Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[oneshot] Final

15 November 2014

Không có gì còn lại trong trái tim tôi nữa

Ngoài sự trống rỗng đau đớn

Hyomin viết vài dòng chữ lên cuốn nhật ký nho nhỏ của cô, khi đang ngồi trên giường trong phòng ký túc xá. Cô lặng lẽ thở dài, cố đặt cảm xúc của mình lên trang giấy, nhưng không được bao lâu, cô đành bỏ cuộc. Hyomin không biết mình có cảm giác gì và cảm giác như thế nào nữa, thật sự, cô thậm chí không cảm thấy là mình đang sống nữa.

Thỉnh thoảng, Hyomin tự hỏi chính mình làm sao mà cô lại có kết cục như thế này. Làm sao có thể cô- viên thuốc năng lượng của cả nhóm- lại trở nên sống nội tâm, im lặng, buồn rầu và tan vỡ.

Làm thế nào mà cô lại dễ dàng yêu ai đó để rồi cuộc sống của cô phụ thuộc vào người đó. Hyomin luôn nắm được cuộc sống của mình trong bàn tay, cùng với sự nổ lực và sự tích cực của cô đã giúp cô trở thành một thành viên của T-ara và là một hình tượng của các cô gái trên khắp thế giới.

Nhưng tất cả đã thay đổi.

Nó đã thay đổi từ ba năm trước, khi mà Hyomin hiểu ra rằng cô thích con gái. Nó đã thay đổi từ cái đêm mà cô nhận ra chính cô đã ngủ một lần nữa với Jiyeon ở bên cạnh. (Đúng vậy, họ thường ngủ cùng giường, Jiyeon luôn nói rằng em ấy thích ngủ khi ôm lấy Hyomin unnie của em và cô chị thì không phản đối bởi vì với cô, Jiyeon là đứa em gái nhỏ.) Nhưng đêm hôm đó, sau tiệc sinh nhật của chị Qri và chị Eunjung, Hyomin và Jiyeon có một chút say, thậm chí họ còn không nhận thức được mình đang làm gì nữa, họ đã hôn nhau say đắm đằng sau bức tường phòng ngủ và ngày hôm sau, cả hai đều không mặc quần áo, trên giường của Hyomin. Sau sự kinh ngạc chốc lát, Jiyeon và Hyomin quyết định quên đi những gì đã xảy ra và giữ kín nó như một bí mật.

Nhưng mọi chuyện không như kế hoạch, họ lại làm tình một lần nữa và lại một lần nữa. Có thể, đó là vì họ cần tình yêu, có thể đó là vì họ tin tưởng nhau rất nhiều, cũng có thể bởi vì họ cần giải toả stress, họ không biết chính xác nhưng họ cảm thấy nó đúng.

Và với mỗi cái đụng chạm, với mỗi nụ hôn và nụ cười của Jiyeon, Hyomin không thấy em ấy là một người em gái nữa mà giống một người tình hơn và cô đã yêu em ấy càng ngày càng sâu đậm. Hyomin nghĩ rằng Jiyeon cũng yêu cô, nhưng cô đã thay đổi suy nghĩ đó sau khi nói chuyện với em.

Flashback

20 September 2013

Sáu cô gái về đến ký túc xá sau một ngày quay quảng cáo dài. Trong khi Boram đang ở trong nhà bếp tìm kiếm thứ gì đó để ăn, thì Soyeon đi tắm, Qri nghịch chiếc điện thoại của chị và Eunjung nhanh chóng bật TV để xem bộ phim mà chị đang theo dõi, Jiyeon và Hyomin trở về phòng mình và chuẩn bị đi ngủ.

"Unnie, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Jiyeon ngồi xuống giường, sau một khoảnh khắc do dự, em nhẹ nhàng nói với giọng khàn khàn đặc trưng.

Hyomin đang nằm trên giường, tập trung đọc một số bài báo về T-ara trên vài trang web bằng chiếc laptop của cô. Chất giọng khàn khàn của Jiyeon thu hút sự chú ý của Hyomin và cô quay đầu lại nhìn cô em út.

"Huh?" Hyomin nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Jiyeon và ngồi thẳng thớm lại. "Có chuyện gì sao?", sau đó cô hỏi.

"Không...Chỉ là... Em có chút hoang mang " Jiyeon nhìn đi chỗ khác. Điều đó làm Hyomin có chút khó chịu.

"Hoang mang? Cái gì làm em như vậy?" Hyomin hỏi, đứng lên và đến ngồi bên cạnh người kia. Jiyeon nhìn Hyomin lần nữa, em có thể thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt nâu, to tròn và xinh đẹp kia.

"Về chúng ta, unnie à...! Ý em là, có chuyện gì đang xảy ra với chúng ta vậy? Có phải chúng ta đã trở thành bạn tình thôi hay là thành cái gì?"

Hyomin sửng sốt vì những lời của Jiyeon và không biết phải nói sao nữa. Cô không thật sự biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, nhưng chắc chắn cô không hề cho đó là bạn tình.

"Chị...chị cũng không biết." Hyomin lẩm bẩm với giọng nói mỏng manh của cô, sau một chốc im lặng. Cả hai nhìn nhau và người chị đang nghĩ có thể đây là lúc thích hợp để thú nhận. Cô không tìm ra khoảnh khắc nào như thế để cuối cùng nói ra cảm xúc thật sự của cô. Cô gái mở miệng định nói, cơ thể cô căng thẳng và hai bàn tay cô nhẹ run rẩy.

"Thật ra thì..."

"Chị biết gì không..." Hyomin bị gián đoạn và cô để Jiyeon nói. "Em nghĩ chúng ta nên quên tất cả đi." Những từ ngữ thoát ra thật nhẹ nhàng từ miệng của em út nhưng lại chà đạp trái tim của Hyomin.

"Hu?" chỉ duy nhất âm thanh bối rối mà cô gái cố điều khiển để phát ra từ miệng của cô.

"Chúng ta phải tập trung vào công việc. Nó quá phức tạp và em sợ rằng chúng ta có thể phá vỡ nhóm mình nếu chúng ta cứ cư xử như vậy." Jiyeon nói thêm để làm rõ ràng hơn.

"Em nói...đúng." Hyomin nói sau khi hít một hơi thật sâu và cố rặn một nụ cười nhẹ.

"Chị biết mà, chị luôn là người chị em thích nhất." Jiyeon nói, nhìn sâu vào mắt Hyomin. Nó làm Hyomin cười nhiều hơn một chút, mặc dù sâu thẳm trong cô đang đau đớn.

"Và em là đứa em út chị thích nhất." Hyomin trả lời.

"Khoan đã, cái đó không tính. Em là em út duy nhất ở đây, hiển nhiên em là người chị thích nhất." Jiyeon bĩu môi thật đáng yêu, làm sao Hyomin có thể kháng cự lại vẻ mặt dễ thương này, làm sao cô có thể không hôn em ấy cho được.

Hyomin không suy nghĩ gì nữa, cô nghiêng người và hôn lên đôi môi mềm mại của người kia, nhắm mắt lại vài giây.

"Unnie, em nghĩ là chị đã đồng ý với những gì em nói cách đây mấy phút." Jiyeon nhìn có chút bối rối, nhưng em ấy không thể phủ nhận rằng em ấy đã có chút nghiện những nụ hôn của Hyomin.

"Nó...Nó đại loại như là nụ hôn t-tạm biệt vậy...?...Được không?" Hyomin lắp bắp trong khi cố biện minh cho hành động của mình. Jiyeon mĩm cười và sau đó là cười khúc khích.

"Em yêu chị." Jiyeon nói và nhìn người đối diện thật ngọt ngào.

"Chị cũng yêu em" Hyomin trả lời lại và trong mắt cô phản phất tình yêu dành cho Jiyeon.

Jiyeon có thể cảm nhận được sự thật sau lời nói của Hyomin, em ấy cũng nói sự thật. Em ấy yêu chị của mình, bằng cả trái tim.

Em ấy ước rằng được hôn Hyomin mãi mãi, đưa Hyomin ra ngoài hẹn hò, trao cho cô tình yêu của cô ấy và làm cô hạnh phúc.

Nhưng Jiyeon biết rằng điều đó không đúng, nó quá nguy hiểm cho nhóm nhạc và cả chính họ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu lộ ra scandal hai người đang hẹn hò? Nó sẽ tạo ra một sự hỗn loạn thật sự. Thậm chí nó sẽ gây tổn thương, Jiyeon luôn đặt Hyomin của cô trước mọi người, và đó là điều tốt nhất cho Hyomin.

"Hãy làm một lời hứa." Jiyeon nói và rộ lên nụ cười xinh đẹp. "Hãy là chị em tốt mãi mãi nhé". Jiyeon đưa ngón tay út lên.

Hyomin chần chừ trong chốc lát, bây giờ cô đã chắc chắn rằng Jiyeon không bao giờ có cảm giác gì đó với cô. Chị em tốt mãi mãi ư...cô nghĩ.

Cô gái biết rằng nếu cô thực hiện lời hứa, cô sẽ phải quên đi cảm xúc của cô dành cho Jiyeon và xoá bỏ nó.

Sau vài giây do dự, Hyomin móc ngón út của cô vào ngón út của Jiyeon và nói. "Chị hứa. Chị em tốt mãi mãi."  Nở một nụ cười nhẹ mặc dù trái tim cô đang vỡ ra thành trăm mảnh.

End of flashback.

"Unnie em về rồi đây." Jiyeon nói, mở cửa căn phòng của em và Hyomin. Giọng em nghe có vẻ mệt mỏi, em vừa kết thúc hai giờ đồng hồ chụp photoshoot và bây giờ đã là 09:25 p.m.

Hyomin nhẹ nhàng nhảy ra không trung, cô vẫn cầm cuốn nhật ký và nhanh tay đóng nó lại, nhét dưới cái gối trên giường mình. Cô không muốn Jiyeon biết về cuốn nhật ký và hơn nữa, cô không muốn em đọc được những gì cô viết trong đó. Bí mật lớn nhất của cô ở trong đó, tất cả những cảm xúc và suy nghĩ của cô. Nó là một thứ rất riêng tư.

Jiyeon p.o.v

Tôi nhíu mày khi thấy Hyomin giấu một cuốn sổ nhỏ màu trắng. Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy chị ấy giấu nó một cách nhanh chóng mỗi lần tôi bước vào phòng nhưng tôi luôn tỏ ra không để ý đến điều đó. Cuối cùng đó có thể là một cái gì đó cá nhân ở đây, nhưng tôi không thể chối bỏ được sự tò mò của mình.

"Sao em về trễ vậy? Không phải lịch trình của em kết thúc lúc 7 giờ tối sao?" Hyomin hỏi làm như không có chuyện gì, chị nhìn tôi trong khi tôi đang bỏ cái túi đen của tôi xuống và cởi cái áo khoác da.

"À, nhiếp ảnh gia đến trễ và hắn ta rấttt là phiền toái. Hai tiếng để chụp hai tấm hình cho một bài quảng cáo." Tôi đảo đôi mắt vì khó chịu trong khi ngồi xuống cái giường yêu quý của mình.

"Và chị...hôm nay chị đã làm những gì?" Tôi hỏi, hi vọng Hyomin sẽ nói cho tôi nhiều hơn về chị ấy, mong đợi nghe những hoạt động của chị như thế nào.

Một vài cách nào đó, Hyomin đã cực kỳ thay đổi trong năm ngoái. Không chỉ một mình tôi nghĩ như vậy, mà còn các chị khác cũng thỉnh thoảng nói về Hyomin khi chị ấy không có ở ký túc xá và mọi người đều đồng ý rằng chị ấy không còn hứng thú nữa.

Cái phần ngớ ngẩn của chị ấy không còn nữa rồi, chỉ thỉnh thoảng trên sân khấu thôi. Tiếng cười của chị ấy cũng không giòn giã và đầy màu sắc nữa, nó trở nên ngượng nghịu một chút. Ánh mắt chị không phát sáng và có hồn như chúng đã từng và nụ cười của chị- nụ cười xinh đẹp đã khiến trái tim tôi tan chảy trong vài giây- đã trở nên lạnh lẽo và ẩn giấu sự u buồn.

"Ồ, không có gì nhiều để chị làm trong hôm nay cả." Chị đơn giản nói, cầm điện thoại lên và lướt vài tin nhắn trong đó.

"Chị ổn không?" Tôi hỏi. Không phải lần đầu tôi hỏi chị câu này; thật ra tôi hỏi liệu chị có khoẻ không hầu như mỗi ngày. Tôi chỉ muốn chị cởi mở với tôi. Không ai hiểu chị bằng tôi và tôi muốn giúp chị. Tôi muốn làm chị vui vẻ, mặc dù tôi không bao giờ có thể là một ai khác hơn là một người bạn hay một người em trong cuộc đời chị.

Hyomin quay đầu lại nhìn tôi. "Sao em luôn hỏi câu đó?" chị nhẹ nhàng nói.

"Bởi vì em lo. Chị không nói chuyện với em nữa." Tôi thành thật nói nhưng tiếng thở dài Hyomin buông ra khiến tôi chau mày.

"Chị ổn mà. Em không cần phải lo. Chị không nói chuyện nhiều với em bởi vì chị không có chuyện gì thú vị để kể cho em nghe, đó là...sự thật."

"Thật không?" giọng nói khàn khàn của tôi bao vây căn phòng, không hoàn toàn tin lời chị ấy. Tôi nhìn chị đứng lên rồi dõi theo chị.

"Thật mà Ji. Em đừng lo. Và bây giờ, xin lỗi em nhưng chị phải thay quần áo trước khi ra ngoài." Chị nhìn trực tiếp vào tôi trong khi nói. Nếu như có vài thứ tiêu cực trong Hyomin, thì đó là kĩ năng diễn xuất thật tốt của chị. Tôi không thể nói chắc chắn rằng chị ấy chỉ là đang diễn hay là đang nghiêm túc.

"Chị định đi đâu?" Tôi có chút bối rối hỏi. Bây giờ là 10 giờ tối rồi. Chắc rồi, ngày mai là ngày nghỉ của chúng tôi, nhưng vẫn là quá trễ để đi ra ngoài.

"Chị cần chút không khí trong lành. Chị sẽ trở lại sau chưa đến một tiếng thôi." Hyomin đưa ra lý do và đi vào phòng tắm, ở bên ngoài phòng của chúng tôi.

Tôi ngồi im lặng một phút, buồn phiền vì cái cách mà Hyomin cư xử. Tôi muốn biết. Tôi cần phải biết.

Và có một cách. Đó là cuốn sổ nhỏ. Tôi khá chắc chắn có một chìa khoá cho tất cả sự lo lắng của tôi. Tôi đứng lên và bước về phía giường của chị. Luồn tay dưới gối chị, tôi cảm nhận ngay được cuốn sổ đụng ngón tay tôi và tôi rút nó ra, luôn chú ý nhìn về cánh cửa, để chắc rằng chủ nhân của cuốn sổ sẽ không bắt quả tang tôi.

Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi hành động như thế này nhưng tôi sẵn lòng để biết sự thật còn mạnh mẽ hơn.

Tôi mở nó ra ngay chính giữa và mắt tôi mở to khi tôi nhận ra rằng nó thật sự riêng tư. Đây là nhật ký của chị ấy.

Tội lỗi đã gặm nhắm tôi khi tôi bắt đầu đọc nó.

10 March 2013

Có phải tình yêu là cảm giác như thế này không?

Tôi có thể cảm thấy trái tim tôi rung động mỗi lần tôi nhìn thấy nụ cười của em.

Mỗi khi em ấy cười, môi tôi tự động cong lên. Thậm chí bây giờ tôi cũng đang cười khi nghĩ về nó.

Tôi cảm thấy thật ấu trĩ khi viết những từ ngữ sến sẩm đến thế ngay lúc này, nhưng đó là sự thật.

Tôi cảm thấy mình đã ngã vào lưới tình của em ấy rồi.

Tôi nghĩ tôi yêu em, Park Jiyeon.

Những dòng chữ như đập vào mặt tôi. Tôi luôn cảm nhận rằng chị ấy yêu tôi như tôi đã yêu chị, nhưng, bây giờ tôi đọc được chúng, nó cho tôi một cảm giác thật lạ lẫm. Tôi không biết nữa, tôi cảm thấy như muốn khóc. Người phụ nữ tôi yêu cũng yêu tôi nhưng tôi quyết định đặt tình yêu của chúng tôi sang một bên để ngăn ngừa những vấn đề và sự đau đớn. Việc tôi làm có đúng không đây?

Tôi lật một vài trang nữa, tìm kiếm cái ngày mà tôi đã nói chuyện với chị, kết thúc mối quan hệ lạ lùng mà chúng tôi đã tạo nên.

21 September 2013

Tại sao lại đau nhiều đến như vậy?

Tôi đúng là một kẻ khờ ngốc nghếch, tôi phải biết rằng em ấy sẽ không bao giờ có cảm giác giống tôi.

Và giờ đây tôi chỉ là một người chị đối với em ấy.

Thật sự tôi muốn trở thành một người xa lạ với em.

Làm sao tôi có thể mĩm cười trước mặt em và nói với em rằng tôi ổn?

Chị tan vỡ rồi Jiyeon,

Nhưng lần này em không thể ôm chị thật chặt để chữa lành những vết thương của chị.

Tôi có thể cảm nhận được một giọt nước mắt trượt xuống từ mắt tôi, lăn dài trên má và tôi lấy tay lau chúng đi ngay.

Một lần nữa tôi nhìn về phía cửa và lắng nghe liệu chị ấy có đi về phía cửa không. Nhưng không có gì cả.

Nên tôi quyết định tìm trang cuối cùng.

Trang của ngày hôm nay.

Tôi lật những trang giấy cho đến khi tôi bắt được những dòng chữ cuối cùng.

15 November 2014

Không có gì còn lại trong trái tim tôi nữa

Ngoài sự trống rỗng đau đớn

Chỉ vậy thôi. Không hơn không kém. Tôi ngây người ra nhìn chằm chằm trang nhật ký trước khi nghe tiếng bước chân của Hyomin đến gần cánh cửa.

Tôi nhanh đặt cuốn sổ xuống dưới gối của chị và ngồi lại trên giường của mình.

Không đầy hai giây sau Hyomin vào phòng và tôi không thể nghĩ gì ngoài những dòng chữ mà chị ấy viết.

Đó là lỗi của tôi. Tất cả là lỗi của tôi.

Tôi không bao giờ để chị đi. Tôi đã làm chị đau khổ hơn tôi thật sự muốn.

Tôi thật sự nghĩ rằng chị sẽ quên tôi nhanh thôi, rằng chị sẽ không đặt câu chuyện nhỏ của chúng tôi quan trọng giống tôi. Nhưng tôi đã lầm.

"Hyomin..." Tôi lẩm bẩm, nhìn bóng lưng chị trong khi chị đang tìm cái gì đó trong tủ quần áo. Có thể là túi xách hoặc là khăn choàng.

"Ừ?" chị hỏi mà không quay đầu lại.

"Em có thể đi cùng chị không?" Tôi cắn môi dưới của mình và hỏi chị. Hyomin quay lại, trên tay chị là vật chị đã tìm. Một cái khăn choàng màu đen mà tôi đã tặng vào sinh nhật lần thứ 23 của chị.

"Được chứ, tại sao không." Chị nhún vai trả lời. Tôi thấy chị nhíu đôi mày thanh tú. "Em khóc hả? Mắt em đỏ hoe kìa." Tôi có thể nghe được sự lo lắng từ giọng chị và tim tôi đánh rơi một nhịp. Tôi dõi mắt theo chuyển động của chị. Chị đang đến gần tôi.

"K-không, em...em chỉ va phải đầu gối vào góc giường và nó đau quá nên nước mắt tự chảy ra thôi. Nhưng bây giờ thì không sao rồi." Tôi cười nhẹ để trấn an Hyomin rằng tôi ổn. Tất nhiên đầu gối của tôi hoàn hảo, còn thứ thật sự đau đớn bây giờ chính là con tim của tôi kìa.

"Để chị xem đầu gối của em." Hyomin đề nghị, luôn là một người chị tốt.

"K-không, nó thật sự không sao mà. Đi thôi!" Tôi đứng lên ngay lập tức và mặc áo khoác vào.

Hyomin p.o.v

Thật lạ lẫm khi cùng Jiyeon đi bộ. Thật ra tôi muốn đi ra ngoài để tránh mặt em ấy. Để không nghĩ về em ấy trong một lúc, nhưng lúc này em ấy đang ở cạnh tôi, bàn tay chúng tôi thi thoảng đụng nhau vì khoảng cách nhỏ bé giữa chúng tôi. Nhưng cuối cùng thì điều đó cũng tốt. Có thể nó thật sự là những gì tôi cần, một ít thời gian chỉ dành cho chúng tôi.

Cùng với các hoạt động và tôi đang cố gắng tránh Jiyeon nhiều nhất có thể, thời gian ở một mình thật sự tăng lên. Vâng, chúng tôi ở cùng phòng nhưng chưa đầy 20 phút cả hai chúng tôi đều đã ngủ.

Tôi cảm thấy cơ thể tôi căng thẳng mỗi lần tay chúng tôi đụng vào nhau nhưng lúc đó tim tôi đập có chút nhanh hơn. Tôi gần như ghét chính mình vì điều đó; sau một thời gian dài, sau tất cả nỗi đau, tôi vẫn yêu thích sự hiện diện của em bên cạnh tôi. Tôi vẫn yêu thích cái cảm giác da thịt em đụng chạm vào tôi.

Nhưng điều đó là sai trái. Nó thật sai trái khi cảm thấy theo cách này.

Bao trùm lấy mũi dưới cái khăn choàng cổ yêu thích, vì gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tôi giãn khoảng cách giữa mình với Jiyeon một chút, người mà đang im lặng đi bộ bên cạnh tôi. Dường như em ấy đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình.

"Có chuyện gì sao Jiyeon? Nhìn em đang suy nghĩ rất lung". Tôi phải hỏi thôi, cũng để phá vỡ sự im lặng.

"Hu?" Em ấy nhìn về phía tôi, nhấp nháy mắt đôi lần. "Không, mọi chuyện đều tốt." Em trả lời, sau đó còn thêm một nụ cười cho tôi. Nhưng tôi biết rõ Jiyeon, em ấy không thể nói dối tôi được.

"Jiyeon, chị biết em đang nói dối." Tôi lầm bầm, nhìn về phía trước. Đường phố bây giờ rất trống vắng. Mọi người đã về nhà, ngủ hoặc làm gì đó để thư giãn và thành phố đang chìm trong sự yên lặng đẹp đẽ. Tôi thở dài trước khi quay lại nhìn Jiyeon. Em ấy lại đang đắm mình suy nghĩ, hoặc tốt hơn, em ấy đang đấu tranh tư tưởng. Tôi đợi một chút, để cho người con gái bên cạnh mình thời gian em cần để nói.

Một phút trôi qua, hai, ba phút, nhưng Jiyeon vẫn không nói lời nào. Tôi định hỏi lại lần nữa chuyện gì đang xảy ra với em- tôi vẫn yêu em đến cuối cùng, tôi không thể hành động như thể không có chuyện gì với tôi cả- nhưng ngay lúc này em ấy nắm lấy tay tôi, tạo một cảm giác ấm áp lan toả khắp cơ thể tôi.

"Unnie, em muốn nói với chị sự thật." Giọng em vang lên trong đêm tối và chúng tôi đều dừng bước. Tôi có chút bối rối, tôi không thể phủ nhận điều đó.

"Sự thật?" Tôi hỏi, nhíu nhẹ đôi mày. Tôi thấy Jiyeon gật đầu. Bây giờ tôi ngắm nhìn em ấy thật kỹ, em thậm chí còn đẹp hơn mọi ngày. Ánh trăng làm làn da em trở nên trắng nõn và mái tóc đen của em lại tương phản với nó.

"Vâng...chị có nhớ cái ngày mà chúng ta đã hứa sẽ làm chị em mãi mãi không?" em hỏi. Làm sao tôi có thể quên ngày đó. Tôi gật nhẹ đầu, cảm thấy sự hồi hộp đang xâm chiếm tôi.

"Em nghĩ là chị đã hiểu lầm, unnie."Jiyeon lẩm bẩm, làm tôi thậm chí còn lúng túng và hồi hộp hơn.

"Hiểu lầm?! Chị nghĩ đó chỉ là ngày mà em thật sự hiểu ra cảm giác của em, Jiyeon." Tôi thành thật nói, rời tay khỏi tay em ấy. Thật sự tôi cảm thấy trong tôi đang bị bệnh rồi. Nếu tôi nói với em rằng tôi yêu em và bây giờ vẫn còn yêu em, được không, tôi sẽ làm điều đó. Và nếu tôi phải nghe từ chính em rằng em không yêu tôi, thì điều đó trở nên thật sự vô nghĩa.

Tôi sẽ quên đi cảm xúc của tôi dành cho em. Tôi có thể làm được.

"Unnie, để em nói." Jiyeon nói với chất giọng khàn và cầm tay tôi một lần nữa. Tôi để em nói và nhìn thẳng vào em.

"Ngày đó, em đã hứa không phải vì em không bao giờ cảm thấy có gì đó với chị chỉ là vì em sợ. Em...Em thật sự yêu chị và em sợ sẽ làm chị bị tổn thương và ảnh hưởng tới cả nhóm." Jiyeon đã vừa nói vừa khóc và những lời của em đã đánh vào tôi rất đau. Đó không phải là cách xấu, thậm chí là tốt. Thật sự là một cách tốt.

Jiyeon cũng đã yêu tôi suốt thời gian đó và tôi nghĩ em cũng đã như tôi.

"Em biết chị cũng yêu em unnie. Em-Em đã luôn có thể cảm nhận được tình yêu của chị. Và em đã nghĩ rằng nếu ai đó nhận ra, một scandal khác sẽ làm hỏng cuộc sống của chúng ta... Cho nên tốt hơn là kết thúc trước khi bắt đầu, đúng chứ? Nên chị sẽ không đau khổ, nhưng- nhưng mà..." Jiyeon tiếp tục nói và cố gắng kiềm nén nước mắt nhưng cuối cùng em cũng để nó rơi xuống. Tôi vẫn còn đông cứng người vài giây trước khi bao vây em trong một cái ôm thật chặt. Cái ôm mà tôi đã không cho em trong thời gian dài. Em ôm lại tôi và chúng tôi giữ nguyên như thế trong một lúc, quá lâu cô gái trong cánh tay tôi không bình tĩnh lại, tôi cũng không thể kháng cự để cho nước mắt rớt xuống mặt tôi.

"Chị biết chị sẽ luôn yêu em. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa." Tôi thì thầm bên tai em trong khi đưa tay vút ve lưng em.

"Unnie" Jiyeon thì thầm, dịch đầu em ra để nhìn kĩ mặt tôi. " Em nên thú nhận cảm xúc dành cho chị vào ngày đó. Thay vì tự mình quyết định, đáng ra em phải hỏi ý chị. Có thể bây giờ chúng ta đã hạnh phúc bên nhau. Có thể chúng ta có thể giấu nó hoàn hảo."

"Ừ, có thể. Nhưng đó cũng là lỗi do chị. Chị không bao giờ nói rằng chị có cảm giác với em." Tôi nói với một nụ cười nhẹ trên môi, lau đi vết nước mắt trên má Jiyeon.

"Unnie, chị có thể phá bỏ lời hứa và bắt đầu lại từ đầu không?" Jiyeon hỏi, nhìn sâu vào mắt tôi. "Cũng, không phải bắt đầu lại. Hãy bỏ qua những khoảnh khắc khó xử sau tiệc sinh nhật của chị Eunjung và chị Qri đi." Em thêm vào, làm tôi cười khúc khích với sự dễ thương của em.

"Bắt đầu từ lúc này đi." Tôi thở dài. "Jiyeon, chị yêu em. Em có muốn làm bạn gái của chị không?" Tôi mĩm cười. Tôi thấy Jiyeon cũng cười, em có vẻ rất hạnh phúc, mắt em cong lên thành đôi mắt cười dễ thương.

"Hyomin, em yêu chị và em rất vui khi được làm bạn gái của chị." Jiyeon hạ giọng nói, nhưng đủ để tôi nghe được. Chúng tôi vừa cười vừa nhìn vào mắt nhau. Sau đó, chúng tôi dựa vào nhau, từ từ. Đầu tiên mũi chạm mũi, sau một thời gian dài, tôi lại cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi em chạm khẽ vào môi tôi.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro