Chap 1: Viễn cảnh tồi tệ
Có lẽ đây chính là kết thúc tồi tệ nhất. Sau cuộc chiến giữa Kanto Manji và Touman 2 cơ thể của Takemichi đã bị đẩy đến giới hạn và đang trong trạng thái sống thực vật, cũng đã 5 năm kể từ đó... Phạm Thiên hiện đang làm mưa làm gió thống trị giới bất lương Nhật Bản từ trong bóng tối.
_Lấy cho tôi ly rượu nặng nhất...
Ngồi trước anh bartender là một cô gái xinh đẹp mang mái tóc hồng nhẹ, dáng người bé nhỏ không quá quyến rũ nhưng lại không kém phần mê hoặc, thoạt nhìn người con gái mảnh mai đó có lẽ sẽ không ai biết được em chính là Senju Kawaragi - cựu thủ lĩnh Phạm từng một thời lẫy lừng đứng đầu Shinjuku.
Senju đã trở về sống ẩn sau cái ngày mà tình trạng cơ thể của takemichi đã dần có chuyển biến xấu, em không hối hận khi quyết định rời khỏi giới bất lương... điều duy nhất làm em đau đớn và dằn vặt đó chính là không thế cứu được Mikey. Đến cuối cùng em vẫn không thể mang Sano Manjiro trở về, vẫn không thể nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của người con trai em thầm yêu thêm một lần nào nữa...
Cầm ly rượu lên uống cạn trong một hơi, Senju muốn trút bỏ thật nhanh đi những cảm xúc chết tiệt đang tranh nhau cắn xé tim gan em, đặt một tờ tiền xuống bàn Senju mệt mỏi đứng dậy. Đến đây là đủ rồi và có lẽ em nên trở về nhà thôi, nếu còn ở lại thêm một lúc nữa thì chắc em sẽ bị tiếng nhạc xập xình của hộp đêm kia làm cho đau đầu mất.
_IM LẶNG!
Tiếng nhạc sôi động bất ngờ vụt tắt khiến không gian náo nhiệt ở nơi đây bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng, tất cả người trong hội trường đều hướng ánh mắt nhìn về phía một nhóm người đang cầm mã tấu ngang nhiên bước vào.
_Bọn tao đến đòi tiền bảo kê, khôn hồn thì giao nộp tiền và đồ có giá trị ra đây.
Chất giọng như "khè ra lửa" của tên đứng đầu thật khiến cho ai ai cũng phải cảm thấy e sợ, tất cả mọi người đều cố gắng đứng ở vị trí xa gã nhất có thể để tránh việc mình bị lôi ra làm con tin
_Tao thấy chúng mày đến ăn cướp thì đúng hơn đấy...
Tiếng nói đánh thép ấy phát ra từ một cô gái ở phía quầy rượu, Senju phút chốc đã quên mất việc mình không còn là thủ lĩnh của Phạm... trong vô thức em nhìn bọn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh tựa như một con sói trắng đang dơ móng vuốt để bảo vệ những kẻ yếu hơn.
_Mày...
Gã ta gằn giọng hùng hổ bước tới tóm lấy cổ Senju, gã nhìn em ... con mặt gã không ngừng lia đến nơi lồi lõm trên cơ thể em.
_... Gương mặt xinh đẹp, ngữ điệu mạnh bạo. Tao thích... nhưng nhìn mày có chút quen quen
_... Đại ca chờ đã là Senju vô tỷ, không phải Phạm Thiên chúng ta đang tìm cô ta sao.
Thì ra bọn chúng là lính của Phạm Thiên ư? Không xong rồi!
Em xoay người muốn bỏ chạy nhưng vẫn bị mấy gã đó tóm lại và ghì chặt xuống ghế. Đôi đồng tử của em bỗng mở to, gương mặt tái nghệch đi khi thấy Mikey cùng các cốt cán Phạm Thiên bước vào.
Tại sao em lại buông lỏng cảnh giác đến như vậy chứ, sao em lại có thể quên được việc Mikey đã luôn truy lùng em suốt 5 năm qua. Senju tránh được tai mắt của Phạm Thiên là nhờ có sự chở che của Takeomi, thế nhưng bây giờ em lại tự mình tìm đến? Một khi đã rơi vào tay Mikey chắc chắn em sẽ không còn được tự do bay nhảy nữa. Sano Majiro của hiện tại là một người đàn ông rất nguy hiểm và đầy tham vọng, đó không phải là người con trai mà em từng yêu nữa mà là một tên thủ lĩnh tàn bạo.
Chợt nhìn thấy gương mặt đầy bất mãn của Takeomi đi đằng sau Mikey, em vội vã lôi điện thoại ra kiểm tra và quả không ngoài dự đoán. Bên trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và hoàng loạt tin nhắn với nội dung: "Mau chạy khỏi đó đi" của Takeomi.
_ Lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ Senju...
Chất giọng trầm ấy có một áp lực lạnh lẽo đến nỗi khiến em ngổi cả da gà. Mikey hiện lên trước mặt em, cái bóng to lớn của hắn cứ như nuốt trọn lấy thân thể em vậy.
Nhìn vào con mặt vô cảm tăm tối ấy, cơ thể em bủn rủn đến lạ thường. Senju đứng còn không vững nữa thì làm sao có thể nghĩ đến việc bỏ chạy.
_Thả tôi đi đi... xin anh.
Giờ em không thể để mình bị bắt được, Senju còn cuộc sống của riêng em. Em cũng không muốn dính líu gì đến Phạm Thiên cũng như Mikey nữa.
_Em nghĩ tôi sẽ dễ dàng để em đi sao...
Đương nhiên là vậy rồi nhỉ, Mikey đã truy tìm Senju suốt 5 năm qua. Hắn đã cướp hết và huỷ hoại mọi thứ của em....Em hận hắn đến tận xương tuỷ, căn ghét Mikey vô cùng.
"Rầm"
Senju tung chân đạp tên khốn đang giữ em bay va vào tủ đựng rượu. Tên còn lại em vung nắm đấm móc hàm khiến gã bất tỉnh ngay tại chỗ. Senju là người con gái mạnh mẽ từng oanh liệt một thời làm mưa gió sao có thể chịu thua dưới mấy tên tiểu tốt của Phạm Thiên.
"CHOANG"
Điều làm em không ngờ nhất chính là Sanzu. Từ khi nào gã đã ở sau Senju và dùng bình rượu thuỷ tinh đập thẳng vào đầu em khiến máu chảy thành dòng trên gương mặt kiều diễm của em. Mọi thứ dần mờ mịt ... thứ em thấy cuối cùng chính Mikey. Hắn vẫn nhìn em với ánh mắt vô cảm lạnh lẽo ấy.
.
.
.
_Này dậy đi...
Senju choàng tỉnh khi bị một cốc nước lạnh đổ thẳng vào mặt. Em đang ở trong một căn phòng rộng lớn với cấu trúc thiết kế rất khoa trương. Trước mặt em chính là Sanzu, gã là tên đã đổ nước vào em đấy.
_Thật là cái con ranh này...
Gã càu nhàu khó chịu, để cốc nước xuống và giáng một đòn đầu em trúng cái vết thương bị chai rượu đập vào.
_Vì đánh thức mày mà ướt hết giường tao rồi...
Senju đau điếng ôm đầu, tính ra em đang là người bị thương đấy... vậy mà gã ta còn thẳng tay đánh em. Cúi đầu xuống chỉ mong cái đầu bớt choáng váng... nhưng làm sao hết được khi vẫn tiếp tục phải nghe mấy lời lèm bèm của Sanzu.
_Tại sao lại là nhà tao....
_Không phải vì sếp bắt thì tao đã quẳng mày ra ngoài đường rồi...
Cơ thể em bỗng chốc cảm thấy nặng nề khi nghe được giọng nói đầy quyền lực phát ra từ phía cửa:
_Ra ngoài đi Sanzu...
_Nhưng mà đây là phòng của tôi mà sếp...
_Ra ngoài...
Thấy thái độ của Mikey dần chuyển sang khó chịu, gã như một con cún nhỏ cụp tai rên ư ử bất đắc dĩ phải đi ra khỏi căn phòng của chính mình. Giờ thì chỉ còn em với hắn ở riêng trong không gian rộng lớn này, Mikey bước từng bước chậm dãi tiến đến gần Senju hơn. Trong con mắt đen vô hồn của hắn cứ như một tấm gương phải chiếu hình bóng em vậy.
_Tôi không có gì phải nói với anh cả... mau thả tôi đi đi, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát đâu.
_Em nghĩ lũ cớm đó có thể làm gì được tôi?
À, đúng rồi nhỉ... hắn là Mikey vô dịch, là thủ lĩnh của Phạm Thiên – một tổ chức tội phạm lớn như vậy cơ mà. Em lôi cảnh sát ra dọa hắn khác nào em đem trứng chọi với đá, hắn cười nhạt như thể em vừa kể một câu chuyện hài... điều đó khiến Senju xấu hổ đến đỏ mặt.
_Tôi từng tin tưởng em... chiều chuộng, nâng niu em...
Hắn đưa tay vén những sợ tóc bồng bềnh đang che khuất tầm nhìn của em, bàn tay ấy từ từ đi xuống vuốt má em... rồi chạm vào cánh môi ánh đào mềm mại.
_Vậy mà em lại đối đầu với tôi...
Đôi tay ban nãy còn đang nhẹ nhàng đầy yêu thương giờ bỗng trở nên hung hãn mà bóp lấy cổ Senju, hắn nhìn em thật lạnh lùng. Senju bị hắn ghì xuống giường, Mikey quá khỏe làm em không thể nào chống cự được...
_...Em là người rời bỏ tôi...
Senju không thể làm gì ngoài việc cố gắng gập cổ xuống để tránh bị Mikey bóp chết. Thời điểm 5 năm trước Mikey quá độc đoán và mù quoánh... em không muốn hắn tiếp túc tiến xa hơn trên con đường tội lỗi nữa nên đã quyết định thành lập Phạm và cùng hợp tác với Takemichi. Thế nhưng mọi nỗ lực của em và Takemichi cộng lại vẫn không thể địch lại Mikey, hắn là vô địch... hắn là bất bại. Sau thất bại thảm hại của hai trận chiến, Takemichi bỗng đột nhiên trở thành người sống thực vật và phải đựa vào máy trợ tim để sống sót qua ngày.
Bàn tay Senju không ngừng cào kéo đôi tay gân guốc của hắn ra... Mikey này đối với em thật quá đáng sợ, con mắt cùa hàng lông mi cong vút mở to nhìn người con trai trước mặt. Hắn với một khí chất thật lãnh khốc và tàn bạo thật khác xa so với một Sano Majiro em biết.
_Cái giá của việc chống lại tôi... tôi sẽ bắt em trả cả "gốc lẫn lãi"
Mikey buông Senju ra, hắn cúi xuống ghé sát vào tai em nói như muốn em nghe rõ từng lời từ chữ của hắn.
Khi biết em là thủ lĩnh của Phạm, Mikey đã có chút bất ngờ đấy, hắn cảm thấy thật thú vị khi được đấu với em... nhưng thật tiếc rằng em không ở phe của hắn, hắn không thể bảo vệ em. Mikey thất vọng và khó chịu biết nhường nào khi thấy em vứt bỏ lòng tự trọng của một thủ lĩnh và quỳ xuống trước mặt hắn xin tha cho Takemichi. Cơn khó chịu ấy còn trở nên dữ dội hơn khi nhìn thấy Senju khoác trên mình bộ bang phục của Touman 2 và tiếp tục chiến đấu chống lại hắn. Lần chiến thắng này Mikey nhất định sẽ bắt em về đầu quân cho Phạm Thiên... nhưng thật không ngờ Senju lại biến mất như chưa từng tồn tại sau ngày hôm đó.
Trong suốt 5 năm qua không có em, hắn cảm thấy có gì đó thật trống rỗng. Senju là người bạn cuối cùng mà hắn trân trọng, vậy nên Mikey không ngừng phát lệnh tìm kiếm cô gái đó. Giống như với Emma... Senju cũng nhưng một người em gái ... tình cảm của hắn đối với Senju lúc có phần bảo bọc, lúc có phần chiếm hữu. Mikey đôi khi cũng không hiểu cảm giác đó là gì... vậy nên hắn mặc định đó là tình bạn, tình thương gia đình.
_Vậy nên em đừng bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ tôi thêm một lần nào nữa.
Đây chính xác là một lời cảnh cáo từ Mikey, hắn muốn em phải ở bên cạnh. Senju như nguồn sáng duy nhất còn tồn tại trong tâm hồn hắn, khiến hắn cảm thấy thật thanh thản khi nhìn vào. Mikey cần em không phải vì thứ tình cảm đặc biệt nào đó của nam nữ mà chỉ đơn giản là em giúp hắn áp chế một phần được con quái vật bên trong hắn... hoặc ít nhất hắn cho là như vậy.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro