Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Park Jiyeon tĩnh tâm! Cô nhất định phải tĩnh tâm, tĩnh tâm, tĩnh tâm...

Tĩnh tâm cái con khỉ ấy, Jiyeon đẩy Hyomin ra nói một câu rồi lao nhanh xuống giường.

''Tôi cần vào nhà vệ sinh một chút...''

Đáng yêu quá nhỉ?

Hyomin ôm chăn, ánh mắt ngọt ngào nhìn theo bóng lưng Jiyeon.

Nữ chính không được bình thường, Jiyeon dám cam đoan điều này. Buổi sáng khi nàng còn ngủ say trên giường cô đã lẳng lặng bỏ khỏi phòng rồi lẻn ra phòng khách.

"Cô Park, buổi sáng tốt lành"

Một người phụ nữ trung niên vừa trông thấy Jiyeon đã lễ phép cúi người chào cô. Jiyeon hoảng hốt lúng túng đỡ bà ấy, khó xử nói.

"Dì đừng làm vậy, con không nhận nổi...''

''Cô Park là chồng của tiểu thư, tôi cư xử như vậy cũng là theo phép tắc cả mà"

Bà ấy tươi cười còn Jiyeon ngã ập xuống nền đất. Từ khi nào? Từ khi nào cô trở thành chồng của nữ chính như vậy? Cô là con gái cơ mà.

"Cô Park làm sao vậy ạ?"

Bà đỡ Jiyeon lên ghế rồi gọi một tên cận vệ đang đứng ở gần đó.

"Hanna, gọi bác sĩ Lee đến, chồng của tiểu thư không khỏe rồi...''

Mấy người này điên hết rồi, từ chủ đến tớ không ai được bình thường, Jiyeon hất tay bà ấy ra rồi dùng toàn bộ sức lực chạy đi. Cô phải thoát khỏi cái chỗ kinh khủng này ngay.

"Cô Park, cô sao vậy?"

Người phụ nữ kia đuổi theo sau Jiyeon và gọi to. Cô chạy đến trước cổng lớn, trông thấy mấy tên tay chân của Hyomin đứng đầy ở đó thì liều mạng hét lớn.

"Mở cổng ra cho chồng của tiểu thư các người chạy coi!"

Mấy tên kia vừa nghe thấy tiểu thư liền ngoan ngoãn mở cổng cho Jiyeon. Cô tăng tốc, vọt thẳng ra ngoài, cắm đầu cắm cổ mà chạy cũng không thèm ngoái lại một giây.

"Tiểu thư, chồng của người bỏ chạy mất rồi...''

"Ba tôi cho các người ăn cái gì?"

Hyomin đặt tách trà xuống bàn, rồi nhìn bốn tên đang quỳ trước mặt nàng. Lần này để Jiyeon bỏ chạy mất, nàng lại phải tốn công sức đi tìm cô trở về rồi, mấy tên này đúng là ăn hại mà.

"Dạ là cơm..."

Bọn họ sợ sệt trả lời nàng.

"Tôi còn tưởng là ba tôi cho các người ăn nhầm cám lợn đấy. Park Jiyeon kêu các người mở cổng thì các người liền mở cổng như vậy đó hả?"

"Do tiểu thư hôm qua thông báo cô Park chính là chồng của người, sau này ngoài việc bọn tôi phải nghe lời tiểu thư còn phải nghe lời cô Park cho nên bọn tôi mới..."

Lời nói kia khiến Hyomin khựng lại, cũng tại nàng gấp gáp mà làm hỏng chuyện.

"Được rồi, mau đi tìm Park Jiyeon về đây cho tôi. Nếu cuối năm nay tôi không lấy được chồng, tôi nhất định bảo ba tôi xử hết các người''

"Vâng, thưa tiểu thư!"

Jiyeon ôm cái bụng rỗng, rầu rĩ ngồi ở một góc phố vắng người. Hai ngày nay hết trốn sự truy lùng của cảnh sát rồi phải trốn sự tìm kiếm của thuộc hạ nhà họ Park, cô cảm thấy số phận của mình thật giống với nhân vật trong bộ tiểu thuyết ''Tôi không phải là con chó của em'' vừa đọc xong hôm trước. Không, không đúng, nhân vật chính kia ít ra còn gặp được một nữ chính tốt bụng, thiện lương cứu giúp, còn cô cũng gặp được nữ chính cũng được giúp đỡ nhưng khi không lại trở thành chồngcủa cô ta.

Cái cô nữ chính họ Park đó chính là một cô gái bất ổn về thần kinh, khác xa với nữ chính được miêu tả. Jiyeon cũng không biết cô bị lạc vào cái truyện điên khùng gì nữa, nhân vật rõ ràng là đúng mặt đúng tên nhưng tính cách hoàn toàn khác hẳn với nhân vật gốc. Cứ theo cái đà này cô làm sao trở về nhà được đây? Cô thèm cơm mẹ nấu đến sắp phát điên rồi.

Loa phát thanh nói rằng hôm nay là ngày hai mươi bốn, Jiyeon chợt nhớ hôm nay cũng là ngày Park gia xảy ra vụ thảm sát kia, nhưng cô không có hứng thú can thiệp, thân cô còn chưa lo xong, lỡ nhiều chuyện xen vào không chừng dao của mấy tên giang hồ kia chém bậy chém bạ chém lệch sang cô thì cái mạng nhỏ của cô không phải sẽ về với Chúa luôn sao. Cô bị đẹp chứ nào có bị điên.

"Dù sao họ cũng chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết thôi, chết cũng có sao đâu"

Jiyeon nghĩ mình là người thật thì vẫn quan trọng hơn.

"Nhưng mà thấy chết không cứu thì tồi tệ quá"

Jiyeon bắt đầu cắn rứt lương tâm.

"Nhưng mình thì có thể làm gì để cứu họ?"

Cô ôm đầu liên tục bật ra những tiếng thở dài, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?

"Mặc kệ, liều mạng đi, cứu người trước còn chuyện khác tính sau"

Jiyeon lập tức đứng dậy, khi vừa chạy một chút thì gặp được một cậu bé đang trượt ván, cô tức thì mượn tấm ván trượt của nó rồi lướt băng băng trên đường như một mũi tên.

"Choi Sung, tao chẳng đối xử bạc bẽo với mày, mày cần gì phải đuổi giết cả nhà họ Park tao như thế chứ?"

Park lão đại nhìn đám thuộc hạ bị đánh đến nằm la liệt trên đất, oán hận nhìn tên khốn trước mặt, ông đem vợ con giấu ở sau lưng, cánh tay bị chém đang không ngừng chảy máu khiến sức lực ngày càng yếu đi. Uổng công ông đào tạo tên khốn này trở thành một người võ nghệ cao cường, còn nghĩ hắn sẽ giúp đỡ ông trong việc tranh cướp địa bàn, ai ngờ hắn quay ngược lại cắn ông một phát, Park lão đại cười khổ một tiếng.

"Park gia hôm nay chịu chết đi!"

Khi Choi Sung vừa đưa dao lên thì từ đằng sau lưng hắn vang lên một giọng hét thất thanh.

"Tránh ra... Tránh ra... Tôi không dừng lại được...''

Mấy tên đàn em xung quanh hắn nhìn thấy một cô gái trượt ván lao băng băng vào trong cửa Park gia liền né sang một bên. Choi Sung đang muốn quay lại xem chuyện gì thì Jiyeon vướng phải bật thềm khiến cả thân người bay thẳng về phía trước. Cô hoảng sợ nhắm mắt, chắc mẩm lần này ngã xuống nhất định không gãy xương tay thì cũng gãy xương chân, nhưng thật may cho Jiyeon khi có một tấm đệm đột nhiên xuất hiện giúp cô tiếp đất an toàn.

Một tiếng sực cùng một tiếng a vang lên khiến Jiyeon hoàn hồn mở mắt. Cô thấy mình đang đè một người đàn ông, hơn nữa...

Jiyeon kinh hãi khi nhận ra cú ngã vừa rồi khiến con dao vô tình đâm vào ngực người nọ, tiêu rồi, cô lại giết hại người vô tội nữa rồi.

Không khí xung quanh bỗng im lặng như tờ, sống lưng Jiyeon lạnh ngắt, trán bắt đầu vả mồ hôi khi tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cái này... Cô thật sự không cố ý, cô chỉ muốn đến cứu người thôi.

"Xin lỗi, xin lỗi nha...''

Jiyeon luống cuống đỡ Choi Sung dậy, hắn ta hai mắt long lên giận dữ, đưa tay muốn đánh cô nhưng bị cơn đau ở lồng ngực ngăn lại.

"Đau sao? Để tôi rút con dao ra cho anh"

Tốt bụng là bản tính trời sinh của Jiyeon, cô chẳng đợi người kia gật đầu đã đem dao rút ra.

"Cô... Ai... Cần... Cô... Rút...?"

Dao bị rút ra khiến vết thương hở ra, máu theo đó mà không ngừng chảy xuống, Choi Sung đưa tay bịt vết thương lại nhưng vô ích.

"Vậy thôi tôi để lại chỗ cũ là được chứ gì"

Jiyeon đem dao cắm lại vị trí cũ nhưng lực đạo hơi mạnh khiến dao vào sâu hơn. Choi Sung ngã xuống, thở mạnh một tiếng rồi lìa đời.

''Này anh chết thật đó hả?"

Jiyeon hốt hoảng lay vai người kia, cô đưa tay để lên mũi anh ta, không có hơi thở. Park Jiyeon lại hại chết thêm một người rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro