Chương 89: Thanh tẩy - Sự thật chồng chất sự thật
"Kết thúc rồi Marinette"_ChatBlanc
...
"🎶🎶Shalala..."
"?"_ChatBlanc
Đến giờ phút này... mà cô còn hát được hay sao?
"🎶🎶Shalala...em biết sẽ có một ngày
Em sẽ thấy thứ mình hằng mong ước
Hãy để ánh sáng soi sáng trái tim trống vắng
Và để trái tim em được nói lên
...
Đây là... là bài hát khiến cho anh rung động lần đầu tiên với cô đây mà... là bài hát khiến anh nhận ra đây là cô đây mà.... tại sao cô lại cất lại bài hát ấy vào giờ phút này chứ?
Tâm trạng ChatBlanc xao động, anh khựng lại bàn tay như sắp cướp đi tính mạng của cô gái bé nhỏ...
Thứ gì đó... vừa chạy nhanh qua tâm trí anh...
Đây là gì?
Cảm giác thật quen thuộc, nhưng sao chẳng thể nhớ nỗi!
Hình ảnh cô gái trong tiềm thức của anh hiện lên... ánh sáng đã che khuất đi nửa khuôn mặt của người con gái ấy khiến anh chẳng nhận ra.
"Adrien~"
"Xem này, đẹp không?"
"Adrien, xin chào"
"Adrien, tớ thích cậu"
"Adrien... em yêu anh"
Giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu và trầm ấm cất lên trong trí nhớ anh... nhưng anh lại chẳng tài nào nhớ nỗi người con gái ấy là ai. Cô ấy chắc hẳn quan trọng với anh lắm... mọi kí ức của anh về cô gái ấy lại dài dằng dẳng... nhưng khó hiểu... anh lại chẳng nhớ cô ấy là ai..
Tại sao... khi cất lên bài hát ấy... anh lại trở nên như vậy?
Một cơn đau như búa bổ ập tới ChatBlanc... anh đau đớn cố nhớ lại phần ý thức mà mình đã bỏ quên...
"Arg!! Đầu tôi... mau ngừng lại, đừng hát nữa... đau quá"_ChatBlanc lùi ra xa... hai tay ôm đầu và la hét một cách quằn quại
"Chuyện gì xảy ra với tôi thế này? Cô đã làm cái quái gì với tôi vậy hả?!"_ChatBlanc
Marinette không trả lại anh... miệng vẫn cứ tiếp tục lời bài hát ấy... khi nhìn thấy ChatBlanc như vậy... cô đã biết rằng... những kí ức bên trong anh vẫn không hề mất đi... nó chỉ bị chôn giấu bởi Akuma mà thôi!
"Shalala người em yêu ơi
Em luôn nhớ mãi khuôn mặt của anh
Như ánh trăng đêm chiếu sáng lấp lánh lên...
Và chiếu sáng đến ngày mai..🎶🎶"
"Shalala..."
"ARG!! Đừng hát nữa... đau quá"_ChatBlanc
Marinette không ngừng lại... ChatBlanc càng lùi về sau cô càng tiến gần hơn về phía anh...
Anh càng tránh... cô càng phải mang anh trở về
Chẳng biết từ lúc nào... cô đã đối mặt với anh...
"Adrien..."
...
"Cái con khốn đó?! Đúng là con mèo vô tích sự đó chẳng giúp ích được gì mà?!"_MissMoth mất kiên nhẫn, cô ta từ nãy đến giờ đã bị giam trong kết giới của Felix.. nhưng cũng sẽ không được bao lâu nữa...
"Mày nghĩ cái đống quái quỷ này có thể ngăn chặn được ta à?"_MissMoth đang ngày càng phá hủy kết giới của anh... vết nứt ngày càng trầm trọng hơn...
"Còn bao lâu nữa hả?! Kết giới sắp nứt đến nơi rồi!!"
"Một chút nữa thôi... tôi nghĩ cô ấy sắp thành công rồi"_Ravier
...
"Adrien..."_Marinette đặt tay lên đôi má lạnh tanh của ChatBlanc...
"Có lẽ vẫn còn kịp để em nói ra điều này"
"Adrien... em vẫn luôn yêu anh, dù anh có là gì đi chăng nữa"_Marinette nhắm mắt... nhón gót để hôn trọn lấy đôi môi anh... khiến cho ChatBlanc bất ngờ mà chẳng kịp hành động.
Nhưng anh cũng chẳng chống cự.... quả cầu hủy duyệt cứ thế cũng tan biến... đôi mắt ChatBlanc dần trở nên hiền dịu... nhìn Marinette với một cách khác... cả hai cứ trao nhau nụ hôn như thế... rất lâu... như chưa từng có sự xuất hiện của sự hủy diệt... cứ tưởng chừng họ như đôi trai gái bình thường... trao nhau tình yêu thật bình dị... nhưng tiếc là số phận lại không thích sự giản đơn đó...
Marinette choàng lấy cổ anh... và anh cũng siết chặt lấy eo cô...
...
"Marinette..?"
"Adrien?"_Marinette nghe thấy chất giọng nhẹ nhàng quen thuộc... là anh thật sao?
"Chúng ta... đang ở đâu đây?"_ChatBlanc
"Là... anh... sao?"_Marinette
"Em đang hỏi gì thế? Anh đây mà, chúng ta... đang ở đâu đây? Chuyện gì đã xảy ra?"_ChatBlanc
"Anh tại sao... tại sao anh vẫn chưa về hình dáng cũ?"_Marinette không thể hiểu, tại sao... anh đã nhớ lại cô rồi mà... nhưng tại sao anh vẫn mang hình dáng của ChatBlanc cơ chứ?! Là anh đang lừa cô... hay cô đã sai ở đâu rồi?
"Ơ... hình dáng của anh... tại sao... cái thân thể.. khực"_ChatBlanc chưa kịp nói gì... cơn đau từ tim khiến anh không chịu nổi và ngất đi vào lòng ngực của Marinette...
"Adrien! Adrien!"_Marinette
"Anh bị gì thế này?"_Marinette
Nghe thấy cả hơi thở gấp của anh... có vẻ như Akuma vẫn chưa chịu rời khỏi thân xác của anh... cũng có nghĩa... trong trái tim anh vẫn còn sự tiêu cực..
"Marinette? Anh ta bị sao thế?"_Ravier hét to
"Rút quân!"_Marinette
"Mau đi thôi Felix, trước khi kết giới bị cô ta phá nát"_Ravier
"Mấy tên khốn khiếp! Con khốn LadyBug! Đợi tao thoát ra chúng mày có yên thân không!"_MissMoth
..
"Chuyện gì thế? Anh ta... là sao?"_Ravier
"Em không biết Ravier, Adrien đã thật sự trở về rồi... nhưng hình dạng ChatBlanc của anh ấy vẫn được duy trì"_Marinette
"Em có chắc là hắn ta có bình thường không đấy. Lỡ như..."_Ravier
"Em chắc chắn"_Marinette
"Tại sao em lại có thể nói ra điều đó dễ dàng như thế? Lấy đâu ra niềm tin..."_Ravier
"Ánh mắt của anh ấy dành cho em không bao giờ thay đổi"_Marinette
"Nói như cô ai chẳng nói được"_Felix
"Trước tiên, hãy rút quân và giấu hết tất cả mọi chuyện đừng để Adrien biết, anh ấy bây giờ vẫn đang là con rối và có khả năng bị thao túng lại thêm lần nữa"_Marinette
"Anh và Felix hãy đưa Adrien về căn cứ trước..."_Marinette
"Còn em... em lại tính làm thêm chuyện gì nữa?"_Ravier
"Em cần đến một nơi"_Marinette
"Lại nữa, em lại muốn đi đâu? Nhiêu đây vết tích còn chưa đủ với em à?"_Ravier
Marinette bước đến chỗ Felix...
"Gì?"_Felix
Marinette nắm lấy tay của Felix...
"Cô muốn làm gì?"_Felix
"Không có nhẫn?"_Marinette
Nhưng rồi cô mới chợt nhớ ra... nếu như cô đã quay về quá khứ và lấy lại Miraculous thì làm gì Felix có được chiếc nhẫn đấy nữa..
"Vậy có nghĩa... nó đang nằm ở chỗ Gabriel"_Marinette
"Tại sao... cô lại biết về sự tồn tại của chiếc nhẫn? Tôi chưa từng nói với cô điều đó mà?"_Felix
"Tôi sẽ giải thích với anh tất cả mọi chuyện, còn bây giờ hãy mau chóng về đi"_Marinette nói rồi vội chạy đi, nhưng lại bị Felix tóm chặt lấy tay không buông...
"Mau nói!"_Felix
"Đến bây giờ mà anh còn giả ngu ngơ nữa à?! Anh đừng nghĩ rằng tôi không biết chiếc nhẫn đó là vật chứa Amok!"_Marinette
"Sao cô..?"_Felix
"Tôi không quan tâm việc anh có thù với Gabriel đến như thế nào, nhưng tại sao đến việc Adrien là Sentimonster mà anh cũng giấu tôi đến tận phút này hả?"_Marinette phát tiết lên anh
"Cái gì... Senti-monster?"_Ravier
"Cô nói gì? Adrien... cậu ta là Sentimonster? Đùa hay thật vậy? Cô nghe tin đó từ đâu?"_Felix
"Chắc chắn có sự nhầm lẫn nào ở đây. Adrien không thể nào..."_Felix
"Tôi đã nghe chính miệng của Emilie nói điều đó! Rằng Adrien chính là Sentimonster, rằng bà ấy và Gabriel cần có một đứa con để làm minh chứng cho tình yêu của họ. Rằng chiếc nhẫn chính là vật chứa giúp anh ấy sống sót... nếu như không tìm ra được chiếc nhẫn đó, Adrien sẽ chết có biết không hả?!"_Marinette
"Emilie? Cô gặp bà ấy ở đâu?"_Felix
"Tôi nói thì anh chịu tin tôi chắc"_Marinette
"Câu chuyện mà cô vừa nói tôi, nó không đúng hoàn toàn 100% sự thật. Câu chuyện mà cô Emilie kể cho cô chỉ đúng một phần"_Felix
"Một phần? Anh lại tính nói gì đây? Anh sẽ lại bẻ câu chuyện đi đến đâu đây?"_Marinette
"Nghe thật kĩ đây, Adrien Agretse không phải là Sentimonster!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro