Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(4)


Thật tình mấy năm nay Tống Mẫn Hạo vẫn nhớ đến thiếu niên mang tên Khang Thắng Duẫn. Tống tướng quân đích xác càng có bí mật khó có thể tự mở miệng, tiền triều từng lấy tin nhảm về y công kích y, đó là Tống tướng quân này không ưa nữ sắc. Bất quá y cũng không phải một thân một mình, hoàng đế tiền triều Lý Thắng Huân từng so gậy với y mấy năm, không phải cũng luôn mang bạn độc Kim Tần Vũ bên người sao?


Tống Mẫn Hạo còn từng nể phục Lý Thắng Huân sớm tìm được người có thể tựa vào. Bất quá ngẫm lại, thời điểm Khang Thắng Duẫn xuất hiện thực giống trong mộng, bàn tay hắn lúc y chạm vào vô cùng mềm mại, cái trán càng non mịn tinh tế.


*Bạn độc: Tạm hiểu là người cùng học với thái tử


Chập tối, lúc Tống Mẫn Hạo trở về nhà gỗ nhỏ của y pha rượu cùng trà lạnh, giữa đêm hè ngồi dưới ánh trăng, bên gió lạnh từ đồng cỏ lau thổi qua, một mình uống. Lúc men say tràn đầy, Tống Mẫn Hạo nhạy bén nghe được tiếng nước từ trong hồ cách mình chỉ trăm mét.


Y có chút cảm giác Khang Thắng Duẫn xuất hiện, lại thấy chính mình nghĩ không đâu, ai cả ngày chui từ cái hồ ra? Khang Thắng Duẫn lại không thật sự là thủy quỷ.


Nghĩ vậy liền tiếp tục uống rượu, không quá để ý. Nhưng tiếng gió thổi đến từ bãi cỏ lau nghe sàn sạt có chỗ bất thường khiến tay rót rượu của y dừng lại. Tống Mẫn Hạo đứng dậy, nhờ vào ưu thế che chắn tốt của nhà gỗ, nhìn vào bãi cỏ lau.


Y cảm thấy sao có thể là Khang Thắng Duẫn, chỉ là động vật chạy loạn mà thôi, song vẫn ngớ ngẩn mở to mắt tìm.


Sau đó y thấy một thân ảnh màu đen, mái đầu màu nâu ngắn củn lẫn giữa bãi cỏ lau thiển sắc càng nổi bật. Tâm Tống Mẫn Hạo khẩn thiết co lại.


"Ya —— ngươi tên tiểu tử này ——" Khuôn mặt thiếu niên so với lần trước gặp thoạt nhìn vẫn i như đúc, hắn há hốc mồm. Ngữ khí không thể nào tính là dễ nghe. Bất quá Tống Mẫn Hạo không quản được nhiều như vậy, ngay cả giày cũng chưa mang, y phi thân xuống bậc thang, chạy đến trước Khang Thắng Duẫn, hoang mang rối rắm kéo tay hắn.


Khuôn mặt Khang Thắng Duẫn chẳng có một chút thay đổi nào, tay vẫn còn nắm chặt túi tiền y đưa.


5.


"Ngươi biết ta phí bao nhiêu sức lực tìm ngươi không." Lúc Khang Thắng Duẫn bị Tống Mẫn Hạo kéo vào trong phòng còn lẩm bẩm lầm bầm.


Tống Mẫn Hạo không biết, nhưng y chú ý đến cổ lẫn vết xước quanh xương quai xanh Thắng Duẫn, máu còn chưa khô lại. Hơn nữa cả người Khang Thắng Duẫn vẫn ướt dầm dề như lần trước, nên có thể đoán Khang Thắng Duẫn lại trải qua một phen chật vật trong hồ nước.


Tống Mẫn Hạo lấy y phục mình ra muốn hắn thay, Khang Thắng Duẫn lại đỏ mặt đuổi y khỏi phòng, khóa cửa kỹ mới bằng lòng thay quần áo.


Ngồi bên hiên cửa, tâm trí Tống Mẫn Hạo có chút vẩn vơ, y không biết Khang Thắng Duẫn từ chỗ nào tới, sao phải đến tìm mình lần nữa, tới nơi này vì cái gì. Nhưng hương thơm có chút quen thuộc trong không khí lẫn thân ảnh mảnh khảnh của Khang Thắng Duẫn chiếu lên cửa làm y thực sự hoảng loạn.


Quần áo y đưa Khang Thắng Duẫn bị hắn mặc rối tinh rối mù, nhãi con này nhất định chưa từng tới đây, bằng không làm sao áo trong áo ngoài lại mặc ngược như thế. Thắt lưng cũng buộc rối tung.


Lúc Tống Mẫn Hạo thò tay qua chạm vào quần áo của hắn, Khang Thắng Duẫn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trời mới biết đám đồ cổ này trong mắt hắn có bao nhiêu hấp dẫn. Khang Thắng Duẫn cứng còng cả người, không biết Tống Mẫn Hạo muốn làm cái gì. Tống Mẫn Hạo cảm giác được Khang Thắng Duẫn nhìn chằm chằm mái tóc đen rất dài của mình, liền ngẩng đầu hỏi hắn: "Ở nước của ngươi có phải không cần nuôi tóc dài hay không?"


Khang Thắng Duẫn không đáp, hắn dùng ngón tay luồng vào sợi tóc trước mặt.


Hóa ra cũng không cứng như tưởng tượng, ngược lại rất mềm mại.


6.


Khang Thắng Duẫn chưa bao giờ bao giờ trải qua nhiều lần cao trào tràn ngập vui thích như vậy. Cái Tống Mẫn Hạo mang đến cho hắn trừ khoái cảm ngập đầu còn có thứ hắn không biết vì sao, náu giữa va chạm thô bạo là dịu dàng yêu thương.


Trước khi lần nữa nhìn thấy Tống Mẫn Hạo, Khang Thắng Duẫn quyết tâm nghiêm túc học về tư thế tình ái, không lại trốn tránh, cũng dùng nhiều cách thức khác nhau tự an ủi. Nhưng nhiệt liệt cùng kích thích tự mình mang đến so ra đều kém bàn tay Tống Mẫn Hạo vỗ về trên hông, thì thào bên tai hắn. Khang Thắng Duẫn cho rằng gã đồ cổ này đúng là có khí chất của kẻ rong đuổi giang sơn, khiến thể xác lẫn tinh thần mình hoàn toàn thần phục trước động tác của y.


Khang Thắng Duẫn dùng cánh tay ôm chặt lấy y, muốn dùng tư thế càng áp sát vào y để bài trừ tạp niệm trong lòng, lắng tâm mình vào động tác giao hợp cùng âu yếm lẫn nhau. Khang Thắng Duẫn nhìn đỉnh đầu Tống Mẫn Hạo chôn trên ngực mình, đột nhiên dùng tay nâng lên mặt y lên, nhìn thẳng vào mắt y.


Tống Mẫn Hạo bị hành động của Khang Thắng Duẫn họa hoảng, bàn tay đỡ trên mặt y cũng không có mấy sức, y liền nâng cổ đỡ cho người kia khỏi phải dùng lực.


Khang Thắng Duẫn nhìn y không nói lời nào, nhưng trong đôi mắt đen nhánh bị tình dục phủ kín, còn có sa vào, tin cậy. Y đọc được, cũng hiểu được. Còn có thể lý giải bi thương bất lực, lại không chịu đầu hàng. Y biết Khang Thắng Duẫn mang bí mật đến đây, đến tìm y, đến giao phó toàn bộ bản thân mình cho y, nhưng khổ sở thì sao? Đoạn tình cảm sâu nặng này Tống Mẫn Hạo y còn có thể ẩn trong mỗi một lần kích thích chiếm hữu, mỗi một lần hôn sâu, sâu đến mức ngay cả linh hồn mình đều muốn đưa cho đối phương.


Tống Mẫn Hạo không biết khổ sở của hắn có thể giống mình hay không, ngăn không được càng thêm dùng sức, ghì lấy chân lẫn eo Khang Thắng Duẫn, muốn siết chặt lấy hắn, bảo hắn lưu tại bên mình. Đừng lại từ biệt mấy năm. Bảo hắn trở thành người chỉ thuộc về mình. Đừng lại để mình một mình canh giữ ngôi nhà gỗ giữa đồng cỏ lau này, rảnh đến mức không có gì làm, suốt ngày vô thức nhìn chằm chằm về phía hồ nước.


Khang Thắng Duẫn nâng mặt lên muốn hôn y, Tống Mẫn Hạo liền theo hắn, ngậm lấy đôi môi mềm mại này liếm mút, động tác tràn ngập nhu tình, động tác so với lần đầu tiên thô bạo chiếm hữu hắn vừa rồi hoàn toàn tương phản. Đầu Tống Mẫn Hạo sau một hồi kịch liệt làm tình, điền cuồng lại khát vọng chiếm hữu đều lắng lại. Khang Thắng Duẫn ngược lại càng nức nở, dịu dàng của Tống Mẫn Hạo thực khiến hắn khổ sở.


"Nước lạnh lắm..." Giữa lúc hai người hôn môi, hắn nỉ non.


Tống Mẫn Hạo ngừng hôn hắn, tựa lên trán Khang Thắng Duẫn, hạ thân cũng dừng lại, nghiêm  túc nhìn hắn.


"Ta rất đau," Khang Thắng Duẫn nức nở, cuộn tròn, nâng chân kẹp lấy xương hông y, cứ như một đứa trẻ mới sinh vậy, "Những lúc ta muốn nhìn thấy ngươi đều rất đau. Lạnh lắm. Đèn trong xe hỏng rồi..."


Y biết Khang Thắng Duẫn đau, càng thấy lạnh, vì thế y chậm rãi rút dư_ng vật ra, nằm bên Khang Thắng Duẫn ôm chặt hắn.


Chỉ là những lời sau, y nghe mà không hiểu.


Tống Mẫn Hạo biết này trên người nhóc con này ẩn giấu rất nhiều thứ, bọn họ có lẽ không thuộc về một quốc gia, thậm chí nhiều khả năng không cùng thuộc một niên đại, Tống Mẫn Hạo nhẩm đoán. Nhưng hiện tại Khang Thắng Duẫn là của y, chỉ mình y mà thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro