Chap 42: END
Cốc cốc...
Bỗng dưng cửa phòng bị gõ vang, Phác Chiến đi đến mở ra, Phác Kiến cùng Hiếu Tuấn bước vào.
"Chị dâu, chị thấy thế nào rồi?''
Hiếu Tuấn thấy Hiếu Mẫn tỉnh thì vui mừng đi đến quan tâm hỏi.
"Đúng đấy cháu dâu, con thấy thân thể tốt hơn chưa?''
Phác Kiến cũng ôn hòa hỏi nàng.
"Ai là chị dâu của anh? Phác Tổng, anh nhận nhầm người rồi''
Hiếu Mẫn không hiểu họ vì cái gì thân thiết gọi hỏi như vậy, nàng nhìn Hiếu Tuấn không vui phản bác.
"Thì chị là chị dâu..."
Hiếu Tuấn thấy nàng ánh mắt hay giọng điệu đều đối với họ xa lạ, thì mi tâm nhăn lại nói.
"Anh đùa sao?''
Hiếu Mẫn lạnh lùng hỏi lại.
Hiếu Tuấn cùng Phác Kiến nghe vậy cũng choáng váng. Chuyện gì đang xảy ra với nàng? Hai người đồng loạt nhìn sang Phác Chiến chờ câu trả lời.
"Em ấy bị mất trí nhớ''
Tố Nghiên thay phụ thân mình minh bạch cho họ.
"Đúng thế, mất đoạn ký ức ở hai tháng trước rồi nên Mẫn nhi mới trả lời như vậy''
Phác Chiến gật đầu nói tiếp.
"Không phải chứ? Mất ngay đoạn cùng chị...''
Hiếu Tuấn nghe đến thì muốn hôn mê.
"Vậy chị biết Phác Trí Nghiên là ai không?''
Hiếu Tuấn lại không phục nhìn nàng hỏi.
"Đau... Đau..."
Hiếu Mẫn nghe cái tên này thì đầu cơn đau lại kéo đến, tay cứ đánh vào đầu liên tục kêu.
"Đừng có nhắc tới cẩu nữ tử đó ở đây!''
Cư Lệ thấy Hiếu Mẫn nghe đến tên người kia thì đau, nàng liền nhìn Hiếu Tuấn quát lên.
"Cô ăn nói cho đàng hoàng!''
Hiếu Tuấn liếc Cư Lệ cảnh cáo.
"Mẫn nhi, em bình tĩnh...''
Tố Nghiên khổ sở bắt lấy tay nàng trấn an.
"Mẫn nhi, con đừng nghĩ nữa..."
Phác Chiến tiến đến kìm tay nàng nhẹ giọng nói.
"Hiếu Mẫn, không cần quan tâm họ, cậu nên nghỉ ngơi...''
Cư Lệ bỏ qua hắn, đi đến vỗ nhẹ vai nàng.
"Đi thôi...''
Phác Kiến một bên quan sát, tới đây thì hít một hơi thật sâu, nhìn Hiếu Tuấn chết đứng bên cạnh nói. Hiếu Tuấn vuốt mặt một cái, nếu chị ấy tỉnh lại mà biết chị dâu quên mình thì sẽ đau lòng chết mất, nên làm sao ăn nói với chị bây giờ?
------------------------------
"Ưm..."
Trí Nghiên thốt lên tiếng rên, mắt chậm rãi mở ra.
"Mẹ..."
Giọng cô thập phần yếu ớt gọi Lam Tình Vân nhắm mắt ngồi ở sofa.
"Nghiên nhi, con tỉnh rồi..."
Lam Tình Vâm nghe gọi thì tỉnh ngủ, bật dậy vui mừng nói.
"Mẫn nhi đâu?''
Trí Nghiên nhớ ra gì thì bắt lấy tay bà kích động hỏi.
"Con đừng kích động, Mẫn nhi không sao, nàng đang ở phòng đều dưỡng''
Lam Tình Vân vỗ tay cô trấn an.
"Con muốn đi thăm nàng''
Trí Nghiên chống tay ngồi dậy.
"A....''
Cô sơ ý đụng trúng tay vào lưng đau đớn hét lên, trán cũng phủ một lớp mồ hôi.
"Con nằm yên, như thế này rồi đi đâu a''
Lam Tình Vân hoảng sợ lo lắng gầm nhẹ lên.
"Con sao rồi?''
Bà nhìn con gái đau đến chảy cả nước mắt thì càng lo lắng, mới hạ giọng hỏi.
"Con không sao...''
Trí Nghiên yếu ớt đáp.
"Trí Ân, cậu ấy có sao không?''
Trí Nghiên một lúc lại nhìn bà lo lắng hỏi.
"Nàng không sao...''
Lam Tình Vân tính nói sự thật nhưng biết tính của con gái thì lắc đầu.
Cạch...
Cửa mở ra, Phác Kiến cùng Hiếu Tuấn bước vào.
"Ông nội, Tuấn nhi..."
Trí Nghiên nhìn hai người nhẹ giọng gọi.
"Nghiên nhi, con thấy trong người thế nào rồi?''
Phác Kiến đi đến yêu thương hỏi.
"Chị thấy thế nào?''
Hiếu Tuấn bỏ qua bộ mặt buồn bã thay bằng quan tâm hỏi.
"Ân đã tốt, hai người yên tâm''
Trí Nghiên cười yếu ớt lắc đầu.
"Mẫn nhi bên kia sao rồi?''
Lam Tình Vân nhìn con trai mình hỏi.
"Dạ... Chị ấy vẫn chưa tỉnh...''
Hiếu Tuấn thấy Trí Nghiên nhìn đến thì đành phải nói dối, chị hắn mới tỉnh hắn không muốn chị đau lòng kích động đâu. Phác Kiến thì diện vô biểu tình không nói gì.
------------------------------
Hai tuần sau...
Hôm nay Hiếu Mẫn đã khỏe hẳn, bác sĩ cũng đồng ý cho nàng xuất viện, chỉ dặn dò nàng bồi bổ thân thể cùng đứa bé. Phác Chiến mỗi lần nhắc tới Trí Nghiên nàng đều đau đầu nên họ quyết định dứt khoát không nhắc tới nữa.
Trí Nghiên được Phác Kiến mua nhân sâm thượng hạng bồi bổ nên vết thương cũng nhanh chống kết vảy, cô hai tuần này cứ inh ỏi muốn gặp Hiếu Mẫn nhưng bị mọi người tìm đủ lý do cản lại.
Hôm nay cô nhận được hai tin chấn động, một là Trí Ân trở thành người thực vật, hai là Hiếu Mẫn mất đi trí nhớ quên đi mình, nghe xong cô như từ trên mây rớt xuống vực sâu vạn trượng, tim mãnh liệt giật thót nhói lên từng cơn, sự thật này thật khó để chấp nhận.
Cô khóc rống lên, kích động muốn gặp Hiếu Mẫn nhưng mọi người cũng cho cô biết nàng đã xuất viện từ sáng sớm.
"Cho con gặp nàng đi..."
Trí Nghiên nức nở cầu xin mọi người.
"Cho con gặp nàng..."
"Cho nàng một thời gian đã, con bây giờ gặp nàng càng thêm loạn thôi''
Phác Kiến nhìn cháu mình như thế thì lòng cũng đau, ông không khỏi ôm vai cô khuyên bảo.
"Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy?''
Trí Nghiên nước mắt chảy ra không ngừng, giãy giụa dữ dội trong lòng Phác Kiến.
Đến một lúc thật lâu, cô mới ngừng khóc, cô như người mất hồn quỳ dưới nền suốt mấy giờ liền, ai khuyên hay nói gì cũng mặc kệ không quan tâm.
Lam Tình Vân cũng rơi nước mắt nhìn đến con gái của mình. Phác Dĩ Tân thì ôm vợ mình vẻ mặt vô cùng buồn bã. Phác Kiến thì nhắm mắt lại không nhìn đến cháu mình bộ dạng đau đớn lúc này.
"Con muốn thăm Trí Ân''
Trí Nghiên một lúc thì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mọi người mở lời.
"Được''
Lam Tình Vân lau nước mắt đi đến đỡ cô dậy, dẫn cô đi đến phòng kế bên.
Trí Nghiên bước vào phòng nhìn đến Trí Ân hơi thở tàn trên giường, vẻ mặt cũng tái đi trông thấy, đầu thì quấn đầy băng gạc.
Nước mắt Trí Nghiên lại rơi xuống, cô cúi đầu xuống đứng gần một giờ mới xoay người bước ra khỏi phòng, không quên lẩm bẩm.
"Trí Ân, mình xin lỗi cậu rất nhiều..."
------------------------------
Một tháng sau...
Trí Nghiên trong một tháng này rất nhiều lần đi tìm Hiếu Mẫn, đổi lại là bị đuổi trở về. Cô tiều tụy gầy đi rất nhiều, mỗi lần bị đuổi về thì bộ dạng vô cùng thê thảm, một tháng cô luôn sống trong giày vò cùng dằn vặt.
Hiếu Mẫn luôn cảm thấy ngột ngạt, nàng cảm giác bản thân rất trống vắng. Từ khi xuất viện trên mặt nàng chưa bao giờ xuất hiện nụ cười, bụng nàng cũng nhô lên một chút, nàng suốt ngày cứ xuất thần vuốt ve bụng mình, cũng không biết bản thân là bị làm sao, tim cứ mỗi ngày nhói lên khiến nàng khó thở.
Nàng đưa ra quyết định là sẽ cùng chị gái qua Anh Quốc, nàng muốn rời khỏi nơi khiến nàng không thoải mái này, tìm một cuộc sống mới, một cuộc sống bình dị cùng đứa bé qua ngày.
"Ba ở đây mạnh khỏe''
Hiếu Mẫn ôm Phác Chiến nhẹ giọng nói.
"Con qua bên đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân''
Phác Chiến gật đầu cũng căn dặn nàng.
"Ba yên tâm, con sẽ chăm chóc cho hai mẹ con Mẫn nhi''
Tố Nghiên nhìn ông cam đoan.
"Được, nhờ vào con''
Phác Chiến nhìn hai người con gái mình gật đầu.
Mẫn nhi, mong là sau này con sống thật hạnh phúc vui vẻ.
"Hiếu Mẫn, cậu nhớ phải về thăm mình''
Cư Lệ khóc lóc đi đến ôm lấy Hiếu Mẫn.
"Được, mình sẽ về thăm cậu''
Hiếu Mẫn cười, vỗ lưng nàng nói.
"Mẫn nhi...''
Bỗng lúc này, một âm thanh từ xa truyền tới, vang vọng khu chờ của sân bay, Trí Nghiên ở phía sau hoảng loạn chạy đến, đồng phục văn phòng cũng chưa kịp thay.
"Cô đến đây làm gì?''
Cư Lệ đứng cản trước Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên nâng giọng hỏi.
"Mẫn nhi, đừng đi được không? Đừng rời xa em..."
Trí Nghiên bỏ qua Cư Lệ, ánh mắt phủ một tầng sương, hạ giọng nghẹn ngào cầu xin Hiếu Mẫn phía trước.
Hiếu Mẫn nhìn thấy cô, nghe giọng cô không biết vì sao tim lại đau nhói đến như vậy, đầu đồng thời cũng bắt đầu ê ẩm, nhưng nàng không nhớ ra người này là ai, dù có cảm giác rất quen thuộc.
"Mẫn nhi, em không sao chứ?''
Tố Nghiên kế nên thấy nàng vẻ mặt đau đớn đỡ đầu thì lo lắng.
"Em không sao, nhưng cô ta là ai?''
Hiếu Mẫn lắc đầu, nhìn chị mình nhẹ giọng hỏi.
"Là nữ nhân khốn nạn mà cậu muốn quên!''
Cư Lệ thật nhanh mở miệng.
"Cô..."
Trí Nghiên mặt mày đỏ bừng nghiến răng, tức giận tay chỉ thẳng vào Cư Lệ.
"Tôi nói sai sao Phác đại tiểu thư?''
Cư Lệ cười lạnh.
"Cư Lệ, được rồi...''
Phác Chiến một bên nhìn Cư Lệ lên tiếng, hắn không muốn giữa trốn đông người mà tiếng lớn tiếng nhỏ.
"Máy bay XXX sắp cất cánh, mời mọi người vào vị trí...''
Lúc này, âm thanh thông báo của một nữ nhân vang vọng cả sân bay.
"Ba, tụi con đi''
"Đi thôi''
Tố Nghiên nắm lấy tay Hiếu Mẫn nói.
"Mẫn nhi, đừng đi, em xin chị...''
Trí Nghiên hai gối nặng nề quỳ xuống chạm nền đất, nước mắt hai dòng mà chảy nhìn ái nhân đang dần đi xa mà khổ sở gào lên.
Hiếu Mẫn nghe âm thanh tê tâm liệt phế kia lòng cũng run lên, nàng vô thức dừng lại bước chân. Phác Chiến nhìn cảnh này cũng đau xót, Tố Nghiên thì một bên im lặng chờ Hiếu Mẫn lên tiếng.
"Em về đi, xem như chúng ta duyên phận đã tận''
Hiếu Mẫn không có quay đầu, nàng hít một hơi sâu nói xong thì nhấc chân bước đi.
Trí Nghiên giương mắt nhìn bóng lưng dần xa khuất của nàng, đau đớn ôm mặt khóc không thành tiếng giữa dòng người vội vã...
ENDING.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro