Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lại là cảm giác đó


-------------------------

- Xin lỗi mọi người! Có lẽ tôi phải về vì Tân Bác đang tìm tôi. ~ Hiếu Mẫn đứng vậy ngại ngùng.

- Thế mọi người đưa em về nhé!  ~ Boram liền nói.

- Không cần phiền mọi người như vậy đâu. Em có thể bắt taxi dù gì ở đây cũng là nơi gần trung tâm, phương tiện lưu thông dễ dàng mà...

Hiếu Mẫn vẫy tay từ chối, vì sợ làm phiền bọn họ, cô cuối chào mọi người định quay đi, thì có tiếng ai đó nói. Là Jiyeon nãy giờ nó vẫn giữ im lắng và giờ mới lên tiếng.

- Em đưa chị về, dù sao em cũng cần mua vài thứ.

Jiyeon vớ tay lấy Áo khoác trên ghế mặc vào, rồi xoay người mọi người ngầm hiễu ý nên cùng bè nheo theo.

- À đúng đấy để em ấy đưa em về, dù gì chị cũng cần em ấy mua thức ăn khuya... Ấy chết!

Boram muốn giúp Jiyeon có cớ nhưng cô lại lỡ lời liền bị Qri và Woobin chừng mắt nhìn. Cái gì mà thức ăn khuya, chả phải mọi người đang ăn đó sao? cô lại là đầu bếp sao lại phải mua thức ăn?  Đúng là giúp không được mà còn hư bột hư đường.

- Đi thôi! Không phải chị cần về gấp sao? ~ Jiyeon lạnh lùng bước ngang qua cô mở cửa rồi đi thẳng đến chiếc xe đang đậu trong sân vườn.

Hiếu Mẫn im lặng, đành nghe theo vậy. Dù sao mọi người điều có ý tốt, từ chối cũng không được. Cô bước lẽo đẽo theo sao nó không nói tiếng nào.

Cánh cỗng biệt thự của Jiyeon mở ra, chiếc xe cũng lăn bánh trên con đường vắng vẻ, trong xe có hai người con gái đang ngồi cạnh nhau như trả ai nói tiếng nào. Không gian rất yên ắng chỉ trừ tiếng động cơ xe.

Còn 5 phút nữa đến nhà của Hiếu Mẫn. Cô định nói cái gì đó nhưng lại chưa thốt được một từ thì lại im bật. Jiyeon ngồi cạnh hiểu cô đang muốn nói gì liền chủ động lên tiếng.

- Chị rất giống Hyomin Unnie, lần đầu gặp chị, tôi và mọi người đều không khỏi sửng sốt. ~ âm giọng trầm ấm.

- Tôi rất yêu cô ấy sao? ~ nghe Jiyeon nói vậy trong lòng Hiếu Mẫn chợt có gì đó muốn được làm rõ liền quay sang hỏi Jiyeon.

- Phải! Hyomin là người mà tôi yêu nhất trong cuộc đời này. Có lẽ từ nhỏ ba mẹ đã mất sớm, Hyomin đã chăm sóc tôi, yêu thương tôi như một người chị, để rồi... Một ngày nào đó tôi phát hiện tôi đã yêu chị ấy mất rồi. Tôi cố giấu sâu thứ tình cảm không thể đó vì em sợ mất đi chị ấy...

Hiếu Mẫn vẫn nhìn vào Jiyeon, cô thấy ánh mắt của nó có một nỗi buồn, người nó toát ra một thứ tình cảm mãnh liệt mà cô có thể cảm nhận được.

- Nhưng rồi... Một ngày Hyomin bảo rằng chị ấy yêu tôi... Tôi đã không thể chấp nhận, năm lần bảy lượt từ chối bỏ tình cảm giữa tôi và chị ấy.  Để rồi một ngày tôi mất đi Hyomin, tôi mới biết những gì tôi làm đã sai...

Nó cười nhẹ, tiếng cười chua xót, rất giống tiếng nấc nhưng rồi được giấu kính.

- Cô ấy sẽ thấu hiểu cho em mà, em đừng giày vò bản thân nữa. Nếu cô ấy biết sẽ rất đau lòng.

Hiếu Mẫn biết mình chạm vào nỗi đau của Jiyeon liền an ủi. Nhưng khi nói đến " đau lòng " tâm trạng cô thật kỳ lạ. Là Hyomin đau lòng hay là Hiếu Mẫn.

" Lại thế nữa rồi. Sao mỗi lần nhìn thấy em ấy như vậy cảm xúc của mình sao lại....  " đúng là khó hiễu Hiếu Mẫn nhíu chặt mi tâm. Cứ nghĩ đến là đầu lại nhức, bất ngờ loạt hình ảnh rời gạt lại ùa vào trong đầu cô.

Hiếu mẫn ôm chặt đầu, mồ hôi lạnh toát ra. Jiyeon thấy vậy liên phanh xe gấp,ôm chặt lại cô.

- Chị không sao chứ? Đừng làm tôi sợ....

Hiếu Mẫn vẫn vậy không ngừng rung rẫy trog lòng Jiyeon. Cô lại thấy cảnh Hyomin và Jiyeon khoát vai nhau đi học, ăn cơm cùng nhau, cải nhau, rồi Hyomin khụyu xuống sàn khóc nức nở.

- Không sao. Không sao đâu Hyomin. Có em, có em đây rồi!

Jiyeon lo lắng,ôm càng chặt Hiếu Mẫn một tay ôm chặt eo xoa tấm lưng gầy gò đó, một tay đặt ở đầu ép vào lòng ngực mình xoa xoa.

Thời gian dần trôi qua có lẽ Hiễu Mẫn đã ổn định lại. Nhưng vì chấn động quá mức nên cô đã ngất đi.

Trong lúc mê man, Hiễu Mẫn có thể ngửi được mùi cơ thể nhẹ nhàng rất quen thuộc của ai đó, không phải của Tân Bác. Cả hơi ấm và vòng tay đó nữa, thực sự là rất quen thuộc.

Hiếu Mẫn cũng không bận tâm, trong lòng cô dù không biết là ai nhưng cô cảm giác người này rất thân quen với mình. Hiếu Mẫn không muốn tỉnh, cô nép vào lòng Jiyeon ngủ ngon lành.

Jiyeon ôm chặt cô như sự nếu nó nới lỏng vòng tay một chút sẽ mất đi người con gái này vậy. Nó cảm nhận được hạnh phúc mà suốt mấy năm quá nó luôn đợi chờ. Tốt rồi giờ nó đã có thể tìm được cô. Có thể ở bên cạnh cô, bù đấp những gì nó gây tổn thương cho cô.

" Phải!!! Dù chị hiện tại có là Park Hyomin hay Phác Hiếu Mẫn, thì chị vẫn phải thuộc về Park Jiyeon này. Nếu ai muốn cướp chị khỏi tay của em. Kẻ đó chuẩn bị mua quan tài đi ".

Đúng vậy, hiện tại Jiyeon đang dần có tính cách muốn chiếm hữu, vì đã từng mất đi người rất quan trọng trong cuộc đời mình, nên giờ nó phải ra sức nắm giữ người đó. Nó không quan tâm là người kia tiếp cận người nó yêu bằng mục đích tốt hay là xấu. Nhưng dám bén mãn gần thì đừng trách nó.

Đã 1 tiếng trôi qua, Hiếu Mẫn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, Jiyeon vẫn cứ ôm chặt cô không buông, nó cố gắng ngửi lấy mùi hương của cô, lâu lắm rồi nó đã không ngửi được, còn nữa khuôn mặt đó, lâu lắm rồi nó đã không được ngắm nhìn kỹ càng, cô đã gầy đi nhiều. Đôi môi đó, lâu rồi chưa chạm. Thế là, nó từ từ cúi thấp đầu xuống, nâng nhẹ càm cô lên.

Môi chạm môi, bờ môi mịn màng đó đang chạm phải một đôi môi đang nóng bỏng, Jiyeon không thể kiềm nén được, vừa chạm được nó lại muốn hơn cả thế, nó bắt đầu mút nhẹ môi dưới rồi tách miệng của cô ra, đưa sâu lưỡi của mình vào khoang miệng của cô, chiếc lưỡi của nó như thám hiểm, tìm lấy lưỡi của cô.

Hiếu Mẫn như cảm nhận được kích thích từ môi mình, nhưng cô vẫn không mở mặt, từ từ nâng bàn tay thon gọn của mình lên khuôn mặt người kia, đưa lưỡi đẩy đà theo lưỡi của Jiyeon. Jiyeon cũng hơi bất ngờ nhưng liền gạt bỏ quá thôi không suy nghĩ. Người của Jiyeon nóng dần lên, cơ thể bà tay nó không thể kiềm soát được, môi thì gậm nhắm đôi môi của cô, tay thì luồng từ dưới Áo lên vuốt vèo người Hiếu Mẫn. Cả hai ngồi trong xe hôn nhau kịt lịt dù cho hết oxi thì tách ra vài dài rồi lại tiếp tục môi tìm môi. Hiếu Mẫn không có vẻ gì chống cự vì cô cảm nhận được vì ngọt của nụ hôn này lâu rất lâu rồi cô chưa tìm thấy, cô rất nhớ nhưng không biết tìm ở đâu.

Jiyeon xoa nhẹ ngực của Hiếu Mẫn khiến cô rùng mình khẽ rên vài tiếng * ưm... * Hiếu Mẫn như cũng muốn liền di chuyển tay vuốt ve cơ thể của đối phương. Nhưng đươcj một lát, cô đột nhiên mở mắt, nhìn vào người mình đang hôn không khỏi sửng sốt.

Jiyeon bị cô đẩy ra liền tỏ vẻ không hiểu nhìn cô, hai ánh mắt nhìn nhau hồi lâu nhưng vẫn không nói gì, tâm trạng cả hai lúc này rối bời bởi hạnh động khá đỏ mặt vừa nãy.

- Về nhanh thôi! ~ Cô lấy lại bình tĩnh rồi nói.

- À ừ...

Jiyeon khá bối rối nghe cô nói vậy liền gật đầu rồi cho xe lăn bánh.

Xe đã dừng ở trước cổng nhà cô, nó định mở cửa xe cho cô thì Hiếu Mẫn nhanh hơn một bước mở cửa bước ra ngoài.

- Cảm ơn em đã đưa chị về. ~ Hiếu Mẫn với khuôn mặt như chưa có chuyện gì xảy ra rồi nói.

- Không gì... Chuyện lúc nãy...

- Xem như chưa từng xảy ra!

Hiếu Mẫn quay lưng đi vào cắt giọng lạnh lùng nói, khiến cho nó bất ngờ.

Ánh mắt nó nhìn cô sâu hơn, sắc mặt cũng tệ hơn. " Tại sao chị ấy lại nói vậy. Không lẽ chị ấy cảm thấy xấu hổ sao. Hay muốn né tránh mình. Rốt cuộc chị đang suy nghĩ gì vậy Park Hyomin? "

---------------------------

Nó đã đi gần 2 tiếng, lúc này xe đã lái đến sân vườn, Jiyeon mở cửa rồi bước vào nhà. Cả đám đang ngồi xem tivi vui vẻ, thấy nó Soyeon liền nhanh chân chạy đến vẻ mặt hớn hở.

- Sao rồi? Đưa người ta về có vui không. Cậu nên cảm ơn tụi này đấy nhé.... Cậu....cậu

Soyeon khó hiểu nhìn Jiyeon mặt lạnh tanh, cơ thể toát ra sự lạnh lẽo chết người bước lên phòng. 

Woobin thấy nó như vậy liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cậu cũng lặng lẽ đi lên phòng của nó.

Cửa phòng không khoá, như cũng hé nhẹ một lỗ hở. Woobin đứng yên bên ngoài nhìn vào bên trong.
Bóng lưng của nó ngồi lặng im trên ghế, nó ngồi ngắm nhìn ra cửa sổ, ánh sáng của mặt trăng nhẹ nhàng chíu vào căn phòng nó. Một nỗi cô đơn đang bao lấy căng phòng này và người ở trong đó.

_______end chap_______

Minie rốt cuộc đang nghĩ gì ai cho au biết với.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro