Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trắng Đêm

Trong cơn men say khướt, tôi nằm lăn lóc trên chiếc ghế sofa lạnh lẽo, tay vắt lên trán, khẽ nhăn mày vì đầu bỗng đau nhói. Có lẽ tôi cần phải ngủ, nhưng lại không thể bởi...

Tôi nhớ chị.

Tiếng cười...

Căn phòng này từng đầy ắp tiếng cười của chị và tôi.

Cười vì hạnh phúc, cười vì tình yêu, kể cả những lúc cười ra nước mắt.

Những lúc đó, tiếng cười này mang đầy màu hồng.

Còn giờ...

Căn phòng xám xịt, chẳng bao giờ nghe thấy giọng cười của bất cứ ai, nếu có chỉ là do hóa rồ mà cười.

Tôi mất đi một thứ, đó chính là sự vui vẻ.

Về nhà sớm...

Tôi trở về nhà thường quá nửa đêm với lí do công việc, nhớ những hôm chờ đợi tôi, chị đã cằn nhằn và giận dỗi tôi cả một tuần, nhưng sau đó chỉ mới ba ngày, chị lại ân cần quan tâm, dặn dò tôi bình thường.

Còn giờ...

Tôi có thể về cả lúc 3, 4giờ sáng mà chẳng phải nghe bất kì lời phàn nàn nào hay phải năn nỉ ai đó gãy cả lưỡi.

Nhưng tôi mất đi một thứ, đó chính là sự quan tâm.

Những người xung quanh...

Tôi có rất nhiều người hâm mộ vì nhan sắc và tài cán của bản thân và chị ghét điều đó.

Chị từng nói.

''Chị không thích họ bám lấy chồng của chị, nhìn thật ngứa mắt...''

Còn giờ...

Tôi thoải mái cặp kè với bao chàng trai, cô gái mà không ai ý kiến một lời.

Nhưng tôi mất đi một thứ, đó là sự ghen tuông.

Hứa hẹn...

Chị và tôi từng hứa rất nhiều thứ rằng chúng ta sẽ cưới nhau thật sớm, trên chiếc bánh cưới sẽ in hai chữ Hyomin - Jiyeon thật to, sau đó chúng ta sẽ sinh con, có một gia đình hạnh phúc.

Chị đã mỉm cười khúc khích khi nói về những thứ như thế.

Còn giờ...

Tôi không bao giờ hứa với ai bất kì một điều gì.

Tôi mất đi một thứ, đó là sự hy vọng.

Nghi ngờ...

Tính tôi rất hay đa nghi và tôi biết đó là tính xấu nên khi thấy chị mập mờ cùng với một người nào khác, tôi đã tự vả vào mặt mình để trấn an suy nghĩ bản thân, nhưng khi thấy chị hôn người đó, khoác tay người đó, ôm người đó, tôi đã biết mình không hề nghĩ sai.

Còn giờ...

Tôi chỉ tin bản thân mình.

Tôi mất đi một thứ, đó là sự tin tưởng.

Chị...

Chị đứng trước tôi, ấp úng ậm ừ vài câu rồi thốt nên lời chia tay, đằng sau là người hôm nọ chị đã thân thiết. Tôi thề rằng giây phút ấy tôi đã chết đứng nhưng vì lòng tự trọng và lí trí của một con người còn tỉnh táo, tôi đã gật đầu đồng ý để chị rời xa.

Vĩnh viễn không thể gặp lại.

Tôi mất đi tất cả, đó chính là chi.

Trong căn bếp tối om...

Tôi mỉm cười mãn nguyện nhìn dưới bụng mình.

Con dao sáng loáng cắm phập vào đó, máu chảy lênh láng...

Tất cả những gì tôi cảm nhận được bây giờ không phải là đau đớn, mà là sự lạnh lẽo và cô độc.

Tôi ghét cảm giác này.

Nhưng thà một lần chết vì điều mình ghét.

Còn hơn sống cả đời mà thiếu mất chị.

Đêm nay...

Tôi mất ngủ.

Cứ ngồi dựa vào tường nhìn lên khung ảnh treo...

Gương mặt chị mỉm cười thật đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro