Chap 25
"Chúng ta câu cá thôi''
Trí Nghiên nắm tay Hiếu Mẫn đến nơi lấy dụng cụ chuẩn bị câu. Hai người đem câu đến ao lớn đằng xa ít người, ao rất nhiều cá, dòng nước lâu lâu bị xoáy loạn, đủ biết cá nhiều như thế nào rồi. Hiếu Mẫn thả mồi quăng dây câu thật xa, bản thân thì chăm chú nhìn xem động tĩnh mặt nước. Trí Nghiên cảm thấy trong lòng luôn có một loại cảm giác lo lắng bất an, nhìn sang Hiếu Mẫn thấy nàng vô hại thì cũng lắc đầu bỏ qua mà chăm chú câu cá, có lẽ mình đa tâm đi.
Nửa tiếng trôi qua, Hiếu Mẫn nhíu mày bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Cắn câu rồi...''
Trí Nghiên bên kia bỗng hô lên, vội nhanh kéo dây câu, Hiếu Mẫn nghe đến cũng bật dậy nhìn sang, kéo lên thì cá không quá to chỉ vừa bằng một bàn tay người lớn, cô nhìn nàng đắc ý khoe khoang.
"Em câu được rồi''
"Chị sẽ câu con cá bự hơn của em a''
Hiếu Mẫn liếc cô một cái khẳng định nói.
Trí Nghiên ánh mắt mềm mại nhìn Hiếu Mẫn định mở miệng thì thấy dây câu nàng bị giật mạnh.
"Cuối cùng cũng dính rồi''
Nàng thì nhảy vui mừng hô lên, tay vội cầm dây câu kéo.
"Ủa sao kéo không lên...''
Hiếu Mẫn kéo hoài vẫn không được, thở phì phò bất mãn la lên.
"Tao không tin mày bự hơn tao a''
Hiếu Mẫn dứt khoát buông tay xoay, nắm lấy dây câu mà kéo mạnh lại. Trí Nghiên nhìn đến thì lo lắng đi qua.
"Bảo bối cẩn thận...''
"A...''
Trí Nghiên hoảng hồn, thân thủ linh hoạt thật nhanh chạy đến bắt lấy tay Hiếu Mẫn kéo nàng lên. Hai người xoay một vòng rồi mới ổn định ở trên bờ, nếu cô không nhanh có lẽ nàng sẽ bị rớt xuống nước, thật nguy hiểm a.
Bỗng lúc này từ phía sau chạy đến một bóng đen.
"Phác Trí Nghiên, đi chết đi!''
Trí Nghiên đồng tử co rút, đẩy Hiếu Mẫn sang một bên tránh đi con dao đâm tới.
Xẹt xẹt...
Tên áo đen mắt đầy sát khí, tay cầm dao nhọn chém loạn xạ vào người cô. Trí Nghiên thuần thục tránh đi, tay thừa dịp sơ hở của hắn mà chụp lấy. Tên áo đen ôm bụng lùi lại mấy bước, nhìn cô không dám manh động tiếp. Hắn nhìn sang Hiếu Mẫn thì nhếch môi, nhanh như chớp cằm dao phóng tới.
"Mẫn nhi.."
Trí Nghiên cả kinh quát, chạy thật nhanh tới sau lưng tên áo đen, ý định kéo lại, nhưng dao bỗng dưng tới gần Hiếu Mẫn chỉ còn cách một tấc thì dừng lại, hắn xoay người tay dùng hết lực đâm vào bụng Trí Nghiên. Sau đó hắn cũng bị nhận lại hai viên đạn.
"Nghiên nhi...''
Hiếu Mẫn đứng hình một lúc thì gống lên, nước mặt giàn dụa hoảng loạn chạy tới.
"Đại tiểu thư...''
Phía sau vệ sĩ cũng hoảng sợ chạy đến.
Phịch...
Tên áo đen bị một vệ sĩ đá bay sang một bên, Hiếu Mẫn vội đỡ lấy Trí Nghiên.
"Em sao rồi... Hic hic...''
"Bảo bối, em không sao...''
Trí Nghiên mặt không chút huyết sắc lắc đầu an ủi nàng, tay ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
"Mau gọi cấp cứu! Mau lên!''
Hiếu Mẫn nức nở nhìn mấy người vệ sĩ quát lớn.
"Vâng, đã gọi rồi ạ...''
Tên vệ sĩ sợ hãi, run rẩy lắp bắp gật đầu lia lịa.
"Chị bình tĩnh...''
Trí Nghiên giọng yếu ớt trấn an nàng.
"Máu đã chảy như vậy rồi...''
Hiếu Mẫn gầm lên, nhìn đến phần bụng cô thì khóc càng thêm lợi hại.
Trí Nghiên muốn nói gì nữa, nhưng cô nhíu mày một cái rồi mất dần ý thức mà ngất đi.
"Không được ngủ... Nghiên nhi... Em không được ngủ...''
Hiếu Mẫn thấy thế sợ hãi nói liên miên, tay lắc lắc mạnh bả vai cô.
"Phu nhân, tiểu thư chỉ ngất đi thôi''
Tên bên cạnh lo lắng nhìn Hiếu Mẫn rồi nhỏ nhẹ nói.
"Sao cấp cứu còn chưa đến! Em ấy mà có chuyện gì, Phác Hiếu Mẫn tôi sẽ sang bằng tất cả bệnh viện Thượng Hải!''
Hiếu Mẫn điên cuồng nhìn mấy người quát lên.
Nàng vừa dứt lời xe cứu thương cũng đến, người phía trên nhảy xuống, vội vàng kéo xe xuống đem người lên. Hiếu Mẫn cũng theo sau, sau đó xe lập tức lao đi thật nhanh.
Một đường Hiếu Mẫn cầm tay Trí Nghiên nói rất nhiều, nước mắt chảy chưa bao giờ ngừng.
Tới phòng cấp cứu, Hiếu Mẫn không được cho vào, nàng phải bên ngoài đi qua đi lại khó yên lòng chờ đợi.
"Nghiên nhi sao rồi?''
Lúc này, đằng xa một loạt người chạy đến.
Phác Kiến vẻ mặt kìm nén tức giận như muốn phát bạo, Phác Dĩ Tân và Lam Tình Vân thì đỏ mắt hồi hộp, Hiếu Tuấn một bên kích động đến sắp khóc.
"Em ấy đang được cấp cứu...''
Hiếu Mẫn nói xong thì ôm mặt nức nở.
"Con nín đi, Nghiên nhi sẽ không sao...''
Lam Tình Vân cũng rơi nước mắt, nhìn con dâu mình quần áo đều là máu đang ôm mặt khóc thì vội an ủi.
"Giỏi lắm! Bảo bối của Phác Kiến tôi các người cũng dám đụng thì đừng nghĩ đến hậu quả!''
Phác Kiến một bên gằn từng chữ một.
Một lúc sau gia đình Hiếu Mẫn cũng lo lắng chạy đến, nàng nhào vào lòng bà nội mình mà khóc.
"Mẫn nhi con đừng khóc, Nghiên nhi sẽ không muốn thấy con như vậy...''
Bà yêu thương vuốt ve lưng nàng nhỏ giọng an ủi.
"Em ấy vì cứu con...''
Bà thở dài vuốt ve mái tóc nàng.
Gần chiều tối cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị y tá chạy ra ngoài.
"Em ấy thế nào rồi?''
"Cháu tôi sao rồi?''
"Chị tôi như thế nào?''
Mọi người một lượt chạy đến hỏi liên tục, kéo lấy tay nữ y tá kích động hỏi.
"Mọi người bình tĩnh, bây giờ Phác tiểu thư mất máu rất nhiều tình trạng đang nguy hiểm, ngân hàng máu đã hết, chúng tôi cần nhóm máu O gấp..."
Nữ y tá nhíu mày vội vã nhìn mọi người nói.
"Tôi máu O, để tôi...''
Hiếu Mẫn nghe đến thì lập tức vội mở miệng.
"Được vậy mời cô nhanh đi theo tôi''
Nữ y tá thở phào vội nói.
Phác gia nghe đến máu O thì mặt đồng loạt trắng bệch, nghe câu nói của Hiếu Mẫn thì nhìn sang nàng bằng ánh mắt vô cùng cảm kích. Hiếu Mẫn được nữ y tá đưa đi lấy máu gấp, Lam Tình Vân tìm một chỗ, ngồi ở đó cứ nhắm mắt miệng lẩm bẩm đã bốn giờ không ngừng.
"Cô ngồi ở đây tôi sẽ lấy máu ngay''
Bác sĩ cầm tiêm đi đến bên nàng nghiêm túc nói.
"Ân''
Thời gian lấy máu mất nửa tiếng, xong xuôi vị bác sĩ cũng liền đưa cho y tá đem đến phòng cấp cứu.
"Xin chờ một lát...''
Hiếu Mẫn nhìn vị bác sĩ định đi thì gọi lại.
"Phác* Tổng còn có chuyện gì sao?''
Vị bác sĩ nhìn nàng hỏi.
"Tôi còn muốn làm một việc''
Hiếu Mẫn nhìn người nọ gật đầu, ánh mắt lúc này lóe lên vài tia khác thường.
------------------------------
"Mẫn nhi...''
Phác Chiến thấy con gái mình vẻ mặt xanh xao tiều tụy đang đi về thì vội đi đến dìu nàng.
''Cảm ơn con, rất cảm ơn con....''
Phác Kiến nhìn Hiếu Mẫn chân thành nói, thiếu chút nữa cúi đầu.
"Đúng, cảm ơn con...''
Phác Dĩ Tân cũng một mực cảm kích gật đầu.
''Ông nội cùng bác trai không cần cảm ơn con, con cùng em ấy đã muốn là vợ chồng chỉ còn thiếu giấy kết hôn thôi...''
Hiếu Mẫn lắc đầu nhíu mày nhìn hai người đáp.
"Phác gia có con dâu như con thật tốt''
Phác Kiến nhìn nàng lại chân thành nói một câu.
"Mẫn nhi, con nên ăn một chút''
Phác Dĩ Tân thấy nàng sắc mặt, thì quan tâm nói.
"Con không đói''
Hiếu Mẫn nhìn vào cái bảng sáng đèn lắc đầu đáp.
"Ăn một chút thôi...''
Phác Chiến một bên khuyên nàng.
"Con nuốt không trôi''
Hiếu Mẫn nhìn mọi người nhẹ lắc đầu.
"Không ăn thì một chút Nghiên nhi tỉnh lại sẽ lo lắng nha. Con muốn cháu ấy vừa tỉnh lại phải lo cho con sao? Con không ăn làm sao chăm sóc cháu ấy?''
Vị lão bà một bên cũng nhíu mày nói.
"Thôi được rồi, con sẽ ăn''
Hiếu Mẫn nghe nói đến có liên quan tới Trí Nghiên thì lập tức gật đầu thỏa thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro