Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Sawamura Eijun

Miyuki Kazuya đang yêu.

Mọi người đều biết điều đó.

Trời tối và thứ ánh sáng duy nhất là vầng trăng sáng rọi từ xa cách hàng ngàn dặm. Họ là hai người cuối cùng ra sân mặc dù buổi tập đã kết thúc từ nhiều giờ trước. Đó là lý do tại sao không có ngọn đèn nào bật sáng, lẽ ra chúng không nên tắt vào lúc này.

Bởi vì vài giờ này là khoảng thời gian yên tĩnh duy nhất họ có thể ở bên nhau (tất nhiên là yên tĩnh đến mức Sawamura Eijun có thể làm được) khi cả đội hoặc các bạn cùng lớp không cản trở họ. Tất nhiên, họ có sự im lặng vào buổi sáng khi cả hai gặp nhau ở máy bán hàng tự động để cùng nhau đi bộ đến phòng ăn. Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa đủ đối với họ.

Ban đầu họ định tập vung gậy, hay đúng hơn là Miyuki định dạy và phê bình tư thế của Sawamura, nhưng họ dừng lại sau năm phút. Sawamura ngồi xuống cạnh Miyuki, thả cây gậy xuống cạnh anh. Nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, vầng trăng lưỡi liềm đang chiếu rọi trên đầu họ. "Thật đẹp." Cậu thì thầm nhẹ nhàng.

“Ừ, rất đẹp.” Anh gật đầu đồng ý, nhưng Miyuki không nói về mặt trăng. Anh nhìn chằm chằm vào Sawamura đang giơ tay lên không trung như thể muốn nắm lấy những vì sao. Pitcher rất hấp dẫn, mọi người đều biết điều đó, nhưng chính những khoảnh khắc như thế này mới khiến anh chàng catcher nhìn thấy một khía cạnh khác của cậu ở cự ly gần. Một Sawamura với mái tóc ướt đẫm mồ hôi, mặc một chiếc áo phông trắng tôn lên cơ thể săn chắc và xương quai xanh xinh đẹp. Chưa kể đến đường quai hàm sắc nét của cậu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là sức hút vô tình của cậu.

“Trăng đêm nay sáng quá. Đúng không, Kazuya?” Sawamura quay sang Miyuki, hoàn toàn mong đợi anh sẽ nhìn đi hướng khác và nhìn lên bầu trời, nhưng không. Miyuki nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt khi anh vẫn nhìn chằm chằm vào Sawamura. “Cái gì vậy? Có thứ gì đó trên mặt em à?”

“Anh có thể hôn em được không?”

Mặc dù đó là bốn từ mà Miyuki không có ý định thốt ra nhưng anh không rút lại chúng. Họ chỉ mới hẹn hò được vài tuần (chính xác là ba mươi bốn ngày vì Miyuki thực sự rất thích kỷ niệm) và Miyuki biết anh nghiêm túc về chuyện này. Anh đã muốn hôn Sawamura từ lâu rồi, nhưng có quá nhiều thứ cứ cản trở anh, trách nhiệm và mọi người.

Mắt Sawamura mở to, hai má cậu bắt đầu nóng lên, đôi mắt cậu chưa một lần rời khỏi Miyuki. Sau vài giây im lặng, khi Miyuki bắt đầu cảm thấy bất lực, Sawamura khẽ gật đầu. Cậu nghiêng người về phía trước, hơi dừng lại một cách do dự cho đến khi Miyuki thu hẹp khoảng cách.

Nụ hôn diễn ra rất nhanh nhưng đủ để khiến họ khao khát nhiều hơn. Khuôn mặt ấm áp và đôi môi nứt nẻ, họ nhích ra xa nhau nhưng vẫn đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau, Miyuki mỉm cười. Có điều gì đó bên trong Sawamura bừng sáng lên và nó đẹp hơn bất kỳ vì sao nào anh từng thấy.

Miyuki đưa tay lên mặt Sawamura, nâng niu và vuốt ve nó nhẹ nhàng khi anh nhìn khuôn mặt của Sawamura như tan chảy vì sự đụng chạm thân mật. "Anh yêu em." Anh nói một cách cẩn thận, biết rõ sức nặng mà họ phải mang theo.

Sawamura không hề suy nghĩ mà đáp lại: “Em cũng yêu anh.”

Cuối cùng, họ đã phải quay lại ký túc xá khi trời bắt đầu lạnh dưới ánh trăng. Vừa đi bộ về vừa cười khúc khích với chính mình khi họ nắm chặt tay nhau. Hai người dừng lại ở cửa phòng số 5, nơi họ phải nói lời tạm biệt. Sawamura cười khẽ trước vẻ mặt buồn bã của Miyuki và cánh tay không chịu buông cậu ra. "Em sẽ gặp anh vào sáng mai, Kazuya."

“Lâu quá.” Anh chàng catcher rên rỉ, vùi đầu vào hõm cổ pitcher của mình.

"Này, Kazuya." Cậu nhẹ giọng. "Nhìn em này."

“Cái gì?” Miyuki giả vờ khó chịu, ngẩng đầu lên khỏi hõm cổ. Sawamura đưa tay lên gạt tóc Miyuki ra khỏi mặt trước khi hôn nhẹ lên môi anh. Cậu pitcher thoát khỏi vòng tay của anh chàng catcher đang đông cứng tại chỗ với nụ cười trên môi.

“Chúc ngủ ngon, Kazuya.” Cậu mỉm cười và vẫy tay tạm biệt trước khi nhẹ nhàng đóng cửa lại để không đánh thức hai người trong phòng ngủ.

“Chúc ngủ ngon, Eijun.” Anh thì thầm với chính mình trước khi lê cái thân mình trở lại phòng ngủ, và khi leo lên giường, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà nghĩ về bạn trai của mình.

Và ai dám chắc Sawamura không làm điều tương tự?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro