Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Hoàng hôn...

Tại một khu phố Busan, có một ngôi nhà hai tầng lầu bình dân nằm trong hẻm nhỏ, Hyomin buộc kiểu tóc đuôi ngựa, mặc trên người bộ đồ t-shirt trắng ngắn tay, bên dưới bận chiếc váy vải lanh màu vàng, nàng vô cùng thảnh thơi nằm trên ghế tựa ngoài sân. Từng ánh hoàng hôn ở Busan nhợt nhạt chiếu lên người nàng, trông khá là thơ mộng.

Đến định cư ở Busan cũng gần ba tháng trời, mùa thu ở nơi này không lạnh lẽo như những năm sống ở Seoul, Hyomin rất thích cuộc sống như vậy.

Trong không gian yên tĩnh bỗng reo lên tiếng chuông gió từ cửa, một nữ nhân ăn mặc áo sơmi trắng, vóc người cao gầy đẩy cửa bước vào nhà, tóc dài xõa trên vai, ống tay áo đơn giản kéo lên, lộ ra cánh tay mảnh mai. Trên tay nữ nhân cầm một hộp bánh gato, cô bước tới bên cạnh Hyomin, cúi người xuống để đặt hộp bánh trên quầy bar nhỏ, sau đó đưa tay xoa những lọn tóc rối trên trán nàng. Cô nói với vợ mình bằng chất giọng mềm mại, dịu dàng.

"Minnie, dậy đi...''

Lúc này Hyomin mới mở mắt ra, nhìn thấy chồng của mình đã trở về, nàng giống như con mèo nhỏ dụi dụi người vào trong lòng của cô. Nàng vùi đầu mình lên bụng Jiyeon, vóc người của Jiyeon trước giờ luôn duy trì rất tốt làm cho Hyomin rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của cơ bụng. Nàng âm thầm tự so sánh với mớ thịt dư bên eo mình, cảm thấy thiệt là phiền quá đi thôi.

Nàng vòng tay quanh eo của Jiyeon, tinh nghịch nói.

"Không dậy, không dậy, không dậy..."

Đối với hành vi này của vợ mình, Jiyeon đã không còn thấy kinh ngạc. Từ ngày chuyển đến Busan mấy tháng nay, Hyomin giống như là bị cô ''nuôi'' quá tốt rồi.

"Nhưng em mới mua món bánh gato yêu thích của chị nè?"

Jiyeon không còn cách nào khác đành lấy đồ ăn ra để dụ dỗ.

Nghe thế, Hyomin lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn hộp bánh trên bàn, biểu cảm rất thành thật.

Jiyeon cười mở hộp ra, lấy bánh gato đặt trước mặt Hyomin, sau đó lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch tay cho nàng, rồi đưa bánh gato cho nàng.

"Ăn ít thôi, một hồi còn ăn cơm nữa''

Hyomin gật đầu, nhưng thực tế thì nàng không để tâm đến lời nói của Jiyeon. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có bánh gato mà thôi, cho nên nhận được bánh rồi nàng liền hoạt động.

Jiyeon thấy vợ mình ăn như sói đói, trong lòng lặng lẽ nhớ tới sức ăn của nàng hồi trưa, so với ba tháng trước, Jiyeon hài lòng cực kỳ. Tiếp tục nhớ đến cảm giác nàng nằm dưới thân cô đêm qua, ừm, hình như là mập lên chút.

"Em đi nấu cơm trước nhé''

''...''

Nàng vẫn đang chăm chú hoạt động a.

Jiyeon cười bước vào trong nhà, đi tới phòng bếp.

Không lâu sau, hương thơm của đồ ăn trong phòng bếp tuôn ra ngoài. Ăn xong bánh gato, Hyomin bây giờ đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, nàng tự thương hại bản thân không đủ mạnh mẽ.

Không phải đã quyết tâm giảm cân sao?

Lại ham ăn rồi.

Hyomin càng nghĩ càng giận, tốt xấu gì mình trước đây cũng có dáng người chuẩn như mơ mà.

Nàng bỗng nhiên rất muốn lấy lại sự bình tĩnh.

"Cô Park..."

Giữa trưa, một người phụ nữ từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, Hyomin nghiêng đầu nhìn, hóa ra là chị Jeon ở nhà bên.

Từ ngày đầu tiên chuyển tới nơi này, Hyomin liền lo lắng nên giải thích như thế nào về mối quan hệ của mình cùng Jiyeon cho mọi người xung quanh hiểu. Chẳng lẽ lại nói cho bọn họ biết nàng và Jiyeon là hai vợ chồng? Nói như vậy có khi nào sẽ dọa sợ một đám người đã sống hơn nửa đời người ở trong thị trấn này không? Vì thế nếu như có ai hỏi, nàng sẽ nói nàng và Jiyeon là hai chị em, kết quả vào ngày đầu tiên khi hàng xóm tới tận cửa hỏi thăm hai người thì Jiyeon liền giới thiệu nàng là vợ của cô.

Điều khiến nàng cảm động nhất chính là người dân ở đây sống rất chất phác nên họ không hề dùng ánh mắt kỳ thị nhìn các nàng, hàng xóm chúng quanh đối đãi với hai nàng cũng như người bình thường vậy, mà đây không phải là chị Jeon hàng xóm của các nàng tới hỏi thăm sao?

Hyomin đứng dậy chào hỏi.

''Chị Jeon, chị đến rồi...''

Chị Jeon là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, thân hình cũng giống như hầu hết các phụ nữ trung niên khác có chút phát tướng, người hiền lành vô cùng, cũng rất nhiệt tình.

"Cô Park, các cô ăn cơm xong chưa?"

"Em ấy đang nấu ăn...''

Hyomin cười chỉ chỉ người đang vội vàng nấu ăn trong bếp.

"Ôi, Jiyeon đối đãi với cô thật là tốt nha''

Chị Jeon cười trêu ghẹo nàng.

Hyomin cười, nói chuyện với chị Jeon một hồi thời gian trôi qua khá nhanh.

Jiyeon bưng đồ ăn ra ngoài thì vừa lúc nghe được lời nói của Hyomin.

"Em ấy ngày nào cũng nghiêm trang..."

"Chị thấy em ấy giống vậy lắm đó, haha...''

Jiyeon đặt đồ ăn lên bàn, song cũng cười hỏi.

''Hai ngưởi đang nói xấu em phải không?"

Hyomin xoay đầu lại.

"Không nói cho em biết đâu''

Chị Jeon ở một bên cười nói.

"Được rồi, cô nương nhà em đang khen em đó''

Jiyeon cười không nói, Hyomin chạy vào trong bếp bưng đồ ăn ra ngoài, Jiyeon liền nói với chị Jeon.

"Chị sang đây là có việc tìm em sao?''

"Đúng vậy, đúng vậy a''

"Vậy chị cứ nói đi''

"Là vậy, con gái nhà chị không phải vừa mới lên lớp 12 sao? Con bé đầu óc vốn ngu ngốc, môn toán học không tốt ngay cả tính toán cũng đều không được. Thầy cô giáo cũng không thể giúp gì được cho con bé, chị nhớ em không phải làm kế toán sao? Đối với toán học chắc chắn giỏi, em có thể giúp nó được không?"

Jiyeon gật đầu, kế toán là ngành mà cô chọn lúc học đại học, sau đó mặc dù vào làm cho Park thị nhưng cô vẫn thi lấy bằng kế toán. Tuy giờ đã từ chức, nhưng cô cũng đã tìm việc làm kế toán ở một công ty gần nhà, không phải chỉ là muốn kiếm vài đồng tiền, mà còn muốn giết thời gian a.

Con gái của chị Jeon cô từng gặp qua, là một cô bé rất thông minh, nhưng không hứng thú với chuyện học hành.

"Như vậy đi, toán phổ thông em cũng quên gần hết rồi, nếu không thì để em trước tiên ôn tập lại chút, có gì tuần sau mang em ấy tới đây học được không?"

Jiyeon nói với chị Jeon.

"Được, được a, thế thì tốt quá, cám ơn em rất nhiều...''

"Không có gì''

Jiyeon có chút ngượng ngùng nói.

Lúc này Hyomin vừa vặn từ trong phòng bếp đi ra, nàng nói với chị Jeon.

"Chị Jeon, ngồi xuống ăn bữa cơm với tụi em rồi hãy đi''

Chị Jeon vội vàng vẫy tay nói.

"Không cần, không cần, chị ăn no rồi. Vậy thôi, tụi em ăn đi, chị đi về, rảnh rỗi nhớ qua nhà chị ngồi chơi a''

Chị Jeon vừa nói vừa bước ra cửa.

Jiyeon tiễn chị Jeon tới cửa, khi quay trở về phòng thì thấy Hyomin ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn.

Jiyeon dở khóc dở cười.

"Ăn cơm thôi''

"A, được, tốt tốt..."

''...''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro