Chương 56
Rời khỏi phòng một lúc lâu, có lẽ Phác Hiếu Mẫn đã ngủ rồi, lúc này Phác Trí Nghiên mới cất bước trở lại phòng, bao nhiêu lâu đó đủ khiến cho tâm mình an ổn trở lại.
Cửa phòng mở có tiếng động phát ra, tiếp theo là có thân ảnh bước vào. Phác Hiếu Mẫn nghe tiếng động, giống như bừng tĩnh giữa u mê, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Phác Trí Nghiên vừa vặn bước vào, thân người Phác Trí Nghiên co rúm lại khiến cho trái tim nàng đột nhiên co lại. Phác Hiếu Mẫn lúc này mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hốt hoảng chống tay rời khỏi giường lớn, nhanh chân bước đến cửa.
Phác Hiếu Mẫn bước đến gần hơn mới thấy được gương mặt trắng bệch của Phác Trí Nghiên, lo lắng sợ hãi nắm lấy tay Phác Trí Nghiên, lạnh lẽo truyền đến khiến cho tay nàng cũng run theo, cả người Phác Trí Nghiên rất lạnh, bàn tay mình vốn đã lạnh tay nàng ấy còn lạnh hơn. Bàn tay Phác Trí Nghiên thường khi rất ấm áp, cho dù là trời đông cũng rất ấm nhưng lúc này lại thành ra lạnh ngắt như vậy.
"Nàng vẫn chưa ngủ sao?" Phác Trí Nghiên ôn nhu nhìn Phác Hiếu Mẫn nhẹ giọng hỏi.
"Sao lại ra bên ngoài lâu như vậy? Không biết bên ngoài rất lạnh sao?" Đôi mắt Phác Hiếu Mẫn trở nên dao động mãnh liệt, biểu hiện lo lắng đều hiện hết lên gương mặt. Chỉ lo suy nghĩ trong mớ hỗn độn nàng lại quên mất Phác Trí Nghiên đã đi thật lâu, ngoài trời rét lạnh đến mức nào lại còn mặc y phục mỏng như vậy.
"Người ta hết nóng rồi." Ngữ khí Phác Trí Nghiên rất trầm thấp.
Một câu nói của Phác Trí Nghiên làm cho Phác Hiếu Mẫn tràn lan đau đớn. Lời nói này là đang giả ngốc hay là ngốc thật, chỉ một câu ngây ngô nói ra thôi cũng khiến cho người ta tan nát cõi lòng.
Phác Trí Nghiên kéo Phác Hiếu Mẫn lại gần, hai tay ôm cả người Phác Hiếu Mẫn ở trong lòng, hơi ấm cũng dần trở lại trên người, "Ngoài trời thực sự rất lạnh, ta tưởng mình sắp chết cống đến nơi rồi."
Phác Hiếu Mẫn tựa đầu ở trên vai Phác Trí Nghiên, từ đôi mắt đang nhắm nghiền rơi xuống hai dòng lệ, dù đã cố kiềm nén nhưng vẫn không thể kiểm soát được.
"Ta có điểm nào tốt đẹp để đáng cho nàng lưu tâm đâu. Sao lại chấp mê bất ngộ như vậy?"
"Đúng vậy, nàng chẳng có điểm nào tốt cả! Nhưng tại sao lại yêu ta cũng không biết, rất nhiều năm về trước ở chùa Ngữ Nam vừa nhìn thấy nàng đã lập tức lưu luyến đến tận nhiều năm sau." Phác Trí Nghiên hơi hơi khôi phục lại tâm tình trả lời, câu đầu rõ ràng là nâng giọng trách móc Phác Hiếu Mẫn vì khiến nàng khổ sở không thôi.
Phác Hiếu Mẫn nghe xong không trả lời chỉ nhẹ nhàng rời cái ôm, xoay người mau chóng trở lại giường. Bởi vì nàng không sao chịu nổi cảm giác này, khước từ không được chấp thuận cũng không được, ranh giới này dày vò đến cực điểm thống khổ.
Phác Trí Nghiên bất ngờ với biểu hiện của Phác Hiếu Mẫn nhưng cũng không biết phải làm sao. Chỉ có thể lặng lẽ bước theo sau Phác Hiếu Mẫn, trong đầu cũng không quên thầm nghĩ 'Phác Hiếu Mẫn thực sự không động lòng chút nào sao?' Mặc dù lúc nãy ra bên ngoài đã dập được ngọn lửa lòng rồi, nhưng sau khi trở lại, sau khi ôm Phác Hiếu Mẫn, nàng biết mình vẫn không thể từ bỏ được ý muốn ở trong lòng, thực sự rất là khó.
Phác Hiếu Mẫn đang bước đi đột nhiên dừng lại, hơi nghiên người quay đầu về phía sau. Mà Phác Trí Nghiên đang ngây người ở phía sau, biến đổi này làm cho Phác Trí Nghiên có chút hoảng hốt.
"Trễ rồi đi ngủ thôi."
Mi mắt Phác Trí Nghiên hơi xụp xuống, khuôn miệng hơi lắp bắp nhưng không thành lời, chỉ đờ người nhìn Phác Hiếu Mẫn.
Phác Hiếu Mẫn trở lại giường, rất mau đã nằm xoay lưng ở góc bên trong giường.
Phác Trí Nghiên nhìn bóng lưng Phác Hiếu Mẫn không nói hết buồn bã trong lòng. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, thì ra lần trước cũng như thế thì phải, vẫn là những lời khướt từ dứt khoát, vẫn là bóng lưng, vẫn là sự lạnh lùng đó.
Buông lỏng cơ thể thở nhẹ một hơi, Phác Trí Nghiên lắc đầu liên tục, nàng thật sự không muốn nghĩ đến những điều khiến cho bản thân đau lòng nữa. Kết quả đã như vậy cố gắng đến thế nào cũng sẽ nhận lại kết quả đó thôi.
Nhẹ nhàng xốc chăn chui vào, Phác Trí Nghiên liền ôm chặt lấy Phác Hiếu Mẫn, khuôn mặt cũng vùi vào lưng nàng. Sóng mũi cay cay, ẩm ướt nơi khoé mắt, nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy, không biết tại sao bản thân lại yếu đuối như vậy.
Phác Trí Nghiên ôm mình, Phác Hiếu Mẫn giống như rơi vào địa trận, một lần nữa lại trằn trọc với những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng. Sao lại không đau lòng cho được, từng lời nói từng hành động nhỏ nhặt nhưng lại xâm nhập hết vào tâm can mình.
Một lúc trôi qua, Phác Trí Nghiên rất yên ắng ôm chặt lấy mình, nàng cũng không biết Phác Trí Nghiên đã ngủ chưa nhưng cảm giác rằng thân nhiệt của Phác Trí Nghiên đã thay đổi, chỉ vừa lúc nãy vẫn còn rất lạnh nhưng lúc này lại rất nóng. Thực ra lúc Phác Trí Nghiên trở lại phòng, tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái nàng cũng đủ biết Phác Trí Nghiên đang suy nghĩ cái gì.
"Mẫn nhi...nàng ngủ rồi sao?" Im lặng một lúc thật lâu tưởng chừng đã rơi vào giấc mộng, nhưng không Phác Trí Nghiên đột nhiên nhỏ giọng.
Phác Hiếu Mẫn mắt khép hờ nhưng vẫn còn thức, có thể nghe được thanh âm của Phác Trí Nghiên vang lên. Không vội trả lời, vài giây trôi qua mới nhẹ giọng mở miệng.
"Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Mẫn nhi...người ta lại nóng nửa rồi." Lại nóng nửa rồi, nóng bức đến khó chịu, nàng cũng không biết phải làm sao mới được, hoàn toàn không có khả năng kháng cự lại cảm xúc của bản thân, so với điều gì kháng cự lại Phác Hiếu Mẫn khó đến vạn lần.
Giọng nói Phác Trí Nghiên rất thấp rất nhỏ, làm cho Phác Hiếu Mẫn nhói lên, từ cõi lòng lại dâng lên cảm giác chua xót, những lời đó tựa như sóng lớn kéo đến làm giông bão lòng người. Làm sao nàng không hiểu được dụng ý trong lời nói đó.
Phác Trí Nghiên đột nhiên rút lại cánh tay đang ôm Phác Hiếu Mẫn, bật người ngồi dậy muốn rời khỏi giường. Hành động của Phác Trí Nghiên làm cho Phác Hiếu Mẫn một phen kinh hãi, lập tức xoay người qua tay vội vươn ra nắm lấy ống tay áo của Phác Trí Nghiên, lo lắng nâng giọng nói.
"Nàng muốn đi đâu?"
"Ta muốn ra bên ngoài một chút." Phác Trí Nghiên khe khẽ nói ra, lời nói muôn vàn khổ sở.
Lại muốn ra ngoài cho gió lạnh xâm nhập cơ thể sao, lại muốn ra bên ngoài cho người hết nóng sao? Nàng cũng không biết phải làm sao với Phác Trí Nghiên mới được, nàng làm sao không hiểu được những chuyện này cho được. Phác Trí Nghiên như vậy thực sự bức cho nàng không có đường thối lui.
Phác Hiếu Mẫn nhìn gương mặt trước mắt, tâm can cùng lí trí đều mềm đi, cánh môi Phác Hiếu Mẫn nhẹ nhàng hé mở, thanh âm vô cùng nhỏ nói hai từ đừng đi.
Buông xuống ống tay áo của Phác Trí Nghiên, cuối cùng có lẽ nàng cũng hạ xuống quyết tâm, ranh giới cấm kị này một khi vượt qua sẽ không thể quay đầu, sẽ không tồn tại hai từ hối hận, nhưng Phác Trí Nghiên như vậy tâm nàng chịu không thấu, không phải là hành động ngôn lời mạnh bạo, không phải là ươn ngạch bức người, cũng không phải là cường lực ép buộc với mình, mà là dùng chính bản thân nàng để trói buộc mình.
Tay Phác Hiếu Mẫn khẽ kéo bung thắt lưng, hai bên vạt áo lập tức rời rạt ra.
Phác Trí Nghiên vừa nghe xong hai từ đừng đi, chưa hết mừng thầm trong bụng, đôi mắt lại được một phen sáng rỡ không thèm che giấu. Phác Hiếu Mẫn khẽ đưa mắt nhìn biểu hiện của Phác Trí Nghiên, thực sự không biết phải nói làm sao. Ngay từ đầu đã biết ngay dùng 'thượng sách' của nàng không có sai.
"Mẫn nhi...là...là thật sao? Ta có thể sao?" Phác Trí Nghiên tròn mắt thốt lên, lời nói cùng biểu gương mặt vô cùng kích động, trong mắt sáng trưng rực rỡ. U buồn lúc nãy tan biến không còn sót lại chút dấu vết nào cả.
Phác Hiếu Mẫn thật không biết phải làm sao với con người vô lại giả mù sa mưa này, gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng đáng ghét, nàng đã bày tỏ rất rõ rồi còn giả bộ không hiểu, chẳng lẽ còn muốn chính miệng nàng nói ra sao?
"Ta có thể thật sao?" Phác Trí Nghiên cuối người xuống đối mặt với Phác Hiếu Mẫn, ánh mắt run rẩy hỏi.
Phác Hiếu Mẫn không trả lời chỉ nghiên mặt đi, hành động này cũng có thể xem như đã chấp thuận, hàm ý rõ ràng là để cho nàng muốn làm gì thì làm đi.
Phác Trí Nghiên nhìn hành động của Phác Hiếu Mẫn trong lòng liền nhảy nhộn nhịp, cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, tim cũng đập mạnh đến mức lặng im một chút là có thể nghe nhịp đập loạn lạc trong ngực.
"Nàng tự nguyện thật sao? Ta có thể chạm vào người nàng, nàng sẽ không đẩy ta ra nữa có đúng không?" Phác Trí Nghiên lại tiếp tục kích động hỏi.
Thực chất Phác Hiếu Mẫn thừa biết là Phác Trí Nghiên đã biết rõ đáp án, nhưng tại vì sao lại làm bộ hỏi nhiều như vậy nàng thật không rõ. Nàng hành động thì không chịu hiểu, hình như là buộc nàng phải chính miệng nói ra mới vừa lòng thì phải, Phác Trí Nghiên thực sự rất đáng giận.
Phác Hiếu Mẫn vốn là người có da mặt mỏng, Phác Trí Nghiên cứ như vậy hỏi ngược lại, làm cho Phác Hiếu Mẫn vừa thẹn vừa giận. Nhưng cuối cùng Phác Hiếu Mẫn cũng chịu mở miệng trả lời.
"Là ta tự nguyện, nàng đừng hỏi nữa có được không?" Phác Hiếu Mẫn xấu hổ nhỏ giọng vươn hai tay ôm lấy cổ Phác Trí Nghiên, gương mặt đã đỏ vực vì thẹn phải vùi vào vai Phác Trí Nghiên. Đã biết rõ còn cố hỏi nhiều như vậy.
Phác Trí Nghiên được Phác Hiếu Mẫn ôm cả người trở nên run rẩy, trái tim cũng kịch liệt run rẩy, đại não cũng trở nên dị thường căng ra. Nghe Phác Hiếu Mẫn nói như vậy, mới chợt nhận ra, thật ra bởi vì quá kích động nên nàng mới nhiều lời như vậy, nàng thừa biết Phác Hiếu Mẫn là một người rất dễ e thẹn mà.
Phác Trí Nghiên hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Phác Hiếu Mẫn, hôn dọc xuống sóng mũi cao cao, trực tiếp che lắp đôi môi mềm mại quyến rũ bên dưới, triền miên lôi kéo không dứt.
Hôn dọc từ trên trên xuống cổ, môi Phác Trí Nghiên du dời khắp cái cổ mẫn cảm, y phục bên dưới sớm đã trễ qua làm cho xương đòn nhô lên, cảnh tượng hết sức mê người kích thích đến đại não, đưa mắt xuống chút nữa địa phương bên dưới còn vạn phần hấp dẫn hơn. Phác Trí Nghiên không kiềm chế nổi vừa hôn vừa đưa tay luồn vào trong vạt áo vốn lúc nãy đã mở ra của Phác Hiếu Mẫn.
Da thịt lành lạnh truyền đến rõ ràng, khát vọng trong lòng dâng lên mãnh liệt hơn, một cái kéo y phục đã đem ngọc thể mịn màng như nhung dần bại lộ ra hết bên ngoài, trên người Phác Hiếu Mẫn chỉ còn lại một phần y phục cuối cùng trụ lại.
Phác Trí Nghiên vừa kéo lớp y phục ra, cảnh tượng minh diễm liền đập vào mắt, trong phút chốc ngưng động ngây ngẩn, so với tưởng tượng tận mắt thật tốt hơn gấp bội, làn da trắng tươi mềm mại còn có cái kia thực đầy đặn, một màn này khiến cho hồn phách ánh mắt như bị câu đi, Phác Trí Nghiên nhịn không được thốt lên, "Mẫn nhi, nàng thật đẹp!"
Y phục trên người mất đi làm cho khuôn mặt Phác Hiếu Mẫn trong nháy mắt đỏ lên, xấu hổ đến mức nắm chặt sàn đan đến nổi gân xanh, hoàn toàn nhắm nghiền mắt nghiên mặt đi không có can đảm nhìn Phác Trí Nghiên.
Hai tay Phác Trí Nghiên bắt đầu lộng hành trên đôi nhũ hoa xoa nắn, cảm giác mềm mại làm cho Phác Trí Nghiên khó nhịn, khắc chế không được xúc cảm muốn của bản thân, liền cuối xuống ngậm lấy hạt hồng đậu trêu chọc, mùi hương quen thuộc trên người Phác Hiếu Mẫn rõ ràng hơn càng làm cho Phác Trí Nghiên thêm mê muội. Một bên liếm cắn một bên xoa nắn làm cho Phác Hiếu Mẫn hô hấp không nổi.
"Mẫn nhi, cái này...cái này thực mềm..."
_____________________
Cái gì mà thật mềm?....Lo mần thịt đi kìa, nói nhiều làm người ta ngại lắm có biết không ? =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro