Chap 20
Hiếu Tuấn một bên không dám nói gì, cố thu mình nhỏ lại, ngẩng đầu lên nhìn đến Hiếu Mẫn thì giật nảy mình hoảng loạn hô.
"Chị dâu, chị bị sao vậy?''
Câu hỏi làm dời đi tâm điểm chú ý, Hiếu Mẫn nước mắt rơi đầy mặt, cầm lên túi xách vội chạy ra ngoài.
"Bảo bối...''
Trí Nghiên giật mình, vội chạy đuổi theo nàng.
"Mẫn nhi làm sao?''
Vị lão bà đứng lên lo lắng hỏi.
"Không sao đâu bác, Nghiên nhi đuổi theo rồi''
Lam Tình Vân nhẹ lắc đầu nói không có gì.
"Bảo bối, đợi em...''
Trí Nghiên vội chạy nhanh đến đuổi kịp nàng, tiến tới ôm chọn lấy nàng vào lòng.
"Em buông ra!''
Hiếu Mẫn giận dỗi, giãy dụa trong lòng cô.
''Em làm gì sai sao?''
"Hic hic..."
Hiếu Mẫn lại nức nở hơn khi nãy, tay đánh vào vai cô liên tục.
"Chị làm sao vậy?''
Trí Nghiên không biết làm gì, luống cuốn buông nàng ra, tay lau đi nước mắt của nàng, lo lắng hỏi.
"Em không muốn có con cùng chị... Hic hic...''
Hiếu Mẫn vừa nói vừa đánh cô, khóc càng thêm lợi hại.
"Em nói khi nào?''
Trí Nghiên vội ôm nàng vào lòng, vuốt lưng nàng phản bác.
"Em ngụy biện... Hic hic..."
Hiếu Mẫn đẩy cô ra. Hai người đang đứng ngay lối chính của nhà hàng, bây giờ họ là tâm điểm chú ý của nhiều người, một người thì đang giận dỗi, một người thì đang ôn nhu vỗ dành. Nhiều người tận dụng thời cơ chụp lại khoảng khắc mà họ thích.
Bây giờ hình tượng như muốn vứt bỏ hết, băng sơn nữ vương còn đâu? Một người lãnh đạm nữ vương nay lại khóc đến sướt mướt dỗi người yêu, một thì băng lãnh nữ vương nay đang ôn nhu vỗ dành nữ nhân.
"Không khóc, chị nín đi...''
Trí Nghiên lại ôm nàng, ôn nhu mà dỗ.
"Em không ngăn cản nữa, chị muốn sinh thì sinh, một chục đứa em cũng không nói a''
"Em tưởng chị là heo sao? Hic hic...''
Hiếu Mẫn đẩy cô ra, hít hít mũi trừng mắt nhìn cô.
"Không có mà...''
Trí Nghiên lấy khăn lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhẹ lắc đầu, ôn nhu trả lời.
"Chúng ta vào trong thôi, không mọi người sẽ lo''
"Hừ!''
Hiếu Mẫn hít mũi, hừ lạnh một tiếng, xoay người quay trở lại.
Trí Nghiên lắc đầu thở dài, vội bước theo sau, buồn cười hỏi người phía trước.
"Chị không đau sao?''
"Đau gì?''
Hiếu Mẫn dừng lại bước chân, nhìn cô hỏi.
Trí Nghiên nhíu mày, mắt lơ đãng nhìn xuống phía dưới, lại nhìn lên Hiếu Mẫn.
"Đau..."
Hiếu Mẫn bây giờ mới phản ứng kịp, nhớ lại phía dưới đang bị thương.
Trí Nghiên nhanh tay đỡ lấy nàng, rồi dìu nàng đi từ từ.
Giận tới quên cả đau là có thật.
"Cũng tại em a''
Hiếu Mẫn toàn thân đều dựa vào Trí Nghiên, liếc cô ai oán.
"Em không cố ý...''
Trí Nghiên ủy khuất nói.
"Em không cố ý mà đã như vậy, đến khi em cố ý chắc tôi khỏi xuống giường!''
Hiếu Mẫn trừng cô gắt lên.
"Một tháng này đừng đụng tới tôi!''
"Một tháng lâu lắm..."
Trí Nghiên nhíu mày nhẹ giọng, làm vẻ mặt đáng thương.
"Hai tháng..."
"Một tháng thì một tháng a''
Trí Nghiên thật sự khóc không ra nước mắt, nhìn nàng gật đầu cam chịu.
Phác Dĩ Tân cùng Phác Chiến đang tán gẫu bình phẩm rượu với trà, mọi người thì vẫn đang còn dùng bửa.
"Chiến nhi...''
Vị lão bà khó hiểu một lúc bây giờ mới lên tiếng.
"Ân?"
"Cháu Phác không muốn có con sao?''
Vị lão bà buồn bã hỏi.
"Không phải như vậy đâu bác, chỉ là Nghiên nhi không muốn cho Mẫn nhi chịu khổ thôi''
Lam Tình Vân lắc đầu lễ phép đáp.
"Thật vậy sao?''
Vị lão bà nghe đến cũng liền thay đổi sắc mặt, vui mừng hỏi lại.
"Vâng, Phác gia từ trước đến giờ là theo chủ nghĩa sủng vợ nên Nghiên nhi mới có thái độ như thế...''
Lam Tình Vân lại giải thích.
Nói đến sủng vợ thì Phác Dĩ Tân tự hào, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn vợ mình. Tôi luôn sủng bà tận trời, thứ bà muốn chưa bao giờ tôi không cho được a.
Lam Tình Vân khẽ liếc chồng mình một cái, ánh mắt lóe lên vài tia khác thường.
"Vậy thì tốt''
Vị lão bà gật đầu, yên tâm đáp.
Lúc này, cạch một tiếng cửa mở ra, Trí Nghiên dìu Hiếu Mẫn bước vào.
"Xảy ra chuyện gì?''
Phác Chiến nhíu mày hỏi.
"Mẫn nhi, con có sao không?''
Vị lão bà đi đến dìu nàng.
"Con không sao...''
Hiếu Mẫn mỉm cười trấn an hai người, mặt đỏ lên liếc tên bên cạnh.
Trí Nghiên chớp chớp mi, đồng tử xoay tròn, nhìn nàng cười thân thương một cái.
"Mau dìu nàng ngồi xuống nghỉ, Nghiên nhi một chút liền mua thuốc sức cho con dâu đi, không thì ăn chay dài dài nha...''
Lam Tình Vân nhìn nữ nhi mình cười nhẹ nói.
Hiếu Mẫn mặt đỏ cũng không nổi nữa, triệt để đen mặt.
Nàng biết tính tình Phác Trí Nghiên di truyền từ ai rồi.
Trí Nghiên khóe môi co giật nhìn mẹ mình, không mua đúng là ăn chay dài dài thật a.
"Tại sao phải mua thuốc? Mẫn nhi, con bệnh sao?"
Vị lão bà nghe Lam Tình Vân nói thì càng thêm lo lắng nhìn cháu mình hỏi.
"Mẫn nhi không bệnh đâu bác, chỉ là hoạt động quá sức nên sinh ra mệt''
Lam Tình Vân lắc đầu thuận miệng đáp.
"Dạ con không sao đâu bà nội..."
Hiếu Mẫn nghe vậy thật muốn độn thổ, mặt đều đã nhuộm lên một tầng mây đỏ, nàng nhìn bà nội lắc đầu nói không sao.
"Không sao thì tốt..."
Vị lão bà nghe nàng nói mới bớt lo một chút.
Trí Nghiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, có cần nói thẳng ra như vậy không nha.
Phác Dĩ Tân hết nói nổi rồi, đỡ trán thật sự muốn cười, Phác Chiến thì cầm ly trà uống che đi sự ngại ngùng.
Hiếu Tuấn đang uống nước, nghe đến thì suýt nữa phun ra rồi, còn Phác Kiến vẻ mặt uy nghiêm xen lẫn hòa ái như không nghe thấy, vẫn nhàn nhã thưởng trà một bên.
Buổi sáng như thế là kết thúc, Trí Nghiên chào tạm biệt mọi người rồi dẫn Hiếu Mẫn đi đến nhà riêng của họ.
Về đến căn biệt thự nằm trên biển, Hiếu Mẫn nói mệt mỏi liền đi nghỉ ngơi. Trí Nghiên dìu nàng đến phòng, thả nàng nằm xuống giường, ánh mắt yêu thương nhìn nàng.
"Em sức thuốc cho chị"
"Ân"
Hiếu Mẫn nhẹ gật đầu, tay cũng từ từ trút bỏ cái váy trên người xuống, chân dang rộng ra để cho Trí Nghiên dễ hành sự. Nàng ngẩng mặt nhìn người đang đứng nhìn chằm chằm nơi tư mật của mình.
"Em nhìn gì mà nhìn!"
"Không nhìn sao biết chỗ nào bị thương nha"
Trí Nghiên thu lại tầm mắt nóng rực của mình, đi đến bên nàng nói.
"Em nghĩ xem sưng chổ nào!"
Hiếu Mẫn hừ một tiếng nói.
Trí Nghiên chỉ bĩu môi, tay chấm một chút thuốc, đưa tới gần nhè nhẹ bôi lên hai cánh hoa đỏ tươi đã bị giày vò đến sưng lên.
"Ưm..."
Hiếu Mẫn cảm nhận được cái lạnh rất dễ chịu, khẽ thoải mái rên nhẹ một tiếng.
Tay Trí Nghiên rất ôn nhu, xoa từ từng nơi một, động tác rất nhẹ như lông vũ lướt qua, lật qua lật lại hai cánh hoa mà bôi đều, xong lại chấm thêm một miếng thuốc thoa ở đầu hạt đậu.
"A... Ưm..."
Hiếu Mẫn bị chạm đến liền run lên, phía dưới như có điện chạy qua làm nàng tê dại.
Tay Trí Nghiên lại đưa vào cửa động xoáy nhẹ cho thuốc được thấm đều xung quanh, xoáy rất nhẹ vào bên trong, thoa lên hai bên thịt non.
Hiếu Mẫn cắn môi không cho giọng rên rỉ thoát ra, hơi khó chịu vặn vẹo vòng eo. Trí Nghiên cảm nhận ái dịch đang theo tay cô chảy ra, ngẩng đầu nhìn người đang kiềm chế dục vọng đến đáng thương, tay cô lại đút vào sâu hơn, đụng chạm nhẹ hai bên tường thịt, người trên thì run lên nhè nhẹ. Trí Nghiên rất ôn nhu lấy ra rồi lại đút vào, động tác nhẹ nhàng trôi chảy, không làm người trên khó chịu hay đau, Hiếu Mẫn cảm nhận sự ôn như cùng với khoái cảm cô mang tới, miệng cũng the thẻ ư ử ngâm nga.
Ái dịch chảy xuống ga giường màu trắng, Trí Nghiên giữ động tác tay, đưa môi gần đến u cốc mà hứng ái dịch không để đổ xuống.
Hiếu Mẫn một lúc sau thì a một tiếng, nàng đạt cao triều, ái dịch như lũ ào ạt suất ra, toàn bộ đều cho vào cổ họng Trí Nghiên
Nuốt xuống mật ngọt trong cổ họng, cô dùng khăn lau khô nơi tư mật của Hiếu Mẫn, nàng mắt nghiền nhắm một chút thì lâm vào ngủ say.
Trí Nghiên bước vào phòng tắm, một lúc sau thì lấy ra một cái chậu đựng nước và một cái khăn đi đến bên Hiếu Mẫn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, nhìn thân thể nhiều vô số ấn ký, cô khóe môi cong lên, khóe mắt lại đầy sủng nịch. Trí Nghiên chậm rãi lau thân thể từ trên xuống dưới, lâu lâu Hiếu Mẫn như mớ chu chu mỏ lên miệng lên lẩm bẩm.
Cô nhướng mày nhìn biểu cảm đáng yêu kia, lỗ tai kề sát lại muốn nghe nàng nói gì.
"Em là lão công của chị... Em cũng là đồ biến thái... Đúng rồi... Biến thái... Lưu manh nữa..."
Hiếu Mẫn chu mỏ môi nhấp nháy nói khẽ, tất cả đều loạt vào tai cô.
Trí Nghiên nghe câu trước thì khóe môi nhếch lên đắc ý, đến hai câu sau khóe môi liền cứng lại, đen mặt nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, môi cuối xuống dán vào tai nàng thổi nhiệt khí.
"Em chỉ biến thái lưu manh với một mình chị thôi..."
Bốp...
Hiếu Mẫn ngứa ngáy, tay chuẩn sát cho Trí Nghiên một cái tát đánh tới.
"Đồ biến thái..."
Mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại khe khẽ lẩm bẩm mắng.
Trí Nghiên bật dậy, tay ôm mặt trừng nữ nhân phía dưới. Tên biến thái này là lão công của chị a.
Sau khi lẩm bẩm xong câu đó, Hiếu Mẫn cũng không còn động tĩnh gì nữa. Trí Nghiên tay cứ chỉ xuống mặt nàng nửa ngày mà không nói được một câu, ai oán nhìn người nằm phía dưới.
Ngủ mà còn đánh em a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro