15. Chiếm hữu
Park Hyomin mở cửa, bước vào nhà. Không khí ấm áp bủa vây lấy cơ thể, xua tan cái lạnh của đêm đông buốt giá. Park Jiyeon vẫn chưa về nhà. Park Hyomin khẽ nhếch khoé môi, trong lòng có chút chua xót. Hôm nay, cô cố tình về muộn, thế mà, vẫn phải đợi em. Park Hyomin luôn sợ cảm giác cô đơn giữa căn nhà rộng lớn, sự trống trải tựa như một con sâu đục khoét một lỗ hổng trong tâm hồn cô. Trống rỗng và đau đớn. Lấy điện thoại di động từ túi xách, Park Hyomin định gọi cho Park Jiyeon, nhưng cuối cùng vẫn là cất vào túi. Cô nâng tay dụi đôi mắt đã bắt đầu cay xót, đè nén cảm xúc sắp tuông trào qua khoé mắt, nhanh chóng hướng phòng ngủ đi tới.
Nằm trên chiếc giường của Park Jiyeon, mùi hương của em vẫn thoang thoảng trong không gian, Park Hyomin không thể nào ngủ được. Cô trở mình, đột nhiên trong đầu nhớ ra một chuyện, Park Hyomin tung chăn, ngồi bật dậy. Ngày mai, cô phải trở lại Anh quốc, vậy mà bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị gì hết. Cô không hiểu mấy ngày qua, cô đã làm những gì mà lại quên một chuyện quan trọng như vậy. Xuống giường, Park Hyomin vội vã mở tủ lấy vài bộ quần áo xếp vào vali. Trong lúc vội vàng, Park Hyomin đánh rơi chiếc khăn choàng xuống đất, cô cúi xuống nhặt lên thì một cánh tay băng bó trắng muốt đã đưa tới nhặt giúp cô. Park Hyomin ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chưa kịp lên tiếng thì cổ tay đã bị những ngón tay thon dài nắm chặt. Park Jiyeon kéo cô đứng lên, tay kia cầm chiếc khăn đưa tới trước mặt Park Hyomin. Gương mặt hoàn mỹ đỏ lên vì kiềm nén cơn tức giận, em nheo mắt nhìn Park Hyomin, đanh giọng hỏi:
"Chị đang làm gì?"
"Chuẩn bị hành lý."
Cổ tay bị siết chặt, cảm giác đau đớn truyền tới, Park Hyomin vùng ra khỏi bàn tay của Park Jiyeon nhưng lại càng bị bóp chặt hơn. Nhìn thấy vali đã chuẩn bị xong, ánh mắt Park Jiyeon càng tối sầm lại:
"Chị định đi đâu?"
Nhớ ra là mình vẫn chưa kịp nói với Park Jiyeon, Park Hyomin trong lòng cảm thấy áy náy, cô cúi đầu, nhỏ giọng trả lời:
"Chị đi Anh quốc..."
"Anh quốc?!"
Cơn giận của Park Jiyeon như bùng nổ. Nếu như không phải em cố gắng hết sức để hoàn thành sớm cảnh quay ngày hôm nay, nếu như không phải em thấy có lỗi vì đã mấy hôm đi sớm về khuya, để chị ở nhà một mình, nếu như không phải em quay về nhà đúng lúc thì có phải chị đã bỏ em mà đi như năm năm về trước, trong khi em không hề hay biết gì. Vết thương cũ trong lòng tróc vảy, rỉ máu đến đau đớn tâm can. Park Jiyeon không thể kiềm chế được nữa, bàn tay siết lấy cổ tay Park Hyomin mạnh mẽ hơn, vì giận cũng vì sự tổn thương sắp hoá thành nước mắt, mắt em dần đỏ lên, hướng Park Hyomin nói:
"Được, chị nói đi! Lần này, chị định đi mấy năm?"
Park Hyomin không hiểu là em đang nói cái gì. Cổ tay càng lúc càng đau nhức, cô nhíu chặt hàng lông mày:
"Jiyeon, buông chị ra!"
"Buông ra ư? Đừng hòng!"
Park Jiyeon kéo Park Hyomin ngã vào lòng mình, em cúi xuống, ép đôi môi lạnh lẽo của mình lên bờ môi ấm nóng của Park Hyomin, ép cô vào nụ hôn quyết liệt mang theo sự giận dữ tột cùng. Những cái hôn như muốn nuốt chửng từng hơi thở của Park Hyomin. Em vòng tay, ôm chặt lấy cô, siết mạnh, như cố khảm thân thể mềm mại như nước kia vào thân thể mình. Park Hyomin rùng mình, cô cảm nhận được sự phẫn nộ trong từng động tác của em, cô cố tránh khỏi nụ hôn mang tính xâm chiếm kia.
"Jiyeon..."
Giọng Park Hyomin nỉ non gọi tên em, hơi thở thơm dịu cùng với sự giãy giụa của cô vô tình ma sát thân thể bắt đầu nóng lên của em. Tất cả như liều thuốc kích thích dục vọng của Park Jiyeon. Em đẩy cô lên giường, đè lên cơ thể cô, ánh mắt khoá chặt mắt cô:
"Park Sunyoung, chị không được rời khỏi em!"
Park Jiyeon nhanh chóng cởi ra áo ngủ của Park Hyomin. Em điên cuồng mút mát da thịt mịn màng nhẵn bóng của cô, từng nơi môi Park Jiyeon đi qua đều để lại một đoá mẫu đơn đỏ rực trên nền da trắng tuyết. Bàn tay thon dài tìm đến bầu ngực đẹp kinh diễm của chị mà xoa nắn. Động tác vừa mạnh bạo vừa cưỡng chế khiến Park Hyomin có chút sợ hãi. Cô đẩy hai vai của em ra khỏi người mình, nhưng lại bị em cầm lấy hai tay, đẩy lên trên đầu. Park Hyomin giọng run rẩy, cô khó nhọc lên tiếng:
"Jiyeon...tay của em...đau...đau chị..."
"Chị cũng biết đau sao?"
Park Jiyeon ngừng lại động tác trên người Park Hyomin. Em bật cười, nụ cười như muốn câu hồn đoạt phách người ta nhưng có ai biết tâm can em đang đau thắt lại, trái tim em như nứt toạc mỗi khi nhớ lại nỗi đau đó. Nỗi đau đã ngự trị trong tâm hồn em suốt năm năm nhớ về chị. Nỗi đau là những khi tỉnh giấc trong cô đơn, trống vắng đến hãi hùng khi chợt nhớ chị đã đi xa. Là sự thất thần vô cớ, hồn phách như phiêu dật không thể nào tập trung làm bất cứ việc gì. Là sự trống rỗng vô nghĩa sau những cuộc vui mỗi lần em chiến thắng những giải thưởng âm nhạc, phim ảnh... Chị có thể hiểu được sao? Lúc em đau, chị đang ở trong vòng tay của một người đàn ông khác, chị còn có con với hắn ta!
Quần áo trên người bị cởi ra, eo bị kẹp giữa đôi chân thon dài, hai tay bị tay em khoá chặt, Park Hyomin không thể nào cựa quậy, đành để mặc em giày vò thân thể mình. Thân thể kiều diễm trong mắt cùng cảm giác đê mê trong bàn tay khiến lý trí Park Jiyeon như bị thiêu đốt trong hoả dục. Đôi môi đặt lên người Park Hyomin những nụ hôn nóng bỏng, bàn tay từ từ lướt trên cơ thể cô. Sự kích thích mang tính chiếm hữu khiến đầu óc Park Hyomin quay cuồng trong ảo mộng. Đến khi tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đánh thức tâm trí đang đắm chìm vào cõi hư không của Park Hyomin.
"Điện thoại?!"
"Đến lúc này mà chị vẫn nghĩ đến điện thoại sao?"
Park Jiyeon vẫn tiếp tục nhưng tiếng chuông quái ác cứ bướng bỉnh làm phiền em, em giơ tay tắt máy. Cuối cùng, không khí cũng tràn vào phổi, Park Hyomin ôm ngực, tiếng thở gấp chuyển thành tiếng ho sặc sụa. Hết tiếng chuông điện thoại, trong phòng chỉ còn tiếng ho của Park Hyomin. Nửa người Park Jiyeon vẫn đè lên người Park Hyomin, nhưng không tiếp tục, lý trí mất đi đã bắt đầu quay trở lại. Dưới cơ thể em, Park Hyomin y phục xộc xệch, những vết đỏ trên thân thể trắng tuyết hiện lên dày đặc. Park Jiyeon thậm chí còn cảm nhận được tấm thân mềm mại đang run rẩy dưới thân em. Một nỗi ân hận tràn dâng trong lồng ngực. Park Jiyeon cười khổ:
"Chị đi Anh quốc làm gì?"
"Chị có công việc cần giải quyết. Jiyeon, chị chỉ đi vài ngày thôi. Xong việc, chị sẽ liền trở về. Chị quên không nói với em." -Như sợ em hiểu lầm, Park Hyomin nhanh chóng trả lời.
Park Jiyeon im lặng. Hơi thở dần bình ổn, em nhẹ nhàng leo xuống người Park Hyomin, rồi mặc lại y phục cho cô. Ngón tay thon dài tinh tế cài nút áo cho Park Hyomin, em nhỏ giọng hỏi:
"Em không làm tổn thương chị chứ?"
Không đợi Park Hyomin trả lời, Park Jiyeon mỉm cười tự giễu, em đứng lên, rời khỏi phòng, sau đó là tiếng đóng cửa khô khốc. Chỉ còn lại một mình Park Hyomin trong phòng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô bắt máy, tiếng Lee Qri lanh lảnh truyền đến:
"Hyomin, em chuẩn bị đầy đủ văn kiện chưa?"
"Em chuẩn bị xong cả rồi."
"Tốt! Anh Cheon đã sang Anh trước rồi, anh ấy đang chờ em. Ngày mai, nhớ đúng giờ nhé!"
"Vâng!"
Cuối cùng, sau khi trò chuyện vài câu thì Lee Qri cũng dập máy. Park Hyomin nhìn ra cửa phòng, lắc đầu, nụ cười ảo não hiện lên trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn ửng đỏ:
"Ngày mai đi rồi, vậy mà mình và Jiyeon lại như thế này."
Ngập ngừng hồi lâu, Park Hyomin cũng ôm gối đẩy cửa đi ra phòng khách. Park Jiyeon yên tĩnh nhắm mắt nằm trên ghế sofa. Hàng mi dài cong cong khẽ động đậy, cô biết là em vẫn chưa ngủ. Đi đến cạnh ghế sofa, Park Hyomin đặt gối xuống bên cạnh gối của em, lật một góc chăn rồi chui vào, ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh em. Một lúc sau, cô lên tiếng, tựa như thì thầm bên tai em:
"Jiyeon, tắt đèn được không? Chị muốn...ngủ."
"Chị có biết, chị như thế này có nghĩa là gì không?"- Park Jiyeon mở mắt, quay đầu nhìn Park Hyomin.
Sao cô lại không biết chứ. Park Hyomin không trả lời, trong chăn, cô nắm lấy tay em, bàn tay em có chút lạnh.
"Tay của em..."
"Bác sĩ bảo đã có thể tháo băng..."
"Vậy sao em vẫn còn băng bó như vậy?"
Park Jiyeon im lặng. Em thành thạo tháo lớp băng dày cộm ra khỏi cánh tay, rồi ôm lấy Park Hyomin, nhẹ hôn lên tóc cô:
"Em xin lỗi. Em chỉ muốn giữ chị ở lại bên em."
"Dù thế nào chăng nữa, chị vẫn sẽ ở bên cạnh em mà!"- Park Hyomin khẽ vuốt mái tóc mượt mà của Park Jiyeon, nở nụ cười mê người.
Trái tim Park Jiyeon run lên, em siết chặt vòng tay, kéo Park Hyomin vào sát người mình.
"Sao chị lại cứ giày vò em như vậy?"
Nói rồi, Park Jiyeon lật người, một lần nữa lại đè lên thân thể tuyệt mỹ kia, đôi môi cuống quýt tìm đến môi chị, cuồng nhiệt chiếm lấy, dây dưa không dứt. Đến khi em buông ra, Park Hyomin thở hổn hển, đầu rúc sâu vào lồng ngực êm ái của em. Park Jiyeon hôn lên trán cô, nụ hôn ôn nhu dịu dàng như nước chảy:
"Không sao, em sẽ không bắt nạt chị nữa đâu..."
"Thật ra thì... cũng có thể bắt nạt mà..."
Park Hyomin ngượng ngùng chôn gương mặt đỏ bừng vào cổ em. Hơi thở êm dịu thơm ngọt nhẹ nhàng vờn quanh khiến lòng Park Jiyeon tựa như có chiếc lông vũ đang khẽ lây động...
————
Chương này mình dựa theo một chương của bộ truyện Bên Nhau Trọn Đời - tác giả Cố Mạn để viết.
Vì bí ý tưởng và thấy cũng phù hợp với tình tiết truyện nên mình mượn. Mình không thể xin phép tác giả được, cũng chưa hỏi ý kiến editor của truyện BNTĐ.
Mình thấy có lỗi nếu không nói ra. Mong các bạn bỏ qua cho mình 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro