Chap 3
Salad, sườn lợn rán cơm, tương vừng trộn lẫn dưa chuột, lại thêm một ly nước ô mai, chỉ như vậy đã nhìn đến động lòng.
Nhưng người nào đó lại cố tình không cảm kích.
"Hừ!"
Lạnh lùng hừ một tiếng, cộng thêm kim bút xinh đẹp bị ném lên mặt bàn trầm vang, rõ ràng tỏ vẻ ai đó phát hỏa.
Hyomin mặt mày cũng không nâng, đem nước ô mai đến.
"Uống đi, mát mẻ hạ hỏa"
"Uống cái gì mà uống? Em sắp chết đói rồi chị có biết không a?"
Người nào đó đại hỏa chụp bàn.
"Đói thì ăn đi, trong đây không phải có cái để ăn sao?"
"Chị làm cái gì quỷ gì mà trễ như vậy mới về? Ăn một bữa cơm mà mất hơn một giờ? Chị chạy đến Bắc Cực ăn cơm à?"
Hyomin bình tĩnh nhìn Jiyeon, sau một lúc lâu, thân thủ thu dọn cái bàn.
"Không ăn thì quên đi"
Lửa đang cháy lại bị đổ thêm dầu, người nào đó tức giận đến giành lại cặp lồng cơm cùng đồ uống, rồi "Ba" một tiếng ném vào thùng rác, ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lửa giận hung hăng trừng.
Hyomin vươn tay lên giữa không trung, đầy đủ ngừng mười giây. Sau đó, cầm lên chặn giấy trên bàn người nào đó gần đây vừa mới mua được, yêu như trân bảo vứt xuống đất.
Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên cùng tiếng người nào đó điên cuồng hô to.
Một phen nhảy qua kéo nàng vào lòng, xác nhận mảnh nhỏ bay loạn không làm thương tổn nàng, Jiyeon mới nghiến răng nghiến lợi rít gào.
"Minnie, chị dám ném bảo bối của em?"
"Vì sao không dám?"
Hyomin dùng sức rút ra bàn tay bị nắm, tinh lượng trong đôi mắt tràn đầy khiêu khích.
"Em dám, chị cũng dám"
"Cặp lồng cơm kia so với chặn giấy của em không bằng một phần của mấy chục vạn, mấy chục vạn a! Chị có biết không hả?"
Nữ nhân này có phải bị điên rồi không, hay là không có khái niệm về tiền tài?
"Vậy thì sao?"
Cúi đầu, răng nanh trực tiếp cắn lên cổ tay cô, thực sự không lưu lực, mà hoàn toàn dùng sức cắn.
"Đau, chị dám cắn em"
Jiyeon một tay ôm thắt lưng nàng, đem nàng ôm chặt, một tay hất tất cả tài liệu, vật phẩm trên bàn ào ào xuống đất, thanh âm nghe hết sức thanh thúy.
Lấy tay, dùng chân, dùng răng nanh. Lấy môi, dùng miệng, dùng cái ôm.
Hung hăng hôn, lại hung hăng cắn bị thương, cộng thêm một nắm đấm trực tiếp đưa lên hốc mắt, Jiyeon bị đau đớn kích thích, liền dùng sức ấn nàng ngã lên mặt bàn.
Miệng bị nghiến, mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng, cắn cũng hôn, đánh cũng hôn, tóc rơi hỗn độn, không biết hôn bao lâu, cũng không biết dây dưa bao lâu, chỉ biết hôn đến khi các nàng đều thở hồng hộc, hôn đến khi cả người Jiyeon bạo phát.
Tâm không cam tình không nguyện buông môi nàng ra, bàn tay thon dài trên ngực xoa nắn, mãn chưởng nhu nhu, con ngươi đen híp lại nhìn gò má phấn hồng xinh đẹp, môi đỏ mọng thủy nhuận... Đột nhiên, tâm tình Jiyeon tốt hơn rất nhiều.
"Buông tay"
Thân thủ muốn kéo bàn tay cô ở trong quần áo mình ra.
Jiyeon không chịu, cúi đầu một chút một chút ở trên môi nàng thân mật.
"Nữ nhân xấu tính''
Khóe môi Hyomin không tự chủ được nhướn lên.
"Tính tình em rất tốt?"
Động tác của Jiyeon dừng lại một chút, sau đó từ trước ngực nàng rời đi, đi xuống nắm lấy thắt lưng rồi ôm chặt lấy, cười vang ra tiếng.
"Chị cái đồ mèo nhỏ này"
Vĩnh viễn đều như vậy, mười tuổi gặp nhau, đến bây giờ đã đằng đẵng mười tám năm, kỳ thực chưa từng thay đổi.
Nên hình dung thế nào về duyên phận của các nàng nhỉ?
Từ tiểu học đến đại học, cư nhiên luôn trở thành đồng học, từ lúc ban đầu xa lạ, đến bây giờ thân mật, một đường cũng cứ như vậy đi tới. Mười tám năm, lúc vất vả nhất, hay khi thành công nhất, các nàng cũng cùng nhau vượt qua.
Hiện tại ôm nàng vào trong ngực, một nữ nhân như vậy luôn có thể chọc tức chính mình, Jiyeon cư nhiên sẽ cảm thấy thực không sai.
"Em rất nặng, đứng lên"
Hyomin đưa tay đẩy cô, một nữ nhân cao 1m70 nằm trên người nàng như vậy, quả thực khiến nàng sắp không thở nổi.
Xem bộ dáng đôi mi thanh tú hơi nhíu, Jiyeon cảm thấy thật đáng yêu. Trong mắt mọi người, khuôn mặt Hyomin rất động lòng quyến rũ, nhưng trong mắt cô, lại như thế đáng yêu.
"Làm sao bây giờ, em rất đói"
Bờ môi cô ở cổ nàng dao động, không ngừng hôn, bàn tay hư hỏng di chuyển xuống phía dưới.
"Đều đói bụng"
"Xứng đáng! Ai cho em ném cặp lồng cơm đi"
Nàng không để ý tới Jiyeon vô lại, trực tiếp rút tay người kia ra.
Tính tình người này vĩnh viễn hỏa bạo làm người ta đau đầu, thật tức chết đi được. Chẳng biết vì sao nàng còn muốn đứng dưới ánh mặt trời chói chang đi bộ mười phút giúp cô ta mua đồ ăn thích nhất, để kết quả vất trắng một hồi.
"Ai kêu chị giữa trưa bắt em chờ lâu như vậy?"
"Em có tay có chân, sao không tự mình ra ngoài ăn? Sao cứ nhất định phải chị mang, mà mang về còn bị phát giận oan"
Thanh âm của Hyomin trời sinh mềm mại, cho dù oán giận, nhưng lại nghe tựa như làm nũng, đặc biệt dụ hoặc.
"Em bận đến mức không có thời gian đi ăn cơm, chị còn bắt em bụng đói. Chị, cái con mèo nhỏ này thực không có lương tâm"
Tính tình Hyomin đối ngoại cho tới bây giờ đều rất tốt, ôn ôn nhu nhu, nhưng đối với Jiyeon lại vĩnh viễn vừa xấu vừa hư!
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Jiyeon nhanh chóng đứng lên, cúi đầu nhìn những mảnh nhỏ trên đất, lập tức đau lòng quát nhẹ.
"Chặn giấy này em phải tìm mất rất nhiều tâm tư mới mang được về làm bảo bối. Vừa mới tới xong đấy! Chị, cái đồ mèo hư này"
Ngẩng đầu, hung hăng trừng nàng một cái.
"Chị muốn ném thì nên chọn cái khác a"
Hyomin ngồi dậy, chậm rãi sửa sang lại tóc cùng quần áo.
"Nha, ai bảo nó vừa khéo ở trong tay"
Chậc, thật sự đáng tiếc con khủng long uy phong lẫm lẫm ngồi trong chặn giấy ngọc. Nghe nói là đại đồ cổ, người nào đó tìm được thì mừng rỡ như điên mang về, nhất định phải đặt trước mắt, mỗi ngày nhìn mới vừa lòng. Kết quả hôm nay... Haizz, nhưng Hyomin vì sao một chút cũng không áy náy? Thật sự là rất không phải.
"Chị cố ý"
Jiyeon căm giận chỉ trích, biểu cảm của Hyomin rất rõ ràng.
Phi thường thuần thục trong hai phút chuẩn bị xong, Hyomin chậm rãi đi qua, thuận tay vì Jiyeon sửa cổ áo.
"Chị đi làm đây"
Thời gian nghỉ trưa đã kết thúc rất lâu.
"Uy!"
Nữ nhân này lại dám ở lúc này bỏ đi, sao lại không dỗ cô a.
Hyomin thực đương nhiên không nghe đến, nhàn nhã xoay người bước đi. Sau khi đóng cửa lại, quả nhiên nghe được tiếng vật phẩm rơi trên cửa.
Haizz, lại tức giận, khí thế như vậy cũng không lo lắng tuổi trẻ đã bạo mạch máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro