Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41

Một lát sau...

"Ba..."

Phía xa một nữ nhân vội vã chạy đến, dung mạo cũng vài phần tương tự Hiếu Mẫn.

"Tố Nghiên...''

''Mẫn nhi em ấy thế nào rồi?''

Tố Nghiên tràn ngập lo lắng nhìn ông hỏi.

"Nàng đang bên trong''

Phác Chiến rơi nước mắt nhìn vào phòng thứ hai đang sáng đèn nói.

"Chị Tố Nghiên..."

Cư Lệ thấy nàng đến thì nhào vào lòng nàng nức nở lên. Tố Nghiên cũng ôm lại nàng nhẹ vỗ lưng dỗ dành, mắt cũng đỏ lên rồi rơi nước mắt.

Lúc này, phòng cấp cứu số hai đèn tắt, nữ bác sĩ cùng hai y tá bước ra.

"Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?''

Phác Chiến chạy nhanh tới bắt lấy tay bác sĩ, vội hỏi.

Tố Nghiên, Cư Lệ cũng chạy đến lo lắng chờ câu trả lời, Phác gia người cũng đứng dậy.

"Phác* Tổng bị nặng ở phần đầu, sợ là sẽ mất đi một đoạn ký ức ngắn, rất khó để hồi phục, trừ khi đoạn quá khứ đó rất quan trọng với nàng. Còn một điều nữa, đứa bé trong bụng nàng rất mạnh mẽ, hai mẹ con họ đều bình an''

Nữ bác sĩ nói tới đứa bé thì cười nhẹ thông báo cho mọi người.

"Đứa bé?''

Mọi người nghi hoặc đồng thanh.

"Bé chỉ mới được một tháng, sau việc này mọi người nên để ý đến Phác* Tổng hơn, đừng để cô ấy vận động mạnh''

Nữ bác sĩ gật đầu nói tiếp.

"Đứa bé của ai?''

Tố Nghiên ngu ngơ hỏi ba mình.

Mọi người nghe đứa bé cũng lâm vào hoang mang, Phác gia bốn mặt nhìn nhau, Phác Kiến mặt cũng sinh ra nho nhỏ vui mừng.

"Tất nhiên là con của cháu tôi a''

"Không lẽ nàng lén mang thai định cho mọi người một cái kinh hỉ? Một tháng trước không phải là ngày Trí Nghiên bị đâm sao?''

Ân Tĩnh suy đoán một bên rồi nhẹ giọng nói.

"Đứa bé này là của Phác Tổng, là thiên chân vạn xác, tôi chính là người làm chuyện đó''

Nữ bác sĩ cũng không ngại nói ra.

"Tốt quá rồi, đa tạ trời phật cho hai mẹ con họ bình an...''

Phác Dĩ Tân miệng lẩm bẩm lạy trời laỵ phật.

Lam Tình Vân, Hiếu Tuấn trên mặt cũng xuất hiện nét cười.

"Cảm ơn bác sĩ...''

Phác Chiến cũng cười nói cảm ơn.

"Ân, trễ nhất là sáng mai Phác* Tổng mới tỉnh''

Nữ bác sĩ nói xong rồi rời đi.

Tố Nghiên rơi vào hoang mang cực độ, nàng mới đi Anh nửa năm mà về lại biết tin em của mình mang thai.

"Mọi chuyện giải thích với con sau''

Phác Chiến nhìn nàng nói.

"Ân''

Tố Nghiên nhẹ gật đầu.

Hiếu Mẫn được bốn y tá đẩy ra dẫn tới phòng chăm sóc đặc biệt. Phác Chiến cùng Tố Nghiên, Cư Lệ đồng thời chạy theo.

Phác gia thì ngồi đợi hai nữ nhân vẫn còn đang cấp cứu bên trong. Hiếu Tuấn đi qua đi lại suốt hai canh giờ, lâu lâu lại chắp tay cầu trời khẩn phật.

Bảng cấp cứu số 1 tắt đèn, bác sĩ thở dài bước ra.

"Cháu tôi thế nào rồi?''

''Con gái tôi sao rồi?''

Phác Kiến cùng Lam Tình Vân chạy nhanh đến đồng thanh hỏi, hai cha con Phác Dĩ Tân thì ngực phập phồng chờ câu trả lời.

"Nếu sau 12 giờ Phác Tổng không có dấu hiệu sống thì mọi người nên chuẩn bị tinh thần, chúng tôi đã tận lực''

Nam bác sĩ nhìn bốn người trịnh trọng nói.

"Sao?''

Lam Tình Vân nghe đến thì đầu như nổ tung, bước chân cũng loạng choạng.

"Sao có thể?''

Hiếu Tuấn rống lên, nhanh tay đỡ lấy mẹ mình. Phác Dĩ Tần không thể tiêu hóa nổi, vội đỡ lấy Phác Kiến sắp ngã.

"Ba không sao chứ?''

"Không sao...''

Phác Kiến mắt đỏ lên, nghe tin này ông thật sốc, không thể chấp nhận được.

Bốp...

Hiếu Tuấn như nổi điên đi đến đánh tên nam bác sĩ một cái.

"Một lũ vô dụng!''

"Tuấn nhi..."

Lam Tình Vân kéo hắn lại la lên. Nam bác sĩ bị đánh ngay mặt, thân thể mất cân bằng ngã xuống đất.

"Trưởng khoa..."

Hai nữ y tá vội chạy đến đỡ hắn lên.

"Chúng tôi thật đã cố gắng hết sức. Thật xin lỗi..."

Nam bác sĩ bị đỡ đứng dậy nhìn mọi người nói lại một lần nữa và xin lỗi, vì hắn biết cảm giác tâm trạng của mọi người bây giờ, hắn cũng đã từng trải.

"Cút ngay!''

Hiếu Tuấn nhìn ba người rống lên.

Mọi người gần đó cũng bị dọa không nhẹ, không biết xảy ra chuyện gì, trong bệnh viện mà lại ồn ào đến như vậy. Nam bác sĩ cùng hai y tá vội ly khai.

"Tại sao?''

Hiếu Tuấn quỳ giữa bệnh viện ôm mặt khóc rống lên, miệng thì cứ than trời trách đất. Lam Tình Vân cũng ôm mặt một bên nước mắt giàn giụa. Phác Kiến đi đến cửa sổ nhìn vào trong thấy cháu mình đang nằm trên giường, trên người đều là băng gạc.

Phác gia đã tạo nghiệp chướng gì? Sao lại giày vò ngay cháu của ông?

Phòng cấp cứu thứ 3 nửa giờ sau cũng tắt đèn.

"Nàng thế nào rồi?''

Lam Tình Vân lau đi nước mắt chạy qua nhìn nữ bác sĩ hỏi. Phác Kiến, hai cha con Phác Dĩ Tân cũng đứng dậy nhìn nữ bác sĩ.

"Nàng bị thương phần đầu hết sức nghiêm trọng, cộng thêm phần lưng bị nứt xương nặng, từ nay về sau nàng chỉ có thể là người thực vật. Chúng tôi đã tận lực, đã cố gắng hết sức rồi''

Nữ bác sĩ lắc đầu thở dài, nói xong thì cũng rời đi.

Phác gia nghe xong ai nấy cũng chôn chân tại chỗ, không thể tiếp thu nổi lời vừa nghe được.

"Ông trời ơi, hai đứa nó có lỗi gì...''

Phác Kiến mắt đầy tơ máu nhìn lên trên rống lớn.

"Ân nhi...''

Lam Tình Vân chân mềm nhũn mà ngã xuống nền, khóc nức nở kêu tên nàng, ông trời có phải quá tàn nhẫn với nàng rồi hay không. Hiếu Tuấn quỳ xuống trước cửa phòng nàng như người vô hồn, nước mắt hai dòng cứ chảy không dứt. Phác Dĩ Tân cố gắng hít một hơi thật sâu, đi đến ôm lấy vợ mình đang khóc.


------------------------------


Trí Ân được y tá đưa tới phòng dành cho người thực vật đặc biệt.

Phác gia ai nấy đều nóng lòng chờ kỳ tích đến với Trí Nghiên, lòng họ bây giờ ngoài hy vọng còn có khổ sở.

Một giờ, hai giờ, rồi rất nhiều giờ, Phác gia không một ai ngủ cả, vì họ sợ sẽ bỏ qua điều gì đó.

Ba giờ sáng vẫn không có động tĩnh gì, Lam Tình Vân mở cửa bước vào ngồi xuống nắm tay quấn đầy băng gạc của cô.

"Nghiên nhi, con phải cố lên, con không thể có chuyện được. Ông nội, ba mẹ, Tuấn nhi đều đang rất lo cho con...''

Lam Tình Vân rơi nước mắt, đau lòng cầm tay đầy thương tích của cô nhẹ giọng nói.

"Còn nữa, con biết tin gì không? Con có con rồi, Hiếu Mẫn đang mang cốt nhục của con nên con phải sống để chăm sóc hai mẹ con họ, phải có trách nhiệm biết chưa?''

Nhắc tới đứa con bà vui mừng thông báo cho nàng.

Tít tít...

Máy nhịp tim kêu tít một tiếng, thanh nhịp cũng lợn sóng, nhịp tim nháy mắt xảy ra biến hóa tốt lên, ngón út Trí Nghiên cũng cử động nhẹ.

"Mau gọi bác sĩ!''

Lam Tình Vân nhìn thấy thì nhanh bật dậy, vui mừng chạy ra ngoài cửa hét lên cho ba người kia.

"Dạ...''

Hiếu Tuấn thấy trên mặt mẹ có nét mừng thì tâm mới thả xuống, đáp một tiếng rồi chạy nhanh đi.

"Nghiên nhi..."

Phác Kiến đang ngồi cũng đứng dậy chạy vào phòng, Phác Dĩ Tân thì tạ trời đất theo sau ông.

"Cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm..."

Phác Kiến nhìn đến nhịp tim đập càng ngày càng mạnh thì chắp tay vái lạy đa tạ trời.

"Bác sĩ... Bác sĩ...''

Lam Tình Vân thấy nam bác sĩ chạy đến thì hô lên.

"Mọi người chờ một lát, để tôi kiểm tra''

Nam bác sĩ gật đầu rồi đi đến kiểm tra cho Trí Nghiên.

Mọi người một bên quan sát, Hiếu Tuấn trên mặt cũng thả lỏng một chút.

"Mọi người yên tâm, Phác Tổng đã tốt hơn, vài giờ nữa có lẽ sẽ tỉnh''

Nam bác sĩ thu hồi đồ trên tay nhìn bốn người thông báo tin vui.

"Cảm ơn bác sĩ..."

Phác Dĩ Tân nhìn hắn chân thành nói cảm ơn.

"Ân''

Nam bác sĩ đáp một tiếng rồi ra khỏi phòng.

Mọi người lòng cũng dịu đi ít nhiều, bây giờ họ lại cầu cho Trí Ân sẽ xuất hiện kỳ tích, dù phần trăm rất ít ỏi.


------------------------------


Sáng hôm sau...

Phác Chiến cùng Tố Nghiên, Cư Lệ đang đứng nhìn Hiếu Mẫn trên giường bệnh, đầu nàng đã được băng bó, mặt cũng đã có một chút huyết sắc, mi tâm nàng nhẹ nhíu, mắt mơ màng chậm rãi mở ra, miệng khẽ lẩm bẩm.

''Nước..."                            

"Nước đây''

Tố Nghiên nghe đến thì vội lấy tâm bông nhúng nước đưa lên tẩm môi nàng, vài lần nàng cũng uống được chút ít.

"Đã xảy ra chuyện gì?''

Hiếu Mẫn mí mắt nặng trĩu, giọng yếu ớt nhìn hỏi ba người.

"Con là bị tai nạn''

Phác Chiến nghe nàng hỏi thì giật mình, nhớ lại lời bác sĩ nói liền nhẹ giọng đáp.

"Chị? Chị về khi nào?''

Hiếu Mẫn nghe đến thì nhẹ gật đầu, trong lòng thì nghi vấn tại sao mình không nhớ ra gì cả, lại quay sang nhìn Tố Nghiên kinh ngạc hỏi.

"Chị về hôm qua''

"Bốn tháng này chị ở bên đó tốt chứ?''

"Bốn tháng?''

Tố Nghiên nhíu mày, không phải mình đi được nửa năm rồi sao?

Cư Lệ và Phác Chiến chạm mắt, lời bác sĩ nói hai người còn vang bên tai.

"Thì bốn tháng''

Hiếu Mẫn nhìn bốn người đương nhiên nói.

"Hiếu Mẫn, cậu mới tỉnh, không nên nói quá nhiều''

Cư Lệ một bên quan tâm lên tiếng.

"Ân, được, khỏe để dự sinh nhật cậu nữa''

Hiếu Mẫn cười, nhẹ giọng nói.

"Cậu thật không nhớ gì sao? Sinh nhật mình đã qua một tháng rồi''

Cư Lệ vẻ mặt lo lắng.

"Sao có thể?''

Hiếu Mẫn lẩm bẩm, rõ ràng nhớ là chưa đến mà.

"Bác sĩ nói em bị mất trí nhớ...''

Tố Nghiên nói cho nàng biết.

"Theo như lời em nói thì ký ức từ hai tháng trước đến hôm qua em đã quên hết rồi''

"Mất trí nhớ?''

Hiếu Mẫn giọng yếu ớt vang lên, âm thanh đầy nghi hoặc.

"Đúng vậy, con bị tai nạn va vào đầu''

Phác Chiến thở dài nói.

"Cậu biết Phác Trí Nghiên không?''

Cư Lệ một bên quan sát hỏi.

"Phác Trí Nghiên..."

Hiếu Mẫn nghe tên này thì lẩm bẩm gọi, đầu dần dần choáng váng phát lên cơn đau nhứt từ từ thành dữ dội, tim nàng như bị ai đó bóp rất đau.

"Đau... Đau..."

"Được rồi, không cần nhớ, đừng nghĩ tới''

Tố Nghiên thấy nàng ôm đầu lắc qua lắc lại kêu đau thì vội kìm nàng lại nhanh giọng nói cho nàng bình tĩnh.

"Cậu không sao chứ?''

"Con đừng nghĩ nữa''

Cư Lệ cùng Phác Chiến lên tiếng, ông nhìn con gái mình như thế thì đau lòng không thôi.

"Con đang mang thai, đừng để mệt mỏi quá sức, mau nghỉ ngơi đi''

Phác Chiến lại nhẹ giọng nhắc nhở.

"Con có thai?''

Hiếu Mâzn dần bình bĩnh, nghe ông nói thì đầu không thể tiêu hóa nổi, mình đã quen ai mà có thai chứ? Nàng hoang mang nhìn ông lặp lại hỏi.

"Ân, đứa bé chỉ mới được một tháng''

Tố Nghiên gật đầu.

"Ba nó là ai?''

Hiếu Mẫn nghe vậy trong đầu liền có hàng ngàn câu hỏi, nàng mê man nhìn ba mình hỏi.

"Đến khi nào con khỏe ba sẽ nói cho con biết''

Phác Chiến thở dài, khom người vỗ mu bàn tay nàng nói.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Con đã quên việc gì rất quan trọng sao?''

Hiếu Mẫn nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi mới là quan trọng''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro