Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Móng ngựa gấp

Bên ngoài Thành Trường An, tuyết mịn bay xuống.
Ánh đèn lờ mờ trong rừng sâu, ở trong màn đêm tỏa ra sự yên tĩnh đến lạ thường.

Hiếu Mẵn đứng dưới những tán cây cao bên dã điếm, lo lắng nhìn về hướng thành Trường An, mong mỏi Trí Nghiên mang Tố Nghiên tới đây.

''Dựa vào bản sự của Phác Trí Nghiên, mang người đi ra, cũng không phải là việc khó." Đậu Ảnh nhàn nhã đập lấy đậu phộng, nói với chưởng quỹ " tiểu sư đệ, chuẩn bị ngựa kỹ càng rồi chứ?''

"Chuẩn bị xong rồi, chỉ cần Phác công tử vừa đến, lập tức có thể rời khỏi Trường An." Chưởng quỹ nhẹ gật đầu.

Hiếu Mẫn vẫn có chút không yên lòng, nhìn hình dáng mơ hồ của thành Trường An —— từ xưa hoàng thành vẫn vươn nhiều máu tanh, từ khi vào thành Trường An này, mỗi bước đều gặp hiểm trở, hồi tưởng sự tình phát sinh mấy ngày nay, Hiếu Mẫn vẫn cảm thấy kinh hãi, lẩm bẩm nói: "Rời đi nơi này, liền tốt. . ."

"Phác cô nương, ngươi không khỏi cũng quá đơn giản." Đậu Ảnh nhịn không được nói, "Phác Trí Nghiên thân là Lan Lăng Vương của đại Tề, tất nhiên là muốn vì Tề chủ cúc cung tận tụy, cho dù ngươi muốn bình yên về tới Nghiệp Thành, đường đi hẳn cũng sẽ chẳng yên bình đâu.''

"Chúng ta không trở về Nghiệp Thành ." Hiếu Mẫn cười quay đầu, "Chỉ cần mang Tiểu Nghiên ra, chúng ta sẽ cùng nhau ẩn cư trong núi rừng."

''Một nữ tử như ngươi lại cùng hai nam tử ẩn cư chung với nhau?'' Đậu Ảnh không khỏi kinh hô, "Cái này. . . Cái này không khỏi quá hoang đường đi?''

"Thì sao?" Hiếu Mãn đắc ý nhếch cằm lên, "Ai nói chỉ có nam tử mới có thể tam thê tứ thiếp chứ?''

"Ngươi. . ." Đậu Ảnh nhịn được thiếu chút là mắng chữi nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng nghĩ đơn giản như vậy, trong thiên hạ này kẻ muốn đầu người của Phác Trí Nghiên cũng không chỉ có mình Đại Chu!"

"Cho nên mới không thể để cho nàng về Nghiệp Thành." Hiếu Mân  chắc chắn gật đầu, "Chỉ cần chúng ta đều bình an , nói không chừng. . ." Hiếu Mẫn đột nhiên cười một tiếng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn hắc ngọc trên ngón vô danh, nói thầm: "Nếu có thể đem ngươi mang về hiện đại, ngươi sẽ không gặp phải kiếp nạn bị hạ độc, có thể bình an sống sót ."

Đậu Ảnh tò mò nhìn chiếc nhẫn hắc ngọc trên ngón vô danh của Hiếu Mẫn, nói: "Chiếc nhẫn kia. .. hình như ta đã thấy ở đâu rồi!''

''Vậy sao?'' Tố Nghiên kinh ngạc nhìn Đậu Ảnh, "Vậy ngươi suy nghĩ thật kỹ.

"Khụ khụ." Tiếng ho khan của Trí Nghiên bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy nàng tay che ngực chạy nhanh vào rừng —— tóc mai nhiễm tuyết, giữa ngón tay thấm đỏ, bờ môi tím ngắt.

"Đi mau!" Trí Nghiên gấp giọng nói, tay còn lại nắm thật chặt tay Hiếu Mẫn, "Chúng ta mau mau rời đi nơi này!"
"Trí Nghiên ngươi. . ." Hiếu Mẫn bối rối mà nhìn nàng, vươn tay run run che lên mu bàn tay Trí Nghiên, "Sao ngươi lại bị thương?''

"Hắn không chỉ bị thương mà còn trúng độc." Đậu Ảnh nhíu mày, đã lấy ngân châm ra khỏi túi châm, vội vàng thi châm lên tâm mạch Trí Nghiên, lắc đầu nói, "Phác Trí Nghiên, ngươi thật không muốn sống nữa đúng hay không?"

Trí Nghiên giãn lông mày cười nói: "Tính mệnh mà thôi, nếu diêm vương dám thu ta, liền để hắn thu đi.'' Nói xong, Trí Nghiên áy náy nhìn Hiếu Mẫn, "Thật xin lỗi, ta không cách nào mang nàng đi.

"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Hiếu Mẫn kinh hoàng vô cùng, "Ngươi cũng bị thương thành dạng này , Tiểu Nghiên có phải hay không bị thương lợi hại hơn?"

Trong lòng Trí Nghiên có chút đau xót, cười khổ nói: "Nàng đã là con cờ trên bàn cờ của Lý Cư Lệ, ta chẳng thể mang nàng đi, ta tin tưởng trong khoảng thời gian này, Lý Cư Lệ sẽ không tổn thương nàng."

"Ta đã sớm nói, làm Quận mã gia rồi, hắn sao chịu nguyện ý bỏ đi vinh hoa phú quý?" Nói xong, Đậu Ảnh phẫn nộ vỗ áo Trí Nghiên, quát, "Há miệng, ta cho ngươi giải dược! Nếu không khí độc công tâm, tối nay ngươi sẽ gặp diêm vương đi!"

"Ta lại thiếu ngươi một mạng." Trí Nghiên ôn nhuận cười cười , mặc cho Đậu Ảnh nhét dược hoàn vào trong miệng, "Trí Nghiên chỉ sợ sẽ càng thiếu càng nhiều."

Đậu Ảnh trừng nàng một chút, nói: "Ngươi ít liều mạng, sẽ không thiếu nợ ta nhân mạng nữa, còn tốt độc này do Y Tiên môn chế ra, giải dược ta có, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi coi như xong.''

"Trí Nghiên. . ." Hiếu Mẫn nhìn nàng thật sâu, trong giọng nói ngưng trọng, "Ta thiếu ngươi, ta biết trả ngươi thế nào đây?'

Trí Nghiên chỉ mỉm cười lắc đầu, "Ta không phải cũng thiếu ngươi rất nhiều sao?" Nói xong, Trí Nghiên nhìn thoáng qua tuyết bay trong bóng đêm, nói, "Hiếu Mẫn, chúng ta cần phải về Nghiệp Thành trước, đợi tìm được cơ hội, ta sẽ lại đến Trường An mang nàng đi."

"Ta tin tưởng ngươi." Hiếu Mẵn chỉ cảm thấy trong lòng có cỗ ghen tuông khó hiểu, mạnh mẽ cười cười một tiếng, hôn lên mặt Trí Nghiên, "Đây là ban thưởng cho ngươi, ngươi nếu hảo hảo chống đỡ đến khi hồi phủ, ta sẽ thưởng nhiều hơn nữa.''

Trí Nghiên vừa mừng vừa sợ nhìn Hiếu Mẫn, có chút nhìn thoáng qua mặt Đậu Ảnh không khỏi đỏ mặt, "Hiếu Mẫn, chúng ta. . . Vẫn là. . . Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau."''Được!'' Hiếu Mẫn nặng nề gật đầu.

''Khoan đã! Ta chưa từng hứa cho ngươi rời đi, ngươi không thể đi.'' mặt Đậu Ảnh tái nhợt trừng mắt Trí Nghiên, "Ta không cho phép ngươi đi! Chí ít tối nay không thể!"

"Ta lại muốn nàng đi!" Hiếu Mẫn động thân ngăn trước người Trí Nghiên, "Ngươi có thể bắt chúng ta ở lại được à?''

Đậu Ảnh thật sự là không thể hiểu nổi đến tột cùng tâm nữ tử trước mắt này chứa ai? Là quận mã của Đại Chu Phác Tố Nghiên, vẫn là Phác Trí Nghiên Lan Lăng Vương của Đại Tề? Vì sao tâm của một nữ tử lại có thể cùng lúc chứa hai nam tử? Nghĩ đến đây, Đậu Ảnh đột nhiên cảm thấy có chút xem thường Hiếu Mẫn, lại giương mắt nhìn Trí Nghiên một chút —— nữ tử tên Phác Hiếu Mẫn này, nói chuyện hành động lỗ mãng, không để ý lễ pháp, vì sao lại được hắn quan tâm như vậy?

Đậu Ảnh có chút lấy lại bình tĩnh, chỉ Trí Nghiên, nói: "Hắn mặc dù ăn giải dược, độc không thể lấy mạng hắn, nhưng vẫn còn cần chút canh giờ mới có thể hóa giải hết độc tính. Nếu các ngươi đi vào giờ phút này, cưỡi ngựa xóc nảy một đêm, máu trúng độc vật sẽ gia tốc công tâm, ta cam đoan sáng mai Phâc Trí Nghiên sẽ vẫn đi gặp diêm vương!"
"A!" Hiếu Mẫn giật mình, "Vậy ngươi nhanh mau cứu người đi!''

Đậu Ảnh hất cằm, đi tới bên cạnh Hiếu Mẫn, ''Cứu hắn cũng được, nhưng nhất định phải nghe ta, ngươi cũng nhất định phải nghe ta."

Trí Nghiên bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, "Chỉ sợ, tối nay hai người đều phải nghe ta đó.'' Nói xong, Trí Nghiên vẫy tay một cái với chưởng quỹ, nói, "Chưởng quỹ nơi đây có binh khí không?"

"Thế nào?" Chưởng quỹ hơi kinh hãi.

Trí Nghiên quay người, lắc đầu nói: "Nếu ta không chết, thì trong lòng Lý Cư Lệ, hay Phổ Lục Như Kiên đều vĩnh viễn sẽ chẳng thể an tâm, các ngươi nghe ——" Trí Nghiên vươn tay chỉ về khoảng không sâu thẳm đen ngòm phía trước, "Bọn hắn tới rồi!"

Khu rừng trước mắt trong đột nhiên yên tĩnh trở lại, Đậu Ảnh cùng Hiếu Mẫn mơ hồ nghe thấy một số tiếng vó ngựa đang tiến dần đến đây.

"Dựa theo tâm trí của Lý Cư Lệ, cho dù có trốn dưới hầm cũng sẽ bị nàng phát hiện." Trí Nghiên có chút không yên lòng mà nhìn Hiếu Mẫn, buông lỏng tay Hiếu Mẫn ra, vươn tay vỗ vỗ vai của nàng, nói: "Cho nên, Hiếu Mẫn ngươi cùng Đậu cô nương đi trước, để ta ở lại đây.'' Thanh âm có chút dừng lại, Trí Nghiên ấm áp cười một tiếng, kiên định gật đầu một cái, "Chúng ta sau này. . . gặp lại."

"Ta sẽ không gặp lại ngươi!'' Hiếu Mẫn bỗng nhiên mở miệng, không đợi Trí Nghiên nói chuyện, đã đưa tay nâng cằm Trí Nghiên lên, ''Ta lưu lại, ta chỉ là người thường, ngươi mới là người nên đi.'' Nói xong, Hiếu Mẫn khiêu mi tràn ngập dụ hoặc cười một tiếng, "Ngươi cần phải ăn cho trắng trắng mập mập , nếu lần sau gặp lại còn để ta thấy ngươi bị thương, ta sẽ cho ngươi biết, tư vị khó chịu là thế nào!''

"Ngươi. . ." Đậu Ảnh cùng chưởng quỹ nhìn một màn trước mắt, Hiếu Mẫn như một cái đăng đồ lãng tử nằm cằm Trí Nghiên, chỗ nào giống hành vi của những cô gái tầm thường?

Trí Nghiên nhẹ nhàng cười nói, "Trí Nghiên ngược lại là vui lòng thưởng thức."

"Phác Trí Nghiên! Ngươi. . ." Lời Hiếu Mẫn còn chưa nói xong , Trí Nghiên đã xuất tay điểm trúng huyệt đạo của nàng.

Trí Nghiên ôm thân thể rã rời của nàng trong lòng, khàn giọng nói: "Phật nói: ' phàm tất cả tướng, đều là hư ảo. ' [1] nếu duyên tận, Trí Nghiên bất quá là khách qua đường của người mà thôi, không cần nhớ nhung chi nhiều, nếu duyên chưa tận...một câu tái kiến, thì sẽ còn gặp lại.'' Thản nhiên cười một tiếng, Trí Nghiên nhìn Đậu Ảnh, ''Họa này từ ta mà ra, không nên liên luỵ Đậu cô nương cùng mọi người. Xem như Trí Nghiêb lại thiếu ngươi một nhân tình, cầu cô nương mang Hiếu Mẫn rời khỏi nơi này trước."

''Được!'' Đậu Ảnh nhận lấy Hiếu Mẫn, "Phác Trí Nghiên, ngươi cần phải cố gắng, ta sẽ đưa Phác Hiếu Mẫn tới một nơi an toàn, sau đó sẽ quay về ứng cứu ngươi, hi vọng con hồ ly như ngươi không khiến ta thất vọng."

"Trí Nghiên sẽ tận sức.'' Trí Nghiên cảm kích cúi đầu với Đậu Ảnh, ôn nhu nói với Hiếu Mẫn " cần phải nhớ lời nói của ta."

''Ngươi mà chết, ta sẽ nguyền rủa ngươi, muốn ngươi sống không được, chết cũng không xong!'' Hiếu Mẫn cắn chặt răng, rưng rưng nói xong, nước mắt đã chảy xuống gương mặt.

Trí Nghiên cười một tiếng thật sâu, không lưu luyến quay người nhanh chân đi vào khu rừng trước mắt, đón gió chắp tay đứng thẳng giữa thiên địa, lẫm liệt nhìn những bó đuốc dần dần hiện ra trong màn đêm một cách rõ ràng, quát to một tiếng, "Đi!"

"Tiểu sư đệ, chúng ta đi mau!" Đậu Ảnh nhìn bóng lưng Trí Nghiên thật sâu một chút, vịn Hiếu Mẫn đi về khu rừng phía sau.

"Hí hi hi hí..hí.."

Một con ngựa hí vang, Đậu Ảnh ôm Hiếu Mẫn trong ngực, nắm chặt dây cương, nhìn chưởng quỹ bên cạnh một chút, "Chúng ta trước đưa Phác Hiếu Mẫn đến ngoại ô thôn, hi vọng còn kịp trở về cứu viện Phác Trí Nghiên."

"Hắn có thể làm được !" Hiếu Mẫn chắc chắn gật đầu.
Đậu Ảnh lại cười lạnh, "Nếu hắn vì ngươi mà chết, ta ngược lại thật ra cảm thấy không đáng. . . Bởi vì ta cảm thấy, ngươi phóng đãng lỗ mãng như thế, không xứng với hắn."

"Ha ha." Hiếu Mẫn trào phúng cười một tiếng, "Ta vốn chỉ là một cô gái nơi hộp đêm, sớm biết không xứng với người, cho nên, không nhọc lòng cô nương ngươi nhắc nhở, ta biết thân phận của mình." Một câu nói này, Hiếu Mẫn bỗng nhiên không biết đến tột cùng nói là cho Đậu Ảnh nghe, hay là một lần nữa nhắc nhở mình không nên động tình?

''Chẳng muốn cùng ngươi đấu khẩu!" Đậu Ảnh phẫn nộ trừng Hiếu Mẫn, "Ngươi tốt nhất trên đường ít nói chuyện một chút, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống!''

"Vậy ta còn nhiều chuyện muốn nói lắm!'' Hiếu Mẫn dùng hết sức hét, ''Ngươi tốt nhất nên lập tức ném ta xuống!''

"Ta mới không trúng kế của ngươi! Đi!'' Đậu Ảnh giục ngựa , con ngựa móng trước chạy như bay, mang hai người chạy vội vào rừng.

Trí Nghiên nghe tiếng vó ngựa đi xa, rốt cục bình yên thở dài, khóe môi mỉm cười, "Hiếu Mẫn ngươi biết không? Trận chiến này, là trận ta muốn thắng nhất trong suốt cuộc đời.'' Trí Nghiên nói xong sửa lại đai lưng, ôm chặt vết thương nơi mạn sườn, quát lớn với mấy trăm tên gia tướng phủ Thừa tướng đang lao vụt tới cách đó không quá mười trượng: "Đại Tề Lan Lăng Vương ở đây, không sợ chết liền đến đây!"

[1] Kinh Kim Cang dạy: "Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai" (Phàm cái gì có tướng đều là hư vọng. Nếu thấy các tướng chẳng phải là tướng thì thấy Như Lai). Nghĩa là: Ngay nơi tướng lìa tướng, lìa sạch tướng hư vọng thì thấy Thật Tướng, nên nói là thấy Như Lai, đấy là chỉ cho Pháp Thân Như Lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro