
(5)
Y hôn lên môi Khang Thắng Duẫn, lên trán lẫn bốn phía quanh viền mắt. Làn da mỏng bên dưới bờ môi y khẽ rung động, nhiệt độ bỏng cháy cùng sức sống này. Đây là bé con của y.
"Ta muốn ngươi." Khang Thắng Duẫn lại mở miệng.
"Mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi, chúng ta vẫn còn thời gian." Tống Mẫn Hạo dịu dàng vỗ về bên vành tai nhỏ nhắn của hắn.
Khang Thắng Duẫn cố nghiêng mặt tới, một phen đẩy bờ vai y. Gáy Tống Mẫn Hạo thiếu chút nữa va vào đầu giường, y vươn tay đỡ chính mình. Thân thể người nọ đầy vết hôn đỏ thắm lẫn dấu tay, lại dùng thể lực không biết từ đâu ra trèo lên ngồi trên eo y, còn không biết tốt xấu, dùng hạ thể ướt dính cọ xát bụng nhỏ y.
Quả nhiên hưởng qua một lần liền thực tủy tri vị, khát vọng tâm người còn lại của bọn họ cũng tương thông. Khang Thắng Duẫn nhìn chằm chằm Tống Mẫn Hạo, hạ mắt nâng hông lên, dùng tay căng cửa động ra một chút, chậm rãi nuốt dươ-g vật y xuống.
Đêm dài chậm rãi trôi, âm thanh kiều diễm trong nhà gỗ còn liên tục rất lâu mới kết thúc, trong phòng nhỏ, mùi của xác thịt tràn ngập, còn có âm rên rỉ hết đợt này đến đợt khác.
Hung khí làm cho người ta sợ hãi vẫn như cũ rong ruổi trong người hắn, thân thể thiếu niên kia hoàn toàn mở ra vì y, một lần lại một lần cao trào, đẩy hắn lên một tầng mây, thân thể tuyết trắng trong suốt nhiễm lên sắc đỏ sau một đợt hồng triều.
Tống Mẫn Hạo dừng động tác, thân thể y hơi hạ xuống, đôi tay chống hai bên, tóc dài theo vai buông xuống. Gió thổi đến mấy sợi tóc đen như mực, khiến y chớp mở đôi mắt ẩn đầy tình ý nồng đậm. Bên trong đó, muôn vàn phong hoa hoàn toàn rơi vào mắt người dưới thân.
Tình cảnh này khiến Khang Thắng Duẫn không ngăn được, chủ động vươn tay đặt trên má y, tham luyến chút hình ảnh này.
Y thật sự... sinh ra đẹp như vậy trên đời này đã không mấy người, y lại chỉ thuộc về chính mình thật sự tốt quá.
Mà Tống Mẫn Hạo nhìn chăm chú người nằm ngửa trên giường. Thân thể màu hoa hồng rịn lên một tầng mồ hôi mỏng, có vẻ trong suốt lại sáng loáng. Đường cong. trên người Khang Thắng Duẫn không quá mê người, nhưng độ cung cực kỳ mỹ lệ. Ngực hắn bởi vì cao trào mà phập phồng dồn dập, đầu ngực đỏ bừng đứng thẳng, tươi ngon như một mẻ anh đào vừa hái xuống. Eo cũng tinh tế ngoài dự đoán kẻ khác. Lồng ngực tạo thành một dường cong hoàn toàn nhìn không ra được có chút cong lại, khoa trương tạo hình, tựa như chỉ dùng thêm chút sức, độ cung này hoàn toàn sẽ bị phá huỷ.
Nếu không phải dưới tình trạng như vậy, hẳn không có người phát hiện điểm này đi, thân thể hắn mềm mại đến như thế. Tống Mẫn Hạo từ trên cao nhìn xuống hắn, tóc dài từ đầu vai trượt xuống, dán lên khuôn mặt Khang Thắng Duẫn. Đè lại bàn tay đang áp trên mặt mình, y đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng:
"Thắng Duẫn..."
Sau đó vớt thân thể thiếu niên kia lên, cong lưng dùng đầu lưỡi nóng bỏng rong đuổi đầu ngực non mềm của hắn, nhấm nháp hương vị thơm ngọt trên thân thể hắn. Hạ thân cùng lúc cũng không ngừng va chạm lên.
Hạ thể cùng ngực đồng thời đánh úp cảm giác đau đớn cùng tê dại, Tống Mẫn Hạo kỳ thật không quá khống chế lực đạo chính mình bất luận trong âu yếm thân thể hay là giao hợp, cái dạng kích thích xâm lược quá mức thỉnh thoảng xuất hiện khiến Khang Thắng Duẫn cảm thấy khó có thể chống đỡ. Giữa hoảng hốt, thanh niên kia lại gia tốc lên, đè chặt eo hắn tàn nhẫn va chạm, hô hấp hắn dồn dập, cổ họng phát ra âm gào thét trầm thấp.
"A...!!!"
Khang Thắng Duẫn giữa lúc y dùng sức cắm rút, đột nhiên đề cao thanh âm, động nhỏ đã ướt mềm một mảnh tràn ra một dòng nước ấm, đồng thời kịch liệt co rút lên. Khoái cảm giống như từng đợt sóng biển càn quét, bao phủ hắn. thân thể Khang Thắng Duẫn hoàn toàn mất khống chế, co chặt lại, cầm lòng không nổi nâng về phía trước, hai chân lẫn hai tay quấn lấy y. Hưng phấn dư-ng vật trước người phun ra một dòng dịch chất màu trắng sền sệt xong mới thả lỏng thân thể. Tựa như toàn thân trên dưới mỗi một tế bào của hắn đều bị Tống Mẫn Hạo phá tan thành từng mảnh nhỏ, tựa như nằm lên một đám mây, tâm trí rơi vào một mảng đặc nghẹt.
Thân thể Khang Thắng Duẫn sau cao trào trở nên mẫn cảm cực độ, chỉ cần chút trêu chọc nho nhỏ đều khiến hắn sinh ra hưng phấn ngập đầu. Giữa dư vị, thân thể hắn hoàn toàn xụi lơ, gợi người đến hái, mà hai chân vẫn bị Tống Mẫn Hạo gắt gao đè lên, tách mở lớn nhất có thể, ép thừa nhận trừng phạt mê người của gã đàn ông vẫn còn chưa thoả mãn.
Tống Mẫn Hạo chịu đựng khoái cảm của sự chặt chẽ sau cao trào, cảm giác được phản ứng của Khang Thắng Duẫn, y không vì vậy thả chậm động tác ngược lại tăng lực eo, giống hùng sư trẻ tuổi bắt được con mồi vậy, mở nanh nhọn, khảm nhập cơ thể mềm mại của con mồi. Y đột nhiên đè lên người hắn, đưa cặp môi mềm mại kia vào trong miệng, cùng lúc, chỗ giao hợp dưới hạ thể vẫn không ngừng điên cuồng thọc vào rút ra từng khắc một.
Một lần lại một lần cao trào lẫn co rút thân thể rốt cuộc làm Khang Thắng Duẫn chống đỡ không được, hắn ngửa đầu giương miệng, hai má hồng rực, nổi lên sắc đỏ kiều diễm như quả táo, mà đôi mắt ẩn đầy hơi nước hơi híp lại, bởi vì cực đại kích thích vừa rồi, trở nên hơi thất thần, tựa như đá quý lấp loáng châu quang. Theo mỗi một lần va chạm của y, nước mắt không kềm được, lăn xuống từ khóe mắt, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là thống khổ hay vui vẻ nhiều hơn.
Khang Thắng Duẫn bị y hôn đến mức nhẹ giọng nức nở, chỉ khi Tống Mẫn Hạo buông hắn ra mới thấy thiếu niên kia nỉ non phát ra thanh âm tựa như người bệnh: "Ngươi... Ngươi là dã thú sao... A?" Ngay cả y thức cũng như bị đâm nát, mỗi một âm rên rỉ đều mang theo run rảy mềm mại đẹp đẽ.
Tống Mẫn Hạo nâng chân lẫn eo hắn lên, nhìn thân thể lưu lại từng vết tích hồng nhạt trên người hắn, cúi xuống dính lên người hắn hung hăng cắm vào chỗ sâu nhất trên thân thể hắn, tựa như cố tình khiến Khang Thắng Duẫn vì đau đớn, há miệng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy, ta muốn ngươi hưởng qua tư vị này, lúc sau không thể lại dễ dàng rời khỏi ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro