Những mảnh ghép lạ lùng
Dương đang lặng lẽ pha chế espresso thì Kiều bất ngờ lên tiếng. Giọng cậu không quá to, nhưng vẫn đủ để kéo sự chú ý của anh về phía mình. Kiều đặt cốc capuchino xuống và lấy menu, khẽ nhìn vào đó một lát rồi nói:
"Cho tôi một cappuccino nữa, và thêm hai cốc espresso nữa nhé."
Dương dừng tay một chút, mắt nhìn Kiều với vẻ ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ thấy Kiều gọi nhiều thức uống như thế. Thường ngày, cậu chỉ gọi một cốc americano hoặc cappuccino, nhưng hôm nay lại có vẻ khác lạ. Kiều nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Dương, liền bật cười một cách thích thú.
"Tôi đặt cho bạn thôi. Nay tôi cùng cái người trắng tròn mũm mĩm kia đến thăm mấy đứa bạn thôi mà."
Kiều vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa tiệm, nơi một người đàn ông đang đi bộ gần đó. Dương quay lại nhìn theo hướng Kiều chỉ, và rồi anh thấy một cậu trai trẻ tầm 25 tuổi, mặc một bộ đồ hiệu từ đầu đến chân. Đúng là chẳng phải đồng phục nhân viên tiệm, mà toàn là những món đồ cao cấp. Từ chiếc áo khoác dáng dài đến chiếc quần jeans và giày thể thao sáng bóng, tất cả đều toát lên vẻ sang trọng mà không hề phô trương. Cậu ta bước đi với dáng vẻ tự tin, ánh mắt lướt qua từng người xung quanh như thể không có gì có thể làm khó được anh ta. Dương hơi bất ngờ, bởi trong tiệm của mình, khách quen hầu hết đều là những người bình thường, đến thưởng thức cà phê và tận hưởng không khí nhẹ nhàng. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng Kiều lại có một người bạn như thế này, người mà nhìn chỉ qua trang phục thôi cũng đủ biết là không hề tầm thường.
"Cậu bạn của cậu?" Dương hỏi, giọng có chút tò mò nhưng cũng không cố che giấu sự ngạc nhiên. Kiều gật đầu, đôi mắt vẫn dõi theo người đàn ông kia.
"Ừ, cậu ta là bạn tôi. Cũng giống tôi, rất thích cà phê và bánh ngọt, nhưng cậu ta luôn thích uống ở mấy nơi sang chảnh. Hôm nay tôi mới rủ được cậu ấy đến đây."
Kiều nhún vai như thể chẳng có gì đặc biệt. "Nhìn bộ đồ của nhỏ ấy không thấy ngại à? Người thì có mẩu mà toàn mặc đồ hiệu thôi."- ánh mắt cậu trao gửi " ánh nhìn đầy yêu thương" tới cậu bạn thân của mình.
Dương nghe xong chỉ khẽ cười. Anh chưa bao giờ thực sự để ý đến những điều như thế. Đồ hiệu hay không đồ hiệu, chỉ cần là người thật lòng, thực tế và vui vẻ thì đó mới là điều quan trọng. Nhưng dường như Kiều và bạn cậu có một thế giới khác, một thế giới mà Dương chưa bao giờ có dịp bước vào. Kiều tiếp tục quan sát Dương, rồi lướt ánh mắt qua cửa sổ, nơi người bạn kia của mình đã bước vào. Cậu ta cười cười, vẫy tay chào Kiều. Cả hai ánh mắt trao nhau một cách tự nhiên, như thể mọi thứ đều thật bình thường.
"Cứ như thể bọn tôi sống trong hai thế giới khác biệt vậy." Kiều nói, đôi mắt nhìn theo bạn mình, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút đăm chiêu. Dương đặt tách espresso đã hoàn thành xuống bàn, mắt nhìn cậu.
"Cậu nghĩ sao về việc sống trong thế giới đó?"
Kiều không vội trả lời. Cậu nhìn một lúc, rồi ngả người ra ghế, mỉm cười.
"Không phải lúc nào tôi cũng muốn ở đó đâu, nhưng đôi khi nó cũng có cái hay của nó."
Dương cảm thấy trong câu nói của Kiều có gì đó rất khó hiểu, giống như một lời nói dối nhẹ nhàng, một cách để né tránh điều gì đó sâu sắc hơn. Nhưng anh cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ làm công việc của mình. Tiệm cà phê Mirage hôm nay có một không khí khác lạ. Dù không đông khách lắm, nhưng dường như mỗi góc của nó đều đầy những câu chuyện, những mảnh ghép không hoàn chỉnh mà chẳng ai muốn hay đủ can đảm để kết nối lại với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro