Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(1)



author | regina_fake
editor | mahblues
#meadow 



*


1.


Hiện tại vẫn là buổi sáng, ánh mặt trời bên ngoài nhu hòa không chói mắt, cỏ lau rung động trong gió sớm.


Tiếng gió và thanh âm của cỏ lau cũng không lấn át được động tĩnh từ nhà nhỏ truyền ra.


Khang Thắng Duẫn đưa lưng về phía Tống Mẫn Hạo, bị y ôm vào trong ngực, hắn ngửa đầu, há miệng thở hổn hển, thân thể hắn vì bị người nọ thúc lên mà hướng về phía trước. Phía sau là cơ thể nóng bỏng của Tống Mẫn Hạo, hô hấp nóng rực, đoạt lấy môi hắn hôn, mút ra một vết màu hoa hồng trên lưng cùng bả vai hắn. Hoàn toàn không cần dùng nhiều sức lực cũng có thể vòng hết đường eo tinh tế, tay còn lại của y duỗi đến phía trước, vuốt ve hạ thể cứng rắn của thiếu niên.


Bởi vì hưng phấn, thân thể Khang Thắng Duẫn biến thành một độ cung phi thường duyên dáng, đường cong ưu nhã từ lưng dọc theo eo kéo đến phía dưới, môi người nọ dán lên đường cong lưng hắn, hôn thật sâu. Một bàn tay vây lấy thứ thẳng tắp trước người thiếu niên, y vuốt ve đùa bỡn, đột nhiên giễu cợt: "Cũng chỉ những lúc thế này cơ thể ngươi mới nặng hơn một chút."


"Ngươi...!! A... A...!!" Khang Thắng Duẫn hẳn thấy bực rồi, thân thể có vài phần đờ đẫn, hắn đang muốn giãy giụa, lại bị Tống Mẫn Hạo dùng vài cái đâm vừa sâu vừa mạnh mẽ làm thanh âm vỡ nát. Y đã quá quen thuộc thân thể hắn, biết nơi nào yếu ớt nhất, cố tình công kích đúng một chỗ này. Lúc sau Khang Thắng Duẫn bị đỉnh đến chỗ sâu nhất, toàn thân lại lần thứ hai run rẩy xoắn chặt y, kháng nghị sắp thốt ra cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ mềm mại.


"Ưm... ưm..." Khang Thắng Duẫn bị y đâm tới mức hết đường chống đỡ, toàn thân như có một luồng điện từ sâu trong bên trong lan tràn tay lẫn mũi chân, khiến hắn run rẩy toàn thân. Chất lỏng trơn trượt trào ra, dây lên khăn trải giường. Theo tốc độ va chạm của Tống Mẫn Hạo, hô hấp hắn cũng trở nên dồn dập lên, mồ hôi trên trán cuồn cuộn rơi xuống.


Hiện tại bọn họ đã đến gần cửa sổ, bị gió lạnh từ ngoài hồ nước thổi tới nhưng Khang Thắng Duẫn vẫn cứ cảm thấy toàn thân nóng bức. Thân thể kề sát sau lưng tựa như một ngọn lửa châm bỏng hắn, cánh tay từ phía sau ôm lên khiến hắn hoàn toàn chìm vào độ ấm của y. Lúc Tống Mẫn Hạo cúi đầu cắn lên vành tai cùng cổ hắn, tóc dài của y có vài sợi buông xuống trước thân thể hắn. Tống Mẫn Hạo từ trong thân thể hắn đâm tới đâm lui, y hiện tại đã rõ ràng mỗi một nhược điểm trên người Khang Thắng Duẫn, mỗi một lần đều kiên quyết thâm nhập, đụng tới bộ vị nhạy cảm nhất của hắn.


"Ha... Ta..." Thịt non bên trong đột nhiên mạnh mẽ siết lại, liều mạng quấn lấy y. Ánh mắt Tống Mẫn Hạo lay động, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể Khang Thắng Duẫn, liều mạng nghiên chuyển, bàn tay dứt khoát lần xuống phía dưới, thăm dò phần thân thể tương giao của hai người.


"A ————!!" Ngón tay kích thích đế cảm quan, thân thể bị y làm đến không còn sức chống đỡ, chỉ có thể ngả vào trong lồng ngực Tống Mẫn Hạo. Cuối cùng Khang Thắng Duẫn ngửa đầu buông ra một tiếng thở dốc thật sâu, toàn bộ thân thể sau đó hoàn toàn sụp đổ.


Bọn họ ở làm xong vòng này, tay Tống Mẫn Hạo trượt qua phía sau hắn, dễ dàng đặt hắn xuống giường. Khang Thắng Duẫn gối lên khuỷu tay y, cánh tay Tống Mẫn Hạo rắn chắc hữu lực, không chút cảm giác yếu ớt. Tống Mẫn Hạo cúi người thực thấp, hôn thiếu niên trong lồng ngực mình. Bàn tay còn lại đặt trước ngực hắn, nhẹ nhàng xoa nắn. Dù y hiện tại so với lúc trước dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn cứ cho hắn một loại cảm giác gần như hít thở không thông bẩm sinh thuộc về y. Bọn họ hiện tại vô cùng quen thuộc thân thể đối phương, Khang Thắng Duẫn quen với phần bá đạo này của y. Hắn luồng ngón tay vào tóc Mẫn Hạo, thân thể hơi nghiêng tới tiếp nhận, môi lưỡi giao triền thật lâu mới có thể tách ra.


Chỉ có như vậy không đủ thỏa mãn Tống Mẫn Hạo. Đôi mắt đen của y lúc cúi người nhìn hắn luôn có tác dụng rất lớn, hai mắt nổi lên dục tình nồng đậm. Người như vậy, tràn ngập tính xâm lược, vốn nên khiến người ngượng ngùng, thậm chí lùi bước, nhưng diện mạo quá phạm pháp kia khiến bất cứ ai đến càng gần, liền càng thấy không có cách nào bình tĩnh đối diện y. Khang Thắng Duẫn đành phải thừa dịp chính mình ôm lấy Mẫn Hạo, vùi mặt vào sau tai y.


Ngay cả thân thể cũng nổi lên phản ứng, hạ thể càng nóng rực, phồng lên.


Thân thể Khang Thắng Duẫn chung quy vẫn có chút nhạy cảm, lúc Tống Mẫn Hạo vỗ về chơi đùa thân thể hắn chạm đến phần eo. Hắn tuy run rẩy một chút, nhưng sau đó từ trong thân thể cảm nhận được độ ấm nóng rực, độ ấm này dần hướng vào nơi sâu bên trong, cảm giác căng đau lẫn tê mỏi lây đến bên hông. Suốt quá trình từ tốn đưa đẩy. Tống Mẫn Hạo cũng cảm thụ được nơi sâu trong thân thể hắn, độ ấm lẫn cảm giác đầy đủ, thực điềm mỹ mất hồn đến tận xương, khiến người ta càng sinh ra cảm giác phát cuồng.


Đùi trong Khang Thắng Duẫn đẹp lại mềm mại, động tác đâm rút của Tống Mẫn Hạo cọ đến bên hông hắn, da thịt mềm mại tới mức cảm giác chỉ cần véo nhẹ cũng tan thành nước, vô luận phần nào trên người hắn dán lên người y đều dẫn đến một luồng lửa nóng.


Khoái cảm dọc theo tuỷ sống hướng lên trên, Tống Mẫn Hạo không khỏi đẩy nhanh tốc độ.


Giữa lúc Tống Mẫn Hạo dần tăng tốc, Khang Thắng Duẫn càng siết chặt thân thể, gắt gao liếm mút y. Khang Thắng Duẫn bị y ma sát đến run rẩy cả người, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp càng thêm dồn dập, mái tóc nâu mềm mại xõa ra trên gối, ướt sũng mồ hôi.


Mồ hôi từ trên người Tống Mẫn Hạo chảy xuôi xuống tích lại trên thân thể hắn, lại dung hòa cùng mồ hôi của hắn, thấm xuống đệm giường. Lúc y cúi người ngậm lấy đầu ngực hắn, liền có thể cùng lúc cảm nhận được mùi thơm thân thể Khang Thắng Duẫn lẫn trong vị mồ hôi. Bận rộn vùi đầu trước ngực hắn, có thể lần nữa nghe Khang Thắng Duẫn rên rỉ giữa thanh âm da thịt va chạm, sâu lắng lại hữu lực.


Tống Mẫn Hạo gần như dừng lại trong một cái chớp mắt, sau đó nheo mắt, hung hăng đâm tiến vào thân thể Khang Thắng Duẫn. Lần này y cũng không vội vã rút ra, mà tìm kiếm điểm nhạy cảm trong thân thể hắn, càng dùng sức ma sát, nghiền nát nó.


Thân thể Khang Thắng Duẫn quá mức điềm đạm yêu kiều, kẹp đến mức tiếng thở dốc của y cũng dần trầm đục. Xưa nay Tống Mẫn Hạo nói chuyện rất êm tai, tông giọng nam trầm càng trầm ổn, giữa lúc bọn họ làm tình, thời khắc đạt đến đỉnh điểm cố tình nói vài câu thô lỗ càng có tác dụng quyến rũ kẻ khác.


Tống Mẫn Hạo có khi chỉ nhợt nhạt tiến vào một nửa, sau đó cố tình nghiền nát điểm cuối động nhỏ mềm mại, lại đâm vào thật sâu, như thế lặp lại vài lần, chọc đến Khang Thắng Duẫn khiến hắn rên rỉ mỗi câu đều tràn đây cảm xúc, "Ưm... haa... A a ——!!"


Mỗi một lần lúc y rời khỏi thân thể, thật chỉ hận không khiến y càng kịch liệt lấp đầy chính mình.


Thứ sót lại chỉ có nùng diễm thôi tình, khiêu khích người đến mức muốn ngừng mà không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro