Chap 12
Nào có dễ dàng như vậy kết thúc.
Jiyeon còn chưa được thỏa mãn, chỉ có thể tiếp tục tự mình ma sát.
Đêm thật sâu, sau khi kích tình qua đi, luôn đặc biệt an tĩnh...
Jiyeon cúi đầu đánh giá nữ nhân trong lòng đã lâm vào giấc ngủ, ngón tay miêu tả mạt hồng hồng trên đôi mi thanh tú, mỗi lần khi kích tình đều sẽ lộ ra, càng sợ hãi càng động lòng người. Xuống dưới mi là mắt, ánh mắt cô ngày thường là tốt nhất, ôn nhu như nước, linh động sinh huy, bất quá lúc này đã bị lông mi che đậy.
Ngón tay điểm chóp mũi, mượt mà khéo léo... Kế tiếp là môi nàng, Jiyeon không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn, môi nàng rất đẹp, tiêu chuẩn hình thoi, phiếm hồng nhàn nhạt.
"Ngô..."
Cảm giác hơi ngứa trên môi làm Hyomin nhíu mày, thân mình cựa quậy.
Trong đầu của Jiyeon, không hiểu sao lại hiện lên những lời hôm nay Park* mẫu nói.
"Nó kỳ thực là một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn"
Nàng không biết hôm nay khi cô đưa Park* bá mẫu về nhà, đã cùng bà thân mật nói chuyện.
"Bá mẫu, lần sau không cần làm chuyện như vậy nữa"
"Chuyện gì?"
"Muốn cô ấy đi xem mắt"
"Nha? Vì sao?"
"Bởi vì, cô ấy..."
Jiyeon vừa định nói liền ngừng lại.
"Rốt cục cũng không dám thừa nhận sao?"
Jiyeon không khỏi kinh ngạc quay đầu, nhìn trưởng bối mình luôn tôn trọng.
Park* mẫu cười lạnh.
"Hai người các người cho rằng có thể giấu ta? Cho dù các ngươi thông minh, nhưng ta dù sao cũng sống lâu hơn các ngươi vài chục năm. Có nhiều chuyện không cần làm rõ, chỉ cần thấy ánh mắt là đoán được"
Jiyeon đã hết chỗ nói, nguyên lai mối quan hệ bọn họ luôn nghĩ thành công giấu diếm này, cho tới nay căn bản vô ích.
Ngạn ngữ quả nhiên không nói sai, gừng càng già càng cay!
"Là lỗi của con, con biết tụi con là đang đi theo lối mòn"
Jiyeon cười khổ.
"Jiyeon, ta rất thích con, biết vì sao không?"
"Bởi vì tính cách chúng ta giống nhau?"
"Hừ, người có tính cách giống nhau trên đời nhiều như vậy, ta sao chỉ thích con?"
Park* mẫu không cho là đúng khinh bỉ.
"Ta thích con, vì con là một người có chí cầu tiến, biết săn sóc. Thẳng thắn, cho tới bây giờ chưa từng gạt ta, nghĩ cái gì nói cái đó, không thích sẽ trực tiếp cự tuyệt. Nhưng hôm nay vì nữ nhi của ta, con lại nói dối ta"
"Nữ nhi là ta sinh, chẳng lẽ ta còn không biết? Nó từ nhỏ vì người ba bội bạc kia mà đối với tình yêu, đối với hôn nhân đã mất hi vọng. Ta nghĩ vì vậy mà nó không còn niềm tin vào nam nhân. Có đôi khi còn nghĩ, nếu tương lai nó có yêu nữ nhân, nữ nhân đó cũng yêu nó, thì chỉ cần nó vui vẻ, là nam hay là nữ, ta đều không để ý"
Nhớ tới đoạn hôn nhân năm đó điên cuồng thất bại mà chấm dứt, Park* mẫu bây giờ đã thật bình tĩnh. Nguyên lai thời gian có thể xóa đi đau khổ. Nam nhân lúc trước bà hận thấu xương kia, giờ còn không bằng người qua đường.
"Thật may có con xuất hiện bên cạnh nó. Ta chỉ biết hết thảy sẽ không như vậy. Con đừng chỉ nhìn nó dịu dàng ngoan ngoãn, nói chuyện dễ nghe, kỳ thực nó là một đứa rất kiên cường, nghiền cũng không nát. Nhưng tính tình như vậy, chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện"
"Nữ nhân Park* gia chúng ta, chính là đáng buồn như vậy. Nếu gặp được người chân chính yêu, thì tự nhiên sẽ rất hạnh phúc. Còn nếu không phải...''
Park* mẫu cười khổ lắc đầu.
"Chính là bắt đầu của bi kịch. Ta là ví dụ tốt nhất đây. Nhưng lại thật không ngờ, hôn nhân thất bại năm đó của ta lại ảnh hưởng sâu sắc với nó như vậy"
Cái đêm kinh hoảng như vậy, chỉ sợ cả đời Hyomin cũng không thể quên.
"Cá tính của cô ấy rất kỳ quái, càng là chuyện thống khổ, thì càng khắc càng sâu, cũng sẽ vĩnh viễn không quên. Cô ấy luôn tự làm khổ mình''
Bên môi Jiyeon nổi lên nụ cười yêu thương đau lòng.
"Cho nên ta nghĩ rằng, nó may mắn hơn ta, nhỏ như vậy đã gặp con. Mà con cũng may mắn, có thể ở lúc nó nhỏ như vậy phòng bị không sâu, dùng thân phận nữ nhân tiến vào thế giới của nó. Lúc ta nhìn nó phát giận với con, kỳ thực đã biết chuyện này hôm nay sẽ lộ"
Jiyeon thừa nhận.
"Ta luôn hy vọng nó có thể vui vẻ, mặc kệ nó ở với ai, mặc kệ nó lựa chọn thế nào. Ta cũng không phải là người cổ hủ sẽ nháo nhào như những người khác. Cuộc sống này là của chính mình không nên vì lời đàm tiếu thế nhân mà bận lòng"
"Bá mẫu là một mẫu thân tốt"
"Ta không phải"
Ý cười bên môi Park* mẫu mang sự tự trách thật sâu.
"Nếu được, thì đừng để nó tiếp tục mang theo bóng ma ấy"
"Lỗi lầm không hoàn toàn là của người"
"Nhưng do tính cách của ta tạo thành"
Bà hiện tại rốt cục đã hiểu được một chút việc.
"Nếu ta không cương liệt như vậy, năm đó nam nhân kia cũng sẽ không phản ứng mãnh liệt như thế"
Đêm đó nếu bà thật sự điên cuồng, thì sẽ là rất ngốc đi? Nhưng may mắn bà không làm vậy. Bởi vì cho dù bà có chết, nam nhân kia cũng sẽ không hối hận, mà người hối hận, chỉ có thân nhân của chính mình.
Cố tình ở chỗ tính cách của nữ nhi chết tiệt giống hệt bà, yêu hận rõ ràng.
Hyomin không dám yêu cầu một mối quan hệ ổn định, bởi nàng sợ sẽ đi lên vết xe đổ điên cuồng của mẹ, vạn nhất nếu người nàng yêu rời đi, nàng sẽ phải làm gì tiếp theo?
"Thật đáng buồn vì lá gan của chị rất nhỏ, nhưng sao em lại đau lòng?"
Jiyeon ở bên má cô nhẹ hôn.
"Là chị không tin em, không tin tình yêu của chúng ta hay là vẫn không tin mình?"
Trong đầu vang lên lời Park* mẫu nói trước khi xuống xe.
"Jiyeon, nếu con yêu nó, thì nên suy nghĩ tốt về chuyện tương lai. Hôn nhân mặc dù không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn. Huống chi đoạn đường của hai đứa vốn không dễ dàng"
"Mẹ chị nói rất đúng"
Jiyeon cười cười cắn kích thích má nàng.
"Ngô... Em làm cái gì?"
Một tiếng tức giận nũng nịu vang lên từ miệng Hyomin đang trầm ngủ, ủ rũ cùng khàn vì bị đánh thức.
"Hơn nửa đêm không ngủ, vì sao còn muốn chị không ngủ cùng?"
Hyomin tức đòi mạng, nữ nhân này trên giường luôn như sói như hổ, ép nàng sắp thành nước luôn. Ok, tuy là nàng đã quen, nhưng sau đó cô đều cho nàng hảo hảo ngủ nha. Hôm nay không biết phát điên gì mà luôn ở trên mặt nàng cắn tới cắn lui, vừa ngủ được một chút đã bị cô đánh thức.
"Minnie"
"Yeonnie, chị cảnh cáo em..."
"Chúng ta đi Anh kết hôn đi"
Cái gì? Nàng trừng mắt nhìn Jiyeon một lúc lâu, sau đó xoay người đưa lưng về phía cô.
"Chị mệt, muốn đi ngủ"
"Chị trốn tránh không có nghĩa là chị không nghe được, em biết chị nghe rõ"
Không để ý tới.
"Ngày mai chị mang theo giấy chứng nhận cùng tư liệu, tuần sau chúng ta tới đi Anh"
Jiyeon nghiêm túc.
"Yeonnie"
Nàng xốc chăn mỏng xoay người ngồi dậy nhìn cô.
"Lúc trước chúng ta đâu có gì, không kết hôn, không con cái, cứ như vậy cùng nhau thẳng đến không thể mới thôi, không phải vẫn rất tốt sao?"
"Đúng"
Jiyeon nắm vai Hyomin, trong con ngươi đen có sự cố chấp.
"Trước kia chúng ta không có gì, không hôn nhân, không con cái, nhưng là hiện tại em muốn kết hôn với chị"
Jiyeon thừa nhận, chính mình ghét bị trói buộc, ghét những vật nhỏ hay khóc nháo lên, cảm thấy hôn nhân rất phiền toái, chỉ cần nghĩ đến cảm giác bị trói buộc không thể nhúc nhích là da đầu lại phát run. Cho nên Jiyeon luôn cảm thấy có thể tìm được Hyomin chung ý tưởng, là một chuyện vô cùng may mắn.
Khi đó cô rất thỏa mãn về mối quan hệ này, cảm thấy thực không sai, nhưng đó là trước kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro