Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Hyomin an tĩnh ngồi bên người Jiyeon, nhìn hàng cây bên đường xẹt qua cửa sổ xe mà yên lặng hỏi chính mình.

Hình như việc này đã xảy ra từ rất lâu trước đó, khi công ty mới thành lập, vừa bận lại vừa mệt, nhân viên ít đến đáng thương, Hyomin tốt nghiệp xong là bị Jiyeon kéo tới đây làm, cho nên đành phải cùng Jiyeon bôn ba bận rộn.

Nhưng Park mẫu đau lòng vì con nên không vui khi Jiyeon làm công việc nặng nhọc này, bà hy vọng cô có thể trở về Busan, ở bên cạnh bà.

Park gia vốn chỉ là một gia đình bình thường, Park ba làm quản lý trung cấp của một công ty, Park mẫu làm giáo sư, nhìn lên ta chẳng bằng ai mà nhìn xuống cũng chẳng ai bằng ta, nhưng ba cô con gái của Park gia lại được gả vào những gia đình rất tốt, duy nhất có con gái cả không có kết hôn là tự mình mở công ty gia đình, dần dần từ đó, Park gia mới ngày càng giàu có.

Park mẫu hy vọng Jiyeon có thể trợ giúp chị cả cô, ngay cả chị Jiyeon cũng cảm thấy cô rất có năng lực, cố ý đem công ty giao cho cô trong tương lai, nhưng Jiyeon nếu ngoan ngoãn chịu sắp đặt thì đã không phải là Park Jiyeon, cho nên mới bỏ mặc tất cả, trực tiếp đến Seoul tự gây dựng sự nghiệp.

Lý do chọn Seoul tùy hứng đến mức làm người ta không nói được lời nào, bởi vì Jiyeon nói cảm thấy thích liền ở đây. Hơn nữa có một câu tuy không nói ra khỏi miệng nhưng Hyomin hiểu được, chính là được tự do thoát khỏi đám trẻ con trong nhà.

Khi đó Park mẫu dùng hết biện pháp muốn con về Busan cũng không được, cho nên đem chủ ý đặt lên người Hyomin, hy vọng nàng có thể giúp bà khuyên con trở về.

Hyomin hiểu Jiyeon, nàng biết chuyện cô đã quyết thì cho dù có là nàng cũng không lay chuyển được. Huống chi nàng lại học tài vụ, mấy tháng đó tuy rằng vất vả, nhưng năng lực Jiyeon rất tốt, công ty chắc chắn có tương lai.

Vì Hyomin ngượng ngùng giáp mặt cự tuyệt lão phu nhân, cho nên chỉ có thể lập lờ trả lời. Nhưng Park mẫu lại tưởng rằng nàng đồng ý, hơn nữa về sau không biết Jiyeon làm sao biết mẹ đến nhờ Hyomin mà lập tức nổi giận. Cô rất ghét người khác can thiệp vào sinh hoạt của mình, sự nghiệp của cô, cho dù có là cha mẹ, Jiyeon cũng hy vọng có được tự do.

Jiyeon về nhà phát ra hỏa một trận, từ đó về sau, Park mẫu cũng tiếp nhận chuyện con gái bảo bối muốn ở lại Seoul, nhưng lại chán ghét Hyomin, bà cho rằng Hyomin trên mặt tuy đáp ứng khuyên, nhưng sau lưng lại giở trò xấu, người như thế ở bên cạnh con mình chính là tai họa.

Park mẫu là người thông minh, bà không bao giờ đối mặt làm khó dễ, mà tới tận mấy tháng sau, bà mới đến công ty, tùy tiện tìm lý do muốn Jiyeon khai trừ Hyomin, kết quả cũng có thể đoán được.

Park mẫu lúc đó phát hiện, thì ra bà làm mẹ mà còn kém một nhân viên, muốn khai trừ cũng không được.

Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Hyomin lại không tránh được châm chọc khiêu khích, mà Hyomin cũng không phải nàng dâu nhỏ biết nén giận, tuy ngoài mặt cung kính mười phần, nhưng trên thực tế mệt là không ăn, ngẫu nhiên cũng có lễ ôn nhu nói cho Park mẫu nghẹn lời.

Sau việc này, mấy tháng liền Park mẫu không đến công ty gặp Hyomin nữa, nhưng không khí không thoải mái vẫn không xua đi được. Kỳ thực bản thân bà không phải người không nói đạo lý, cũng biết nhân viên trong công ty đều cảm thấy cô thân thiết hòa ái, nhưng chính là khi mặt đối mặt với Hyomin, bà vẫn nhịn không được vài câu.

Chuyện này rốt cuộc là tốt hay không tốt?

Kỳ thực ngẫm lại, Hyomin cũng không hiểu lắm, bởi vì từ nhỏ đến lớn, trưởng bối nào cũng khen nàng lễ phép ngoan ngoãn, rất có duyên với người lớn, vậy mà không hiểu sao lại thủy hỏa bất dung cùng Park mẫu.

"Đang nghĩ gì?"

Jiyeon khẽ nắm lấy tay nàng.

Hyomin nghiêng đầu nhìn sườn mặt Jiyeon, nàng rất thích nhìn Jiyeon lúc lái xe, bộ dáng cô ấy nắm tay lái tràn đầy tự tin, giống như hết thảy đều nằm dưới tay Jiyeon cô vậy.

"Chị đang nghĩ, em rốt cuộc muốn đưa chị đi đâu?"

Sáng sớm đã ầm ỹ bắt nàng mở mắt làm một trận, sau đó ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không cho đã kéo nàng rời giường lên xe.

"Đến nơi sẽ biết"

Jiyeon mỉm cười, xem ra hôm nay tâm tình rất tốt.

Được rồi, Jiyeon không nói thì nàng cũng không hỏi, dù sao Jiyeon cũng sẽ không thương tổn nàng, nhưng nàng cũng có thể nhận ra đây là đường đi ra ngoại thành

Hyomin ngàn tưởng vạn tưởng cũng không nghĩ đến, Jiyeon đem nàng đi gặp cha mẹ hai bên.

"Yeonnie..."

Hyomin nhìn mẹ ngồi trên ghế cười vui vẻ với nàng mà thật muốn ra tay cắt đi mười ngón tay cô.

"Đây là kinh hỉ em cho chị?"

Thật sự không thể dùng từ kinh hỉ mà hình dung nữa.

"Em biết chị ngại phiền toái nên hẹn một lần cả hai bên cho nhanh. Như thế nào? Em rất chu đáo đúng không?"

Chu đáo? Quả thực rất chu đáo, chu đáo đến mức làm nàng hận không thể đập một phát lên khuôn mặt cười xấu xa của Jiyeon.

Không khó nhìn ra Hyomin không vui, tuy rằng khi đối mặt với trưởng bối vẫn cười đến thực ôn nhu, nhưng Jiyeon rất hiểu nàng, chỉ cần nhìn nàng hơi nhíu mày đã biết. Nhưng đây cũng là do bất đắc dĩ a, nếu càng cho Hyomin thời gian thì chính là càng cho nàng kéo dài thời gian trốn tránh.

"Minnie, sao lại ngây ngốc đứng đó? Còn không mau vào"

Câu đầu tiên của Park* mẫu đã nhanh chóng ngăn chặn suy nghĩ muốn trốn của Hyomin.

"Đi thôi, mọi người đều đang đợi chúng ta"

Jiyeon nắm tay Hyomin, kéo tới bàn ăn.

Đâm lao thì đành theo lao vậy, Hyomin miễn cưỡng nhấc chân.

"Minnie, sao bây giờ mới đến?"

Park* mẫu trách cứ liếc nhìn con gái.

"Park bá phụ và Park bá mẫu đã chờ rất lâu rồi đấy"

Park bá phụ? Park bá mẫu? Hyomin có cảm giác như cổ bị nắm chặt, nàng không thể tin Park mẫu...

"Hyomin, mau tới đây ngồi"

Thanh âm Park mẫu hòa ái cùng thân thiết trước nay chưa từng có.

Tâm Hyomin không tự chủ run lên một chút, vì sao nghe Park mẫu ôn nhu gọi như vậy, nàng lại bỗng có cảm giác nổi da gà? Rất không quen a.

Jiyeon kéo Hyomin vào bên trong, bước chân nàng theo bản năng muốn kháng cự, nhưng khi ngẩng đầu nhìn mẹ cười vui vẻ, nhìn Jiyeon bên cạnh nắm chặt tay nàng, nàng lại không có cách lui về sau.

"Park* bá mẫu"

"Lão phu nhân..."

"Ai nha, còn gọi lão phu nhân làm gì, hai con sắp kết hôn rồi, cũng nên sửa các xưng hô đi"

Park mẫu cười có vài phần mất tự nhiên, dù sao rõ ràng là chán ghét, vậy mà phải cố gắng hòa nhã.

Không phải muốn nàng gọi mẹ chứ? Đáy lòng Hyomin dâng lên sự kháng cự mãnh liệt.

"Kêu bá mẫu là được rồi"

Jiyeon giúp Hyomin quyết định.

"Bá mẫu, bá phụ"

Qua màn tiếp đón, một đám người lão luyện lại phong phú hàn huyên, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng tuyệt không tẻ nhạt.

Trong bữa cơm, đầu óc Hyomin hoàn toàn trống rỗng, trừ bỏ máy móc cười theo cùng bản năng lễ phép trả lời thì nàng không nghĩ được gì khác.

"Nếu hai đứa đã quen nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa chúng ta cũng coi như hiểu biết lẫn nhau, vậy thì nên sớm kết hôn một chút, dù sao cũng không còn nhỏ tuổi. Vẫn là kết hôn trong nước hay ngoài đây"

Lời nói của Park mẫu làm Hyomin bừng tỉnh, hai mắt mở lớn nhìn về phía Jiyeon, tuy Jiyeon chỉ nhàn nhạt cười, nhưng nàng biết tâm tình cô hiện tại rất rất tốt.

Bàn tay chậm rãi chảy mồ hôi lạnh.

"Đúng nha, tôi cũng nghĩ nên quyết định sớm một chút, như vậy mới yên tâm"

Park mẫu đồng ý gật đầu, ăn xong một bữa cơm cũng coi như hiểu một chút về Park gia, hơn nữa nhìn tính tình Jiyeon như vậy cũng đoán được người nhà không đến nỗi quá kém.

Park* mẫu nhìn chẳm chằm Jiyeon, nhưng cô hoàn toàn không nhìn nàng. Được rồi, Jiyeon vốn không cùng một chiến tuyến với nàng, vậy nên nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Chúng cháu..."

"Chọn ngày nhanh nhất đi"

Park* mẫu hung dữ trừng mắt nhìn con gái, ngăn chặn Hyomin mở miệng.

"Đúng đúng đúng, tôi sẽ mời người xem vài ngày, sau đó đưa đến cho bà thông gia chọn"

Hyomin nhìn hai người sóng vai ngồi cùng nhau, tuy rằng không vừa lòng với con dâu, nhưng nếu con mình đã thích thì dù thế nào cũng được.

"Ông bà thông gia không cần lo lắng về chuyện tương lai hai đứa có ý định sinh con, tôi sẽ hỗ trợ..."

"Nhưng con không có ý định sinh con a"

Hyomin nói rất nhẹ, rất nhu, nhưng lại khiến không khí thân thiện trên bàn biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro