Chap 6
Tiếng đoàng kia khiến Jiyeon giật mình đứng hẳn dậy, cô đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp xung quanh. Là ai vừa nổ súng? Nhìn quanh một lượt không thấy động tĩnh gì, Jiyeon nghĩ mình đã nghe nhầm, cô bắt đầu đi đến chỗ Hyomin.
"Đại ca, cô ta né được đạn kìa''
Tên đàn em nhìn màn biểu diễn đẹp mắt của Jiyeon liền cảm thán nói với tên đại ca ngồi bên cạnh.
"Đúng là không thể xem thường được"
Tên đại ca bắt đầu suy nghĩ định liệu kế hoạch mới.
Nhóm hắn chỉ có bốn người, hai tên kia đã chết, giờ chỉ còn hắn và tên đàn em này thôi. Hắn gãi cằm rồi vỗ vai tên kia nói khẽ.
"Mày ở đây ngắm bắn cô ta, tao lên đó ngăn không cho cô ta cứu con tinh''
Tên đàn em gật đầu, sau đó nhìn đại ca mình len lỏi đi đến chỗ Hyomin. Jiyeon lúc này cũng đang đi tới. Hắn cầm chặt súng, ngắm thật kĩ vào đầu cô và bóp cò.
"Cái sợi dây giày chết tiệt này!"
Jiyeon nguyền rủa sao khi không hôm nay dây giày của cô lại ba lần bốn lượt tuột ở những thời khắc quan trọng thế kia? Cô cúi xuống, bực mình buộc thật chặt chúng.
"A..."
Tiếng ai đó hét lên khiến Jiyeon khựng lại, đưa ánh mắt hốt hoảng nhìn khắp xung quanh, không có ai cả, lạ thật. Cô gãi đầu rồi tiếp tục đi lên chỗ Hyomin đang bị treo.
"Đại ca, em xin lỗi..."
Tên đàn em nhìn thấy phát đạn ghim vào cánh tay của đại ca liền đưa cặp mắt hối lỗi hướng đến chỗ hắn ta, này nào phải lỗi của hắn, do Jiyeon kia quá nhanh nhẹn mà thôi. Sau đó hắn thấy đại ca hắn cắn răng mà đi tiếp, hắn thở phào, nói thầm với lòng phát kế tiếp nhất định phải bắn trúng.
"Hyomin, tôi đến cứu chị đây"
Lúc này Jiyeon và tên đại ca kia cùng lúc đến nơi, hắn giơ tay ra hiệu cho tên đàn em nổ súng kết thúc.
"Chị cố chịu một chút"
Jiyeon cuống cuồng mở dây trói cho Hyomin khi thấy cổ tay người nọ đã xuất hiện nhiều dấu bầm tím, loay hoay mãi cũng mở chẳng ra, cô đột nhiên nhìn thấy một con dao ở dưới đất nên mừng rỡ khom xuống nhặt.
"Đoàng...''
Phát đạn cuối cùng được bắn ra, nó lao thẳng về phía Jiyeon, không gặp được đầu của cô nên bay thẳng ra ghim vào chân kẻ núp phía sau cô, tên đại ca mất đà ngã xuống, may mắn bấu víu được một thanh sắt đưa ra cạnh đó, hắn thảm thiết gào lên.
"Cứu...''
Nhưng Jiyeon đâu có rảnh mà để tâm tiếng gào của hắn, cô đem dao cắt dây trói cho Hyomin rồi khẩn trương ôm lấy nàng.
"Không sao rồi...''
Hyomin mệt mỏi dựa hẳn vào người Jiyeon, nàng mỉm cười, nàng biết Jiyeon nhất định đến cứu nàng mà.
"Tôi đưa chị ra ngoài"
Jiyeon ném con dao trên tay đi rồi đỡ Hyomin đứng dậy.
Vì lực đạo hơi mạnh nên ném một phát con dao đã bay đến chỗ tên đàn em đang ngắm bắn cô, hắn bị dao xuyên trên đầu, ngã vật xuống đất mà chết.
"Làm ơn... Cứu tôi..."
Jiyeon lúc này mới chú ý đến tên đại ca, cô hốt hoảng khi nhìn thấy hắn cả người đầy máu, yếu ớt bám lấy thanh sắt kia. Lòng tốt trong Jiyeon lại bùng phát mạnh mẽ, cô quay sang nhìn Hyomin.
"Chờ tôi một chút, tôi cứu lấy người này đã..."
Cô không đợi nghe nàng trả lời liền đẩy nàng sang một bên rồi đi đến nắm lấy cổ tay tên kia. Cô vẫn không nghĩ hắn là tên khốn đã bắt Hyomin, cô cho rằng hắn cũng là người bị bắt đến đây như nàng.
"Ráng chịu một chút, tôi sẽ kéo anh lên"
Jiyeon dùng sức kéo tên kia lên, hắn nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn rồi rối rít cảm ơn cô.
Khi lên được nửa người, Hyomin đột nhiên giậm chân nói với cô.
"Jiyeon, hắn là người đã bắt chị đến đây''
"Hả? Chị nói gì?"
Jiyeon căn bản là không nghe được Hyomin nói gì, cô quay sang nhìn nàng, lúc sơ ý để thứ gì đó tuột khỏi tay mình.
"Chị nói tên em đang cứu là tên đã bắt chị đến đây, mà thôi em cũng giết hắn chết rồi còn gì"
"Hả?''
Khi Jiyeon nhìn lại gã đàn ông kia đã rơi xuống đất và lìa đời từ bao giờ. Cô dở khóc dở cười nhìn hắn ta, vậy là cô đã giết thêm một mạng người rồi hay sao?
"Chồng, mau đưa chị rời khỏi chỗ này đi"
Hyomin được đưa trở về nhà an toàn, Park lão gia và Park phu nhân đều rất hài lòng vì việc làm của Jiyeon hôm nay. Con gái của họ đúng là tài ba khi mang về cho Park gia một đứa con rể cực phẩm như thế này.
Jiyeon dìu Hyomin lên giường, ra hiệu cho Park lão gia gọi bác sĩ đến nhưng Hyomin lại bảo không cần, nàng nói Jiyeon cũng là bác sĩ, để Jiyeon giúp nàng xem xét vết thương là được rồi.
Tất cả mọi người hiểu ý liền kéo nhau rời khỏi phòng, an tâm để Jiyeon chăm sóc cho Hyomin.
"Chị cũng biết tôi không phải bác sĩ giỏi mà, sao chị không để ông Park gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho chị?"
Jiyeon thở dài, cô thật sự không thể hiểu được trong đầu cô gái họ Park này đang muốn gì, có cảm giác như nàng có vấn đề về thần kinh vậy.
"Chị chỉ muốn em thôi"
Nàng nắm lấy bàn tay Jiyeon, mỉm cười thật ngọt ngào.
"Xem như tôi mắc nợ chị đi"
Giây phút bắt gặp ánh mắt quá đỗi dịu dàng của nàng, Jiyeon nghe tim mình đập sai lệch vài nhịp. Cô lúng túng gỡ tay Hyomin ra.
"Hộp y tế để ở đâu?"
"Ở ngăn tủ bên trái"
Jiyeon gật đầu, nhanh chóng kéo tủ rồi mang theo hộp y tế trèo lên giường, cô hơi xấu hổ gãi đầu, đưa ánh mắt lúng túng nhìn Hyomin. Nàng hiểu được ý cô, cô đang ngại nếu phải nhìn nàng cởi áo, Jiyeon thật sự rất đáng yêu, Hyomin cao hứng liền trêu cô.
"Hôm trước em nói chúng ta cùng là con gái không có gì ngại mà, bây giờ mặt lại đỏ như vậy là sao?"
Hyomin ôm cổ Jiyeon, đem ngón tay nghịch ngợm chọt vào gò má ửng hồng của người nọ. Nàng thật sự yêu thích thái độ khi cứng rắn khi e ngại này của Jiyeon, thậm chí lúc này nàng chỉ ước có thể thu nhỏ cô lại rồi mang theo bên mình, mà nàng có nên tin chuyện vừa gặp đã yêu không nhỉ?
"Thì... Thì là... Lúc đó tôi không biết chị thích con gái...''
Jiyeon vụng về đáp, cô dần dần có cảm giác hình như mình đang mắc chứng tim mạch, bằng không những khi ở gần Hyomin chúng sẽ không nhảy loạn xạ lên thế này.
Hyomin nghe được câu nói kia thì bật cười, nàng hôn lên gò má đỏ ửng ấy rồi tựa cằm lên vai Jiyeon.
"Chị không có thích con gái, chị chỉ thích em thôi''
Hỏng, hỏng hết cả rồi, Jiyeon không nghe được bất cứ nhịp đập nào từ tim cô sau câu nói kia nữa, cả hơi thở lúc này cũng đứt quãng, trong lòng Jiyeon có một thứ gì đó rất lạ cứ ra sức cào cấu cô. Đây không phải là biểu hiện của chứng vỡ động mạch đó chứ? Jiyeon đưa tay sờ lên trán mình, nóng quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro