiếng, nói trong vội vã.
"Cô Manna vừa gọi cho mình. Cô ấy bảo cậu về ngay, bác Henry đang nguy kịch!"
"Gì cơ?" - Airi thất thần - "Ba mình đang nguy kịch? Cậu không lừa mình chứ?". Không đợi Ken đáp, cô định leo trở lên thì Elsie đã ở đầu thang, ném đôi sneaker còn bẩn xuống cho Airi. Cô mang nó vào và phăm phăm trở lại thang máy. Lòng lo lắng không thôi. Tức thì Ken đã phóng theo.
"Để mình đi với cậu"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro