Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 3

Cậu bây giờ không chỉ có một mình, còn có cô, cô gái là thiên kim tiểu thư từ ngày ra đời đã được tỷ mỉ nuông chiều, cha mẹ thương yêu, chị gái bảo vệ, cô trời sinh chính là để tới hưởng phúc, người nào lại cam lòng để cho cô chịu khổ?

Bây giờ với năng lực của cậu, có thể lo cho cô cuộc sống mà cô muốn nhưng cậu chưa thể cưới cô được. Vì gia đình cô, cậu có cái tôi của mình cậu muốn phải đường đường chính chính cưới cô trước sự chúc phúc của cả thế giới

Quan hệ của bọn họ được phát triển quá sớm nhưng tuổi của cậu lại trôi qua chậm

Tiếng chuông tan học vang lên, cắt đứt suy nghĩ mông lung của cậu, thời gian buổi trưa cứ như vậy trôi qua mà cậu hoàn toàn không để ý, thì ra thời gian trôi qua đã lâu như vậy, cư nhiên cho tới trưa thời gian cứ như vậy qua, hoàn toàn không có cảm giác.

"Hi,buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?" Gương mặt thanh thuần ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt cậu. Cậu biết cô, Hana, bạn học cùng lớp, hai năm học đại học vẫn vô cùng thân thiện với cậu, thường xuyên bắt chuyện cùng cậu.

"Không cần." Nhưng vẫn cự tuyệt, cậu nhanh chóng thu thập xong sách vở của mình mà không để ý đến gương mặt thất vọng. Trên đời này trừ Hyomin, cậu có thể cự tuyệt bất kỳ ai, hơn nữa tuyệt đối không vì thế mà đau lòng.

Đi ra khỏi phòng học vừa lúc điện thoại di động truyền đến tiếng tin nhắn, lấy mở ra, "Bữa tối người ta muốn ăn tôm hùm đông lạnh, sườn cừu hầm nước dừa và bánh putding."

Giọng điệu quả đúng là Hyomin, trực tiếp ra lệnh, chưa bao giờ suy nghĩ xem cậu có khó khăn hay không, không quan tâm đến mùa gì hay ở nước đó có loại thức ăn này không. Vì cô biết cậu sẽ vì cô thích mà chiều theo

Một chiếc Ferrari mới lướt nhẹ nhàng băng trên đường phố Paris, không phải là chủ nhật nên ba rưỡi chiều đường phố sá thoáng vô cùng. Hyomin ngồi ở ghế lái xe, ngón tay xinh đẹp bóng loáng để trên vô lăng, ngoài xe từng giọt mưa rơi tí tách, còn trong xe mở nhạc , cần gạt nước đều đều gạt qua kính chắn gió, mưa ngớt dần.

Hôm nay tâm tình cô rất tốt, thiết kế trình diễn ở London được đánh giá cao và được chú ý nhiều. Ngay cả ông thầy nghiêm khắc nhất là Marvin, nhà thiết kế của công ty MTT cũng mỉm cười với cô, lần này thực sự cô đã làm rất tốt.

Sự thật chứng minh, không có hào quang của Park gia tiểu thư bao phủ, cô vẫn hoàn thành xuất sắc. Tốn cả năm trời chuẩn bị, bao nhiêu đêm không ngủ để chỉnh sửa rốt cục cũng có thành công hôm nay. Cô biết lần này thành công đối với cô quan trọng đến mức nào, buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có nhiều công ty lớn liên hệ với cô. Những cơ hội này sẽ có nhiều người mơ ước nhưng lại không phải điều cô muốn.

Cô muốn sáng lập ra nhãn hiệu của chính mình, mở công ty, không cần phải làm cho người khác. Cô là tiểu thư của Park gia, có thể là vợ tương lai của Park Jiyeon, còn có đống tiền bạc để hoàn thành giấc mộng của mình, tại sao không? Cô thấy cầm tiền của nhà mình mở công ty cũng không phải là điều gì sai trái, cô sinh ra trong gia đình có tiền, vốn khởi điểm sẽ cao hơn người khác, có thể đi đường thẳng thì tại sao lại phải đi vòng? Từ nhỏ cô đã ăn mặc, đồ dùng đều là thứ xa hoa tinh tế, thói quen này chính là cách sống của cô, chưa bao giờ nghĩ đến việc tốn tiền. Dù sao thì anh cô cũng kiếm tiền nhiều hơn cha cô, đời này cô coi như không làm cũng thừa tiền tiêu, còn không tính đến cái con người kia còn tài giỏi hơn cả anh trai mình.

Cô biết mình có tài, còn có tiền, tại sao lại không lợi dụng? Rõ ràng một năm có thể thành công, tại sao phải kiên quyết đòi tự lập để rồi sau mười năm hay vài chục năm sau mới thành công? Kiểu như vậy cô khinh thường. Cô là Park Hyomin, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Park, còn là bảo bối của Jiyeon có gì mà Jiyeon không đáp ứng cô chứ

Cuộc sống của cô không cần khổ cực, không cần vì tiền mà phiền não, tất cả đều thuận theo tâm ý, muốn như thế nào đều cũng có thể. Những điều này đã tạo cho cô cá tính phách lối, tự cao tự đại, nhưng cô lại biết có chừng mực, không bao giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Cho nên từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô có tính khí tiểu thư, nhưng bởi vì cởi mở thẳng thắn, bạn bè nhiều vô cùng, nhân duyên cực tốt, nhất là duyên với người khác phái càng thêm tốt đến mức cho người khác phải tặc lưỡi hít hà.

Từ tiểu học, người theo cô nhiều vô số, bất kỳ là con nhà thế gia có lòng cầu tiến, có khát vọng cũng đều bị nụ cười của cô trong nháy mặt đánh gục. Nhưng cô không hề muốn họ, bất kỳ ai cũng không muốn.

Bắt đầu từ lúc nào trong mắt của cô chỉ thấy thiếu niên trầm mặc quật cường kia. Trong tiếng cười vui náo nhiệt chỉ có một mình cậu ngồi trầm mặc ở đó, một mình yên tĩnh. Không giống như những đứa trẻ xung quanh cô, cũng không giống như cảnh diễn trên TV hay trong tiểu thuyết, cố ý làm mình bất đồng để gây sự chú ý. Cậu chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình không ai có thể vào được, mà cậu cũng không muốn ra ngoài, chỉ có thể thấy qua đôi mắt đen nhìn ra là người trưởng thành trước tuổi.

Trong nháy mắt cô thấy cậu, cô phát hiện mình có cười ngọt ngào hơn nữa thì cậu vẫn không thèm ngước mắt nhìn. Mặc kệ cô cùng bọn trẻ chơi vô cùng hào hứng, cậu vẫn thờ ơ. Đến khi phát quà tặng cậu chỉ lẳng lặng bê hết đồ giúp cô

Thế giới của cậu giống như chỉ có một mình cậu, không có người khác. Khiến cho người từ bé đến giờ vốn là trung tâm không thể hiểu được, vì thế, thế giới của cậu, cô muốn xông vào.

Nhưng trầm ổn thì sao? Dù sao cậu vẫn thích cô, nghĩ đến bộ dạng cậu thỉnh thoảng tức giận, giận dỗi buồn bực, trên môi cô nụ cười càng đậm, cậu cũng chỉ như vậy khi ở trước mặt cô, cô thích loại độc nhất vô nhị này.

Lúc biết cậu thích mình cô cũng thấy tự cao nhưng khi cậu tỏ tình không hiểu tại sao cô lại không từ chối còn cùng cậu đến tận bây giờ.Cảm giác cậu cưng chiều cô, vì cô thích mà làm khiến cô quen rồi chăng nên không có cậu bên cạnh sẽ thấy nhớ rất nhiều.

Gạt bỏ suy nghĩ cô rẽ trái lái xe đến trường của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro