Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Rầm...

Cửa bị đá một cái rồi mở ra, Trí Nghiên đem nàng đặt lên giường, bản thân cũng bò lên đè lên người nàng, đầu chôn trước ngực hôn lấy khe rãnh sâu hun hút.

"Đừng..."

Hiếu Mẫn hừ nhẹ một tiếng, tay đẩy cái đầu đang làm loạn ra.

"Đi ra ngoài!''

Hiếu Mẫn nhìn nữ nhân đang ngẩng đầu nhìn mình ánh mắt cầu xin, nàng không quan tâm trừng mắt hạ lệnh đuổi khách.

"Chị...''

Trí Nghiên thở không theo quy luật, nhìn thân thể hoàn mỹ đang ở trước mặt mà không được thưởng thức, vẻ mặt mếu máo khẩn cầu.

"Một tháng thì một tháng, không phải em nói sao?''

Hiếu Mẫn nâng tay vuốt ve khuôn mặt cô, câu môi cười nhẹ hỏi.

"Nhưng chị câu dẫn em a''

Trí Nghiên uất ức nói.

''Chị đây là đang luyện tập cho em nha''

Hiếu Mẫn nhíu mày, tay tát nhẹ vào mặt cô một cái, bày vẻ mặt làm việc tốt còn bị bác bỏ.

Trí Nghiên bĩu môi cúi xuống nhìn cặp song phong rồi lại nhìn lên nàng.

"Muốn ăn sao?''

Hiếu Mẫn nhìn cô cười khẽ một tiếng lười biếng hỏi.

Trí Nghiên nghe vậy dùng sức gật đầu, tưởng đâu người trước mặt cho phép mình nhưng môi chưa đụng được nụ hoa kiều diễm bên dưới thì đã bị một bàn tay che lấy.

"Một tháng sau rồi tính!''

Hiếu Mẫn đẩy đầu người trước mặt sang một bên, hừ một tiếng nói.

Trí Nghiên ủy khuất nhìn Hiếu Mẫn thở phì phò, một bụng khí trong người không có chỗ phát tiết.

"Honey ngoan nha, chị mệt...''

Hiếu Mẫn ngáp một cái, tay vỗ nhẹ mặt người phía trên dỗ dành ngữ điệu làm nũng dịu dàng.

"Vậy chúng ta ngủ..."

Trí Nghiên cố hít một hơi sâu, áp chế dục vọng muốn ăn sạch nữ nhân trước mặt, ẩn nhẫn miễn cưỡng nói.

"Em ngủ sofa đi''

Hiếu Mẫn cười cười híp mắt nhìn cô ra lệnh.

"Tại sao?''

"Cần chị nói lý do sao?''

Hiếu Mẫn liếc cô một cái chọn mi hỏi.

"Được rồi...''

Trí Nghiên nghe đến thì đứng dậy từ trên giường, nhìn thân thể Hiếu Mẫn từ trên xuống lần nữa, người phía dưới tự nhiên như cố ý hé mở hai chân ra, đóa hoa hồng nhạt kiều diễm liền hiện ra trước không khí. Trí Nghiên nuốt khan một cái sau đó nhìn lên nữ nhân đang xấu xa cười, cô uể oải đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, vẻ mặt bây giờ muốn bao nhiêu uất ức không cam lòng liền có bấy nhiêu.

Đợi người kia đi, Hiếu Mẫn nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó an giấc. Trí Nghiên thì đã đi ra bên ngoài, đang hứng gió biển, nằm xuống bãi cát mịn, ngắm biển đêm bị trăng chiếu rọi, ngắm vì sao lấp lánh vùng trời...


------------------------------


Sáng hôm sau...

Hiếu Mẫn bị ánh nắng rọi vào làm tỉnh giấc, nàng lười biếng vươn vai một cái, chậm rãi bước xuống giường, vệ sinh thay đồ xong xuôi thì cũng bước xuống lầu.

Trí Nghiên ăn mặc đồ tây trang, ngồi trên sofa bắt chéo chân cầm di động, hình như mới vừa nghe xong một cuộc gọi.

"Honey...''

Hiếu Mẫn ngọt ngào gọi một tiếng, đi đến ngồi lên đùi Trí Nghiên, tay vòng qua cổ cô câu lấy.

"Tiểu yêu tinh..."

Trí Nghiên mắng yêu, ngón tay để lên mũi nàng nhẹ niết một cái, sau đó nâng cằm nàng lên hôn xuống. Tay cô vuốt ve vòng eo gợi cảm nóng bỏng, môi phía trên thì ôn nhu hút đi mật ngọt, qua ba mươi giây rốt cuộc có người chịu không nổi.

"Ưm..."

Hiếu Mẫn nhíu mày dứt ra khỏi nụ hôn, lấy lại hơi thở của mình, ánh mắt chứa mị tơ mê man.

''Em định đi đâu sao?''

"Ông nội gọi chúng ta về ăn cơm''

Trí Nghiên hưởng thụ bàn tay đang vuốt ve mặt mình, nhẹ nhàng đáp.

"Vậy đừng để ông nội đợi''

Hiếu Mẫn gật đầu sau đó nói thêm.

"Một lát cũng được không sao...''

Trí Nghiên nói xong mặt cũng chôn vào khe rãnh sâu hun hút của nàng tham lam hít thở.

"Sao có thể để trưởng bối đợi a?''

Hiếu Mẫn lôi đầu cô ra nhíu mày nói.

"Thôi được rồi, đi thôi...''

Trí Nghiên đành gật đầu, đứng dậy bế luôn Hiếu Mẫn đi ra ngoài.

Sau khi ra xe, hai người chạy thẳng về Phác gia, cổng biệt thự Phác gia như nhận dạng được chủ nhân, xe cô vừa chạy đến cửa cũng dần dần mở ra, chạy vào bên trong vòng qua đài rồng phun nước lớn, sau đó chạy vào bên trong nội trạch.

"Đại tiểu thư, đại phu nhân...''

Vệ sĩ thấy xe cung kính mở cửa xe, đợi hai người đi xuống, họ cúi người cung kính gọi hai tiếng.

Trí Nghiên phất tay rồi dẫn người bên cạnh vào trong.

Hiếu Mẫn nghe hai từ đại phu nhân mặt cũng hơi phiếm hồng, liếc sang người bên cạnh một cái.

"Đôi vợ chồng trẻ về rồi sao?''

Lam Tình Vân nhìn hai người đang đi vào cười hỏi, nghe thế ba người còn lại cũng ngẩng đầu.

"Mẹ không thấy sao còn hỏi?''

Trí Nghiên đi đến đáp.

"Ông nội, bác trai, bác gái...''

Hiếu Mẫn ngượng ngùng gật đầu chào ba vị lớn tuổi.

"Ân, hai đứa ngồi đi''

Phác Kiến ôn hòa ngữ điệu nói.

"Dạ''

Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn liền ngồi xuống.

"Chị dâu...''

Hiếu Tuấn mỉm cười chào Hiếu Mẫn.

"Chào cậu...''

Hiếu Mẫn gật đầu, từ hôm qua nàng liền hiểu thái độ của Hiếu Tuấn, thì ra bọn họ là hai chị em, còn thông đồng lừa gạt mình.

"Đúng rồi chị, chị Trí Ân có gọi cho chị mà không được...''

Hiếu Tuấn nhìn Trí Nghiên nói.

"Chị tắt di động, Trí Ân gọi chị có chuyện gì sao?''

Trí Nghiên bên ngoài bình thản hỏi, trong lòng thì âm thầm phủ sóng.

"Em không biết, mà chị ấy nói chị ấy sắp về nước rồi''

"Ân''

Trí Nghiên ánh mắt nhẹ dao động, lòng run lên đáp một tiếng, biến hóa nhỏ này không một ai phát hiện..

"Thưa lão gia đồ ăn đã xong''

Lúc này, một người bước đến cung kính nói với Phác Kiến.

"Ăn sáng thôi''

Phác Kiến gật đầu nhìn mọi người ôn hòa lên tiếng.

Trên bàn ăn, Trí Nghiên quá mức chu đáo, từng chút một chăm lo cái ăn cho Hiếu Mẫn.

''Chị uống canh đi, rất bổ rất tốt cho thân thể... Ăn cá này... Món xào này cũng rất ngon..."

Cô gắp bao nhiêu Hiếu Mẫn vui vẻ ăn hết bấy nhiêu, hai người đúng là xem như thế giới này chỉ có hai người, một dạng tình chàng ý thiếp khiến người ta nổ mắt.

Phác Kiến nhìn màn này thì gật đầu hài lòng. Lam Tình Vân híp mắt nhìn hai người ân ái bên đối diện, sợ người khác không biết hai đứa là một đôi sao?

"Dĩ Tân, anh ăn cái này đi... Cá này rất tươi... Canh này cũng rất bổ... Món xào này đúng là ngon nha.."

Lam Tình Vân miệng nói tay tới, gắp liên tục cho Phác Dĩ Tân, ông dù biết bà cố ý nhưng cũng vui mừng mà ăn.

Hiếu Tuấn vẻ mặt không nói nên lời nhìn mẹ mình, mẹ có phải ở độ tuổi ngũ tuần không vậy?

Trí Nghiên dừng đũa nhìn sang người đối diện, Hiếu Mẫn cũng ngừng ăn xem mẹ chồng mình.

"Mấy đứa nhìn mẹ làm cái gì?''

Lam Tình Vân liếc ba người.

"Mẹ khi nào chu đáo vậy nha?''

Trí Nghiên nâng mày lên hỏi.

"Mới vừa học Nghiên nhi nha..."

Lam Tình Vân cười đáp.

"Học con?''

"Mẹ đều đang nhìn Nghiên nhi chu đáo lo ăn lo uống cho vợ mình đây..."

Lam Tình Vân chớp mắt nói.

"..."

Trí Nghiên khóe môi giật giật, nhìn mẹ mình không nói được lời nào, lại nhìn sang Hiếu Tuấn, hai người đồng loạt lắc đầu.

"Bác gái uống canh nha''

Hiếu Mẫn đứng dậy múc một chén canh lễ phép nhìn bà đưa tới nói.

"Cảm ơn con dâu''

Lam Tình Vân vui vẻ cầm lấy, nhìn nàng ôn hòa cảm ơn.

Hiếu Mẫn lại múc thêm một chén đưa đến cho Trí Nghiên.

''Em uống đi''

"Bảo bối, đút em..."

Trí Nghiên nhếch môi nhìn nàng nói.

Hiếu Mẫn liếc cô một cái không nói gì, từng muỗng từng chút một thổi cho hết nóng đút đến miệng cô.

Một khắc sau tất cả cũng dùng bữa xong.

"Em chở chị về công ty được không?''

Hiếu Mẫn suy nghĩ một lát thì nhìn cô lên tiếng hỏi.

"Được''

Trí Nghiên gật đầu đứng dậy.

"Mọi người, chúng con đi trước''

"Ân, hai đứa đi làm đi''

Phác Kiến gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro