Chap 16
Hiếu Mẫn mấy ngày sau vẫn đi làm bình thường nhưng luôn có vệ sĩ đi theo bên cạnh nàng, nói là bảo vệ nhưng thật ra làm giám xác nhất cử nhất động của nàng.
Hôm nay cũng là ngày mở thầu cho dự án công trình ở Bắc Kinh, công trình do Phác thị sở hữu. Phác* gia, Lý gia, Diệp gia cũng đang bắt đầu đưa ra lựa chọn con số hợp lý để đấu thầu.
Hiếu Mẫn đang xem tài liệu về dự án, nàng chăm chú nhìn, đôi khi nhíu nhẹ mày rồi lại giãn ra gật đầu.
"Phác* Tổng, Phác Tổng đến nói có chuyện cần bàn bạc"
Jenny đi đến nói.
"Cho mời"
Hiếu Mẫn bỏ tài liệu trên tay gật đầu nói.
Jenny nhấn chuông báo cho mời Phác Tổng.
Cạch...
Không qua bao lâu, cửa bị một nhân viên mở ra, Hiếu Tuấn được mời vào.
"Phác Tổng, xin chào..."
Hiếu Tuấn nhìn chị dâu tương lai của mình, khom người hữu lễ chào một tiếng.
"Phác Tổng, mời ngồi..."
Hiếu Mẫn thấy thái độ của hắn cũng bị làm cho kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu đưa tay chỉ vào sofa nói.
Ai không biết Phác Tổng Tài giỏi đâu, hắn chưa từng cúi đầu chào hỏi trước một ai, là một người thừa kế của một tập đoàn lớn nên thân phận của hắn cũng cao đáng kể, chính trực, nho nhã tài hoa hắn đều có, nữ nhân theo sau không dứt nhưng chưa một lần nghe nói hắn đáp trả một ai, hôm nay nàng lại nhìn ra được trong mắt hắn là hữu lễ cung kính đối với nàng. Vì sao? Không lẽ nàng nhìn sai hay chỉ là ảo giác?
"Anh uống gì?"
Hiếu Mẫn lễ độ hỏi.
Hiếu Tuấn nghe nàng gọi thì giật mình, nhìn nàng lập tức phản bác.
"Tôi nhỏ hơn chị, gọi tôi Hiếu Tuấn là được rồi"
"Chúng ta hình như không thân tới mức này..."
Hiếu Mẫn lại kinh ngạc, nhíu mày lắc đầu nói.
"Thì chị gọi gì cũng được, đừng gọi tôi bằng anh liền tốt"
Hiếu Tuấn muốn đổ mồ hôi lạnh, hắn nhận không nổi từ anh này a, hắn nhìn nàng nhíu mày nói.
"Vậy tôi gọi là Phác Tổng đi"
Hắn hình như không giống lời đồn.
"Phác Tổng muốn uống gì?"
"Cafe đi"
Hiếu Tuấn đáp.
Chưa đến năm phút, Jenny đã đem hai ly cafe lên, nàng thì lui lại một bước phía sau Hiếu Mẫn đứng.
"Đây là bản hợp đồng, chị xem..."
Hiếu Tuấn lấy ra bản hợp đồng, đưa cho nàng.
"Được"
Hiếu Mẫn cầm lấy mở ra xem, đọc lướt qua một trang rồi hai trang, mắt linh quang dao động.
6-4? Đây là có ý gì?
"Lúc trước không phải là 7-3 sao?"
Hiếu Mẫn ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
"Lúc trước khác, bây giờ khác, mà chị yên tâm, Phác gia không có ý gì cả"
Hiếu Tuấn nâng đầu nhìn nàng đáp.
Bây giờ nàng là chị dâu tương lai, hắn dám cho chị dâu thiệt thòi sao?
"Chúng tôi không muốn người ta nói Phác thị ỷ lớn chèn ép nhỏ, với lại không phải mình Phác thị được lợi mà tất cả công nhân đều được tăng lương"
Hắn giải thích thêm.
"Ân"
Hiếu Mẫn nghe nói thế cũng gật đầu không nghi ngờ nữa.
"Đây là bản hợp đồng chính thức"
Hiếu Tuấn lấy ra thêm tập tài liệu đưa cho nàng.
Hiếu Mẫn cầm lấy, Jenny một bên đưa con dấu cùng bút cho nàng, ấn xuống con dấu, ký tên, hợp đồng hoàn thành.
"Chúng ta hợp tác vui vẻ"
Hiếu Tuấn mỉm cười đứng lên đưa tay ra.
Hiếu Mẫn nhìn nụ cười này thì ngây người, rất giống em ấy, nàng nhớ đến Phác Trí Nghiên, lòng nàng lúc này dâng trào lên cảm xúc mong chờ.
"Phác Tổng*?"
Hiếu Tuấn nhìn nàng cứ nhìn mình chằm, mắt đảo liên tục, một lúc mới hiểu ra vấn đề, sau đó lên tiếng gọi nàng.
Nhớ chị ấy đây mà.
"Ân? Xin lỗi..."
Hiếu Mẫn giật mình, biết mình thất thố liền đưa tay ra nói xin lỗi.
"Vậy tôi đi trước"
Hiếu Tuấn gật đầu rồi xoay người ly khai.
------------------------------
Ngày mai Hiếu Mẫn sẽ đính hôn cùng Diệp Viễn Phong, Thượng Hải đang xôn xao, báo chí đều đã in trang bìa chuyện thông gia hai bên, hai nhà cũng đang chuẩn bị long trọng cho buổi lễ hoành tráng ngày mai.
Hiếu Mẫn ngồi trong phòng làm việc thất thần, ánh mắt nhìn ngoài xa như muốn xuyên qua tấm kính, con ngươi trống rỗng mông lung vô định, đáy mắt ẩn chứa một loại cảm xúc khó tả.
Nửa tháng rồi, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng chưa một lần...
Em đang ở đâu? Chị nhớ em...
Tấm lưng tỏa ra sự cô đơn nhàn nhạt, khuôn mặt lãnh đạm không có một tia cảm xúc, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên dung mạo mỹ lệ kia, Hiếu Mẫn nhẹ lấy tay chạm lên giọt nước mắt, hai mắt vô hồn nhẹ dao động rồi một tầng sương được phủ lên, kế tiếp nước cũng giàn giụa trào ra không dứt.
Nàng nhớ gương mặt kia, mỗi đêm nàng đều mơ thấy, nàng nhớ sự ôn nhu chăm sóc của người kia, nàng tưởng niệm cảm giác yên bình an toàn kia.
Hiếu Mẫn ngồi bệt xuống nền, tay ôm mặt khóc nức nở.
"Chị nhớ em..."
Cư Lệ cũng liên lạc với Ân Tĩnh nhưng nhận lại câu trả lời là không biết.
Một lúc lâu sau, khóc một buổi, nàng cũng ngừng không khóc nữa, nhưng nàng vẫn ngồi nơi đó thất thần, ánh mắt đạm mạc vô định như một bức tường ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.
Trí Nghiên bên đây nhốt mình nửa tháng trong phòng, tỉ mỉ đính từng viên kim cương lên chiếc nhẫn lấp lánh hào quang, chỉ còn vài lần nữa là sẽ hoàn thành, chăm chú từng li từng tí mới có thể tạo ra một sản phẩm hoàn hảo vô khuyết. Trong lòng cô đang rất rạo rực mong chờ ngày mai, cô rất nhớ Hiếu Mẫn, nhớ rất nhiều, nhưng vẫn phải nhịn xuống hoàn thành lễ vật cầu hôn.
Hiếu Mẫn ngơ ngác một buổi mới bình ổn lại tâm tình, nụ cười trên khóe môi giờ đây lạnh ngắt, chế giễu vô cùng.
Chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Che đi vẻ khổ sở tận sâu trong đôi mắt, nhẹ nhàng gợn sóng, thay bởi bằng một cổ đạm mạc xa cách.
"Phác* Tổng, Phác Tổng đã đến"
Jenny thanh âm bên ngoài thông báo truyền vào.
Nghe lời nàng nói, Hiếu Mẫn xoay người lại, điều chỉnh lại tâm trạng nói
"Mời vào"
Cạch...
Jenny mở cửa ra, theo sau nàng là Hiếu Tuấn bước vào.
"Phác* Tổng, chào chị"
Hiếu Tuấn đi đến gật đầu chào hỏi.
"Phác Tổng mời ngồi"
Hiếu Mẫn chỉ lãnh đạm gật đầu chỉ vào ghế sofa nói.
Hiếu Tuấn quan sát Hiếu Mẫn thấy đôi mắt nàng sưng lên, chắc là do vừa mới khóc, giọng nói cũng lãnh đạm khác hẵn nàng lúc trước.
Chị ơi, vợ của chị khóc a.
Hắn rất muốn mở miệng nói nhưng rồi vẫn ngậm miệng lại, đành lắc đầu thở dài.
Hiếu Tuấn sau khi ngồi xuống, tay cầm tập hồ sơ để nhẹ lên bàn.
"Phác thị đã trúng thầu bên dự án Bắc Kinh, đây là tư liệu bên trong"
"Trúng thầu?"
Hiếu Mẫn nghe đến thì kinh ngạc, cau mày vẻ mặt nghi hoặc.
"Đó là sự thật"
Hiếu Tuấn gật đầu đáp.
"Dù công trình này rất lớn nhưng Phác* thị cũng không phải rất lớn sao? Chị cũng không cần nghi hoặc về điều này"
"Tôi biết"
Hiếu Mẫn nhìn qua hồ sơ mới thật sự tin là Phác* thị trúng thầu, ngẩng đầu nhìn hắn nhàn nhạt đáp.
"Chị cũng nên chuẩn bị đi, công trình này không thể để sơ sót"
Hiếu Tuấn đứng dậy nhìn nàng nói.
"Được"
Hiếu Mẫn cũng đứng lên gật đầu.
"Tôi đi trước, chúc chúng ta hợp tác thành công"
Hiếu Tuấn cười nói xong cũng xoay người ly khai.
"Jenny, mau tiến hành"
Hiếu Mẫn xoay người nhìn thư ký của mình phân phó.
"Vâng, Phác* Tổng"
Jenny gật đầu cũng liền đi.
Hiếu Mẫn ngồi ở bàn làm việc cẩn thận chi tiết xem qua từng trang dự án.
------------------------------
Tối hôm sau bên ngoài Phác* gia nhộn nhịp khách mời, Hiếu Mẫn thì đang trong phòng tay cầm ly rượu thưởng thức, dung nhan ảm đạm đau thương, nàng nâng lên uống hết nửa ly còn lại, sau đó lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống.
Một lúc sau nàng khoác lên người bộ váy trắng hoa lệ, mỗi viên đá quý được đính lên lấp lánh càng thêm lộng lẫy. Nàng nhìn vào gương tự lẩm bẩm.
"Đây là mình sao?"
Hôm nay nàng sẽ chính thức cùng Diệp Viễn Phong đính hôn, đối với người ngoài nhìn vào, đây là một buổi lễ xa hoa đáng chúc mừng, nhưng thực chất bên trong là nỗi đau buồn khó tả.
Người nàng muốn gả cho bây giờ đang ở đâu? Người nàng muốn nương tựa cả đời bây giờ đang ở nơi nào?
Kìm nén cảm xúc tận sâu bên trong, trang bị cho mình một nụ cười nhàn nhạt.
"Hiếu Mẫn..."
Cư Lệ ở phía sau gọi nàng một tiếng.
"Ân? Cư Lệ..."
Hiếu Mẫn thoáng giật mình, xoay người lại nhìn nàng.
"Cậu đừng đau lòng nữa, mình không muốn nhìn cậu như thế. Hiếu Mẫn, cậu hãy xem nó như giấc mơ mà quên đi, cô ta không đáng để cậu yêu..."
Cư Lệ thở dài đau lòng khuyên nàng, hai ba lần gọi hỏi Ân Tĩnh nhưng lần nào cũng nhận lại là câu trả lời không biết.
"Mình sẽ..."
Hiếu Mẫn gật đầu.
"Đây chỉ là đính hôn nên cậu còn có cơ hội thoát lấy hắn, yên tâm đi đừng nghĩ nhiều"
Cư Lệ vỗ nhẹ vai nàng nói.
"Mẫn nhi..."
Phác Chiến mở cửa bước đi vào, mỉm cười nhìn nàng.
Cư Lệ nhìn ông gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi. Hiếu Mẫn cười nhạt nhìn ông, đang chờ xem ông nói tiếp.
"Con yên tâm đi, ba sẽ dùng mọi cách để cho con cơ hội thoát lấy hắn..."
Phác Chiến vẻ mặt đau lòng nhìn nàng khẳng định nói.
Hiếu Mẫn mắt lóe lên tia kinh ngạc, Cư Lệ một bên cũng nhướng mày.
"Ba ra ngoài trước"
Phác Chiến nói rồi liền ly khai.
Hiếu Mẫn trong lòng vừa vui mừng vừa lo sợ, vui mừng vì ông không bỏ mặc mình, lo sợ vì lời uy hiếp của Diệp Viễn Phong...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro