Chap 33
"Phác* Tổng, hệ thống đã hồi phục lại rồi''
Jenny nhìn máy tính của an ninh đã không còn lỗi thì vui mừng vội thông báo.
Hiếu Mẫn nghe đến thì đứng dậy đi đến xem, nàng thấy đã tốt thì thở phào nhẹ nhõm, đúng là đã bình thường lại rồi.
''Tốt...''
"Như thế nào rồi?''
Phác Chiến từ bên ngoài chạy vào hỏi.
"Tất cả đã ổn''
"Công trình ở Bắc Kinh mới vừa bị người phá rối''
Phác Chiến thở ra nói.
"Phá rối? Tại sao lại như vậy? Bây giờ chúng ta phải làm sao?''
Hiếu Mẫn nâng giọng, kích động đi đến bắt lấy tay ba mình hỏi.
"Con bình tĩnh, ba chưa nói hết, do Nghiên nhi suy nghĩ chu đáo nên bọn họ đều bị người của Phác gia ngăn cản kịp thời, bị bắt tất cả rồi''
Phác Chiến kìm vai nàng vội giải thích minh bạch. Nàng phản ứng như thế là đúng, công ty này là do nàng điều hành nên mới trở nên như bây giờ, công trình đó cũng là tâm huyết mấu chốt để Phác* thị càng thêm vững mạnh. Khi nãy hắn cũng chứng kiến nhờ có Phác gia không thôi tất cả như đổ sông đổ biển, thêm phải bồi thường hợp đồng gấp đôi, không ngờ Diệp gia bị phế đi còn có người hậu thuẫn phía sau. Mộc Gia? Cuộc chiến này đã kết thúc hay vẫn còn?
"Nghiên nhi?''
Hiếu Mẫn nghe ông nói cũng bình tĩnh lại, thở phào ra một hơi, lại nghe đến tên ái nhân thì lòng xẹt qua một dòng nước ấm, người này lúc nào cũng nghĩ trước nghĩ sau, chu đáo đến mức muốn sủng nàng tận trời.
"Cũng là nàng giải quyết mấy rắc rối này''
Phác Chiến thấy mặt nàng hòa hoãn lại, cười nhẹ chỉ vào máy tính phía sau nói thêm. Con rể này quả thật không sai, từ dung mạo đến tài hoa khí chất đều khó có đối thủ, thêm một điểm là hết mực cưng chiều con gái mình, nhìn xa trông rộng, chu đáo từng li từng tí.
Lúc đầu hắn còn không quá tán thành, nhưng bây giờ rất mực tán thành, giờ ai giành nàng cũng không có cửa đâu.
"Em ấy thật lợi hại a''
Hiếu Mẫn kinh ngạc hiện lên vẻ mặt, ngữ điệu sùng bái khen ngợi nhưng ánh mắt cũng hiện ra vài tia kiêu ngạo. Em ấy là ai chứ? Tất nhiên là vị hôn phu của bổn cô nương, nàng sống hai mươi mấy năm chưa từng mơ rằng sẽ gả cho người tài giỏi xuất chúng gì, nhưng chắc kiếp trước mình tích quá nhiều đức nên kiếp này được hưởng trọn mà có một người chồng tài giỏi bất phàm như này.
Phác Chiến khóe môi giương lên hạ xuống nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của con gái mình. Jenny đứng một bên nhìn đến cũng đứng hình, nữ tổng tài lạnh lùng của mình đây sao? Nhìn nàng bây giờ có thể thấy được sự tự hào cùng kiêu ngạo, đúng là khi nghĩ đến ái nhân con người sẽ lộ ra một bản chất khác quả thật không sai, mà cũng quá đúng đi, Phác Tổng quá tài ba, vừa tài vừa giỏi lại vừa cưng chiều yêu thương Phác* Tổng, hỏi bây giờ có mấy người so sánh được với cô? Thật ngưỡng mộ a.
------------------------------
Phác Dĩ Tân bước ra từ một tòa cao ốc, theo sau là năm tên áo vest đen.
"Giải tán''
Phác Dĩ Tân thanh âm uy nghiêm nói.
"Vâng''
Năm người cung kính đáp, rồi chia nhau ra mỗi người một hướng mà đi mất.
Vệ sĩ từ một chiếc xe bước xuống hướng hắn khom người mở cửa. Phác Dĩ Tân gật đầu, một đường trên xe hắn suy nghĩ đến xuất thần, làm thế nào để bọn chúng khai ra Mộc Gia? Tra hỏi sao đây?
"Công ty như thế nào rồi?''
Phác Dĩ Tân hỏi.
"Dạ thưa, công ty đã bình thường lại''
Tên vệ sĩ chăm chú lái xe, dù không nhìn hắn nhưng ngữ điệu vẫn cung kính đáp.
"Ân, trở về công ty''
------------------------------
Trong bệnh viện bây giờ đang có một bóng nữ nhân lao đi nhanh như gió, không ai nhìn rõ mặt nàng, nàng chạy nhanh như vậy để lại nhiều ánh mắt ngơ ngác khó hiểu. Nếu thi olympic chạy xa, không chừng nàng có thể đạt quán quân a.
Trí Nghiên vừa mới ăn xong phần Trí Ân mang tới thì cửa cũng rầm một tiếng, cô còn chưa định hình thì một cái bóng nhanh nhào tới.
"Trí Nghiên... Hic hic... Cậu có sao không? Cậu sao lại để bị thương như vậy? Cậu có biết mình lo lắm không? Hic hic...''
Ân Tĩnh khóc nức nở ôm cô, than vãn oán trách một hồi.
Trí Ân bị giật mình không nhẹ, con người gì mà kích động vậy. Lam Tình Vân cũng bị dọa, nghe đến âm thanh thì khóe môi co giật lên rồi hạ xuống, con có cần mạnh bạo như thế không?
"Dừng. Cậu có im ngay không? Mình vẫn mạnh khỏe cậu không thấy sao?''
Trí Nghiên lúc đầu giật cả mình nhưng khi nghe âm thânh thì mới hiểu xảy ra chuyện gì. Kẻ này làm sao biết? Từ bên Pháp mà chạy về tới đây ôm cô khóc lóc, cô không khỏi buồn cười bất đắc dĩ mở miệng.
"Thật không?''
Ân Tĩnh buông cô nghi ngờ hỏi.
"Nghỉ ngơi một tháng sẽ xuất viện''
Trí Nghiên gật mạnh đầu đáp.
"Cậu không ở Pari mà chạy về làm gì?''
"Còn không phải là về thăm cậu sao? Nếu Hiếu Tuấn không nói mình làm sao biết cậu xảy ra chuyện a''
Ân Tĩnh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trừng mắt cô gắt lên.
"Lớn như thế còn khóc''
Trí Nghiên bị bộ mặt của nàng chọc cho cười, vẻ mặt tiếu ý nói.
"Cậu còn cười mình, còn không phải lo cho cậu sao?''
Ân Tĩnh khóc càng thêm lớn.
"Bác không nghĩ rằng con còn có bộ mặt này''
Lam Tình Vân nhìn nàng cười nói, ánh mắt tan rã mềm mại nhưng có vài tia thất lạc, nàng không giống mẹ nàng chút nào cả, một người ôn nhu lãnh đạm.
Trí Ân khi nhìn thấy mặt nàng thì nhớ ra, nàng lúc Trí Nghiên còn bên Anh Quốc lâu lâu lại đến thăm một lần.
"Bác cũng khi dễ con...''
Ân Tĩnh hít hít mũi, oán khí nói.
"Trí Ân, chắc cậu biết nàng là ai chứ?''
Trí Nghiên nhìn Trí Ân cười nhẹ hỏi.
"Mình biết''
Trí Ân nhẹ gật đầu.
"Nàng là?''
Ân Tĩnh nhìn nữ nhân mỹ lệ phía trước vẻ mặt nhớ nhớ lại, nhìn nàng thật quen a.
"A, là Phác Trí Ân..."
Xuất thần một hồi nàng mới la lên chỉ tay vào Trí Ân.
"Chào..."
Trí Ân dù không thích người khác dùng tay chỉ vào bản thân, nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
"Ân, chào cậu...''
Ân Tĩnh ngoài mặt cười đáp nhưng trong lòng thì bĩu môi, lãnh đạm như vậy làm gì?
"Khi nào con về bên đó?''
Lam Tình Vân một lúc xuất thần thì nhìn sang nàng nhẹ giọng hỏi.
"Dạ qua lễ kỷ niệm 90 năm thành lập Phác thị con sẽ về''
Ân Tĩnh nghe đến câu hỏi thì tính toán, sau khi kết thúc nàng sẽ về Pari, không biết khi nào có thời gian đến đây a.
"Vậy một tháng sau rồi, mẹ con vẫn tốt chứ?''
"Mẹ vẫn khỏe, nhưng mẹ không hề vui, con thấy mẹ lúc nào cũng thất thần có khi còn khóc nữa, nhưng con hỏi gì mẹ cũng không chịu nói chỉ lắc đầu bảo không sao, hỏi bên ngoại thì họ chỉ im lặng..."
Ân Tĩnh nghe hỏi đến mẹ thì vẻ mặt buồn bã khổ sở, đau lòng nói ra.
"Ân..."
Lam Tình Vân ánh mắt lóe lên khác thường, thanh âm cũng run nhẹ.
Dù nó diễn ra rất nhanh, nhưng cũng không thoát khỏi tầm mắt của Trí Nghiên.
"Mỗi lần hỏi mẹ có muốn về đây không, mẹ liền kích động lắc đầu đi mất, còn nói không được nhắc tới hai từ Trung Quốc nữa. Hai mươi mấy năm từ khi con sinh ra, mẹ hình như chưa từng về đây''
Ân Tĩnh ỉu xìu nhìn Lam Tình Vân nói.
"Ba cậu không ở bên mẹ cậu sao?''
Trí Nghiên thấy nàng như thế thì vỗ nhẹ vai nàng, thuận miệng hỏi.
"Thật ra mình không có ba...''
Ân Tĩnh nghe đến ba thì đỏ mắt, mẹ từng nói nàng không có ba, nhưng nàng không tin, chắc là người đó bỏ rơi mẹ cùng nàng nên bà sợ nàng buồn mà không nói thật.
"Không có?''
Trí Nghiên bất ngờ thốt lên, làm gì không có, ai mà không có ba chứ? Trí Ân cũng một dạng, không có ba, còn một mẹ hay con nuôi?
Lam Tình Vân nội tâm chấn động mạnh mẽ, không phải nàng ấy bảo Ân Tĩnh là con của Đình Lâm sao?
"Đúng vậy, không có, nhưng con không tin, chắc người đó bỏ rơi mẹ con con''
Ân Tĩnh lắc đầu, nói tới thì đau lòng lại khóc nức nở, sao người đó lại nhẫn tâm như vậy bỏ rơi hai mẹ con nàng, nàng hận người đó rất nhiều.
Trí Nghiên nghe đến cũng đau lòng không thôi, vội ôm nàng vào lòng dỗ dành, người kia thật quá đáng. Trí Ân cũng đồng cảm với nàng nhưng nàng may mắn hơn là còn có ba mẹ nuôi.
Lam Tình Vân lòng như bị nghiền nát, là ai lại bỏ rơi nàng, bỏ rơi hai mẹ con nàng? Nếu không phải con của Đình Lâm, vậy là con của ai?
Sóng triều chìm sâu đáy lòng mấy chục năm tĩnh lặng, nay lại muốn bạo phát vỡ đê phát tiết.
Khóe môi bà nhấp nháy muốn hỏi gì đó, nhưng cố kìm nén xuống, nhắm khẽ đôi mắt cầm lại lòng. Tại sao chứ? Quyết định năm đó có phải hay không đã sai lầm?
Trí Nghiên nhìn mẹ mình mi đang run rẩy, đầu xẹt qua một đáp án, không lẽ? Mắt chớp động trí nhớ bắt đầu tua lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro