Chap 31: END
Cô vừa hâm mộ vừa có chút lo lắng hỏi.
"Học tỷ, nếu Park Tổng phát hiện chuyện chị đã sớm biết mình không bị bệnh nhưng vẫn giấu cô ấy thì có giận hay không? Thân thể chị hiện tại..."
Lúc Park Tổng nổi giận rất khủng bố, tuy rằng không sợ dọa đến học tỷ, nhưng lại lo sẽ dọa đến tiểu baby trong bụng nha.
"Không có việc gì đâu"
Hyomin luôn biết khéo léo tìm cơ hội nói chuyện cùng Jiyeon, hơn nữa Jiyeon lại rất cưng chiều nàng.
"Cũng phải, Park Tổng yêu chị muốn chết cơ mà, khẳng định sẽ không tức giận với chị. À phải, học tỷ, chị làm thế nào mà có thể nắm chặt Park Tổng trong lòng bàn tay vậy?"
"Em cũng rất muốn biết, Minnie, chị làm thế nào vậy?"
Jiyeon đen mặt đứng ở cửa ban công đang mở, lạnh lùng phóng nguy hiểm nói.
Park Tổng về khi nào vậy a? Không phải hai giờ mới về sao? IU mặt mũi trắng bệch nhìn cô xuất hiện.
Thảm rồi! Cô lập tức quay đầu nhìn Hyomin, nhưng học tỷ vẫn rất trấn định, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
"Ra ngoài"
Jiyeon lãnh đạm mở miệng.
Lời này là nói với ai, vừa nghe liền rõ, họa là từ miệng mà ra, IU không thể làm gì khác là bay nhanh khỏi nơi bị đè nén làm người ta phát cuồng này.
Trong căn phòng an tĩnh, hai người trầm mặc nhìn nhau.
Hyomin nhìn khuôn mặt người nào đó sắp bùng nổ, sau đó đưa cặp lồng cơm lên đánh vỡ trầm mặc.
"Đói không? Chị mua cho em đấy"
Nàng cứ coi như không có việc gì vậy sao? Nắm chắc như vậy, tự tin như vậy? Tự tin đến mức không sợ Jiyeon cô phát hiện bị nàng lừa?
Jiyeon không nhận cặp lồng cơm kia, chỉ im lặng nhìn Hyomin, an tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi.
Sự trấn định của Hyomin dần dần biến mất, bàn tay cầm cặp lồng cơm bắt đầu run run.
"Yeonnie''
Jiyeon vẫn không nói gì, giống như không biết nàng là ai, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nàng biết, đây là tình huống tệ nhất, cũng là tình huống nàng không biết phải làm sao.
"Thật xin lỗi!"
Jiyeon cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí cực kì bình tĩnh.
"Minnie, chị khẳng định em sẽ không dám làm gì chị, đúng không?"
Hyomin ngẩng đầu nhìn Jiyeon, thành thật thừa thận.
"Đúng"
Thật đương nhiên, thật đúng lý hợp tình. Jiyeon cảm thấy nếu còn tiếp tục ở chung một chỗ với Hyomin, cô sẽ không thể khống chế được tính tình nữa, cho nên liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Hyomin đưa tay kéo Juyeon.
"Em muốn đi đâu?"
''Đi đâu cũng được, chỉ cần là nơi không có chị"
Hiện tại Jiyeon không muốn nhìn thấy Hyomin. Cô bị lừa! Cảm giác này thật sự chết tiệt. Ngay cả IU cũng biết mà cô lại không biết, ngay cả IU mà Jiyeon cô còn không bằng. Nếu hôm nay không phải cô lo lắng khẩu vị của Hyomin gần đâu không tốt mà về sớm thì có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết được chuyện này. Chẳng lẽ nàng muốn giấu cô cả đời?
Jiyeon không phát giận, không quát mắng, thái độ như vậy ngược lại thật sự dọa nàng.
"Yeonnie, em muốn làm gì?"
"Em chưa nghĩ ra"
Jiyeon rõ ràng thừa nhận.
"Em nghĩ xong sẽ nói cho chị"
"Em muốn ly hôn với chị sao?"
Hyomin rất yếu, rất yếu hỏi.
Jiyeon dừng lại nhìn về phía Hyomin, nhìn hốc mắt nàng chậm rãi đỏ lên, nhìn bàn tay giữ chặt cô run run. Thật là, cái gan lớn của nàng đâu rồi?
Nhưng Jiyeon cũng không thể nhẫn tâm với Hyomin, bởi vì cô biết chính mình sẽ đau lòng.
"Chị không phải rất tự tin sao, Minnie? Hiện tại chị khóc cái gì?"
Nàng không khống chế được nước mắt, trực tiếp nhào vào lòng Jiyeon òa khóc.
"Thật xin lỗi! Yeonnie, không phải chị cố ý"
Ngày đó khi nhìn Jiyeon rơi nước mắt, nàng mới hiểu được mình làm Jiyeon tổn thương lớn thế nào, chính vì hiểu rõ, cho nên ngược lại không dám dễ dàng nói ra sự thật. Nhưng bây giờ Jiyeon đã biết, đã biến thành tình huống tệ nhất.
"Minnie, chị, cái con người này, thật sự rất ích kỷ"
"Vâng"
"Hơn nữa thật đáng giận"
Đối với Jiyeon mà nói, Hyomin là người thân yêu nhất, ngược lại cũng là người khiến cô vất vả nhất.
"Vâng"
"Nói cho em biết, chị rốt cuộc dựa vào đâu mà quá đáng như vậy?"
"Dựa vào... Chị biết... Em yêu chị"
Hyomin hiểu, không phải vì nàng lợi hại mà mỗi lần đều khiến Jiyeon nhường nhịn, Jiyeon bao dung, bởi vì cô ấy nguyện ý bao dung, nguyện ý nhường nhịn.
Tình yêu không phải chiến tranh, không phải ai mạnh thì là chủ, mà hoàn toàn chỉ đơn giản vì nguyện ý.
Giữa các nàng cũng như vậy, nàng giở trò xấu với Jiyeon, là vì nàng biết người này sẽ bao dung nàng, Jiyeon yêu thương nàng hơn.
"Minnie, một ngày nào đó, chị sẽ làm em hận chị"
Jiyeon cắn răng, dùng sức ôm chặt Hyomin vươn tay ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
"Nói cho em biết, chị biết sự thật từ bao giờ?"
"Ngay ngày chúng ta ra sân bay, lúc chị chờ em đi cất xe"
Chỉ cần nói tới đây là đủ rồi, trí nhớ Jiyeon rất tốt, dĩ nhiên sẽ nhớ được lúc đó nàng có nghe điện thoại.
"Thì ra là vậy, vậy lại nói cho em biết, tại sao còn đồng ý kết hôn?"
Hyomin không phải sợ hôn nhân như sợ mãnh thú hồng thủy sao? Lúc trước còn thà tình nguyện chia tay còn hơn đồng ý kết hôn cơ mà? Tuy về sau đã thay đổi chủ ý nhưng đó là khi nàng nghĩ mình bị bệnh nan y. Lúc đó rõ ràng đã biết mình không có việc gì nữa, vì sao còn muốn đi vào cùng Jiyeon cô?
"Bởi vì chị phát hiện, đáng sợ hơn hôn nhân chính là không có em ở bên chị"
Hyomin ngẩng đầu nhìn Jiyeon.
"Yeonnie, chị yêu em, em đừng rời xa chị, đừng giận chị. Em mắng em thế nào cũng được, nhưng mà đừng rời xa chị, không có em, chị rất sợ"
Nàng thừa nhận mình rất yếu ớt, hơn nữa trong tình yêu ai để ý ai hơn thì sẽ thua, nhưng hiện tại nàng không muốn thắng thua, nàng chỉ muốn Jiyeon, chỉ muốn cô ở bên cạnh nàng.
Jiyeon muốn chửi thề, cô muốn mắng người. Giờ phút này, cô hoàn toàn thừa nhận nữ nhân tên Park Hyomin chính là cao thủ. Nàng có thể đùa bỡn Park Jiyeon cô chìm nổi, nhưng chỉ cần dễ dàng dùng một câu như vậy đã có thể khiến cô đột nhiên không giận nữa, tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Đáng ghét!
"Hừ, chị nghĩ chỉ cần nói một câu yêu em là có thể phủi sạch mọi thứ?"
Nếu môi Jiyeon nhướn lên, nàng khả năng sẽ còn cảm thấy lo lắng, nhưng hiện tại, cô yên tâm.
"Chị còn một chuyện muốn nói với em"
"Chị lại lừa chị cái gì nữa?"
Jiyeon thật sự muốn cắn nàng một cái cho hả giận.
"Chị muốn nói..."
Nàng kéo tay Jiyeon phủ lên bụng mình.
"Ở chỗ này, có một thứ em rất chán ghét''
Jiyeon trong nháy mắt cứng đờ thất thần.
"Lão công, em thích con trai hay là con gái?"
Trời ơi!
"Khốn kiếp! Bệnh viện chết tiệt, không phải nói vài tháng sau mới có kết quả sao?"
Hại Jiyeon giờ muốn phát giận cũng vô ích.
Trong tiếng quát quen thuộc, Hyomin ngọt ngào bật cười, nàng hiểu, Jiyeon sẽ không rời xa nàng và nàng cũng sẽ mãi mãi không rời xa cô ấy.
"Yeonnie, chị yêu em"
"Chị đừng có mơ chỉ như vậy em sẽ không giận nữa''
"Vậy khi nào em giận xong có thể nói cho chị biết, em có yêu chị hay không? Trong người chị còn mang quả trứng của em đấy"
"Chị là đồ ngốc sao, nếu không yêu, lão nương đã sớm chạy xa, còn ở chỗ này bị chị tác quái chèn ép sao? Kì quái, nữ nhân này chị biết cái gì?"
"Ngày đó em dẫn chị đi khám còn dám tự mình giở trò xấu"
Vừa rồi trước khi ra khỏi WC nàng nhận được tin nhắn của Soyeon nội dung đại khái rất rõ ràng.
"Em dâu cảm giác thai nghén cũng không đến nỗi tệ chứ?"
Rốt cuộc dùng đầu ngón chân nàng cũng biết bản thân ngay từ trước đã bị hai chị em nhà này tính kế, dù lúc đó ai kia còn hùng hổ vì thấy kết quả khám bệnh bên nước ngoài của nàng.
Mà đúng như Hyomin nói, Jiyeon quả thực rất xấu, rất quỷ quyệt. Trước khi kết hôn rất lâu, Jiyeon có tìm đến chị gái cô hiện đang làm bác sĩ bên khoa phụ sản. Ý đồ rất rõ ràng, cô nhờ chị mình lấy trứng của bản thân tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm, vốn muốn đợi Hyomin vào tròng liền sẽ cho mầm mống này vào cơ thể nàng để nàng khỏi phải nghĩ đến chuyện rời xa cô.
Nào ngờ một vòng chuyện phát sinh, cuối cùng đích đến các nàng vẫn là bệnh viện Busan nơi chị gái của Jiyeon làm việc. Jiyeon phúc hắc lợi dụng một chút vặt vãnh liền thuận lợi để chị gái nhét cái mầm mống cô luôn chán ghét vào người Hyomin, an toàn mà dứt khoát cũng rất bí mật.
"Vậy em muốn con trai hay là con gái?"
"Hừ..."
Hyomin thỏa mãn, cho dù tính tình Jiyeon không tốt, cho dù chỉ cần không vừa ý sẽ tức giận, nhưng bởi vì các nàng yêu nhau, cho nên chỉ như vậy là đủ.
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro