(2)
Động tác của y cũng không mềm nhẹ, eo Khang Thắng Duẫn bị hai tay y kéo lại, thân thể hắn cong về phía sau, ngược lại thúc đẩy hắn nâng hạ thể, thân thể càng dán sát lên thân thể đối phương.
Cả giường đã loạn hết, Tống Mẫn Hạo vừa rồi càng ghét bỏ chăn vướng víu, hất một cái sau đó vứt đến một chỗ xa dưới giường, hiện tại trên giường chỉ còn lại thân thể quấn quýt giao triền.
Gần đây chỉ làm hắn cao trào là không đủ, chỉ có làm hắn đến mức vì bị mình làm mà ném xuống lý trí lẫn liêm sỉ, buông ra rên rỉ mê mị tận xương, y mới có thể cảm giác Khang Thắng Duẫn là của y.
Khang Thắng Duẫn nhìn y chăm chú, cái mũi đột nhiên có chút ê ẩm. Hắn bị Tống Mẫn Hạo đâm kịch liệt, thân thể cũng loạng choạng, nước mắt chảy dọc xuống, rên rỉ trong miệng càng nức nở.
Làm hắn đến mức khóc giữa cực độ hưng phấn cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là lần này rõ ràng còn có một cảm giác bi thương tràn ra, Tống Mẫn Hạo không ngăn được, hạ thấp tiết tấu nhìn hắn. Toàn bộ thân thể Khang Thắng Duẫn đột nhiên đè lên người y, hai tay càng gắt gao ôm y, dùng thanh âm bị tình dục hun đến nghẹn ngào nói: "Không, đừng dừng lại." Sau đó hé miệng cắn y.
Bọn họ làm nhiều lần như vậy, hiện tại hắn cũng biết Tống Mẫn Hạo không phải là không có vị trí mẫn cảm, tỷ như phía sau tai y chính là bộ phận phi thường không chịu nổi bị trêu chọc. Cái loại dịu dàng này, động tác giống như mấy nhóc động vật nho nhỏ mổ nhẹ, lại rất dính người ngược lại khiến y càng bốc lửa, đặc biệt hạ thân nhãi ranh này còn cố ý vặn vẹo, biến hóa góc độ giúp y vào càng sâu. Thậm chí cố ý siết chặt bụng nhỏ, làm động nhỏ non mềm của chính mình kẹp chặt y.
Đôi mắt Tống Mẫn Hạo xoay tròn trợn lên, y nghiến răng nghiến lợi buông ra hai chữ: "Tìm chết!"
Ngay sau đó gấp hai chân hắn lên, thẳng lưng dùng sức va chạm, Khang Thắng Duẫn kêu sợ hãi một tiếng, lần này không nghiêng không lệch, đâm đến chỗ thịt non mềm giữa động nhỏ, "A a a ——"
Lý trí hắn trong nháy mắt đều hỏng, thân thể kịch liệt run rẩy lần thứ hai. Tống Mẫn Hạo không phải chỉ đâm một chút liền tính xong chuyện, lúc trước cố ý thả chậm tiết tấu vì muốn nhường hắn, hắn lại cư nhiên hiến thân, bức chính mình bạo lực lên, y vì vậy càng lúc càng nhanh hơn.
Đường cong nơi bụng y rất có độ đàn hồi, hiện tại tập trung sức lực đóng vào cơ thể hắn, động tác rút ra đâm vào lần thứ hai ném Khang Thắng Duẫn vào điên cuồng, làm hắn một lần, lại một lần, lại một lần cao trào, làm toàn bộ tâm trí hắn đều chỉ còn biết tập trung trên cảm quan thân thể, hoàn toàn không có cách tự hỏi.
Động tác của y kịch liệt như vậy, khăn trải giường dưới thân ướt sũng mồ hôi, thân thể Khang Thắng Duẫn bị kích thích kịch liệt, nếu không phải bả vai bị Tống Mẫn Hạo đè chặt lại, hắn nhất định sẽ đụng vào đầu giường.
Thanh âm Khang Thắng Duẫn nức nở không ngừng, bị lăn lộn đến giữa trưa Tống Mẫn Hạo mới tạm bỏ qua.
2.
Tống Mẫn Hạo bị hành động của Khang Thắng Duẫn đánh thức.
Quanh thân thiếu niên trước mặt tỏa ra bạch quang, hắn run rẩy đi nhặt quần áo trên mặt đất. Đôi môi xưa nay vẫn hồng nhuận giờ trắng bệch, từng sợi tóc mềm mại tinh tế tựa như sắp biến mất trong không khí.
"Phải về rồi?" Tống Mẫn Hạo xoay người xuống giường, lấy áo ngoài khoác lên bả vai hắn.
Khang Thắng Duẫn lưu luyến hôn hôn y, mới xoay người chạy khỏi cửa. Tống Mẫn Hạo nằm lại trên giường, nhắm hai mắt nghe tiếng hắn xuyên qua bãi cỏ, bước vào hồ nước nhỏ bị cỏ lau vây lấy, tiếng nước bắn lên lách tách. Y hình dung Khang Thắng Duẫn từng bước một bước vào giữa hồ, hít sâu một hơi chìm vào mặt nước, rời khỏi nơi này, trở về không gian của hắn.
3.
Lần đầu tiên Tống Mẫn Hạo nhìn thấy Khang Thắng Duẫn chính là mười năm chiến loạn kia. Lúc y theo phụ thân chinh phạt Lệ Nguyên thị, bởi vì ham chiến liền theo đại quân rời đi, Tống Mẫn Hạo nắm chặt chuôi kiếm bước vào giữa bãi cỏ lau, sợ lọt vào mai phục. Vùng này giặc Oa ẩn náu tứ tán, y không thể bởi vì coi khinh đám tiểu tặc mà chôn vùi tiền đồ xán lạn của mình.
Giặc Oa: hải tặc Nhật
Lúc y gần đến giữa hồ, chợt nghe một tiếng vang trong nước. Tống Mẫn Hạo đè hông thấp xuống, gườm bội kiếm trước người, thập phần cảnh giác. Y không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm sóng gợn nổi lên mặt hồ, trong nháy mắt bọt sóng lưu chuyển giữa hồ, y vốn định ngồi xuống ẩn náu, không nghĩ rằng mắt mình có thể choáng váng như thế.
Giữa hồ nước nhỏ, một thư sinh trẻ tuổi vùng vẫy nổi lên, không phải giặc Oa cũng không phải binh lính. Bộ dạng lẫn quần áo hắn đều rất kỳ quái, tóc rất ngắn, còn gợn xoăn giống như người nước ngoài. Ngũ quan thế mà vẫn là người Cao Lệ. Dáng người hắn tinh tế, khuôn mặt thanh tú, mặc cái dạng lam phục ngắn ngủn trước nay Tống Mẫn Hạo chưa thấy qua, hạ y cũng thiển sắc. Thư sinh này bộ dáng thực kỳ quái, hắn thở dốc từng ngụm, cũng không phát giác Tống Mẫn Hạo. Tống Mẫn Hạo thẳng người lên, hướng về phía hắn nói, "Xin hỏi ngươi có ổn không vậy?"
Thiếu niên bị y làm cho hoảng sợ, hắn cũng không nói lời nào, ngơ ngác nhìn Tống Mẫn Hạo lại nhìn sang bốn phía, thần sắc đầy vẻ hoang mang ngó tứ phía đánh giá.
Tống Mẫn Hạo không biết hắn có thể hiểu mình hay không, liền thử dùng Hán ngữ hỏi hắn: "Ngươi không sao chứ?"
Thiếu niên rốt cuộc mở miệng:
"Đây là chỗ nào...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro