Chap 10
Hyomin lần nữa hung hăng đá Jiyeon một cước, nàng nào có tiền lương cao thế?
Nhưng người nào đó như trước ngay cả mặt cũng không nhìn nàng một chút.
"Được rồi, lương một năm này tạm thời không nói"
Rõ ràng đều đã nói, còn biểu hiện thật sự hào phóng!
Xinbo cư nhiên cũng cảm thấy cảm kích, vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
"Fu tiên sinh có nhà ở không?"
"Có"
"Phải không? Ở đâu?"
"Seoul"
Hắn đang có một loại cảm giác bị thẩm vấn a.
"Là tự mua hay ở cùng cha mẹ?"
Choáng váng...
"Cùng cha mẹ..."
"Nói cách khác, nhà là của cha mẹ anh?"
Jiyeon mỉm cười.
Hắn đột nhiên cũng cảm thấy chính mình rất vô dụng.
"Kia có tự chuẩn bị tiền cưới, quà cưới?"
"Kết hôn, kết hôn mà nói, hẳn là..."
Khăn tay, khăn tay ở nơi nào?
"Có từng nghĩ mua cả nhà ở Busan?"
Jiyeon cười rạng rỡ.
"Bá mẫu cùng Hyomin rất thích Busan nha"
Cái gì? Busan? Cây cột ở nơi nào? Đầu hắn thật choáng váng.
"Fu tiên sinh đối với tương lai có kế hoạch cụ thể chưa?"
"Tôi..."
Cố sức nuốt nuốt nước miếng, thật sự là chịu không nổi nữa, Xinbo mạnh mẽ đứng lên.
"Tôi đột nhiên nghĩ ra công ty còn chuyện phải làm, ngại quá, xin phép đi trước"
"Cuối tuần mà Fu tiên sinh vẫn có việc phải làm?"
Jiyeon cười đến càng trong sáng.
"Lương một năm chỉ hai trăm vạn mà Lee Qri đã mua được mạng người? Thật là, lần sau nhất định phải hỏi cô ấy"
"Tôi đi trước, gặp lại sau!"
Xinbo dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy vội ra ngoài.
"Uy, Fu Xinbo, uy uy..."
Park* mẫu kêu lại nửa ngày cũng không được, người ta căn bản đã bay nhanh không thấy bóng. Làm bà trực tiếp há hốc mồm nha.
"Thực đáng tiếc, đồ ăn còn chưa đụng vào, Fu tiên sinh đi thật nhanh"
Người nào đó còn làm một bộ biểu cảm thực sự đáng tiếc.
"PARK JIYEON"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hyomin vì tức giận mà nhanh chóng trở nên vặn vẹo.
Hai tay Jiyeon ôm ngực dựa vào ghế, nhàn hạ thoải mái nói.
"Kỳ thực tự chúng ta tán gẫu còn vui hơn, nam nhân thế kỉ 21 mà còn rụt rè như vậy"
Vui hơn cái đầu cô! Tên hỗn đản này khẳng định đến quấy rối!
Tuy thiếu nhân vật nam chính, nhưng bữa cơm này lại cư nhiên vui vẻ, chủ yếu là Park* mẫu cùng Jiyeon tán gẫu thật vui vẻ. Hai người bọn họ hợp ý đến khó hiểu, rõ ràng tính tình kém đến đòi mạng, nhưng trước nay chưa từng gây gổ.
Park* mẫu phi thường cực thích Jiyeon, không phải vì bà là mẹ Hyomin, mà vì nữ nhân này chưa bao giờ nói lễ nghi này nọ. Còn Jiyeon cũng thích Park* mẫu, thuần túy bởi vì tính tình bà sảng khoái, hợp tính nết cô.
Cho nên trong bữa ăn, chỉ thấy một già một trẻ liên tục tán gẫu luyên thuyên, Hyomin tức giận đến đau dạ dày. Bọn họ hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của nàng, không thèm liếc nhìn một cái, vài giờ sau vẫn còn chưa ra khỏi nhà hàng.
Jiyeon trước đưa nàng về nhà, sau đó trực tiếp lái xe đưa Park* mẫu về nhà của bà, một đoạn thời gian dài như vậy, ngay cả một câu cũng không nói với nàng. Không nói thì không nói, so về tính nhẫn nại, Hyomin nàng cho tới bây giờ chưa từng thua ai.
Quả nhiên hơn tám giờ đêm, cửa nhà nàng liền vang lên tiếng chuông như nổi điên. Hyomin chậm rãi đi qua mở cửa, nhìn nữ nhân mặt xanh mét đứng ngoài, cùng tác phong nhanh nhẹn buổi chiều hoàn toàn khác nhau.
"Làm cái gì mà trễ như vậy mới ra..."
Cửa vừa mở, tiếng gầm nhẹ lại xuất hiện, rống được một nửa thì dừng.
"Chị điên rồi, mặc như vậy mà dám ra mở cửa, tránh cho em vào"
Nữ nhân này cư nhiên dám mặc váy ngủ gần như trong suốt ra ngoài. Vạn nhất người ngoài cửa không phải cô thì...
Chạy nhanh đẩy Hyomin đi vào, đứng chỗ này không cẩn thận bị người khác khác nhìn đến, Jiyeon cô không phải sẽ mệt lớn?
"Thần kinh, mắt mèo để làm gì?"
Hyomin xoay người đi vào phòng khách.
"Em không phải có chìa khóa sao, sao lại ấn chuông?"
"Em..."
Nói đến lại giận.
"Phanh" một tiếng đóng sầm cửa.
"Minnie, chị hôm nay làm cái quỷ gì?"
"Cái gì?"
Nàng thoải mái ngồi trên sofa, lấy trà hoa cúc trên bàn uống một ngụm, lại cầm tạp chí tiếp tục xem.
Bộ dáng tự tại của nàng làm Jiyeon giận đến sắp nhảy dựng. Tiến lên một phen đoạt lấy tạp chí ném ra xa.
"Em hỏi chị hôm nay làm cái gì?"
Nàng vừa muốn mở miệng, lại bị người kia rống một câu.
"Chị dám giả ngu cho em nhìn thử xem"
"Làm cái gì thì chính em không phải rất rõ ràng sao? Gặp mặt, xem mắt a"
Nữ nhân này tính tình thật kém, nhưng mà kỳ thực khôn khéo lợi hại. Hơn nữa nàng lười hỏi cô ấy sao không về Busan mà lại biết nàng đi xem mắt? Nàng tin tưởng với chỉ số thông minh của IU, khẳng định bị người nào đó chụp mũ mà còn không biết.
Trách ai bây giờ, muốn trách thì cũng chỉ có thể tự trách Hyomin nàng. Nếu hôm nay trước khi ra ngoài, IU không gọi điện, hơn nữa sau đó không vì bị dò hỏi mà nỡ nói ra chuyện đi xem mắt, thì sao Jiyeon có thể xuất hiện được.
Bất quá nàng vẫn rất hiếu kỳ.
"Hôm nay vì sao IU gọi điện cho em?"
Tiểu nữ nhân kia chỉ cần có thể không cùng Tổng tài tiếp xúc là đã cảm tạ lắm rồi, sao lại chủ động gọi được? Về phần Jiyeon, càng không có khả năng.
"Đột nhiên có tài liệu khẩn cấp cần xử lý..."
Jiyeon mạnh miệng.
"Chị, cái con người hư này, đừng nghĩ nói sang chuyện khác. Em hỏi chị vì sao muốn đi xem mắt? Chị coi em đã chết à?"
Xem ra vẫn là chuyển đề tài không nổi, nàng ngước mắt nhìn Jiyeon. Sau một lúc lâu mới lạnh lùng hỏi một câu.
"Em là gì của chị?"
"Em cũng thật muốn biết, em là gì của chị? Không bằng chị tự nói cho em, ân...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro