Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34

Ân Tĩnh úp mặt vào vai Trí Nghiên nức nở một lúc lâu. Trí Ân khẽ thở dài một hơi, ba mẹ, hai người giờ đang ở đâu?

Cạch...

Lúc này, Phác Dĩ Tân mở cửa bước vào, trên tay cầm theo một hộp trái cây đã được rửa sạch.

"Ân Tĩnh làm sao vậy?''

Phác Dĩ Tân nhìn bả vai Ân Tĩnh run rẩy, nhìn ba người đang thất thần hỏi.

''Nàng...."

Trí Nghiên hồi thần nhìn ông không biết nói thế nào, cô thật sự không biết trả lời, không lẽ nói nàng tủi thân mà khóc.

Trí Ân nghe thanh âm thì giật mình, điều chỉnh lại tâm tình nhìn hắn nhẹ gật đầu.

Lam Tình Vân mở mắt, nhìn đến Phác Dĩ Tân, nàng có lỗi không chỉ với một người...

"Con không sao...''

Ân Tĩnh buông ra Trí Nghiên, nhìn hắn lắc đầu đáp.

"Khóc như này còn nói không sao''

Phác Dĩ Tân nhìn nàng trách móc nói, lấy khăn lau nước mắt cho nàng.

"Đúng rồi, bác cùng mẹ con là bạn từ nhỏ, chắc bác biết ba con là ai đúng không?''

Ân Tĩnh nhớ lại thì vội bắt lấy tay ông khóc hỏi.

"Ba con..."

Phác Dĩ Tân nghe đến thì đồng tử co rút, thâm tâm run lên.

"Bác không biết''

Phác Dĩ Tân dứt khoát lắc đầu nói, lòng thì ê ẩm khó chịu, có phải hắn quá ích kỷ mà cướp đi gia đình của nàng?

''Cả bác cũng không biết, con đúng là con hoang mà''

Ân Tĩnh buông ra tay ông gượng cười nói.

Phác Dĩ Tân môi mấp máy muốn nói nhưng lại không nói, sự thật này đã giày vò ông mấy chục năm nay, ông có lỗi, có lỗi với mẹ con nàng và có lỗi với Lam Tình Vân.

Lam Tình Vân cố gắng không để mình rơi nước mắt, nếu nàng biết người đó là ai nàng sẽ không tha thứ, sẽ khiến hắn phải hối hận về chuyện đã làm với mẹ con nàng.

"Thôi được rồi, không khóc nữa, yên tâm đi, nếu tìm gặp người kia thì mình sẽ lấy lại công đạo cho cậu''

Trí Nghiên dỗ dành nàng nói, nàng nhất định sẽ dạy dỗ cho người đó một bài học khó quên.

"Cảm ơn cậu...''

Ân Tĩnh hít hít mũi, nhìn cô cảm ơn.

Phác Dĩ Tân khóe môi co giật, nếu con gái mình mà biết sự thật, không biết cô còn muốn đòi công bằng hay không a.

"Đúng vậy, bác sẽ bắt người đó cho con xử lý!''

Lam Tình Vân cũng đau lòng nói.

Phác Dĩ Tân nghe xong cũng bị dọa, quay đầu lại nhìn tới, tôi xem thử khi đó bà biết bà xử lý bằng cách nào a?

Trí Nghiên một bên hiếu kỳ nhìn ba mình, cô một lúc đều quan sát ông, bao nhiêu biểu cảm cô đều thu vào tầm mắt. Chuyện này có ẩn tình? Quan trọng là liên quan mật thiết đến ông đi.

"Đúng rồi, tôi có mang trái cây đến mọi người cùng ăn''

Phác Dĩ Tân chuyển chủ đề, đứng dậy trút ra nho táo để vào đĩa, táo này hắn mua khi nãy vừa tươi vừa ngọt rất có dinh dưỡng.

Trí Nghiên nhìn nho trong đĩa thì giương lên khóe môi cười tà, cô cũng thật tưởng niệm hương vị đó.

"Ba để một ít nho lại cho Mẫn nhi...''

Trí Nghiên nhìn chỉ vào trùm nho kế đó mở miệng.

"Ân, được''

Phác Dĩ Tân gật đầu nói, cô thật sự rất yêu thương Hiếu Mẫn đi, cả thứ này cũng bảo dành cho nàng một ít.

Trí Ân mắt hiện lên dao động nhỏ, vội lắc đầu bỏ đi cảm xúc không nên có, tay cầm một miếng táo chậm rãi thưởng thức.

Tối đến Phác Dĩ Tân cùng Lam Tình Vân cũng ly khai.

"Mình về đây, mai lại đến thăm cậu''

Ân Tĩnh đã trở lại bộ dáng bình thường nên có, đứng dậy nói rồi ly khai, nàng cần tẩy sạch thân thể a, ngủ một giấc nữa.

"Ân''

Trí Nghiên gật đầu.

Giờ căn phòng chỉ còn lại cô với Trí Ân, không khí cũng trở nên im lặng.

"Mình về nhà, một lát sẽ có canh bổ cho cậu''

Trí Ân thấy cô không nói, mình cũng im lặng nên cười khẽ đứng dậy lên tiếng, rồi mở cửa bước ra ngoài.

"Được"

Trí Nghiên nghĩ lại phản ứng của ba mẹ khi nãy, cô thật không nhìn lầm, trong mắt mẹ là ân hận và đau lòng, ba thì ánh mắt như muốn nói ra gì đó, có cả đau lòng cùng hối lỗi, nhưng người nào là mấu chốt cô thật không thể chắc chắn. Cố tua lại sự việc, đồng tử chấn động mạnh mẽ, Ân Tĩnh không phải là?

Nếu như suy đoán thì tại sao mẹ lại phản ứng như vậy, còn nói câu đó "Bác sẽ bắt người đó đến cho con xử lý". Vậy là không có khả năng đâu, ba lúc trước có kể cho cô nghe về tình sử của ông, chỉ duy nhất nhất kiến chung tình với mẹ.

Trí Nghiên đồng tử xoay chuyển đủ hướng, nghĩ cả buổi một sự việc mà tất cả đều bị đứt manh mối.

Cạch...

Cô còn đang phân vân thì cửa nhẹ mở ra, Hiếu Mẫn bước vào.

Trí Nghiên vẫn còn đang xuất thần, không hay biết ái nhân đang đi đến gần mình. Hiếu Mẫn nhìn từ trên cao xuống, mày khẽ nhướng, nhìn xung quanh dừng lại chùm nho trên bàn, ánh mắt xoáy sâu nhìn sang Trí Nghiên, bệnh còn ham muốn a. Nàng nhẹ nhàng bước đến với lấy chùm nho trên bàn, rồi ngồi xuống sofa gần đó ăn ngon lành, không thèm quan tâm đến cô, từng trái từng trái đều bị nàng xử lý, chua chua ngọt ngọt rất ngon a.

Trí Nghiên suy nghĩ cả buổi cũng không đưa ra kết quả thích hợp cho phản ứng hai người, vẫn còn một hướng cô chưa nghĩ là vì đơn giản cô không tin. Trí Nghiên thu hồi suy nghĩ, thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, mắt lơ đãng lướt qua Hiếu Mẫn đang ngồi khoanh tay nhìn mình trên sofa.

"Chị tới khi nào?''

Trí Nghiên trong lòng một trận vui mừng hỏi, sắp được thưởng thức mỹ vị rồi, hôm nay phải ôm trọn mới được.

"Tới một lúc rồi''

Hiếu Mẫn nâng mi nhìn cô đáp, trong lòng thì hừ nhẹ, chị đến một lúc đến giờ em mới phát hiện a, vậy mà còn đòi phúc lợi, mơ đi.

"Sao em không biết nha?''

Trí Nghiên mặt nhăn nhó hỏi, không lẽ xuất thần tới nỗi mà người vô phòng còn không biết?

"Chị thấy em bận suy nghĩ nên đành ngồi đợi a''

Hiếu Mẫn nhìn cô trả lời, gọi cô tỉnh thì mình đâu có một chùm nho ngon để ăn như thế.

"Khi nãy em muốn tìm đáp án một vài việc nên xuất thần''

"Ân, chị có nấu cháo cho em''

Hiếu Mẫn gật đầu đứng dậy múc ra cho cô một chén cháo, sau khi xong việc ở công ty nàng liền về nhà làm món này.

"Chị cũng ăn đi bảo bối''

Trí Nghiên nhận lấy bát cháo trên tay nàng mỉm cười nói, có được người vợ như nàng thật không biết mình tu được mấy kiếp đây.

''Chị ăn rồi''

Hiếu Mẫn lắc đầu ngồi xuống tại mép giường nhìn ái nhân đang ăn, trong lòng hạnh phúc lan tỏa.

Trong quá trình ăn không khí rơi vào yên tĩnh, không biết phải do cô đói hay là cháo quá ngon nên ăn tới hai chén đầy.

"Bảo bối, chị nấu rất ngon''

Trí Nghiên ăn xong thì liếm môi khen ngợi, cô không phải nịnh nọt đâu, cháo này ngon thật, mùi vị rất tốt, làm cô muốn ăn nữa a.

"Vậy mai chị nấu cho em ăn tiếp''

Hiếu Mẫn cười nói.

''Bảo bối...''

Trí Nghiên nhích người đến ôm Hiếu Mẫn, đầu tựa vào ngực nàng dụi dụi gọi khẽ.

"Chuyện gì?''

Hiếu Mẫn vuốt ve tóc cô hỏi.

"Em muốn..."

Trí Nghiên môi dời đến cổ trắng mịn mà liếm mút.

"Em bây giờ đang là bệnh nhân''

Hiếu Mẫn tê dại cả người, cố đẩy cô ra không đồng ý nói.

"Một chút thôi..."

Trí Nghiên hô hấp có chút rối loạn nhìn nàng cầu xin.

"Không được!''

Hiếu Mẫn trừng mắt nhìn cô.

Trí Nghiên bĩu môi, nhìn sang bàn mình đặt chùm nho.

"Nho đâu?''

Trí Nghiên nhìn qua nhìn lại vẻ mặt xụ xuống hỏi, khi nãy ba để ở đó mà, sao giờ mất rồi?

"Chị ăn rồi''

Hiếu Mẫn cười một cái thật ngọt đáp.

"Chị..."

Trí Nghiên tay chỉ vào nàng một lời cũng không thể nói ra, chắc chắn nàng là cố ý a.

"Chị làm sao?''

Hiếu Mẫn nâng mi, ánh mắt chứa tiếu ý hỏi.

"Chị ăn hết nho của em a''

Trí Nghiêm thật sự khóc không ra nước mắt, nhào tới ôm Hiếu Mẫn uất ức nói.

"Được, một lát chị trả em lại nguyên thùng nha''

Hiếu Mẫn vỗ lưng cô nói, cho em ăn ngán chết a.

"Chị rõ ràng là biết em dùng làm gì a''

Trí Nghiên mặt dụi dụi vào hai đại bạch thỏ mềm mại hắng giọng.

"Khi nào em khỏi đi rồi muốn làm gì thì làm...''

Hiếu Mẫn thở dài dỗ dành nói.

Trong lúc này làm không tốt a.

Hiếu Mẫn như nhớ lại chuyện mấy ngày trước lâm vào suy tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro