breeze
tám giờ sáng, hơi muộn hơn thường ngày, cũng lười thức dậy hơn thường ngày. cuộn chặt hai lớp chăn bông như kén bướm vẫn thấy lạnh, trái lại nhiệt độ cơ thể thì rất cao. hàng mi dày lâu nay lấy làm kiêu hãnh giờ như trở thành lý do khiến đôi mắt nhắm nghiền nặng trịch. từ bên trong xương cốt truyền đến cảm giác rệu rã như thể tối qua mới đi đánh nhau. nắng đã không còn nhạt nữa, tất cả yên ắng, thanh âm bên ngoài không lọt vào gian phòng, làn hơi thở nhẹ tênh, chậm rãi phả vào không khí...
"chết tiệt..."
ít giờ nữa touman có một buổi họp, thân là phó phiên đội, haruchiyo không thể không đến. nhưng đem bộ dạng này tới đó, không bị họ thương hại thì cũng là chế nhạo, kể cả tổng trưởng. mikey ghét kẻ yếu đuối, mà xui xẻo thay haruchiyo lại là một trong những kẻ đó. dù sao thì touman thiếu một người cũng chẳng ảnh hưởng gì, huống hồ, một phó phiên đội như em cũng chỉ là bù nhìn. sẽ chẳng ai chào đón em đâu, và cũng chẳng ai quan tâm đến sự vắng mặt của em cả.
vậy nên haruchiyo ở nhà, hiếm khi em bỏ lỡ cơ hội để gặp cậu như vậy. em tìm điện thoại, kéo đến dãy số mình thuộc lòng (dù rất ít khi gọi đến), em muốn gọi cho mikey.
sự hồi hộp làm em tỉnh táo hơn đôi chút, qua hai phút, nhỡ mấy cuộc rồi mà cậu không nghe máy, điều này khiến em có chút nản lòng. khi cứ tưởng cuộc gọi cuối cùng này sẽ lại kết thúc vô vọng như những lần trước thì giao diện thông báo đã kết nối, đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói lãnh đạm của một thiếu niên.
"nghe, có chuyện gì?"
haruchiyo hơi run lên, bất giác xúc động, có lẽ đang bệnh nên em yếu lòng hơn nhiều. haruchiyo rất ít khi gọi điện thẳng cho cậu như vậy, dù thường xuyên gặp nhau nhưng số lần nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. giọng mikey rất ấm, giờ phút này truyền qua điện thoại thực sự mang lại cho em quá nhiều mê luyến, dẫu cho trong giọng điệu người này có mang theo khó chịu đi chăng nữa, haruchiyo vẫn tham lam muốn nghe thanh âm này quẩn quanh ở bên tai mình.
"mikey..."
"gọi thủ lĩnh"
"xin lỗi, thủ lĩnh, buổi họp bang hôm nay tao không đến có được không?"
"lý do?"
có lẽ cậu đang bận, chỗ cậu rất ồn, chắc vì thế mà lời nói của cậu không có mấy kiên nhẫn. haruchiyo ý thức được mình đang làm phiền cậu, thế nên nói thật, cũng không dám cầu người sẽ quan tâm: "hình như bệnh rồi"
"vậy thì không cần phải đến" mikey qua loa đáp, một giây sau lại nói thêm: "đừng để lây bệnh cho senju"
em im lặng, vốn không định nói, nhưng em nghĩ cậu cần biết chuyện này: "không có, là senju lây bệnh cho tao..."
"cái gì? nó bệnh từ khi nào? sao không nói sớm hả?"
rõ ràng trong giọng điệu của người kia đã trở nên gấp gáp, lòng haruchiyo thắt lại một chút: "con bé chỉ là cảm sốt thông thường thôi, sao phải làm phiền đến mày chứ. với lại, ban đầu mục đích gọi cho mày chỉ là xin vắng"
"mày cũng biết nó quan trọng với tao như nào mà, về sau mọi chuyện của nó cứ ưu tiên nói với tao trước đi, còn touman thiếu mày cũng không phế được"
"... ừm"
em biết chứ, người như em, ai mà cần. sau đó là sự im lặng, em định ngắt kết nối, lại không nghĩ đầu dây bên kia lại tiếp tục vang lên tiếng nói chuyện, bất đắc dĩ giữ máy.
"nó hiện tại sao rồi?"
haruchiyo nghe tiếng khởi động xe, khỏi cần suy nghĩ cũng biết là cậu muốn đến xem senju rồi: "chắc là ổn, cũng không rõ nữa"
"sống chung dưới một mái nhà mà không rõ? nó là em gái mày đấy, mày làm anh trai cái kiểu gì vậy?"
"bản thân sắp chết còn lo chưa xong, tao làm sao quan tâm đến nó đây?"
"vô dụng, có mỗi việc chăm sóc em gái mình cũng không xong"
tiếng xé gió vù vù và tiếng gồ ra không sao lấn át đi sự đay nghiến trong từng câu chữ, mỗi một lời cậu thốt ra đều như cứa vào da thịt, đau xót không nói thành lời. đúng vậy, haruchiyo không xứng đáng để ai thương cảm, đối với em gái ruột của mình mà còn vô trách nhiệm như vậy mà. đầu em đau như búa bổ, tâm trí mơ hồ, đột nhiên thật muốn khóc.
"..."
"xin lỗi" haruchiyo chết lặng đáp.
lần này là mất kết nối thực sự, mikey là người ngắt máy trước. căn phòng lại trở nên yên tĩnh, ánh nắng gần như trong suốt lọt qua khe cửa, tẻ nhạt như chính chủ nhân của nó. haruchiyo mệt mỏi buông thõng tay mình, để mặc chiếc điện thoại vẫn còn phát sáng đang hiển thị cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa em và người đó. môi khô rát, chếnh choáng tựa như say. nước mắt chua xót bất giác chảy tràn sang đôi gò má đỏ ẩm, từng giọt từng giọt ấm óng, lăn đến đâu đều cảm nhận được.
khóc cái gì chứ, khóc cho ai xem?
còn chưa đủ thảm hại hay sao?
haruchiyo không thấy vui vì mikey tỏ ra lo lắng, bởi người khiến cho cậu để tâm như vậy có phải là em đâu. senju xinh đẹp, hoạt bát, lại đáng yêu, được mọi người quý mến cũng chẳng phải điều khó hiểu. từ bé nó đã luôn được anh trai nuông chiều, nhưng senju vẫn rất hiểu chuyện, người bảo vệ haruchiyo những lúc bị anh trai đánh mắng luôn là nó.
sẽ có lúc haruchiyo ghen tị với em gái mình vô cùng. con bé chỉ kém em một tuổi, thế nhưng mọi tình thương trong nhà và cảm tình của mọi người đều dành hết cho nó. vì sao nhỉ, chỉ vì senju là con gái sao? haruchiyo cũng muốn được yêu thương mà.
tủi thân trong chính ngôi nhà của mình, và bất lực trong chính mối quan hệ đơn phương của mình.
bóng dáng thiếu niên tồn tại trong trái tim mục rỗng của akashi haruchiyo như một vật báu. trước cả khi gia nhập touman, sano manjirou đã trở thành vị vua mà em luôn luôn tôn thờ.
bằng tất cả sự tôn trọng - cậu là tín ngưỡng.
bằng tất cả lòng chân thành - cậu là người thương.
haruchiyo biết rõ mikey có tình cảm với senju, và haruchiyo cũng biết rõ mikey không thích mình, vậy mà vẫn si tình, dù bị thờ ơ, lạnh nhạt. trong mắt cậu, tấm lòng của haruchiyo thật rẻ mạt, hèn mọn biết bao...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro